Thẻ Bài Mật Thất

chương 18: sách khế ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người khác nghe thấy "Sách khế ước" đều sửng sốt.

Cô gái số nghi hoặc hỏi: "Sách khế ước là gì?"

Thiếu niên giải thích: "Phòng bài Nhép sẽ ghép những người khiêu chiến có tiến độ vượt ải giống nhau vào cùng chơi, cả năm người đều đã qua hết toàn bộ mật thất cấp D, bắt đầu lên cấp C, chính là mật thất cần tổ đội nhiều người, vượt ải theo hình thức phối hợp với nhau, sách khế ước là đạo cụ cần có để tổ đội."

Cô gái nói: "Vậy nếu ngay từ đầu đã chọn phòng bài Nhép thì sao? Sau khi vượt qua có thể tổ đội với người khác không?"

"Không thể. Những người chọn phòng Nhép ngay từ đầu thì tôi sẽ khống chế bài để kiểm tra thể hiện của bọn họ, đào thải một vài tuyển thủ có tố chất tâm lý quá kém. Tiền thắng khi đánh bài có thể giữ trước, sau này gặp được người mình muốn tổ đội thì cứ tìm người giữ cửa mua sách khế ước là được." Thiếu niên đảo mắt nhìn mọi người rồi nói, "Năm người các vị hiện tại đều đã tiến lên mật thất cấp C, có thể mua rồi."

Cậu ta nhẹ nhàng nâng tay, ba loại sách khế ước lập tức xuất hiện trên bàn.

Sách khế ước sơ cấp có giá một vạn kim tệ, có thể tổ đội hai người chơi với nhau. Sách khế ước trung cấp trị giá năm vạn kim tệ, có thể thiết lập quan hệ khế ước giữa năm người chơi. Sách khế ước cao cấp đắt đến quá đáng, cần tới vạn kim tệ, có thể tổ đội từ tám đến người chơi.

Tiêu Lâu không có nhiều tiền trong tay, người anh muốn buộc mệnh cũng chỉ có Ngu Hàn Giang, anh quyết đoán trực tiếp dùng một vạn kim tệ của mình để mua một cuốn sách khế ước sơ cấp. Ngu Hàn Giang vốn cũng định mua một cuốn, nhưng khi thấy Tiêu Lâu mua rồi, hắn bèn tạm thời giữ lại tiền.

Tiêu Lâu mở ra xem, đọc lời đề tựa ngoài cuốn sách, bên trong có viết vài điều khoản –

Những người khiêu chiến thành lập quan hệ khế ước lập tức trở thành đồng đội cố định của nhau. Khi một người đồng đội mở một mật thất mới, cùng lúc đó sẽ triệu hồi người đồng đội còn lại đã ký với mình tiến vào cùng một thế giới. Những người đang ở thế giới mật thất khác sẽ không chịu ảnh hưởng của việc triệu hồi.

Người ký tên đầu tiên sẽ trở thành chủ nhân của sách khế ước. Chủ nhân có thể gạch tên của những người khác trong sách khế ước, cắt đứt quan hệ khế ước với đối phương. Tuy nhiên không được thao tác trong quá trình vượt ải.

Sách khế ước có thể nâng cấp. Sách khế ước sơ cấp trói buộc hai người, nộp thêm bốn vạn kim tệ sẽ nâng lên trung cấp, thêm vạn kim tệ sẽ nâng lên cấp cao nhất. Sau khi thăng cấp, sách khế ước vẫn sẽ tồn tại như trước nhưng trang để ký tên sẽ được mở rộng, có thể tiếp tục tăng số người vào đội.

Dùng bút lông chim đặc chế trong sách khế ước để viết tên của mình, đưa sách cho người mình muốn mời, sau khi đối phương đồng ý thì ký tên lên sách, khế ước sẽ tự động sinh ra.

Ngoại trừ chủ nhân, nếu những người ký tên còn lại gạch tên của bản thân hoặc chết trong mật thất thì quan hệ khế ước sẽ kết thúc. Nếu chủ nhân sách khế ước tử vong trong mật thất thì quyền sở hữu của sách khế ước sẽ được truyền cho người ký tên thứ hai.

Trong thế giới thẻ bài, mỗi người chỉ được phép ký một cuốn sách khế ước.

Cuốn sách khế ước này nhìn rất đẹp, giống như sách ma thuật thần bí trong mấy phim Tây huyễn, bìa da màu đen tuyền được khắc hoa văn xinh đẹp xung quanh, ở giữa đề bày chữ thiếp vàng "Sách khế ước thẻ bài mật thất". Giấy bên trong là loại giấy da ố vàng, chữ viết trên trang quy định đầu tiên là màu đỏ giống như màu máu, giữa cuốn sách có một cây bút lông màu đỏ.

Trang thứ hai là vị trí kí tên, trước mắt chỉ có hai khoảng trống để kí.

Tiêu Lâu cầm bút lông chim ký tên ở một trang, hai chữ "Tiêu Lâu" đoan chính hạ xuống.

Sau khi viết xong, ngay trước mặt ba người chơi còn lại, anh mỉm cười trực tiếp đưa sách khế ước cho Ngu Hàn Giang.

Ngu Hàn Giang liếc nhìn Tiêu Lâu một cái, quyết đoán cầm lấy bút lông chim ký ba chữ "Ngu Hàn Giang" cực kỳ phóng khoáng vào bên cạnh chữ ký của Tiêu Lâu, sau đó trả lại sách cho anh.

Từ đầu đến cuối hai người chẳng nói câu nào, nhưng lại ăn ý như thể đã bàn bạc kỹ lưỡng từ lâu.

Ba người còn lại: "..."

Hai người bọn họ cứ thế là bị trói vào nhau rồi? Ba người đứng xem bỗng có chút ghen tị.

Số khinh khỉnh nói: "Hóa ra số và số quen nhau à?"

Ngu Hàn Giang thản nhiên trả lại một chữ "Ừ."

Số nói: "Bảo sao, suốt quá trình đánh bài hai người cứ liếc mắt đưa tình."

Tiêu Lâu: "..."

Chỉ nhìn nhau vài lần thôi mà, rõ ràng đến thế sao?

Thiếu niên giữ cửa hỏi: "Ba vị còn lại muốn tổ đội có thể tìm tôi, nếu không tổ đội thì trong những ải tiếp theo các vị sẽ được ngẫu nhiên bắt cặp với một người chơi khác, người được lựa chọn ghép cặp rất hên xui."

Thiếu niên rất tự giác làm công việc của một "NPC hướng dẫn cho tay mới". Tuy mặt cậu ta hơi liệt nhưng rất có trách nhiệm, giải thích quy tắc rất rõ ràng.

Cô gái gầy yếu số nhìn số bằng ánh mắt chờ mong, chưa kịp mở miệng thì cô gái số đã chủ động lên tiếng: "Chúng ta tổ đội đi, tiền của tôi không đủ một vạn kim tệ, góp tiền vào mua một cuốn sách khế ước."

Số sáng bừng hai mắt: "Được, còn thiếu bao nhiêu?"

Hai cô gái cùng nhau góp tiền mua sách khế ước, nhanh chóng ký tên.

Chỉ còn lại số năm không có đồng đội.

Hắn đánh bài quá liều lĩnh, hai cô gái đều không dám tổ đội với hắn .

Nhưng dường như người con trai nọ cũng không quan tâm, hắn ngồi trên ghế mà nhàn nhã như thể đang ngồi trên sô-pha nhà mình vậy.

Tiêu Lâu có cảm giác người con trai này rất mạnh, hắn có lối tư duy trí tuệ lại sâu sắc, hơn nữa lại to gan, dám liều, đánh bài rất chuyên nghiệp. Tuy thành tích của hắn trong những phòng Cơ, Rô, Nhép đều không quá tốt nhưng trong cửa ải bài Nhép này thì một người như vậy chắc chắn sẽ là sự tồn tại khiến cho tất cả đối thủ phải sợ hãi – cược mạng! Muốn có gợi ý chương sau thì hay bấm vào dấu chấm cuối câu này nhé Ai dám chơi điên cuồng đến mức đó? Nếu nhỡ ngay ván đầu tiên đã có người dùng ngọc đổi vận thì hắn cược all như thế đồng nghĩa với xong đời.

Thấy Tiêu Lâu vẫn còn nhìn mình, số trừng mắt nói: "Nhìn tôi làm gì? Vẫn còn muốn đánh bài với nhau nữa à?"

Tiêu Lâu quyết đoán lắc đầu: "Không muốn."

Số cười tủm tỉm nói: "Sau này có cơ hội thì uống với nhau hai ly." Dường như nhớ ra điều gì, hắn bỗng nhìn về phía người giữ cửa, hỏi: "Phải rồi, tôi tới thế giới thẻ bài lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đói. Mấy người ở nơi này không cần ăn cơm sao?"

Mọi người: "..."

Hắn vừa nói cả đám mới nhận ra, quả thực bản thân cũng không hề thấy đói. Cảm giác như ngoại trừ mệt mỏi thì không thấy gì khác?

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía người gác cửa.

Thiếu niên nói: "Không thấy đói vì trước mắt mọi người còn ở mật thất cấp D, mật thất cấp thấp nhất sẽ bảo vệ tay mới, khóa toàn bộ chức năng sinh lý bài tiết của người chơi. Rời khỏi phòng cấp D, các vị sẽ cảm nhận được đói khát, mệt nhọc, đau khổ, khôi phục lại toàn bộ năm cảm giác của người bình thường."

Tiêu Lâu hỏi: "Vậy nên tiền thưởng từ mật thất bài Nhép sau này có thể mua đồ ăn trong thế giới thẻ bài?"

"Đúng vậy, kim tệ là loại tiền duy nhất lưu thông trong thế giới thẻ bài." Người gác cửa nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường, nói, "Phòng sắp đóng cửa, các vị còn ba phút để tạm biệt nhau."

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Vài giây sau, cô gái số bỗng khẽ nói: "Chào, chào mọi người, tôi là sinh viên Y khoa đại học Giang Châu, tôi muốn hỏi một chút, có phải mọi người đều gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn ở thế giới thực nên mới đến đây không?"

Cô gái số : "Tôi cũng là sinh viên Y khoa, đang ngồi xe khách về trường thì gặp tai nạn xe."

Cô gái số giật mình: "Là chiếc xe của trường chạy tới phố Dân Chủ thành phố Giang Châu sao?"

Cô gái số : "Đúng rồi."

Lưng Tiêu Lâu cứng đờ: "Lúc ấy hai người đều ở trong xe à?"

Hai người liếc nhau, cùng gật đầu.

Hai cô gái này vậy mà lại cùng là sinh viên Y khoa, có lẽ còn từng dự tiết của Tiêu Lâu. Nếu ở thế giới thực, Tiêu Lâu sẽ tay bắt mặt mừng với hai cô. Nhưng hiện tại đang ở trong thế giới thẻ bài, đến mạng mình còn khó giữ, đừng nói đến quan tâm học sinh.

Thành phố Giang Châu, đường Dân Chủ, vừa đúng là nơi mà Tiêu Lâu gặp chuyện không may. Xem ra có không ít người tử vong trong vụ tai nạn giao thông đó.

Tiêu Lâu không để lộ thân phận của mình, quay đầu nhìn về phía Ngu Hàn Giang, sự nghi hoặc ngập trong đáy mắt. Đối phương lắc đầu nói: "Tôi không gặp tai nạn xe cộ, chuyện cụ thể thế nào tôi sẽ nói với anh sau."

Số nhún vai: "Tôi không đi qua Giang Châu, có điều cũng gặp chuyện ngoài ý muốn ở thế giới thật."

Dường như nhớ ra điều gì, cô gái số bỗng run rẩy nói: "Nói thế thì em gái tôi cũng tới thế giới này rồi sao? Khi đó em ấy ngồi ngay cạnh tôi! Sức khỏe con bé không tốt, tới mấy nơi như Thị trấn zombie thì phải làm sao bây giờ? Có phải con bé đã bị lũ zombie..." Nghĩ đến hình ảnh tàn nhẫn kia, thân thể của cô bắt đầu không kiềm chế được mà run bần bật, không thể nói tiếp nữa.

Cô gái số đi tới nhẹ nhàng cầm tay cô, nói: "Đừng đau buồn, chưa biết chừng em gái của bạn vẫn còn sống. Thị trấn zombie không nhất định phải dùng bạo lực vượt qua, nhanh chân chạy trốn cũng giữ được mạng mà."

Cô gái số "Ừ" một tiếng, chán nản gục đầu.

Người gác cửa: "Còn giây nữa sẽ đóng cửa phòng, mời mọi người trở về không gian cá nhân."

Mọi người cùng xoay người rời đi, khi số đến cửa, cô bỗng quay đầu nói: "Em gái tôi tên Lưu Kiều, năm nay tuổi, vừa thi đại học xong. Nếu sau này mọi người có gặp được em ấy, hi vọng chuyển lời giúp tôi – hãy cố gắng sống sót!"

Cô nhìn về phía Tiêu Lâu, rõ ràng cô tin tưởng anh nhất trong số những người trong phòng.

Tiêu Lâu đành ôn hòa nói: "Được. Nếu gặp cô ấy nhất định tôi sẽ chuyển lời. Em cũng phải cố gắng sống sót nhé."

Số phóng khoáng phất tay, nói: "Tạm biệt các vị. Tôi sẽ tiếp tục lên phòng Nhép, nếu mấy người không muốn gặp tôi nữa thì tốt nhất đừng có chọn mật thất bài Nhép đấy."

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc nhìn nhau, không nói gì thêm.

Phòng sắp đóng cửa, cả hai quay đi tiến vào không gian tương ứng với số của mình. Bọn họ đã được buộc chặt với nhau, dù người nào mở mật thất cũng sẽ kéo người kia vào, không việc gì phải vội vàng nói chuyện ở đây.

Nhưng sau khi tiến vào không gian cá nhân, Tiêu Lâu lại thấy một dáng người cao lớn quen thuộc.

Ngu Hàn Giang: "..."

Tiêu Lâu: "..."

Tại sao hai người bọn họ lại chạm mặt trong không gian cá nhân vậy? Chẳng nhẽ không gian cũng nối với nhau?!

Hai cùng cùng quay đầu về phía thiếu niên giữ cửa.

Cậu ta lạnh lùng nói: "Vì quan hệ khế ước nên tiếp theo hai người sẽ phải vượt ải cùng nhau, tôi lười tách thêm một bản thể Át Nhép để nói chuyện với hai người. Có chuyện gì thì cùng hỏi luôn đi, hai người cũng có thể bàn bạc xem tiếp theo sẽ đi phòng nào."

Tiêu Lâu bỗng cảm thấy thằng nhóc mặt liệt này đôi khi cũng có chút đáng yêu của loài người. Lười, không muốn phân thêm một Át Nhép nữa, thế là quyết đoán gom luôn không gian của hai người làm một.

Lại hợp ý quá đi chứ!

Tiêu Lâu lập tức tháo mặt nạ, Ngu Hàn Giang cũng làm tương tự.

Cuối cùng hai người cũng có thể nhìn nhau trực tiếp, thấy gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp kia.

Chỉ một cái liếc mắt thôi mà tựa như đã xa nhau cả thế giới.

Gương mặt của cả hai đều không thay đổi, vẫn là dáng hình trong trí nhớ. Chỉ là sự mỏi mệt đã nhuốm tràn đôi mắt của cả hai.

"Đã lâu không gặp." Ngu Hàn Giang đi tới trước mặt Tiêu Lâu, hạ giọng nói, "Không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Tôi cũng không ngờ."

Rõ ràng có bao điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Một lát sau, Ngu Hàn Giang mới hỏi: "Anh đã gặp tai nạn xe cộ trước khi tới thế giới này sao?"

"Ừ. Hôm đó mùng tôi ăn cơm tối xong thì đi siêu thị mua đồ, lúc qua đường thì có một chiếc xe bus đột nhiên lao về phía tôi. Theo như lời hai cô gái vừa nãy nói, tôi nghĩ hẳn là mấy cô ấy cũng chết trong vụ tai nạn đó..." Tiêu Lâu không muốn nhớ lại cảnh tượng máu me đó nữa, anh nhắm mắt lại hỏi, "Còn Ngu đội thì sao?"

"Đi phá án, khi chấp hành nhiệm vụ thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Vừa rồi ở trước mặt những người kia, hắn không muốn để lộ thân phận cảnh sát của mình, nhưng trước mặt Tiêu Lâu thì không cần phải giấu giếm, Ngu Hàn Giang giải thích đơn giản, "Cũng là ngày mùng hôm đó, buổi chiều, ở ngoại thành."

"Nói vậy là anh không nhận được tin nhắn wechat của tôi?"

"Wechat? Khi chấp hành nhiệm vụ tôi tắt chuông điện thoại." Ngu Hàn Giang nghi hoặc nói, "Anh tìm tôi có chuyện gì à?"

"Cũng không có gì to tát. Tôi chỉ hỏi anh khi nào có thời gian thì cùng ăn một bữa cơm."

"..." Ngu Hàn Giang chợt nhớ ra, đêm giao thừa hôm đó quả thật đã nói với Tiêu Lâu hôm nào cùng đi ăn.

Đáng tiếc, cuối cùng bữa cơm đó cũng chẳng thành hiện thực.

Bọn họ gặp nạn cùng một ngày, vậy mà có thể gặp lại trong thế giới thẻ bài.

Tiêu Lâu có thể tưởng tượng được khi đó tình trạng của Ngu Hàn Giang nguy hiểm cỡ nào, anh không hỏi chi tiết vụ án, chỉ chậm rãi đi tới bức tường thẻ bài trước mặt rồi chuyển chủ đề: "Ngu đội, chắc anh rất muốn trở lại thế giới thực phải không?"

Ngu Hàn Giang cũng đi tới, nhìn bức tường khổng lồ được tạo thành từ những lá bài, hỏi: "Anh cũng vậy sao?"

Tiêu Lâu mỉm cười: "Đương nhiên rồi."

Anh xoay người đưa tay về phía Ngu Hàn Giang, ánh mắt ngập tràn kiên định: "Chúng ta cùng nhau vượt qua tất cả mật thất thẻ bài rồi rời khỏi nơi này nhé!"

Đối diện với đôi mắt trong veo của anh, Ngu Hàn Giang cẩn thận gật đầu, hạ giọng nói: "Được."

Người đàn ông siết chặt bàn tay của Tiêu Lâu.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Ở thế giới thẻ bài xa lạ này, gặp được người mình quen biết.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền từ đầu ngón tay, tựa như được rót thêm một nguồn sức mạnh rất lớn vào trong tim vậy.

Từ nay về sau, bọn họ chính là đồng đội.

Dù tương lai có gian nan hiểm trở cỡ nào, bọn họ sẽ vẫn sóng vai tiến về phía trước.

Hết chương .

Lời tác giả:

Quyển để giới thiệu thiết lập bốn loại mật thất:

Cơ: Giải mã bí ẩn; Rô: Mê cung cơ quan; Bích: Mạo hiểm sinh tồn; Nhép: Quyết đấu khiêu chiến

Hai người hợp tác hành trình mới tại thế giới thẻ bài chuẩn bị chính thức mở ra : )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio