Hôm nay đã là ngày thứ ba.
Là kỳ hạn cuối cùng Y Nỉ cho hắn, Lâm Giang vẫn như cũ chưa quyết định được.
Hắn suy nghĩ rất lâu, rốt cục có kết luận. Đây là quyền lợi của Ninh Dạ, như vậy nên để Ninh Dạ tự mình quyết định có muốn buông tay hay không?
Nhưng mà…… Ngày đó cô đã nói, cho dù sau này hối hận, cô cũng không cần hắn, mà hắn tự mình ra đi, từ bỏ cô, bây giờ cô còn để ý đến hắn sao?
Hắn đứng bồi hồi trước cửa cả đêm, hắn không có dũng khí ấn xuống cái nút chuông điện nho nhỏ kia……
Bừng tỉnh lại, bên má đều ướt hết.
Chu Ninh Dạ hoảng hốt bật dậy khỏi sofa, sờ sờ nơi đầu ngón tay Tôn Y Nỉ đụng qua giữa tâm mi, trong nháy mắt còn chưa rõ là thực hay ảo.
Từ buổi chiều Tôn Y Nỉ tới, cô cứ luôn luôn mê mê trầm trầm cho đến bây giờ, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cô nhớ rất rõ ràng, đó tuyệt đối không phải mộng.
Lâm Giang……
Thì ra cô và hắn ràng buộc, sâu như vậy, xa như vậy.
Khó trách lần đầu thấy cô, hắn đã không chút do dự đi theo cô, không phải buông tha chờ đợi, mà là hắn đã đợi được, tròn một ngàn năm.
Nhưng cái gì hắn cũng không nói, không đề cập tới chuyện mình đã vì cô mà trả giá bao nhiêu, yên lặng làm bạn bên cô, đợi đoạn nhân duyên tiếp theo của cô đến, lại an tĩnh tránh ra.
Cho nên cho dù quản lý chỉ ôm một cái, đã làm cho hắn kinh hoảng như thế, không phải chuyện bé xé ra to, mà là rõ rành rành gặp qua cô thuộc về người khác, nhận lấy nỗi đau mất tim, luôn luôn âm ỉ nhắc nhở hắn, cô không phải của hắn!
Dù vậy, hắn vẫn chưa từng hối hận, cùng một sự kiện lặp lại lần nữa, hắn vẫn cam tâm tình nguyện vì cô trả giá những thứ có thể, tim của hắn, đến người của hắn.
Tôn Y Nỉ nói không sai, hắn thực sự rất ngốc, si tình như con thiêu thân lao đầu vào lửa, một chút cũng không giữ lại.
Một ngàn năm trước đến một ngàn năm sau, đều chấp nhất vì một người, hắn như vậy làm sao có khả năng quên cô, làm lại từ đầu?
Cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng xông về phía cửa.
Người ngoài cửa cố lấy dũng khí lần thứ n xoay người muốn ấn chuông, không ngờ cửa lớn lại mở ra, nhất thời khiến hắn hoảng hốt, theo bản năng muốn ẩn nấp. Do hốt hoảng, cho nên đầu hắn đập mạnh vào cạnh cửa.
“Ai da!” Hắn theo bản năng kêu đau, ôm trán ngồi xổm xuống.
“Có đau lắm không?” Chu Ninh Dạ lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, kéo tay hắn ra xem xét.“Không xong rồi, sưng hết lên rồi.” Còn lớn như một cái bánh bao.
Cô đứng dậy kéo hắn vào nhà, lấy đá chườm vểt thương cho hắn.
Hắn nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc không chớp mắt. Cô ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, biểu cảm chuyên chú, như vẫn cũ rất quan tâm hắn……
Chườm đá xong, cô lấy dầu ra bôi cho hắn, lạnh lạnh, hắn có thể cảm giác được độ ấm của đầu ngón tay non mềm của cô, nhớ rất lâu trước kia, rất lâu trước kia, Ngưng Nguyệt cũng giúp hắn bôi thuốc như vậy……
Mặc kệ là trước kia hay là bây giờ, cô luôn luôn đối tốt với hắn.
Sờ sờ trán, hắn có chút say mê ngây ngô cười.
“Đừng sờ.” Chu Ninh Dạ bắt lấy cổ tay hắn.“Hai ngày sau em sẽ giúp anh trừ máu bầm.”
Hai ngày sau? Nói cách khác, hắn có thể đến tìm cô nữa sao?
“Ninh Dạ……” A, đúng rồi, hắn nhớ cô vừa muốn ra ngoài, vội vàng đứng dậy, sợ chậm trễ chuyện của cô. “Em muốn ra ngoài thì đi nhanh đi, anh không sao, chút nữa anh lại đến tìm em……”
Cô mỉm cười, kéo hắn về sofa ngồi ổn định.“Em vừa rồi muốn đi tìm anh. Anh thì sao? Tìm em có chuyện gì?”
Phải không? Ninh Dạ muốn tìm hắn? Vậy — cô không có giận hắn nữa, đúng hay không?
“Này.” Hắn rút bọc tiền lương ra, đưa cho cô.
Lúc Y Nỉ trả lại cho hắn, hắn rất khổ sở, hắn đi làm vốn vì cô, nhưng bây giờ cô lại chán ghét hắn, chán ghét đến mức không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến hắn.
Cô không nói gì, cười cười nhận lấy, đặt ở một bên.“Còn gì nữa?”
“Còn có, còn có……” Hắn ấp a ấp úng, không dám nói ra miệng.“Em…… Không cần anh nữa sao?”
“Làm sao lại có biểu cảm giống như cha mẹ qua đời vậy? Nói rõ ràng, là chính anh bỏ nhà đi trước.”
“Anh muốn về nhà……” Hắn cúi đầu, lấy tiếng nói nhỏ nhẹ chỉ có chính mình mới nghe thấy:“Rất muốn về nhà……”
Luôn luôn rất muốn về nhà, lúc cô ở ban công nhìn hắn đi qua, ở trên đường gặp được cô, nhìn thấy cô mua gì đó quá nặng…… Mỗi một lần hắn đều rất muốn đi qua hỏi cô:“Anh có thể về nhà hay không?” Muốn trở lại nơi có cô, được nhìn cô, được cô yêu thương.
“Vậy trở về đi, không phải chìa khóa anh luôn mang trên người sao?” Cô đáp lại như đương nhiên, dường như chỉ là hắn đi ra ngoài mua củ cải trắng thôi vậy.
“Nhưng, có thể chứ?” Chìa khóa hắn có, mỗi thứ Ninh Dạ cho hắn hắn đều giữ kỹ, bao gồm quần áo, giày, chén trà, bàn chải đánh răng…… Toàn bộ đều còn.
“Anh suy nghĩ rất lâu, cảm thấy phải hỏi ý của em mới đúng. Nếu anh tự bán chính mình cho Y Nỉ, em có tiền phẫu thuật, có thể sống sót, nhưng như vậy, em sẽ không có anh, cho nên, cho nên…… Em muốn như thế nào?”
“Anh.” Cô nói không cần suy nghĩ. Hắn cho rằng, cô có thể bán hắn để lấy tiền kéo dài sinh mệnh sao? Không có khả năng.
Mặc kệ là một ngàn năm trước, hay là một ngàn năm sau, một khi biết được, cô liền không làm.
“Ngày mai đem tiền trả lại cho Tôn tiểu thư, nói cho cô ấy biết, anh là hàng không bán, ngàn vàng không đổi.”
Cô lựa chọn nhận lấy túi tiền lương gầy còm của hắn, trả lại tờ chi phiếu lớn kia, hắn rất vui vẻ, nhưng mà……“Vậy bệnh của em làm sao bây giờ?”
“Lâm Giang, anh phải hiểu một chuyện, cuộc sống của em là hữu hạn, cho dù anh cho em tim hoặc bán đi chính bản thân mình, sớm muộn gì vẫn là sẽ có một ngày này, cho nên, anh phải học cách đối mặt, chấp nhận chuyện này, em không có khả năng đi với anh đến cuối cùng……”
“Ninh Dạ……” Vì sao cô đột nhiên nói vậy?
“Cái chết có thể khiến anh quên em sao?”
Hắn lắc đầu, không cần suy nghĩ. Tuyệt đối không, hắn sẽ không quên cô.
“Vậy chờ em. Chúng ta hứa với nhau, kiếp sau lại đến tìm em, nếu anh vẫn cần em, thì mỗi một kiếp chúng ta đều cùng nhau, cho đến khi anh không cần nữa mới thôi.”
Hắn gật đầu, dùng sức gật.“Được, anh sẽ chờ.” Ninh Dạ đã nói vậy với hắn, thì hắn sẽ luôn luôn luôn luôn chờ, không có vấn đề gì.
Cô thương tiếc khẽ vuốt gương mặt hắn.“Thật xin lỗi, lại để anh chờ đợi lần nữa. Em không thể sống lâu, chỉ có thể như vậy. Nhưng kiếp sau, dung mạo của em có khả năng sẽ không như bây giờ, nói không chừng sẽ rất xấu, không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, trước kia em cũng không như vậy –” Hắn khép miệng lại, phát hiện mình nói lỡ lời, chột dạ vụng trộm quan sát biểu cảm của cô.
Cô cười cười, tuyệt không kinh ngạc.“Anh thích bộ dáng trước kia của em sao?”
“Thích.” Thực ra cũng không phải thật thích khuôn mặt kia, là vì Ngưng Nguyệt dùng cặp mắt đó nhìn hắn, dùng cái miệng kia nói chuyện, dùng thân thể còn sống, cho nên hắn rất tự nhiên thích tổ hợp thân thể này, khuôn mặt này. Về sau gặp được Ninh Dạ, ánh mắt của cô và Ngưng Nguyệt giống nhau, lúc chăm chú nhìn hắn sẽ dịu dàng như nước, hắn theo bản năng liền thích tất cả của Ninh Dạ, cảm giác đều giống nhau.
“Làm sao mà anh biết được đó là em?”
Hắn cúi đầu, tinh tế hôn lên ấn chu sa giữa cổ tay cô.
Đó là ấn ký tiên nữ tỷ tỷ thi pháp, khóa tình cảm của cô đối với hắn bên trong, khi đó, hắn liền cảm nhận được tưởng niệm của Ngưng Nguyệt đối với hắn.
Tuy rằng hắn rất cố gắng muốn nhớ lại gương mặt của tiên nữ tỷ tỷ, muốn nói một tiếng cám ơn với cô, nhưng cố gắng thế nào cũng không được. Hắn chỉ nhớ rõ giọng nói của cô, lạnh lùng, giống như nước suối chảy qua khe núi — a!
Hắn bật dậy, ánh mắt trừng lớn.
“Làm sao vậy?” Chu Ninh Dạ thân thiết hỏi.
“Y Nỉ, YNỉ……” Giọng nói của cô ấy, còn có tiếng chuông bạc giống như đã từng quen……
Sẽ sao? Sẽ như hắn nghĩ sao?
Chu Ninh Dạ và Lâm Giang, cùng nhau đem chi phiếu trả lại cho Tôn Y Nỉ.
“Rốt cục cũng nghĩ rõ ràng?” Tôn Y Nỉ cười như không cười liếc Lâm Giang một cái, cũng không vội nhận lại chi phiếu.
“Vâng.” Hắn nghĩ rất rõ ràng.“Ninh Dạ là của tôi, tôi muốn cùng Ninh Dạ, cho dù cô ấy chết, tôi cũng sẽ chờ cô ấy đầu thai lại rồi đi tìm cô ấy, cùng Ninh Dạ tôi mới có thể vui vẻ!”
“Đứa ngốc, chờ những lời này của cậu lâu rồi! Trước khi tôi bị tác phong của cậu bức đến chảy máu não, cuối cùng cũng để tôi nghe được mấy câu nói này!” Tôn Y Nỉ vỗ vỗ vai hắn, có loại vui mừng của cha mẹ khi thấy con cái trưởng thành.
Muốn hạnh phúc, nhất định phải phải tự thân bảo vệ quyền lợi, quyết đoán cùng quyết tâm, hắn gặp chuyện gì cũng hy sinh chính mình để bảo toàn đối phương, vì sao không thể có suy nghĩ “Dù thế nào cũng phải bảo vệ hạnh phúc của mình”? Cách lưỡng toàn không phải không có, nhưng hắn đã cố gắng thử qua sao? Nếu hắn tìm đến cô thương lượng ngay từ đầu, không tự bán chính mình, mà là nhờ cô hỗ trợ, cô sẽ giúp, không nói hai lời liền đem tiền cho hắn mượn.
Người này thật sự là thiếu giáo dục, hại cô vì tên xấu xa này mà quá mệt mỏi.
Lâm Giang dường như có chút hiểu ra. Mấy ngày nay cô luôn làm khó dễ, thực ra không phải làm khó dễ, mà là đang kích hắn, dạy hắn hẳn phải dũng cảm bảo vệ tất cả những thứ thuộc về mình.
“Y Nỉ –” Hắn cảm động kéo kéo tay cô.“Cô đối với tôi thật tốt.”
“Làm trò.” Cô đem chi phiếu nhét vào tay hắn.“Cầm mà cứu tâm can bảo bối của cậu, trước tiên phải nói cho rõ, thu nhập hàng tháng, cả vốn lẫn lời đều phải trả lại cho tôi!”
“Được!” Hắn trung khí mười phần, đáp thật vui vẻ, Chu Ninh Dạ ở phía sau chỉ có thể cười khổ. Rốt cuộc hắn có biết mười phần lợi nhuận này là bao nhiêu không? Căn bản là làm đến chết cũng chưa trả hết sao? Ma cà rồng này! Trình độ giựt tiền một chút cũng không thua ngân hàng ngầm……
“Lâm Giang nói…… Là cô cứu hắn?” Cô suy ngẫm, khẽ vuốt ấn ký màu đỏ trên cổ tay.“Ngày đó, đều là cô sao?”
“Bị phát hiện?” Nói tới nói lui, Tôn Y Nỉ một chút cũng không buồn bực, thoải mái thừa nhận. “Đúng, đều là tôi.”
“Thật vậy chăng?” Hắn thực sự không sai! Tuy rằng khi đó không nhìn thấy cô, chỉ nghe được tiếng nói của cô, còn có tiếng chuông bạc leng keng, nhưng hắn không quên, luôn nhớ kỹ, nghĩ có cơ hội nhất định phải nói cám ơn cô. Nếu không có cô, hắn đã sớm chết, nếu không có cô, hắn không có cách nào tìm được Ninh Dạ, nếu không có cô, hắn chờ mấy ngàn năm cũng không khả năng cùng Ninh Dạ, cô thực sự giúp hắn rất nhiều rất nhiều……
Chu Ninh Dạ ngược lại không hưng phấn nói lời cảm tạ như Lâm Giang, ánh mắt bình tĩnh xem xét cô.
Tâm tư Lâm Giang rất đơn giản, nhưng cô thì khác, cô tinh tế hơn một phần, với một người xa lạ không quen biết, sao cô ấy có thể làm nhiều chuyện như thế, bao gồm tác hợp cho người và sói, thi pháp lên cổ tay…… Cô không nghĩ những chuyện này hợp với quy tắc của trời đất, như vậy, vì sao cô ấy lại giúp Lâm Giang nhiều như vậy?
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi vốn là không tính nói ra sớm, được được được – mọi chuyện thật ra là vậy, trên người Lâm Giang có thứ tôi đánh rơi.”
“Hả?” Lâm Giang ngừng hưng phấn.
Có sao? Hắn nhớ lại, làm thế nào cũng không nhớ được, trên người hắn đều là những thứ Ninh Dạ mua cho hắn a!
“Không phải bây giờ, là một ngàn năm trước kia. Hắn nuốt mất của tôi — không, chính xác mà nói, là nguyên linh đan của chủ tử nhà tôi, cũng vì vậy nên hắn mới có thể không cần tu luyện liền hóa thành hình người.”
“Không phải vì thành tâm thì sẽ được đền đáp sao?” Hắn còn tưởng đó là vì hắn rất muốn biến thành người.
Cô thiếu chút hộc máu! Người này được tiện nghi còn khoe mẽ!
“Vốn là, lúc cứu cậu, tôi có thể trực tiếp lấy đi nguyên linh đan, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu, nếu tôi không đánh rơi nguyên linh đan để cậu nhặt được, hóa thành hình người, thì sẽ không có đoạn nhân duyên cùng cô ấy, bây giờ có khi còn tự tại chơi đùa trên núi rừng, không biến mình thành thảm như vậy.”
“Không phải như vậy! Tôi rất vui khi có hạt châu kia, để tôi có thể gặp được Ngưng Nguyệt……” Nếu không hắn sẽ không biết cái gì gọi là vui vẻ, cái gì là tình yêu, sống ít vài năm cũng không sao.
“Tôi hiểu tâm nguyện của cậu, cậu đã có thứ duy nhất cậu muốn, cùng cô ấy một đời, tôi đây đành phải lấy đó làm bồi thường thôi.” Hại cô vì thế mà đắc tội với nhiều người, bao gồm nguyệt lão bảy kiếp không buộc được tơ hồng cho Chu Ninh Dạ, tức giận đến mức muốn đuổi đánh cô.
“Vậy…… Tôi phải làm thế nào để đem hạt châu kia trả lại cho cô?” Hắn hỏi, không cẩn thận lấy đồ của người khác làm cho hắn cảm thấy thật không tốt.
Hạt châu hồng hồng đó hắn còn nhớ rõ, hắn nhặt được ngoài sơn động, ngay từ đầu lấy đó làm đồ chơi, về sau lại liếm liếm, tuy rằng không giống như quảng cáo trên tivi, xoay xoay rồi chấm sữa, nhưng mà hắn thực sự có nuốt vào, sau đó, hắn liền gặp được Ngưng Nguyệt.
“Không vội, cậu vì nguyên linh đan của chủ tử nhà tôi mới có thể hóa thành hình người, giờ phút này trả lại cho tôi thì cậu không có cách nào hóa thành hình người. Tôi nói rồi, tôi sẽ thành toàn tâm nguyện của cậu và Chu Ninh Dạ, một đời tình duyên.”
“À.” Cho nên hắn sẽ sống đến khi Ninh Dạ mất sao? Đó là bao lâu?
“Đừng lo, tôi có mang rượu ngon xuống địa phủ chào hỏi phán quan rồi, Chu Ninh Dạ một đời sống thọ bảy mươi chín năm, nếu tu dưỡng tốt có khi còn lâu hơn. Nhưng thật xin lỗi, tôi phải phá ảo tưởng tốt đẹp một đời lại một đời đi tìm nhau của hai người rồi. Mất đi nguyên linh đan, cậu cũng xong.”
Một con sói, không thể sống lâu đến hơn một ngàn năm.
“Không sao, có thể cùng Ninh Dạ kết thúc sinh mệnh cũng tốt lắm.” Lâm Giang cười đến thực thoải mái.
Vốn vì sinh mệnh bọn họ dài ngắn không đồng nhất, hắn mới phải đợi cô, tìm cô, bây giờ không cần chờ, cũng không cần tìm, bọn họ có thể nắm tay cùng nhau rời đi.
Đến địa phủ rồi, hắn sẽ cầu Diêm Vương cho hắn chuyển thế, hơn một ngàn năm qua, hắn không làm chuyện xấu, hẳn có thể cùng Ninh Dạ làm người đúng không? Chỉ cần bọn họ đều là người, vậy nguyệt lão cũng không có lý do gì không kết dây tơ hồng cho bọn họ.
Bọn họ có thể đi cùng nhau trên đời, cùng nhau tìm được đối phương, cùng nhau –
Hắn quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô, mười ngón đan nhau.
Cùng nhau, nắm tay đến khi đầu bạc.