Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đầu xuân vẫn rất lạnh, sau khi về nhà Thái Hữu Dương liền nấu nước nóng ngâm chân. Lúc đang ngâm chân, Lục Phong kể kết quả hỏi cung cho y. Ngành cảnh sát thường có kỷ luật, không thể tiết lộ vụ án với những người không liên quan. Nhưng vốn Thái Hữu Dương là một trong những đương sự, thông báo kết quả với y cũng là chuyện nên có.
Nhóm lưu manh do gã đầu trọc cầm đầu nhận lời làm thuê cho cô nhi viện, “Cho thầy giáo gây chuyện một bài học”. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, lúc ấy thầy Ngô không ở đó mà đúng lúc lại có một tên trộm vào xe trộm tiền. Đầu trọc chỉ biết biển số xe, lại không nhìn rõ dáng vẻ người bên trong, bèn chất chấp, kêu người đập nát mui xe và cửa sổ, lúc đó tên trộm cũng bị thương.
Chuyện này có thể gọi là – Kẻ ác tự có kẻ ác trị. Sau khi tên trộm xuất viện sẽ bị tạm giữ, mà băng nhóm của đầu trọc, dù rằng tương đối tích cực chủ động khai, nhưng tội cố ý gây thương tích không thể thoát khỏi án ba năm tù trở xuống.
Thái Hữu Dương hỏi: “Vụ án cô nhi viện các anh sẽ tiếp tục quản chứ?”
Lục Phong nói: “Theo trình tự thông thường thì đáng lẽ sẽ do đồn công an tiếp quản. Nhưng đã có quần chúng nhiệt tình phản ứng mà bộ phận dân cảnh lại không làm, dẫn đến tiến triển điều tra bị chậm. Làm cấp trên, lúc này sẽ nhanh chóng xuất kích.”
“Quần chúng nhiệt tình” Thái Hữu Dương: “….” Y nhìn dáng vẻ đường hoàng của Lục Phong, không nhịn được mà bật cười, “Anh dùng ngôn ngữ của nhà quan cũng giống nhỉ.”
Lục Phong nói: “Nghe nhiều rồi tất nhiên phải nói giống chứ.”
Thái Hữu Dương chống khuỷu tay lê gối, ánh mắt đánh giá Lục Phong từ trên xuống dưới: “Sao em lại cảm giác hôm nay anh lại trở nên đẹp trai một tí nhỉ?”
Lục Phong khom lưng: “Chân ngâm xong rồi hả?”
Thái Hữu Dương ngửa người ra sau: “Làm gì thế? Đừng dựa gần như thế.”
Lục Phong cười cười, tiến lên một bước túm lấy Thái Hữu Dương, trực tiếp bế y từ ghế lên.
Thái Hữu Dương giơ nanh múa vuốt: “Làm gì làm gì thế?”
Lục Phong đá văng cửa phòng ngủ, đi tới cạnh giường ném Thái Hữu Dương lên, vừa cởi quần áo vừa nói: “Làm – em – chứ – làm – gì.”
Thái Hữu Dương: “….”
Bàn chân ướt sũng của Thái Hữu Dương để lại một chuỗi dấu trên drap giường.
“Chuyện đêm riêng tư” của cảnh sát Lục và thầy giáo Thái tạm thời không đề cập tới, trước tiên nói đến sự kiện ngược đãi trẻ em ở cô nhi viện được lập án ở cục cảnh sát thành phố. Cảnh sát Tân Thành cập nhật kết quả điều tra trên weibo, nhưng lại đưa tới một hồi thảo luận về việc “Tại sao tội ngược đãi trẻ em lại khó lập án” trên phạm vi toàn weibo.
Tuy cảnh sát Tân Thành đang ra sức, cô nhi viện Triêu Dương cũng bị đóng cửa theo luật, cũng như đã đưa hơn hai mươi đứa trẻ khác trong viện đến các cô nhi viện khác, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghĩ đến, sự kiện ngược đãi trẻ em cũng không phải là cá biệt. Trên phạm vi toàn quốc có bao nhiêu cô nhi viện? Lại có bao nhiêu đứa bé mồ côi đang phải chịu sự đối xử không công bằng?
Mà trong lúc trên mạng đang bàn tán sôi nổi, Thái Hữu Dương cũng đang chấm bài văn mà y đã ra đề “Bí mật của việc ra đời.” Dưới ngòi bút của học sinh, động – vật – giao – phối đã biến thành một đề tài thú vị và đầy yêu thích.
“Chim cánh cụt hoàng đế liều mạng già, ép trứng trong thân mình ra ngoài.”
Thái Hữu Dương dùng bút đỏ khoanh một vòng trên cái chữ “Ép” này, chú giải: “Vô cùng sinh động.”
“Cá heo hỗn chiến với nhau, không phân rõ ai là vợ ai… Đột nhiên, một con cá heo cái chạy trốn, cá heo đực bám sát không tha, giống như muốn ăn thịt con cá cái kia vậy. Trời ơi, con cá đực quá hung dữ! Nó sắp đuổi kịp rồi! Không! Nó đuổi kịp rồi!”
Thái Hữu Dương vẽ một cái vòng đỏ ở chữ “không”, bình luận: “Một chữ “Không” đã biểu đạt được nội tâm sợ hãi và hoang mang, rất hay.”
“Gấu trúc mẹ khó khăn sinh một con gấu trúc đỏ, đôi mắt nó ươn ướt.”
Gấu trúc là 熊猫 (hùng miêu), gấu trúc đỏ là 小熊猫 (tiểu hùng miêu), từ hùng miêu là gấu trúc, học sinh này chắc nghĩ gấu trúc con thì thêm từ tiểu 小 vào là được, nhưng Tiểu hùng miêu là để chỉ một loại gấu tên là Gấu trúc đỏ.Hai loài này hoàn toàn khác nhau.
Gấu trúc (Hùng miêu 熊猫)
Gấu trúc đỏ – (Tiểu hùng miêu 小熊猫)
Thái Hữu Dương lắc đầu: “Gấu trúc mẹ sinh gấu trúc đỏ, gấu mẹ không khóc mới là lạ.”
“Một con hổ và một con dê yêu nhau. Con dê khóc lóc nói, “Em không thể ở cùng một chỗ với anh nữa. Anh là vua muông thú, mà em chỉ là một con dê nhỏ. Em không thể nào sinh con cháu cường tráng cho anh được, hãy để em đi đi.” Con hổ nói, “Nhưng người anh yêu là em. Ngoại trừ ở bên cạnh anh, chỗ nào em cũng không được đi.” Con dê sợ dưới cơn nóng giận con hổ sẽ ăn thịt nó, đành phải ở lại bên người con hổ. Con hổ sợ dê chạy trốn, mỗi ngày đều trông chừng nó, một giây một phút cũng không rời đi. Cho nên bọn nó không có thời gian ăn cơm, cả đôi chết ngỏm.”
Thái Hữu Dương đánh giá: “Kết thúc bất ngờ, rất cảm động, nhưng mà lạc đề rồi! Ps: Đọc nhiều sách tổng tài bá đạo nhỉ! Đọc thêm các tác phẩm kinh điển của thế giới đi!”
“Cuộc mây mưa kết thúc, bọ ngựa cái nhìn bọ ngựa đực nghĩ, đây là chồng mình, trên thế giới có ai có thể yêu anh ấy nhiều như mình? Nhưng dù sao mình cũng không phải mà một cô gái. Mình yêu chồng, nhưng mình còn yêu con trai mình hơn. Con mình đang thiếu đồ ăn, nhất định mình phải lựa chọn. Bọ ngựa đực hình như hiểu được ý nghĩ của bọ ngựa cái, khàn giọng nói, đến đây nào, ăn anh đi! Anh đồng ý trở thành sự hi sinh vĩ đại! Bọ ngựa cái rơi lệ nói, anh đi đi, em sẽ có biện pháp. Bọ ngựa đực trợn to hai mắt, nhìn bọ ngựa cái một chút rồi quay người bỏ chạy. Bọ ngựa cái cũng lộ ra nụ cười âm hiểm. Hoá ra, nó cố ý để con đực kia chạy đi, như vậy, nó có thể công kích nhược điểm lúc con đực quay người. (Ngoài ý muốn không? Sợ không?)”
Thái Hữu Dương nhận xét: “Phần trước viết rất hay, cảm tình dồi dào, hình tượng biểu đạt sinh động. Hai câu cuối cùng lại vẽ rắn thêm chân. Đặc biệt là trong dấu ngoặc cuối câu. Văn viết dùng một ít từ trên mạng, lại càng không được để bản thân tác giả chen vào một cách lộn xộn”!
Thái Hữu Dương chấm bài xong, đi tìm cô giáo dạy tự nhiên, chuẩn bị dạy một tiết học với cô, lấy những kiến thức sai lệch trong văn mà tiến hành giảng lại. Cô giáo Tự nhiên nhìn mấy bài, vỗ tay một cái nói: “Lại có tư liệu viết đoản văn mới rồi!”
T Thái Hữu Dương: “…” Y hàn huyên với cô giáo một lúc mới biết, cô Tự nhiên còn hay đăng đoản văn trên weibo. Weibo của cô tên là “Cười bò với học sinh tiểu học”, chia sẻ rất nhiều câu chuyện nhỏ làm người ta ôm bụng cười, đã có đến mấy vạn fan rồi.
Thái Hữu Dương cảm thấy, nội tâm học sinh của cô Tự nhiên là thế này:
Em coi cô là cô giáo, cô lại dùng em để kiếm fan sao?