Tiêu Chiến về đến nhà mới có ba giờ sáng. Đứng trước cửa, đột nhiên anh lại thấy lưỡng lự, gom lại hết chút sức lực cuối cùng mới có thể mở cửa vào nhà.
Cứ nghĩ rằng đi khỏi nơi mình lớn lên từ bé, bỏ lại nơi đầy rẫy những lời cay nghiệt nhiếc móc là có thể an ổn mà sống, nhưng về đến nơi đâu đâu cũng có hình bóng của cậu thế này cũng có hơn đâu?
Vương Nhất Bác quả thật dọn đồ đi thật sạch sẽ, chăn gối cũng gấp gọn lại cho anh. Chỉ có điều cậu không giúp anh cất bớt một đôi dép trong nhà đi, cũng không giúp anh cất bớt một cái gối đi. Bàn chải đánh răng, khăn mặt đều là anh mua nên cậu cũng không mang đi nốt.
Tiêu Chiến nhìn chính mình trong giương, tự giễu một chút rồi lăn lên giường đi ngủ.
Vương Nhất Bác trở lại là người cuồng công việc như trước kia. Người ta không thấy lúc nào Vương Nhất Bác rảnh rỗi cả, giờ học thì học, giải lao cũng đọc gì đó, cả ngày không cầm đến điện thoại. Nhiều lúc không ai liên lạc được với cậu, giảng viên hay ai có việc muốn tìm đều phải sai người đến tận nơi. Vương Nhất Bác bị mắng nhiều nhưng cậu chỉ ậm ờ cho qua.
Điện thoại mới dùng không quen nên không muốn dùng, nhiều khi cũng quên chẳng mang theo.
Cũng nhờ thế mà gần đây Vương Nhất Bác ít khi nghĩ về Tiêu Chiến. Nhưng mỗi khi nghĩ về lại rất khổ sở. Cho dù anh là dao đâm vào da thịt cậu, thà cứ cắm ở đấy thì không sao, khẽ động tới muốn rút ra, muốn quên đi là máu lại chảy thành dòng, sinh mệnh bị bào mòn đi từng chút một.
Vương Đạt nói với cậu rằng không thể ngay lập tức buông bỏ người đó được, phải tự mình quen dần với cảm giác thiếu vắng ấy, giống như trẻ con cai sữa thì cũng phải dỗ dành thật lâu, cho nó ăn quen những cái khác.
Vương Nhất Bác không muốn nghe Vương Đạt bóng gió, nhưng ông anh thần kinh của cậu có bộ não khá khác người. Cậu mơ hồ cảm nhận được việc mẹ mấy ngày này hay đến phòng trọ của cậu chắc chắn là do Vương Đạt đã nói với mẹ điều gì đó.
Nhưng mà cho dù người xung quanh có suy nghĩ vớ vẩn gì đi chăng nữa, Vương Nhất Bác vẫn đi nghiên cứu, đi học cả ngày về đến nhà, ăn uống đạm bạc cho qua bữa, đúng giờ đặt lưng xuống giường rồi, lúc này mắt nhắm thật chặt cũng không ngăn được nước mắt cứ tràn ra.
Cô đơn rất đáng sợ.
Vừa nhắm mắt liền nhớ người, ngủ rồi cũng nằm mơ thấy. Vương Nhất Bác chỉ mơ được những hình ảnh vụn vỡ, những kỉ niệm rất ngắn ngủi, hay đơn thuần là một khung cảnh không có thực. Cho dù là thế, Vương Nhất Bác vẫn thấy hạnh phúc.
Buổi sáng tỉnh dậy ngồi ngẩn ngơ trên giường, tiếc một nụ cười của anh.
Nhiều lúc Vương Nhất Bác nghĩ có phải thế giới cậu đang sống điên cuồng này chỉ là một cơn ác mộng, những giấc mơ kia mới là thế giới thật. Trong mơ anh ấy vẫn dịu dàng như thế, thi thoảng cười lên mang tất cả nỗi đau đi hết, quan trọng hơn tất cả là ở thế giới ấy, cậu chỉ cần vươn tay đã có thể chạm được tới đuôi mắt của anh.
Nhưng mà có nghĩ thế, trong cơn ác mộng này của cậu vẫn trống trải quá.
Tiêu Chiến ở nhà mấy ngày, trừ lúc uống thuốc để đi ngủ sẽ mơ hồ ra thì anh rất tỉnh táo. Anh mua một cái điện thoại mới, đăng nhập lại weibo và wechat, sim cũ của anh chắc đã vất đi cùng với cái điện thoại hỏng rồi. Tiêu Chiến cũng không thấy nghiêm trọng lắm, số điện thoại của người cần nhớ thì đã nhớ hết rồi, bạn bè thì liên lạc qua wechat, nghỉ việc rồi nên đồng nghiệp cũ chẳng cần liên lạc nữa.
Tiêu Chiến xem qua một chút thấy Vương Nhất Bác hơn một tuần không online rồi, gần nhất online chắc chỉ để liên lạc với Mai Học Chu để gửi chứng minh thư cho anh.
Tiêu Chiến xem lịch, hôm nay đã là ngày tháng , Vương Nhất Bác nói với anh là cậu phải đi thực tập, không thể giúp anh chăm Hạt Dẻ được nữa, nếu anh còn không sang đón về thì cậu sẽ mang đi gửi.
Tiêu Chiến nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, vén tóc mái lên để xem vết thương trên trán. Anh hạn chế ra ngoài, cũng kiềm chế bản thân không chạy tới nhìn cậu một cái là vì mấy vết thương dọa người khắp cơ thể. Cũng may đến hôm nay đã tốt hơn rồi, vết thương đã bong vảy, chỉ để lại mấy nốt da non trắng toát ngưa ngứa. Vì không còn đau nữa nên anh có thể bỏ tóc mái xuống để che đi, để chắc chắn còn đội thêm mũ. Vết thương trên tay thì mặc áo dài là được.
Tiêu Chiến sửa soạn xong còn đứng trước gương cười cười, tự thấy không khó nhìn lắm mới ra ngoài. Bởi vì hơi kích động nên Tiêu Chiến quên mất không gọi trước cho Vương Nhất Bác báo với cậu một tiếng vậy nên thật không may cho anh là Vương Nhất Bác không có ở phòng trọ.
Tiêu Chiến cầm điện thoại đứng trước cửa phòng Vương Nhất Bác nghĩ vẩn vơ, bình thường chủ nhật Vương Nhất Bác không phải lên phòng nghiên cứu, có thể là đi kiếm việc làm thêm hoặc là đi học ở thư viện, anh đang băn khoăn không biết nên gọi điện hay nhắn tin thì đỡ phiền phức hơn.
Vương Nhất Bác đi về phòng nhìn thấy người đừng bên ngoài liền giật mình khựng lại, trái tim đã chết lặng của cậu nảy lên điên cuồng. Nhiều giấc mơ Vương Nhất Bác đã mơ thấy trước đó chính là hình ảnh anh đứng cúi đầu chờ đợi cậu, bây giờ nhìn thấy làm cậu không biết mình đang mơ hay là thật nữa.
Phạm Linh Hồng không biết vì sao Vương Nhất Bác không đi nữa, cô nàng khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía trước nhưng không nhận ra được người, tò mò hỏi:
- Sao thế ạ? Ai đứng trước cửa nhà anh đấy?
Tiêu Chiến cùng lúc đã nhìn qua phía này, nhìn thấy Vương Nhất Bác liền muốn khóc, nhưng anh nhịn được. Anh kéo thấp mũ xuống một chút, không nhìn vào mắt cậu, chỉ đứng yên tại chỗ đợi Vương Nhất Bác tiến về phía anh. Anh nhận ra phía sau cậu còn có một người nữa làm xao động trong lồng ngực của anh bình ổn xuống, một cỗ chua xót dâng lên choán chỗ.
Vương Nhất Bác không nói chuyện với Tiêu Chiến ngay, mở cửa cho Phạm Linh Hồng đi vào phòng trước. Lúc này mới quay sang hỏi Tiêu Chiến, cho dù có cố gắng lắm, giọng cậu vẫn đặc quánh:
- Anh đến sao không gọi trước? Anh đến đây làm gì?
Tiêu Chiến cười nhẹ, không nhìn thẳng vào mắt cậu, dịu dàng hỏi: "Em có khỏe không?"
Bên trong phòng vọng ra tiếng Phạm Linh Hồng xuýt xoa khi nhìn thấy bé mèo béo, Vương Nhất Bác chợt nhận ra mục đích anh đến đây là đón Hạt Dẻ về. Vương Nhất Bác tự diễu mình, còn ảo tưởng là anh đến tìm cậu chứ, anh thoát được khỏi cậu liền không bị giày vò nữa, tươi tỉnh như thế này cơ mà. Nếu không phải cậu còn giữ Hạt Dẻ anh chẳng tìm đến làm gì đâu nhỉ?
Vương Nhất Bác đi vào ôm lấy Hạt Dẻ từ tay Phạm Linh Hồng mang ra ngoài cửa giao lại cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ôm mèo, khẽ rung rung, giọng nói thản nhiên như tán gẫu:
- Em nhanh như vậy có bạn gái mới rồi à?
Vương Nhất Bác biết anh hiểu lầm, nhưng giờ giải thích có ý nghĩa sao?
- Cô ấy thích tôi mười năm rồi. Nhà cô ấy cũng không có ai chê tôi bẩn.
Tiêu Chiến im lặng một lúc. Vương Nhất Bác cũng mệt mỏi, lùi vào trong nhà một bước, nói:
- Ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thôi. Cũng ổn mà. Nếu không có việc gì thì thôi nhé, phí thời gian đủ rồi. Anh về đi, chúc anh gặp được người tử tế tốt đẹp, sau này hạnh phúc.
Tiêu Chiến ngẩng phắt đầu lên, trước khi cánh cửa đóng lại ghim cho Vương Nhất Bác một dao. Viền mắt anh đỏ lựng, đủ để thấy những lời cậu nói làm anh đau lòng đến mức nào.
Vương Nhất Bác ngồi xụp xuống sàn nhà, tự xoa dịu cơn đau của cậu. Một lúc sau ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy Phạm Linh Hồng đứng như trời chồng trước mặt làm Vương Nhất Bác phát cáu:
- Tìm thấy chưa?
Vừa rồi Vương Nhất Bác còn bình thường, nói chuyện xong với người bên ngoài đột nhiên tỏ ra không thân thiện nữa làm Phạm Linh Hồng rất sợ: "Em thấy rồi, rơi xuống gầm ghế! Em mang về cho cô ngay đây. Nhưng anh có sao không thế? Mặt anh tái rồi."
Phạm Linh Hồng cúi xuống làm mái tóc buông xõa của cô chạm xuống tay Vương Nhất Bác, cô còn định đưa tay chạm vào mặt cậu. Giọng Vương Nhất Bác đột nhiên trở lên lạnh lẽo:
- Tránh ra. Về đi. Không có lần sau đâu.
Tiễn được người phiền phức ấy về rồi, Vương Nhất Bác mới gọi điện cho mẹ. Mẹ Vương vui vẻ bắt máy bất ngờ nghe thấy tiếng con trai như diêm la:
- Lần sau mẹ có rơi đồ gì ở phòng con thì gọi điện nói cho con một câu. Con không có mắt không tìm được cho mẹ hay sao mà mẹ phải nhờ người khác đến tìm?
Mẹ Vương không ngờ làm con trai giận đến thế, đành dỗ: "Đồ của phụ nữ thì phụ nữ tìm dễ hơn chứ. Được rồi, đừng giận, không thích thì lần sau mẹ không nhờ Linh Hồng đến nữa."
Vương Nhất Bác có xúc động muốn thốt lên, vấn đề không phải là Phạm Linh Hồng có được không, ai cũng không được, cả mẹ cũng đừng đến nữa, cái phòng trọ có gì đâu mà nhìn? Vẫn may cậu kìm lại được, bực dọc cúp máy.
Không gian trong phòng trở lên im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng Hạt Dẻ khẽ gầm gừ lúc ngủ cũng không nghe được nữa. Đồ đạc từ từ trả rồi cũng hết, Hạt Dẻ về với anh rồi.
Sau này anh và cậu không còn mối lên kết nào nữa.
Vương Nhất Bác không chịu được ý nghĩ ấy, mở ngăn kéo lấy chiếc điện thoại bị vùi sâu trong góc ra, vừa quệt nước mắt vừa lướt điện thoại. Đến lúc chiếc điện thoại ấy hết pin tự tắt nguồn mất, Vương Nhất Bác mới buông ra, nằm ngửa trên giường lấy tay che mắt.
Không thể nào xua đi ánh mắt cuối cùng của anh. Đẹp mà cũng tàn nhẫn.
Thế mà còn chẳng hỏi anh có khỏe không được một câu đã làm anh đi mất. Anh gầy đi rồi, chắc chắn là do bị mắng nhiều lắm. Tính xấu của anh chính là lúc cãi nhau, lúc anh khó chịu hay giận dỗi, anh sẽ không ăn cơm nữa. Phải dỗ ổn rồi mới chịu ăn. Vương Nhất Bác tự nhiên lo lắng Tiêu Chiến hôm nay sẽ lại bỏ bữa.
Tiêu Chiến ra khỏi tòa nhà phòng trọ của Vương Nhất Bác, nước mắt lúc này mới tí tách nhỏ xuống.
Vương Nhất Bác nói phí thời gian đủ rồi, là nói quãng thời gian ba năm cậu chờ anh, bốn tháng bên nhau hay vài giây ngắn ngủ nói chuyện với anh ngoài hành lang ấy là phí phạn?
Lúc anh đứng bên ngoài nhìn vào trong nhà, cô gái kia ôm mèo của anh truyền sang cho Vương Nhất Bác, trong đầu Tiêu Chiến liền hiện lên hình ảnh cậu lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống bình thường. Khung cảnh ấy đẹp lắm.
Nhưng Tiêu Chiến không chịu được nữa, anh ngồi thụp xuống vệ đường, Hạt Dẻ nằm trong lòng anh khẽ kêu, như hiểu được nỗi lòng của anh mà trở lên ngoan ngoãn, ghé vào má anh khẽ liếm.
Trong màn nước mắt nhạt nhòa, Tiêu Chiến cười làm đuôi mắt cong cong, dụi dụi vào lưng Hạt Dẻ: "Hạt Dẻ này. Sau này ba có một mình con thôi, con phải đối xử với ba tốt hơn một chút nhé."
Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến lần đầu tiên tự mua rượu, mang về nhà một mình uống. Tửu lượng của anh vẫn kém như thế, nhưng cho dù đã say không động đậy được nữa đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.
Tiêu Chiến không uống được rượu nhưng rất thích rượu bởi vì mỗi lần anh say cậu đều ở cạnh anh. Lần đầu tiên uống rượu không phải ở nhà, không phải với bạn bè mà là lần tất niên cuối năm, hội bạn Vương Nhất Bác rủ thầy giáo thể dục đi ăn thịt nướng cùng. Quán thịt nướng là của ba mẹ một đứa trong lớp mở, tối hôm đó chỉ phục vụ bạn học của con trai, mọi người muốn quậy phá ồn ào thế nào cũng được.
Thời gian ấy, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã chính thức yêu nhau được mấy tháng rồi. Hai người đối với bạn bè của cậu không công khai, nhưng đứa nào có mắt đều nhận ra, tuy không nói ra vẫn luôn ngầm bảo vệ chúc phúc cho hai người họ. Gần cuối bữa không ai ăn nữa, cả hội bắt đầu chúc rượu nhau ầm ĩ. Chơi rất vui vẻ, không gian ồn ào như cái chợ vỡ.
Tiêu Chiến uống vài ly, mặt đỏ như trái cà chua cũng bắt đầu tăng động lên, tự rót một chén rượu lảo đảo đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, dâng chén lên trước mặt cậu gào to:
- VƯƠNG NHẤT BÁC!!! NHẤT BÁC À!!! ANH YÊU EM NHIỀU LẮM ĐÓ!!! EM NGHE THẤY KHÔNG HẢ? ANH YÊU EM!!! ANH YÊU NHẤT BÁC NHIỀU VÔ CÙNG!!
Vương Nhất Bác không say nhưng mặt cũng đỏ chót, vội vàng lấy đi chén rượu anh cầm để ra chỗ khác rồi kéo anh ra ngoài. Thật may, mọi người trong kia đều điên rồi, la hét cười đùa như vậy, anh hét to cũng không có người để ý, hoặc có để ý thấy cũng nhắm mắt làm ngơ.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo ra ngõ nhỏ cạnh quán thịt nướng, chỗ này không có đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ trong nhà hắt ra. Anh bị kéo ra còn cười ngốc ngốc, hỏi: "Em có nghe rõ không hả?"
Vương Nhất Bác vừa vui vẻ cũng vừa bất lực, sao anh say rồi quậy thế. Cậu ôm lấy anh, dỗ dành:
- Em nghe thấy rồi, anh đừng hét, ngày mai bị đau họng đấy.
Tiêu Chiến cười hì hì, đòi Vương Nhất Bác cõng anh. Nhiều khi anh cũng khó chịu với chiều cao này của anh lắm, muốn người yêu cõng mà sợ người yêu cõng không nổi. Vương Nhất Bác thấp hơn anh một chút, vẫn kiên cường đem người cõng lên.
Vương Nhất Bác đi bộ chầm chậm, Tiêu Chiến ôm chặt lấy cổ cậu, mũi kề sát tai, thì thầm: "Em đi cẩn thận, vừa mưa xong vẫn còn đọng nước kìa."
Vương Nhất Bác cười cười: "Em biết rồi. Người anh nóng quá nè."
Tiêu Chiến không nói gì, nhắm mắt hưởng thụ. Vương Nhất Bác thấy đi xa rồi, con đường nhỏ này càng đi càng tối, tối đến mức không nhìn thấy đường nữa, trước khi quay lại đột nhiên thả anh xuống. Tiêu Chiến còn chưa thích nghi được đã bị người ta hôn, người đã say mềm lại càng mềm, dịu ngoan hé miệng để Vương Nhất Bác ngậm lấy. Vị rượu trong miệng anh rất thơm.
Vương Nhất Bác ăn được ngọt rồi lại cõng anh quay lại quán ăn, đi được một đoạn, cậu khẽ xóc anh một cái, gọi: "Vừa anh hét cái gì, nói lại cho em nghe."
Tiêu Chiến mơ màng buồn ngủ rồi nhưng vẫn rất ngoan, ghé trên tai cậu thỏ thẻ: "Anh bảo là anh yêu em!"
Cậu vẫn muốn nghe nữa: "Nói lại."
Vai Vương Nhất Bác rộng lắm, lưng cậu rất ấm, anh còn cảm nhận được trái tim cậu đang đập, rõ ràng mạnh mẽ từng nhịp một. Tiêu Chiến nằm trên lưng cậu, rúc đầu bên cổ liên tục lặp đi lặp lại lời Vương Nhất Bác muốn nghe: "Anh yêu em nhiều lắm đó."
Lúc hai người quay lại, mọi người đang chuẩn bị ra về, ai không uống thì tự đi xe về, ai uống quá nhiều thì ngủ luôn ở quán hoặc gọi xe. Vương Nhất Bác uống có hai ly chẳng thấm vào đâu so với cậu, giành nhiệm vụ đưa thầy Tiêu về nhà. Cậu đặt anh lên ghế sau xe đạp, lén hôn lên mặt anh rồi sung sướng nói:
- Chiến Chiến, Nhất Bác cũng yêu Chiến Chiến lắm. Nghe thấy không hả?
- Không được gọi thầy là Chiến Chiến!!!
Vương Nhất Bác đắc ý bóp mặt anh khẽ miết: "Người yêu của em, em muốn gọi thế nào thì gọi. Tỉnh táo chút, ôm chặt em, em đưa anh về!"
Sau này, mỗi lần Tiêu Chiến uống say đều nhớ đến Vương Nhất Bác, còn có thể có cậu ở bên cạnh dỗ dành anh. Chỉ tiếc là lần này không thể nữa. Hạt Dẻ chui vào lòng Tiêu Chiến nằm, cô nàng vốn ghét mùi rượu lắm, nhưng mà lúc chiều ba đã bảo sau này chỉ có một mình, phải tốt với ba hơn nên lúc ba buồn thế này phải ngoan ngoãn an ủi ba.
Sáng ngày tháng , Vương Nhất Bác theo đoàn đi thực tập ở công ti nhà trường liên kết. Tiêu Chiên cũng tỉnh dậy từ cơn say, nhìn căn nhà bừa bộn ngổn ngang, nói với hạt dẻ: "Con gái, chúng ta chuyển nhà đi."
Hạt Dẻ uống sữa trong bát, ngẩng đầu lên kêu meo một tiếng.
Tiêu Chiến liên hệ với bên môi giới bán nhà, rồi gọi điện cho dịch vụ chuyển nhà. Xong xuôi tự mình sắp xếp đồ đạc, một cái vali toàn những quyển sách anh không thể bỏ đi được, một vali để quần áo và những vật dụng cần thiết.
Ngày hôm ấy, trên weibo của Tiêu Chiến xuất hiện bài đăng tặng sách kèm giá sách cho những ai muốn. Dưới bình luận còn vui vẻ nói anh sẽ chuyển nhà, không thể mang sách đi được, còn nói sẽ mời bạn bè một bữa giải xui.
Những ai đủ hiểu sẽ cảm thấy Tiêu Chiến chắc chắn xảy ra chuyện rồi, không thì tại sao lại đem cho "bảo bối" đi như thế? Ngày trước cũng chuyển nhà nhiều có bao giờ bỏ lại quyển nào đâu?
Vương Nhất Bác đi thực tập, cho dù không đi cũng không lên mạng, nên không biết gì cả. Đi cả ngày về phòng mệt phờ người, bảy giờ ngâm mì làm bữa tối thì điện thoại reo lên. Là Mai Học Chu gọi, Vương Nhất Bác nhíu mày, nhận:
- Có chuyện gì?
Mai Học Chu ậm ờ một lúc mới nói: "Cậu gặp Tiêu Chiến chưa?"
- Gặp rồi.
- Gặp rồi hả? Cậu ấy có ổn không?
- Sao anh không hỏi anh ấy đi? Tôi với anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa rồi! Mà anh với tôi có thân lắm hả?
Mai Học Chu chán nản nói: "Không gọi được, cậu ấy đổi số rồi. Nhắn tin wechat cũng không thèm trả lời."
Mai Học Chu bình thường rất chọc người chửi, nhưng không thể phủ nhận hắn ta rất thông minh còn nhạy cảm. Từ việc Tiêu Chiến tự tử, rồi lại bỏ lên thành phố, bây giờ còn muốn chuyển nhà, hắn liền chắc chắn ảnh hưởng của Vương Nhất Bác tới Tiêu Chiến rất lớn. Nhưng mà, đã gặp nhau rồi, Vương Nhất Bác vẫn còn nói hai người không có quan hệ gì nữa, Mai Học Chu muốn gào thét. Sao hắn có đứa bạn ngốc thế, không biết đáng thương làm nũng để người ta hết giận đi à? Hở?????
Mì của Vương Nhất Bác nở hết rồi đang muốn tắt điện thoại đi ăn, đột nhiên nghe tiếng Mai Học Chu thở dài:
- Tôi còn tưởng cậu ấy chạy lên đó tìm cậu để giảng hòa chứ. Vừa thấy phát weibo nói sẽ chuyển nhà, không nói chuyển đi đâu mà cho hết sách đi, nhắn tin không trả lời nên tôi muốn hỏi cậu một chút. Nhưng chắc cậu cũng không biết, làm phiền rồi, xin lỗi nhé.
Mai Học Chu cúp máy thở dài, bạn ơi bạn à, mình chỉ giúp bạn được đến đây thôi.
Buổi tối hôm ấy, Vương Nhất Bác mới tải lại ứng dụng weibo về điện thoại, không nhịn được lên xem bài đăng của Tiêu Chiến. Đọc hết bình luận bên dưới rồi, nhìn sang bát mì bên cạnh đành mang đổ đi.
Anh cho hết sách vở, đồ đạc đi như vậy là muốn chuyển đi rất xa hay sao???
Buổi sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đi đến công ti thực tập, mấy bạn học giật mình sợ hãi:
- Mẹ ơi, Vương Nhất Bác, cậu biến thành gấu trúc rồi!!!
Chị hướng dẫn lo lắng hỏi: "Em có cần nghỉ ngơi không? Nhìn em như sắp ngất rồi này."
Vương Nhất Bác không tập trung, chỉ lắc đầu cho qua chuyện, đi theo chị hướng dẫn tới nơi phân công làm việc hôm nay, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Một khi đã dùng điện thoại rồi thì sẽ không dứt ra được, cho dù chỉ nhìn Tiêu Chiến online rồi offline mà thôi cũng không thể ngừng. Vương Nhất Bác xóa đi tải lại weibo mấy lần, giận bản thân không kiềm chế được cứ vào trang cá nhân của anh nhìn, ngay lúc giải lao ăn cơm vẫn ngồi đọc bình luận ở bài đăng mới nhất của anh. Không có gì mới cả, chỉ có người này xin quyển này, người khác xin cái kia. Nhưng mà Vương Nhất Bác ngày càng thấy sợ, anh cho đi xong hết rồi, có khi nào anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cậu không?
Rồi một ngày, ngay cả weibo anh cũng không phát nữa thì cậu biết phải làm sao?
Bạn học đi thực tập cùng ngồi ăn cùng Vương Nhất Bác, nhìn mấy ngày nay cậu chán nản như vậy, trong lòng cũng khó chịu cùng. Hôm nay thấy Vương Nhất Bác nhai vài cái đã lại xem điện thoại, không nhịn được nhắc nhở: "Cậu ăn tử tế đi Vương Nhất Bác, buổi chiều sang khu đóng bao đó, có thể sẽ phải bốc hàng cùng công nhân, cứ thế này sao chịu nổi?"
Có người đi đầu, những người khác mới dám hỏi: "Đúng đó, mấy ngày nay cậu sao vậy? Không tập trung, cũng không chịu ăn cơm."
- Có chuyện gì nói đi? Bọn tôi xem có giúp gì được không?
- Đúng thế! Có khó khăn gì cứ nói! Bạn học mà!
Vương Nhất Bác bình thường lạnh lùng không ai dám bắt chuyện với cậu, đột nhiên được quan tâm như thế khiến cậu hơi bất ngờ, lại cúi đầu nhìn điện thoại, mãi sau mới nhỏ giọng:
- Có người muốn chuyển nhà, nhưng tôi không biết người ta chuyển đi đâu cả.
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau: "Thì hỏi. Không biết thì hỏi đi chứ sao?"
Vương Nhất Bác khó xử nói lắp luôn: "Nhưng...nhưng mà...nhưng mà không... không hỏi được."
- Hả? Vì sao?
Vương Nhất Bác nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, dưới ánh mắt tò mò vây xung quanh mới giật mình nhận ra, tại sao mình lại nói vấn đề này với mấy người này cơ chứ!!!
Hôm nay Vương Nhất Bác được về sớm, trong lúc tra chìa khóa vào ổ, dư quang thấy người đang tiến tới gần quá quen thuộc, giật mình quay sang nhìn.
Tiêu Chiến mặc áo phông trắng, đội một chiếc mũ màu đen, trên tay xách rất nhiều hộp giấy mỉm cười tiến về phía Vương Nhất Bác. Trong lúc Vương Nhất Bác còn đang đơ ra, anh đã đưa vào tay cậu hộp thức ăn còn nóng, giọng nói ngọt ngào lấy lòng:
- Tôi mới chuyển đến đây, sau này có gì mong cậu giúp đỡ nhé!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Anh Chiến bắt đầu đi dỗ người yêu rồi đấy :))))