- Làm ơn cột búi tóc cao hơn, Jessie - Nàng nói khi đang chuẩn bị cho buổi tối. Và rồi, khi nhiệm vụ đã xong, nàng nhận ra mình gần đủ lộng lẫy để đi một buổi dạ vũ. Nàng đang mặc chiếc áo lụa hồng may chuẩn bị cho Mùa lễ hội vừa rồi và chưa hề mặc trước tối nay. Trước khi Mùa lễ hội bắt đầu nàng đã lấy chồng và có con và sống - một mình - ở Readon.
Nhìn trân trân vào bóng mình trong gương, nàng quyết định nhanh sẽ thay nhanh thứ gì đó bình thường hơn.
Nhưng không còn thời gian nữa. Bên cạnh đó, nàng cần một bề ngòai sẽ lên dây cót cho tinh thần bản thân. Nàng đang sợ gần chết. Nàng đã có ý thảo một lời nhắn từ chối không xuống ăn tối cùng với anh. Nhưng nàng sẽ không làm một điều như thế được. Nàng là vợ anh, là bá tước phu nhân. Họ đã kết hôn được gần một năm. Nàng không thể co rúm nhốt mình trong phòng chỉ vì anh đã trịnh trọng yêu cầu - theo lời của anh - mời nàng cùng ăn tối? Nàng sẽ không hèn nhát như thế.
Vận nguyên bộ áo choàng và quần âu dài đen tuyền- như thể anh chuẩn bị đến tòa sọan hay câu lạc bộ Almack - áo chẽn trong màu bạc, găng tay len trắng toát. Thật quá trịnh trọng. Khi gặp anh ở phòng tranh, nàng như thấy một cục nghẹn tức dâng nơi cổ họng và nhịp thở đột nhiên ngưng đọng, y những lần nhìn thấy anh dạo ấy. Tay ăn chơi khét tiếng của Luân Đôn, người đàn ông nàng nên tránh xa, mặc dù anh chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến bất cứ cô gái trẻ nào đứng túm tụm trong phòng khiêu vũ hay phòng tranh của những cuộc vui trong mùa vũ hội ấy. Nàng đã yêu anh, sâu đậm - và thầm kín- từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh. Giống như hầu hết những cô gái khác thôi, nàng chợt nghĩ. Cái hấp lực muôn thưở của những tay ăn chơi. Hay trái cấm. Nàng đã âm thầm dệt mộng về anh. Nàng từng ấp gối vào lòng mình mỗi tối, giả vờ đó là anh. Nàng thật non dại và ngu ngốc.
Anh bước đến gần nàng và nâng ly lên:
- Chúc mừng em! Ratafia!
Anh nói khi thấy nàng đang ngập ngừng. Nàng biết mặt mình đỏ bừng khi cầm lấy chiếc ly và tự hỏi liệu anh còn nhớ - hay anh có biết - đó là rượu gin ở nhà hát opera năm ấy không. Nàng chưa bao giờ dùng thử rượu gin cho đến buổi tối đó. Nó khiến nàng thấy thật kinh tởm và đầy hứng khởi. Và bốn ly rượu làm đầu nàng nhẹ bỗng, ấm áp và buông trôi mọi phép tắc thường lệ. Nàng chưa bao giờ say xỉn theo cách nàng nghĩ về những hũ hèm. Nàng chưa quá chén đến mất cảnh giác hay đầu óc u mê. Nàng nhận biết rõ ràng mọi điều xảy ra vào lúc đó. Chỉ là nàng đã biến thành một người khác, người sẵn sàng tung hê mọi thứ và làm những việc mà bình thường chỉ hiện hữu trong những giấc mơ. Như rời khỏi buổi dạ hóa trang với Bá tước xứ Readon - nàng đã nhận ra anh từ giây phút đầu tiên, ngay cả khi anh đang đeo mặt nạ và mặc áo chòang đen phủ kín.
Đáng lẽ nàng không nên đến buổi dạ vũ hóa trang tại nhà hát lớn đấy. Không một cô gái đoan chính nào lại tham dự một sự kiện tai tiếng như thế. Nhưng nàng đang rất tức giận, tuyệt giao với cha mẹ vì cái quyết định không cho phép tham dự buổi dạ vũ Valentine Pearson, mặc dù nàng đã được trình diện trước công chúng cả một năm trước đó. Chúng ta phải tham gia buổi hòa nhạc, họ nói vậy với nàng. Có đủ thời gian cho cả hai buổi dạ vũ và buổi hòa nhạc do mùa xuân các Lễ hội luôn bắt đầu trễ hơn thường lệ.Và Duncan đã đến vào chiều đó. Duncan là người anh họ dễ thương của nàng, vô trách nhiệm đến quỉ sứ-đếch-cần-biết, người đã mang thư nhắn đến cho cha nàng và sẽ đến buổi dạ hóa trang đó. Nàng luôn luôn dễ dàng điều khiển Duncan trên những ngón tay nhỏ nhắn của mình. Cũng như thế vào buổi tối hôm đó, chống lại sự ngăn cản của cậu ta - và của cả nàng - cậu ta chấp nhận dẫn nàng theo.
“Chỉ một lát thôi đó” - cậu đã nói thế. “Chỉ một lát thôi mà” - nàng đã gật đầu.
Nhưng cậu ta là một con tắc kè hoa đổi màu bất cẩn và xuất hiện trong buổi dạ vũ chỉ vừa đủ quên sạch mọi thứ về nàng. Người hầu đã mang cho nàng một ly rượu và, đang chóang ngợp trong không khí buổi hóa trang, nàng đồng ý. Rượu khiến nàng thư giãn. Rồi trái tim đánh cái thịch, một quí ông cao to mặt nạ đen đã mời nàng ra nhảy. Nàng đã khiêu vũ với anh ta hơn một giờ đồng hồ trước khi đồng ý rằng sẽ thoải mái hơn nếu đến một góc riêng tư nào đó. Nàng chỉ bật một tiếng phản đối nho nhỏ khi thấy mình đứng bên ngoài nhà hát, trong cỗ xe và rồi trong một căn phòng sang trọng xa lạ một mình với anh ta.
Nàng say nhưng không hề mất ý thức, không hề.
Nàng có thể nhớ hết mọi chuyện. Nàng có thể nhớ cảm giác miệng anh ra sao và cảm giác chóang váng pha lẫn hứng khởi khi anh đút lưỡi vào miệng nàng. Nàng có thể nhớ sự di chuyển của bàn tay anh và những điều anh đã làm với nó. Nàng có thể nhớ sức nặng và cả nét nam tính lộng lẫy của cơ thể anh. Nàng có thể nhớ khoảnh khắc anh đi vào trong người nàng. Nàng vẫn nhớ cơn kinh ngạc khi cái đau đớn không kinh khủng như đã nghĩ và nhận ra rằng cơn say đã họat động như một kiểu xoa dịu cơn đau. Nhưng không hề giảm đi khóai cảm. Hoàn toàn nhận biết nỗi sợ hãi ngọt ngào khi nàng rên lên, chào đón mỗi giây khắc của cuộc chơi cuồng khấu thân mật nhất giữa hai thân xác. Điều đó đã xảy ra. Ít nhất diễn ra với một tay chơi đầy kinh nghiệm thì phải thế. Nó rất tuyệt vời.
Nhưng nàng đã đánh giá quá thấp nỗi khủng hỏang mà sự tỉnh rượu mang lại sau đó.
- Tôi không bỏ thuốc độc đâu - Anh nói.
Nàng nhìn lên anh, ngạc nhiên. Có lẽ thời gian đã ngưng đọng rất lâu, nàng ắt đã nhìn chằm chằm vào ly của mình.
- Hay em muốn dùng loại nào mạnh hơn - Anh hỏi. Cái từ “gin” gần như được treo lơ lửng trong không khí.
- Không - Nàng nói - Tôi phải giữ cho sữa mình tinh khiết.
Dường như đó là một điều quá riêng tư để nói ra. Nhưng nàng đã nói với anh điều gì kia chứ? Và anh sẽ nói với nàng điều gì đây? Nàng nhận thức đầy đủ hơn về điều lâu nay nàng đã biết, họ hòan tòan là những người xa lạ. Trước Lễ tình nhân năm ngóai, họ chưa từng trò chuyện. Giờ họ đã kết hôn và có chung với nhau một đứa con, nhưng họ hiếm khi nói với nhau quá mười từ mỗi lần.
- À, vâng - Anh nói, và nàng biết mắt anh đang trượt xuống ngực nàng. Nàng nâng ly lên môi và nhận ra tay mình không vững.
- Bữa tối đã sẵn sàng. Tôi đã bảo Morse là chúng ta sẽ vào ngay khi em xuống lầu.
Anh nhấc ly khỏi tay nàng và giơ tay cho nàng.
Họ đã làm tình, nàng nghĩ, nhớ cảm giác anh ở sâu trong nàng, anh đã ở đó, và cảm giác anh căng phồng ở đó. Nhưng ngòai nó ra, họ gần như chưa từng đụng chạm vào nhau. Nàng khóac tay mình vào tay anh, những ngón tay chạm hờ mu bàn tay anh.Và nàng cảm nhận một sự cảnh giác nhục thể gần như không chịu đựng nổi.
Điều gì xảy ra nếu anh về đây để yêu cầu quyền làm chồng của mình? Ý nghĩ lóe lên và nàng nhận ra những ngón tay mình tự nguyện áp vào tay anh. Ý nghĩ đó chưa hề len lỏi vào đầu óc nàng cho đến giờ phút này. Nàng đã cho là anh chưa hề đòi quyền lợi của mình trong cả một năm dài hôn nhân thì anh sẽ không bao giờ nữa. Nhưng có lẽ tình trạng bầu bì đã khiến anh kiêng cữ. Tháng mười một vừa rồi rõ ràng chuyện sinh nở James đã kiềm anh lại. Bây giờ đã ba tháng trôi qua anh bắt xem xét tình trạng sẵn sàng lại của nàng.
Nếu anh về đây vì chuyện đó? Nếu tối nay...?
- Nếu tôi để em ngồi ở cuối bàn - anh nói - Chúng ta sẽ phải hét lên mới nghe được tiếng nói nhau.
Anh kéo ghế cho nàng bên phải anh, và ngồi ở giữa bàn, nơi nàng thường ngồi. Anh dự định sẽ trò chuyện gì đây? Anh có vẻ rất gần gũi. Căn phòng dường như rộng kinh khủng. Sự hiện diện của Morse và người hầu chỉ càng khuếch đại nó thêm thôi.
- Con trai của t..., James có ngoan không? - Anh hỏi - Con có quấy gì em không?
Nàng bực mình với câu hỏi. Đó giống như một sự xâm phạm đời tư vậy. James là con nàng. Nàng rất bực anh đã ôm con nàng trong tay sáng nay và quay người đưa bé đến cửa sổ như đóng sập cửa trước nàng vậy. Nàng bực mình vì cách nói của anh.
“Vậy con cần phải ăn”, như thể nàng không hề biết về điều đó vậy. Chứ anh nghĩ làm thế nào nàng xoay sở những lúc không có anh ở đây?
- Con là niềm hạnh phúc của tôi. - Nàng nói, không nhận ra từ ấy khi phát ra nghe kệch cỡm như thế nào. - Đương nhiên cu cậu không có vấn đề gì. Bây giờ con thường ngủ hết đêm. Đó là rất tốt khi bé chỉ mới ba tháng thôi.
Câu chuyện dường như đã kết thúc. Nếu anh muốn một đứa con khác thì sao? Điều này chưa bao giờ hiện hữu trong đầu nàng trước đó. Có nhiều phụ nữ hay sinh con năm một. Ý nghĩ mang bầu tiếp quá sớm, và lại phải trải qua cơn đau đớn khi lâm bồn, khiến nàng hỏang sợ. Và nhục nhã. Nàng không có lý do gì để phàn nàn nếu đó là nguyên nhân anh trở về nhà. Nàng là vợ anh. Nàng đã không thực sự nhận ra mình yếu đuối và bất lực ra sao cho đến giờ phút này. Sự bất lực của mọi người vợ, bản thân không thể tự mình làm chủ. Có lẽ anh sẽ ở lại đây cho đến khi bào thai mới đã thành hình, và anh lại về Luân Đôn với những người đàn bà khác, đến đúng lúc lại quay về đón chào sự ra đời của đứa con trai khác. Không còn nghi ngờ gì nữa chuyện anh muốn một đứa con trai khác.
Đó là nguyên nhân vì sao anh về nhà. Anh vẫn chưa nói nguyên nhân tại sao. Biết đâu chỉ là muốn làm hỏng ngày lễ Valentine khi nàng nghĩ cũng giờ phút này, đáng lẽ nàng đang thỏai mái với Hester và những người bạn khác.
- Kể cho tôi nghe về con trai của chúng ta đi nào, phu nhân.
Giọng anh mềm mại, nhưng là mệnh lệnh không thể lầm lẫn được.
Anh dường như lưu lại đây để hiểu thêm về James. Nhưng anh sẽ nhớ sự hào nhóang của Luân Đôn nếu anh làm điều đó. Nàng nhìn anh. Đôi mắt đen của anh - nàng vẫn nhớ chúng đã rọi chăm chăm vào mắt nàng khi cơ thể anh di chuyển trong nàng - cái nhìn kiên định chiếu thẳng vào nàng.
Nàng liếm môi mình:
- Con thích ngủ sấp - nàng nói - với chân co lên bên dưới. Lúc đó nhìn thật kì dị. Con đã thể hiện một tính cách không dễ chịu gì trước khi mình kịp khám phá ấy.
- Tôi ngủ sấp - Anh đáp.
Nàng suýt bật cười và rồi làm thế thật. Tiếng cười có vẻ căng thẳng và hơi lạc lõng.
- Thật lạ là điều đó cũng có thể di truyền - Anh nói - Có lẽ tôi lên kể cho em nghe vài điều kì cục về tôi để em biết điều sẽ chờ đón nhỉ?
“Điều đang chờ đón của James hay từ anh đây?” Nàng nhìn lên anh.
Dường như anh đã đọc được suy nghĩ nàng.
- Khi con lớn lên. - Anh nói sau một chút khựng lại.
- Được - Nàng nói - Em không biết gì về anh - Lời thừa nhận ấy bật ra khiến mặt nàng bừng đỏ.
Khá bất ngờ là anh bắt đầu kể về thời thơ ấu và giai đoạn học hành ở trường. Nghe có vẻ anh đã có một tuổi thơ khá cô đơn và anh rất yêu những năm tháng đi học đó.
- Tôi đã thề - anh nói- nếu tôi có một đứa con, bé sẽ có anh chị em.
Rồi, phải rồi. Ôi lạy Chúa, nàng đã đóan trúng. Nàng đã không nghĩ đến nó. Nàng chưa chuẩn bị cho điều đó. Đã quá lâu. Mặc dù nàng có thể nhớ nó rất rõ, nó như đã xảy ra cho một người nào khác. Và với một người khác.
Anh đột ngột đứng lên:
- Em đã ăn xong chưa? - Anh hỏi- Để tôi đưa em vào phòng tranh nhé.
- Tôi xin lỗi - Nàng cảm thấy ê mặt nữa rồi - Tôi nên rời đi để anh đến phòng khách vài phút trước.
- Không phải tối nay - Anh nói, nắm lấy cánh tay nàng và dẫn nàng vào phòng -
- Em vẫn chơi pianoforte chứ?
[Pianoforte: Năm , người thợ chế tạo harpsichord người Ý Bartolomeo Cristofori chế tạo chiếc piano đầu tiên trên thế giới gọi là piano et forte (mạnh và nhẹ). Không lâu sau, những người thợ khác tạo ra những chiếc pianoforte với búa. Tiếp đó, pianoforte thay thế harpsichord và clavichord bởi nó có những ưu điểm mà các nhạc cụ phím khác không có. Fortepiano là một nhạc cụ dây-búa có khả năng tạo ra những sự thay đổi âm thanh nhỏ thông qua sự bấm phím mạnh hay nhẹ của người chơi. Đến khoảng năm , từ "fortepiano" được thay thế bởi từ "piano". Vào những năm đầu thế kỉ , piano không mấy thu hút được sự chú ý và ủng hộ. J.S. Bach có lẽ thích clavichord, nhạc cụ mà ông đã quen chơi và cũng là nhạc cụ chơi dễ hơn.]
Vẫn à? Anh đã nghe nàng đàn sao? Nàng không thể tin anh đã chú ý đến nàng cho đến khi con người say xỉn liêu xiêu đó lọt vào mắt anh trong buổi tiệc ở nhà hát lớn.
- Và hát nữa? - Anh nói - Em thường hát tông nữ trầm rất dễ thương. Tôi không nghĩ có lý do nào mà em không còn hát nữa.
- Tôi chơi đàn và hát vì thú vui của mình thôi. - Nàng nói.
- Và tối nay em sẽ đàn cho tôi nghe. - Anh nói - Nếu em không phiền.
“Nếu em không phiền” ư? Làm như nàng có sự lựa chọn vậy.
Anh đứng đằng sau nàng trong khi nàng đàn và hát. Nàng không biết anh phản ứng ra sao, mặc dù mỗi lúc nàng dừng lại thì anh lại yêu cầu hát nữa. Sau hơn một giờ, nàng đứng lên:
- James đã chuẩn bị ăn rồi - nàng nói. Và nàng cũng vậy. Ngực nàng đã đầy và nặng sữa.
- Chắc chắn không để con đợi được.- Anh nói, gật đầu với nàng.
Nàng ngập ngừng một chút trước khi xoay người ra cửa, chờ anh nói thêm nữa, chờ anh ngụ ý là sẽ đến phòng nàng lát nữa. Một phần trong nàng - cái phần phản bội, không chờ đón ấy - hy vọng anh sẽ nói thế. Nàng đã không thể chịu nổi cái cảnh báo đầy hấp lực của anh cả chiều nay.
- Đưa tay cho anh - Anh đột nhiên nói, xòe tay mình ra.
Nàng đặt tay phải vào anh, tự hỏi anh định kéo nàng ngã ập vào anh sao. Nàng thật khó thở:
- Tay trái của em nữa. - anh lại tiếp.
Nàng nhìn anh không hiểu khi nàng vâng lời.
Anh không nắm chặt tay nàng. Thay vì vậy, bàn tay còn lại chạm vào nhẫn cưới và rút nó ra khỏi ngón tay nàng. Anh thả chiếc nhẫn vào túi áo. Nàng đã không hề tháo chiếc nhẫn từ khi anh luồn nó vào ngày cưới. Ngay cả khi ngón đeo nhẫn của nàng phồng lên trong quá trình mang thai, nàng vẫn không nghe theo lời bà mụ tháo nó ra. Ngón tay ấy giờ nhìn trơ trụi lạ lùng.
- Vật này, anh tin rằng - Anh nói rất nhẹ nhàng - là một vật cản đường. Mặc cho sự thật chúng ta đã có với nhau một đứa con trai, chúng ta cũng chưa hề có những ràng buộc để tưởng thưởng chiếc nhẫn, đúng không nào?
Nàng thẫn người vì kinh ngạc. Suốt buổi tối, nàng đã chờ đợi để bị gọi lên giường. Thay vì vậy anh muốn đẩy nàng khỏi anh, để kết thúc cuộc hôn nhân của họ. Anh sẽ làm vậy sao? Anh sẽ từ chối viện trợ cho nàng nữa sao? Hay anh sẽ tước lấy con của nàng?
- Ít nhất trong ngày mai - Anh nói - Chúng ta sẽ như chưa hề kết hôn, phu nhân. Nhưng anh không thể gọi em như thế, phải không, Amy. Ngày mai em sẽ là Tình nhân của anh, Amy nhé.
Nụ cười mím môi ấy không chạm đến mắt anh, và anh nâng đôi tay trần nàng lên môi.
Cái gì? Đầu óc nàng không thể dịch được từ của anh sang bất cứ nghữ nghĩa nào. Anh định làm gì đây?
- Anh chắc là - Anh nói - con trai chúng ta không muốn đợi một bữa ăn trễ đâu. Nó giống cha nó ở điểm đó đấy. Chúc ngủ ngon, Amy.
Nàng liếm môi và nhận thấy một ánh sáng lóe lên của - khao khát ư? Khi mắt anh đột nhiên cụp xuống hơi lúng túng.
- Ngủ ngon, thưa ngài - nàng nói, rút tay mình khỏi anh và đi nhanh về phòng. Ngay cả khi nàng đang đứng ở cửa trước, anh mở nó cho nàng và đóng lại nhẹ nhàng phía sau.
“Ngày mai em sẽ là Tình nhân của anh, Amy”. Đó là điều anh đã nói, anh chưa bao giờ gọi tên nàng trước đây. Trừ trong buổi lễ kết hôn. Nàng đã không nhớ được một từ nào của buổi lễ đó. “Em sẽ là tình nhân của anh”.
Bất cứ anh có ý gì, và anh có ý gì khi rút nhẫn khỏi tay nàng và nói với nàng đấy là vật cản đường chứ. Đầu gối nàng mềm nhũn như thạch khi cố hết sức đi lên cầu thang đến phòng trẻ. Và nàng ngạt thở như leo lên mười cầu thang chứ không phải là hai.
Anh có ý gì đây? Anh định làm gì đây? Một sự lặp lại ngày Lễ Tình nhân trước đây sao? Nàng đã từng là tình nhân của anh rồi mà, nàng kết luận.
Cu cậu không màng che giấu cơn tức giận vì phải đợi đầy mười lăm phút trong cơn đói cồn cào.
Ý tưởng ấy đến với anh chỉ trong khỏanh khắc. Nếu đó được gọi là ý tưởng. Anh đã quyết định sẽ sử dụng buổi tối này để cố tạo dựng một chút thỏai mái giữa họ, cố gắng để hiểu nàng thêm một chút, và cố biểu lộ chút gì đó từ anh. Anh dự định cho ngày mai giống như vậy trong hy vọng rằng, cuối cùng sẽ có một lọai quan hệ nào đó giữa họ. Một chút tình bạn và sự tôn trọng, có lẽ thế.
Buổi tối đã thành công hơn anh mong đợi. Họ đã nói chuyện suốt bữa ăn, lấp đầy sự im lặng bằng những câu chuyện trong cuộc sống của họ. Nó rất căng thẳng, rất tự chủ, nhưng hơn bất cứ thứ gì họ đã có - hay thậm chí đã cố thử - trứơc đây. Anh ngờ rằng chuyện âm nhạc trong phòng khách sau đó chỉ vì anh không nghĩ ra cách nào khác để giữ buổi nói chuyện lâu hơn. Và còn quá sớm để trở về phòng. Bên cạnh đó, anh luôn ngưỡng mộ tài chơi đàn của nàng và hiếu kì bởi giọng nữ trầm đều đặn ấy.
Anh đã đứng đằng sau nàng khi nàng đàn và hát, để anh có thể ngắm nhìn nàng một cách thỏai mái. Và anh tự hỏi không biết nàng sẽ làm gì nếu anh buông mình theo bản năng, cúi xuống hôn làn gáy nàng đang duỗi người xuống piano. Hay anh sẽ luồn tay dưới vai nàng và ấp vào bầu ngực - căng đầy với sữa cho con trai anh. Anh ghen tỵ với con trai. Anh đã tự hỏi, nhìn vào nhẫn cưới của nàng, nàng có luôn mang nó không, hay nàng vừa đeo nó trở lại, có lẽ vậy, khi biết anh sẽ về nhà. Nếu vậy thật mỉa mai thay.
Và ý nghĩ đó đã ập tới. Thôi thúc muốn xóa bỏ mọi điều giữa họ - ngọai trừ con trai anh - và tất cả những gì không phải vậy. Cái nhu cầu xóa bỏ quá khứ và bắt đầu lại từ đầu.
Vào ngày Lễ Valentine, ngày của những đôi Tình nhân, ngày mà mọi chuyện bắt đầu trở nên sai trái với họ.Và anh lấy chiếc nhẫn ra, cái biểu tượng của cuộc hôn nhân mà thực chất chả ra hôn nhân, và gạt khỏi đầu óc anh ý nghĩ đã lởn vởn trong đầu suốt cả tối, ý nghĩ rằng anh sẽ đến giường nàng và cố chiến thắng nàng bằng khát khao thể xác.
Dường như cũng là một kế họach tốt để chiếm lấy nàng làm tình nhân của anh. Trừ một chuyện là với anh, ngày Valentine lâu nay luôn không có ý nghĩa gì hơn một cuộc rong chơi. Anh không biết làm cách nào với một cô gái trẻ ngây thơ. Nếu anh muốn xóa sạch chuyện năm ngóai và tất cả điều đã xảy ra từ trước - đặc biệt là con trai anh - và nàng vẫn là một cô gái trẻ ngây thơ. Có lẽ nàng vẫn là như thế. Anh không biết sao nàng có thể đến buổi hóa trang đó, nhưng anh biết nàng không được phép đến đó. Và anh biết nàng sẽ không hành xử như thế nếu nàng không thử chơi đùa với món rượu gin.