......
Câu hỏi dở tệ như vậy.
Giang Độ mặt ửng hồng nhìn anh, nhịn một hồi lâu mới nói: "Nguỵ Thanh Việt, sao anh lại như vậy chứ?" Thật ước bản thân mọc thêm hai cái tai dài, vươn tay lên là có thể kéo tai xuống che lấy mặt.
"Hôm qua không phải em hỏi anh cơ thể thế nào sao?" Ánh mắt Nguỵ Thanh Việt bắt đầu có tia sáng lưu động, "Ngủ với anh đi, Giang Độ."
Trời ạ, cái người này...!Giang Độ cảm thấy có vẻ nếu không tát anh thì không giống phản ứng của người bình thường, đầu ngón chân cô cũng đỏ bừng, từng sợi tóc cũng đỏ cả lên.
Cả thành phố đều như bốc cháy dữ dội.
Giang Độ không biết mắng người, huống chi là đánh người, cô còn không nỡ đánh Nguỵ Thanh Việt, trận đòn anh nhận cũng đủ nhiều rồi, nếu như lúc này có người dám động đến Nguỵ Thanh Việt, cô nhất định sẽ dũng cảm hơn trước, xông lên bảo vệ anh, cho dù có trở thành "con lợn" một lần nữa.
Suy nghĩ miên man hồi lâu, cuối cùng Giang Độ cũng lên xe Nguỵ Thanh Việt, bởi vì anh lại nói, "Đến nhà anh xem "trụ sở chính" không?"
Giang Độ không có cách nào từ chối.
"Em nói với gia đình chuyện chúng ta chưa?" Nguỵ Thanh Việt trên xe hỏi cô, "Chuyện chúng ta yêu nhau."
Giang Độ lộ rõ vẻ lúng túng, anh không dùng não nói chuyện sao? Nói như nào giờ? tháng còn chưa gặp Nguỵ Thanh Việt, tháng đã yêu nhau?
Nguỵ Thanh Việt dường như luôn biết nội tâm cô, anh nhanh chóng nói: "Vậy để anh nói cho họ biết, vài ngày nữa tới nhà em."
Nói xong, anh duỗi một tay ra, vỗ vào mu bàn tay cô như để an ủi.
"Nguỵ Thanh Việt, em nghĩ," Giang Độ khó khăn mở lời, "Chúng ta quả thực vẫn chưa hoàn toàn hiểu nhau, anh không cảm thấy thế này quá nhanh rồi sao? Em vẫn luôn cảm thấy không thật, bây giờ em còn không biết có phải nằm mơ không, hay là thực sự gặp lại anh rồi." Ánh mắt cô chập chờn, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể muốn tìm bằng chứng thực sự từ biển đèn, dòng người, tòa nhà và cửa hàng trong màn đêm.
Nguỵ Thanh Việt liếc nhìn cô, đôi mắt anh ấm áp.
Anh mất một lúc không tiếp lời, chỉ có tiếng xe chạy.
"Chúng ta còn trẻ, đường còn dài, còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, Giang Độ, gần ba mươi tuổi rồi, chưa từng yêu ai đàng hoàng, em không cô đơn sao?" Nguỵ Thanh Việt lại liếc qua mấy cái, không cần cô trả lời, "Anh cô đơn, có thể, em mê đắm lời nói, em có thế giới của riêng mình, không cần tới người khác.
Nhưng anh cần, anh là người phàm, muốn cùng phụ nữ yêu đương, muốn cùng phụ nữ ngủ, tốt nhất là ba ngày năm đêm không xuống giường."
Anh vô thức nhíu mày, "Anh có lúc cảm thấy bản thân sắp giống biến thái đến nơi rồi, khó chịu đến cực độ, cảm giác rất muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng khi tỉnh lại, lại là cảm giác hai tay trống rỗng, thật sự rất đáng sợ."
Anh dừng lại, "Anh có doạ em sợ không? Anh thừa nhận, anh đã quá lo lắng, mỗi khi nghĩ đến việc bản thân đã tuổi rồi, đến hình bóng người con gái mình yêu cũng không chạm vào được, thời gian thì cứ trôi qua từng giây không thể giữ lại, anh thật sự không muốn đợi thêm giây phút nào nữa," đột nhiên thở ra một hơi dài tiếp lời, "Ông đây con mẹ nó thật sự chịu đủ rồi."
Mỗi một từ, đều tạo ra tiếng vang rất lớn trong lòng Giang Độ, ánh đèn đường quẹt qua xe, giống như ánh hoàng hôn trên cánh đồng hoang, mắt cô trở nên ướt đẫm.
"Bao năm qua, ngày nào em cũng đợi anh, kể từ ngày anh đi, em vẫn luôn đợi anh, đợi anh đến tìm em." Giọng cô rất nhẹ nhàng, "Em đã khóc rất nhiều, anh vẫn chưa từng đến, không ai nói với em rằng anh liệu có đến không."
Nguỵ Thanh Việt suýt chút nữa vượt đèn đỏ, anh nhanh chóng liếc cô hai cái, đợi khi đèn đỏ chuyển xanh, tốc độ xe giảm dần, rồi tấp vào lề.
"Sao có thể chứ? Nếu như em thật sự muốn tìm anh, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi Trương Hiểu Tường, anh vẫn luôn tìm cách liên lạc lại với em, nhưng anh không thể liên lạc được với em, anh biết "Viết hộ" là em, đã đoán ra từ lâu rồi, khi giáo viên Ngữ Văn lần đầu đọc bài của em trước lớp, anh liền biết thư là do em viết, anh nghe bài văn em làm hết một học kì, mỗi bài em viết những gì anh đều nhớ, mỗi bức thư của em, đến giờ anh vẫn có thể đọc thuộc như nước chảy," Nguỵ Thanh Việt cau mày, lắc đầu khó xử, "Anh không hiểu, sao em lại nói không tìm được anh, anh làm video khoa học phổ thông cũng vì muốn thêm một cơ hội để em nhìn thấy anh, những gì có thể anh đều làm rồi, sao lại không tìm thấy anh được chứ?"
Giang Độ nước mắt mông lung nhìn anh, dáng vẻ rất bi thương, Nguỵ Thanh Việt nhìn đôi mắt u buồn của cô, ngừng truy hỏi, anh nói: "Vậy được."
Giang Độ lại thì thào nói: "Sao đến bây giờ anh mới đến tìm em? Em sắp trở thành gái già rồi."
Nguỵ Thanh Việt bị cô hỏi tới bất lực: "Anh vẫn luôn tìm em, anh chưa bao giờ ngừng tìm em." Anh thấy cô nhăn mũi, chỉ đành nở nụ cười, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Không già, may là không phải tuổi."
Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, nóng đến đau lòng, ngón tay Nguỵ Thanh Việt không ngừng lau đi lau lại trên mặt cô, bất chợt nắm chặt vai cô, hôn mãnh liệt.
Vóc dáng của một người đàn ông đích thực, rất nhiều lực, hơi thở mạnh của anh kích thích cô, Giang Độ trôi nổi trong vòng tay Nguỵ Thanh Việt, ngửa mặt hưởng thụ, tóc cô dài, phủ trên người anh.
Đoạn đường này, đèn neon trở nên thưa thớt dần, sau khi Nguỵ Thanh Việt buông cô ra, ngón tay không quên nhẹ nhàng sửa tóc cô, thấp giọng hỏi: "Có tốt hơn không?"
Giang Độ mặt vừa đỏ bừng vừa nóng rực, cô gật đầu.
Nguỵ Thanh Việt dời ngón tay, cười: "Còn cần nhổ nước bọt không?"
Khuôn mặt Giang Độ khắp nơi đều là tóc đen rối bù, người trông tái nhợt rõ, cô nói: "Em hôm nay không đánh son."
Nguỵ Thanh Việt sững người hiểu ra bảo anh nhổ nước bọt là ý gì, anh hỏi cô: "Anh có thể lái xe được chưa?" Giang Độ im lặng gật đầu.
Nhà anh ở vị trí đắc địa, giao thông thuận lợi, cơ sở vật chất đầy đủ, Nguỵ Thanh Việt hỏi cô có muốn ăn hoa quả không, anh nhớ ra Trương Hiểu Tường mỗi lần ăn cơm đều rất thích ăn hoa quả, anh cũng tưởng rằng, con gái có lẽ thích hoa quả hơn..
"Em muốn ăn nho," Giang Độ nói, "Màu xanh, loại rất ngọt ấy."
Nguỵ Thanh Việt cười: "Ai biết em đang nói loại gì, lại đây cùng mua đi." Anh dắt tay cô, vào cửa hàng tiện lợi.
Hoa quả nhiều màu sắc, rất đẹp mắt, Giang Độ bắt đầu chọn nho, Nguỵ Thanh Việt cũng đứng bên cạnh, ở quầy, một người đàn ông trung niên mập mạp say rượu bước vào hỏi: "Tôi nói này, chỗ mấy người có bao cao su có gai không?"
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, cô ấy có vẻ đã quen những chuyện này, bình tĩnh nói: "Anh nói cái gì có gai? Nhãn hiệu gì ạ?"
"Tôi mà biết nhãn gì tôi còn hỏi cô không? Kiểu bao cao su có gai ấy." Giọng người đàn ông rất to, đến nỗi rất nhiều người bị thu hút quay sang nhìn anh ta.
Cô gái chỉ cho anh ta: "Phiền anh tự xem ạ, xem muốn chọn loại nào."
"Loại có thể chiều lòng các cô gái, chỗ cô bán không?"
Cửa hàng tiện lợi có người cười thành tiếng, cuối cùng nhân viên bán hàng cũng hơi ngại, che miệng lại, tiếp tục mặt bình tĩnh chọn cho anh ta một hộp: "Ý anh muốn vân vân hay gai nhỏ? Muốn nhãn hiệu nào?"
Quầy bán hàng lầm bầm không ngừng.
Nguỵ Thanh Việt nghe xong cười không nói, anh nhìn Giang Độ, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô vội vàng tránh đi, hoảng loạn, nói: "Em cũng muốn mua ít việt quất, tốt cho mắt."
Khi tính tiền, Nguỵ Thanh Việt tiện tay lấy một hộp gì đó, rất tự nhiên, đặt nó cùng với trái cây của cô, nhân viên thu ngân không kìm được nhìn Nguỵ Thanh Việt thêm vài cái, sau đó nhìn Giang Độ, mỉm cười khó hiểu.
Lúc đi ra, Nguỵ Thanh Việt một tay cầm túi, một tay rất tự nhiên dắt cô, nhưng Giang Độ lại tránh, cô trở nên cảnh giác, ngập ngừng hỏi: "Anh xem qua 《Tess of the DUrbervilles》chưa?"
Nguỵ Thanh Việt chưa xem qua, anh vừa thành thật trả lời, vừa lấy điện thoại ra tìm kiếm, nhìn lướt qua phần giới thiệu nhanh chóng, cười thầm, một lúc sau mới nói: "Em nghĩ anh thành người gì thế."
Suy nghĩ một hồi, anh nhìn Giang Độ nói: "Anh đưa em về nhé?"
Giang Độ nhìn anh đi về phía bãi đậu xe, bản thân lại không nhúc nhích.
Nguỵ Thanh Việt quay đầu, Giang Độ lại không nhúc nhích nói: "Em muốn lên xem nhà của anh."
"Không sợ anh cưỡng gian em sao?" Nguỵ Thanh Việt nói đùa, Giang Độ miễn cưỡng cười, sắc mặt rất xấu, anh lập tức vô cùng hối hận, nghĩ đến lai lịch của cô, anh cảm thấy mình đùa quá khốn nạn, anh kiềm chế biểu cảm mình, nói, "Anh xin lỗi, đừng để ý nhé."
Tay lại bị Nguỵ Thanh Việt nắm chặt, lòng bàn tay anh khô ráo, mạnh mẽ, nhưng lòng bàn tay Giang Độ lại đẫm mồ hôi.
Vào thang máy, Nguỵ Thanh Việt cười thầm với cô.
Nhà của anh thật sự rất lớn, vừa rộng rãi vừa sáng sủa, Giang Độ đứng ở cửa hơi đơ người, Nguỵ Thanh Việt tìm cho cô đôi dép nữ, cô cúi đầu nhìn xuống, lúc ngẩng lên, nghi ngờ mà cảnh giác.
Dép còn mới, chưa từng có người dùng qua.
"Khi anh chuyển đến, tất cả đồ dùng cần thiết hàng ngày đều mua thêm một phần, anh một phần, em một phần, anh nghĩ nếu ngày nào đó có cơ hội đưa em đến, dùng sẽ tiện hơn." Nguỵ Thanh Việt nhàn nhạt giải thích với cô, Giang Độ lần này hoàn toàn sửng sốt, cả người cô, khi nhìn thấy dép chưa xé mác cũng thật sự thả lỏng được phần nào.
Cô vẫn luôn thích anh, nhớ anh, nhưng cô không phải kẻ ngốc không não.
Rửa tay xong, Giang Độ định lấy khăn giấy lau, Nguỵ Thanh Việt cứ thế đưa khăn mới cho cô.
"Lại đây, cho em xem xem nhà của chúng ta." Anh đột nhiên nói "chúng ta", trái tim Giang Độ lại chua xót với tốc độ khó tin.
"Phòng ngủ chính, có thấy không, bàn trang điểm của em." Nguỵ Thanh Việt chạm vào điện thoại, từ từ mở rèm cửa ra.
Ngoại trừ giường, tủ quần áo, còn có bàn trang điểm trong phòng ngủ chính, chuẩn bị cho Giang Độ.
Trong suốt những năm qua, Nguỵ Thanh Việt một mực nhận định căn nhà này, Giang Độ nhất định sẽ đến ở, anh đã hỏi ý kiến Trương Hiểu Tường trong quá trình sửa chữa, hỏi cô ấy con gái cần gì.
Anh ấn Giang Độ ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong gương, bóng người mờ ảo, Nguỵ Thanh Việt ngại ngùng ho khan một tiếng: "Chắc là dì giúp việc nghĩ chỗ này không ai dùng, nên vẫn luôn không dọn dẹp cho anh, sau này anh bảo dì ấy dọn."
"Đây là chỗ của em sao?" Giang Độ đặt tay lên bàn tay Nguỵ Thanh Việt đang đặt trên vai mình, Nguỵ Thanh Việt nói một câu "Đương nhiên", rồi lại dẫn cô đi xem phòng bếp mở, nhà vệ sinh, cuối cùng là phòng sách.
Phòng sách vô cùng to, chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối ở giữa phòng, sách chất đầy hai bên tường.
Trong góc có chậu cây cao, lá cây xanh tươi, Nguỵ Thanh Việt mặc dù không thích thu dọn nhà cửa, nhưng lại đặc biệt "chăm sóc" phòng sách, chưa từng một lần quên tưới nước cho cây xanh.
"Tường bên này là sách của anh, bên này là của em, đợi anh kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta đổi sang nhà có sân vườn tiểu cảnh kiểu Nhật, tất nhiên, không phải hoàn toàn như vậy, coi như thêm yếu tố mặt này vào," Nguỵ Thanh Việt bắt đầu nói về suy nghĩ tương lai, ra tay dấu hiệu, khoa tay múa chân với Giang Độ, "Đại khái chỗ này đặt cây chính, à đúng rồi, anh cho em xem kết xuất anh tự thiết kế, em có ý kiến hay ý tưởng gì, chúng ta có thể nói chuyện."
Kết xuất: Trong đồ họa máy tính, kết xuất đồ họa, gọi tắt là kết xuất, là một quá trình kiến tạo một hình ảnh từ một mô hình thành một cảnh phim hoặc hình ảnh nào đó bằng cách sử dụng phần mềm máy tính.
Mô hình là mô tả của các đối tượng ba chiều bằng một ngôn ngữ được định nghĩa chặt chẽ hoặc bằng một cấu trúc dữ liệu.
Anh kéo Giang Độ vào phòng khách, bật máy tính lên trước, sau đó lôi ra những bản phác thảo anh vẽ, vẻ mặt vô cùng thích thú.
Bản vẽ hơi cẩu thả, nhưng kết xuất do phần mềm tạo ra rất rõ ràng, Nguỵ Thanh Việt cũng đã nghiên cứu《Kinh nghiệm làm vườn Nhật Bản》rất lâu.
"Em thích không? Nếu em không thích kiểu Nhật chúng ta có thể thay đổi, điều anh cân nhắc là sân nhà kiểu Trung chiếm quá nhiều diện tích, không thực tế, căn nhà nhìn thấy được phong cảnh em ở có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn, hi vọng anh không đoán nhầm, em thích thiên nhiên, chúng ta có thể trồng cái cây giống như cái cây trước thư viện Mai Trung ngày trước?" Nguỵ Thanh Việt nghiêm túc hỏi ý cô, nói rồi mỉm cười, "Anh ở cùng em, sẽ không còn tối đen như mực giống một người doạ em nữa."
Giang Độ nắm chặt bản thảo của anh, không nhìn nó, cũng không nhìn máy tính, cô chỉ yên lặng nhìn Nguỵ Thanh Việt.
Đôi mắt anh sáng rực trong bóng tối, trong kế hoạch của anh, vẫn luôn có cô.
Giang Độ không biết điều gì đã tiếp sức Nguỵ Thanh Việt duy trì ngọn lửa này, anh có thể làm được mười hai năm, ngày qua ngày, năm qua năm, coi như cô vẫn ở cạnh anh, trong cuộc sống anh.
Nước mắt từ từ trào ra khóe mắt cô, Nguỵ Thanh Việt vốn đang giải thích từng ý tưởng thiết kế cho cô, nhưng khi ngẩng lên, lại sững người.
Giang Độ cứ như vậy nhìn anh, nước mắt cứ chảy, từng giọt to tròn lăn dài trên má.
Bụi từ lần dọn dẹp cuối bay lơ lửng trong không khí, hít một hơi thật mạnh là có thể bị hút vào phổi, những hối hận và rung động do bụi tạo ra đều bị hút vào nơi sâu nhất trái tim.
"Vậy chúng ta kết hôn đi." Cô sụt sịt, cuối cùng cũng đi trước anh một bước, nói ra câu này.
Nguỵ Thanh Việt sững người vài giây, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó anh cười thành tiếng, cứ cười không ngừng, cười đến ho khan, ho khan còn chảy cả nước mắt, ươn ướt mềm nhũn.
Anh nói: "Mấy câu như này để đàn ông nói thì tốt hơn, sao em còn giật lời của anh rồi? Ngốc ạ."
Buổi tối hôm nay, Giang Độ ở lại, cô gọi điện thoại cho ông ngoại trước mặt Nguỵ Thanh Việt, giả vờ như rất bình tĩnh: "Con ở chỗ Nguỵ Thanh Việt, tối nay không về."
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, hai tai đỏ bừng, ngực đập thình thịch.
Giang Độ đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới cửa sổ trần lớn, ánh mắt Nguỵ Thanh Việt không ngừng nhìn theo cô.
Cô nhìn ánh đèn bên ngoài, cũng nhìn thấy bóng Nguỵ Thanh Việt đang lại gần từ phía sau phản chiếu trên kính, từng bước tiến đến.
Hơi thở dần ngưng lại, Giang Độ cảm thấy răng mình run cầm cập, giọng nói như có lực gì kéo ra khỏi miệng:
"Nguỵ Thanh Việt, khi nào anh bán thân?"
Đêm tối hơn, từng tấc, từng tấc càng tối hơn.
Bóng người đằng sau đứng yên, câu trả lời của anh rất thẳng thắn, giống phong cách thường ngày của anh:
"Đêm nay."
Đương nhiên, anh không quên bổ sung thêm:
"Nếu bạn học "Viết hộ" nguyện ý.".