Sau khi quyết định sẽ lựa chọn mật thất bài Cơ, Tiêu Lâu hỏi người gác cửa: "Hai phòng Cơ và Cơ này chỉ cần vượt qua một trong hai là có thể mở khóa mật thất cấp cao hơn hay là cần phải vượt qua cả hai, chẳng qua có thể lựa chọn thứ tự thôi?"
Át Nhép nói: "Cơ, Rô, Bích, Nhép, chỉ cần qua được một phòng cấp C là có thể mở khóa giai đoạn cấp B tiếp theo." Nhưng ngay sau đó cậu ta lại nhắc thêm, "Có điều tôi khuyến khích mấy người khiêu chiến toàn bộ, vì mấy phòng cấp C còn khá đơn giản, dễ đạt được điều kiện "vượt ải hoàn hảo", có thể bốc được nhiều thẻ hiếm hơn."
Tiêu Lâu đã sớm biết chuyện này.
Anh vượt ải hoàn hảo cả ba phòng Cơ, Rô và Bích, lần lượt rút được ba tấm thẻ "Đào Uyên Minh", "Compa" và "Thủ lĩnh zombie", tấm nào cũng rất mạnh. Sau đó Ngu Hàn Giang lại bốc được hai tấm thẻ vũ khí và trang bị, thẻ bài trong thế giới này phong phú hơn anh nghĩ rất nhiều.
Mật thất cấp thấp còn khá đơn giản, vượt ải hoàn hảo có thể rút được thẻ hiếm, có xác suất rất lớn sẽ lấy được thẻ tốt, đây cũng là ưu ái cho người mới chơi của thế giới thẻ bài này. Sau này vào những mật thất đoàn đội, vượt qua được đã may lắm rồi chứ đừng nghĩ đến chuyện qua được một cách hoàn hảo.
Ngu Hàn Giang cũng nghĩ tương tự, hắn nhìn về phía Tiêu Lâu, đề nghị: "Nếu có thể vượt qua được hết thì chúng ta tốt nhất đừng nhảy cóc, nhân cơ hội giờ mật thất còn chưa quá khó thì lấy nhiều thẻ một chút."
Tiêu Lâu đồng ý, gật đầu nói: "Vào Cơ hay Cơ, Ngu đội quyết định đi."
Ngu Hàn Giang cũng không từ chối, quyết đoán vươn tay rút lấy lá bài " Cơ" trên tường.
Người gác cửa: "Mật thất Cơ [Lá phong nhuốm máu] đang mở ra, hai vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, đếm ngược , , ..."
Giọng nói của thiếu niên nhỏ dần, khi cậu ta đếm tới "" thì trước mắt Tiêu Lâu đột nhiên tối sầm, thêm vài giây nữa mới sáng trở lại.
Tiêu Lâu khẽ hé mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng, nhanh chóng nhìn khắp xung quanh.
– Ngu Hàn Giang đâu rồi?
Anh chợt nhận ra Ngu đội không ở bên cạnh mình nữa.
Dựa theo quy định trong sách khế ước, nếu hai người bọn họ đã ký tên lên sách thì chắc chắn sẽ bị cưỡng chế kéo vào cùng một thế giới, vì vậy không thể nào có bug kiểu anh vào được nhưng Ngu Hàn Giang thì không.
Khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là hai người bọn họ bị tách ra rồi đưa tới hai vị trí khác nhau trong thế giới mật thất.
Tiêu Lâu nhanh chóng hiểu ra.
Vị trí khác nhau thì manh mối phát hiện được sẽ khác nhau. Nếu đã là mật thất hai người phối hợp thì chắc chắn sẽ phải tự tìm một vài manh mối trước, đến khi gặp nhau sẽ ghép những manh mối này lại rồi tổng hợp phân tích.
Hình thức này khá giống với loại "Game Escape" truyền thống. Trước kia khi anh chơi mấy game trốn thoát kiểu này cũng đều chia người trong đội ra tìm manh mối, ai tìm được sẽ gọi bạn bè tới cùng xem. Chỉ có điều trong những game escape trước kia thì không gian có hạn, quay đầu lại là nhìn thấy nhau, kêu một tiếng là cả hội nghe thấy.
Nhưng hiện tại, trong thế giới của mật thất Cơ này – thì lại hơi rộng quá.
Tiêu Lâu ngẩng đầu, anh nhận ra mình đang đứng trước cổng một trường học.
Cổng trường xây dựng một cách đầy khí chất, vách tường bên phải treo rất nhiều huân chương màu vàng kim, ví dụ như "Trường trung học điểm của thành phố", "Trường học mẫu mực trong giáo dục tâm lý", "Tổ chức đoàn ủy tiên tiến", "Tập thể tiên tiến"...
Ở vị trí cao nhất của cánh cổng có một hàng chữ viết theo lối cuồng thảo đầy phóng khoáng –
Trung học Phong Lâm
Tiêu Lâu đưa mắt nhìn ra xa, cả sân trường vô cùng yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng bất cứ người nào.
Nhưng có thể thấy được bên cạnh trường là một rừng phong rất lớn.
Chắc hẳn thế giới mật thất này vừa đúng độ cuối thu, hơn nữa còn mới trải qua một cơn mưa nhỏ, hơi nồng của mặt đất sau mưa vẫn còn đang tản mác bốc lên. Một cơn gió bay qua, những chiếc lá phong đỏ rực tung bay theo gió hôn xuống mặt đất tạo thành một tấm thảm đỏ rực. Từ xa nhìn lại, sau cơn mưa gột rửa hết thảy bụi bặm, những chiếc lá phong ánh lên sắc đỏ thuần khiết xinh đẹp bay trong không trung tựa như được nhuộm bằng máu tươi.
Trung học Phong Lâm, lý do đặt tên này có lẽ cũng có liên quan tới rừng phong cạnh trường.
Tiêu Lâu không biết bản thân nên tiến vào hay đứng ngoài cổng quan sát.
Lá phong nhuốm máu, đoán từ tên của mật thất thì hẳn ngôi trường này sẽ xảy ra án mạng máu me? Nhưng trước đây mỗi khi anh tiến vào mật thất đều sẽ có thông tin đưa ra, lần này lại chẳng có gì, ngay cả thứ cơ bản nhất là cái bảng giờ đếm ngược cũng không có.
Phía sau không có đường lui, Tiêu Lâu đành phải chậm rãi bước vào cổng trường.
Ngay trong khoảnh khắc đặt chân vào trong khuôn viên, những dòng chữ thông báo trên tấm bảng hình chữ nhật bay lơ lửng kia cuối cùng cũng xuất hiện –
Chào mừng Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang tiến vào mật thất Cơ [Lá phong nhuốm máu].
. Vì mật thất có tình tiết bí ẩn nên không giới hạn thời gian. Khi nào tìm ra lời giải thì khi đó được ra ngoài. Nếu không thể tìm được đáp án, các vị sẽ ở lại trong thế giới mật thất mãi mãi.
. Mật thất cấp C không có gợi ý "Mức độ sưu tầm manh mối". Đánh giá vượt ải có liên quan tới thời gian phá giải vụ án, tìm ra hung thủ càng nhanh thì mật thất sẽ cho điểm càng cao.
. Thời gian trong mật thất Cơ khác với thời gian trong thế giới thẻ bài. Mỗi ngày trong nơi này chỉ bằng phút trong thế giới thẻ bài. Chức năng sinh lý của cơ thể sẽ hoạt động bình thường theo đúng thời gian trong mật thất Cơ. Các vị sẽ có cảm giác đói, khát, mệt mỏi v.v. Trong trường có quầy bán đồ ăn, có thể sử dụng kim tệ thu được trong mật thất bài Nhép, không phải lo kết cục "Đói đến chết" xảy ra.
. Hôm nay là cuối tuần, trường học không có tiết, hai vị có thể tiến vào khuôn viên trường tự do điều tra.
. Lưu ý, vì hai vị là người ngoài, một khi bị bảo vệ phát hiện thì sẽ bị đuổi khỏi trường, xin hãy hết sức cẩn thận né tránh bảo vệ tuần tra, đừng đánh nhau trực tiếp với bảo vệ của trường. Nếu bị bảo vệ bắt được thì coi như vượt ải thất bại, trực tiếp bị loại.
. Đây là một ngôi trường bị nguyền rủa. Nghe nói sở dĩ lá phong có màu đỏ rực như vậy là vì rễ cây phong đã hấp thụ máu tươi của rất nhiều người.
Sau khi thông báo kết thúc, một tiếng "Đing" vang lên bên tai: "Đạt được thẻ bài mặc định của mật thất, xin hãy kiểm tra bao đựng thẻ."
Tiêu Lâu lập tức mở bao đựng thẻ của mình, anh thấy có một tấm thẻ mới bên trong.
Thẻ trang bị: Áo choàng tàng hình
Độ hiếm: A
Mô tả: Là thẻ mặc định của mật thất Cơ, sau khi rời khỏi mật thất Cơ thẻ sẽ tự hủy.
Hiệu quả sử dụng: Mặc áo choàng tàng hình lên người sẽ lập tức tiến vào trạng thái tàng hình trong phút liên tục. Trong thời gian này bạn sẽ trở nên trong suốt, người trong thế giới mật thất sẽ không nhìn thấy bạn, đồng đội cũng sẽ không nhìn thấy bạn.
Hạn chế: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, xin lưu ý thời điểm sử dụng.
Tiêu Lâu cất tấm thẻ vào bao, sau đó lại nhìn dòng chữ trên tấm bảng, chắt lọc những thông tin quan trọng.
Trong phòng Cơ lúc trước, anh sẽ thu thập manh mối và điều tra hung thủ của vụ án đã xảy ra sau khi vào nhà – đó là mật thất tĩnh, mọi thứ đều được giữ nguyên không thay đổi, chỉ cần đủ cẩn thận và tỉ mỉ là có thể sưu tầm đủ hết manh mối.
Nhưng đến mật thất Cơ này thì lại biến thành mật thất có tình tiết động.
Anh buộc phải dùng thân phận người quan sát để tiến vào ngôi trường này.
Câu đố anh cần giải giờ còn chưa xuất hiện.
Có thể suy luận từ những dòng gợi ý – hôm nay là cuối tuần, trường học không có tiết, đây là thời gian để anh và Ngu Hàn Giang làm quen với hoàn cảnh ngôi trường. Trong khoảng thời gian này, ít nhất bọn họ phải thuộc được bản đồ trường học, thăm dò vị trí các lớp học và văn phòng.
Thứ hai là ngày mà học sinh quay lại trường học, hẳn là vụ án sẽ xảy ra.
Bọn họ phải đảm bảo không bị bảo vệ phát hiện, nhanh chóng tiến hành điều tra ngôi trường, tìm được hung thủ. Những việc này khó hơn sưu tầm chứng cứ trong mật thất tĩnh rất nhiều lần.
Có điều dù sao độ khó của mật thất cấp C cũng sẽ không quá kinh khủng – chỉ thiết lập một chướng ngại là "Bảo vệ" mà thôi.
Theo như quy tắc, khi bị bảo vệ bắt quả tang thì vượt ải thất bại, nhưng không đề cập đến việc khi bị thầy giáo và học sinh phát hiện thì có bị đuổi khỏi trường hay không. Hơn nữa mật thất còn tặng cho tấm thẻ mặc định "Áo choàng tàng hình", trong những lúc nguy cấp mà hết cách thì có thể trực tiếp mặc áo choàng này vào giữ mạng.
Tiêu Lâu suy nghĩ kỹ những vấn đề này xong rồi mới tiến vào trường học, nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh.
Chẳng mấy chốc anh đã tìm ra một tấm bia đá rất lớn ngay gần cổng vào trường, trên đó có giới thiệu vắn tắt về trường học cũng như bản đồ chỉ dẫn của toàn bộ khuôn viên trường.
Trường trung học Phong Lâm được thành lập vào năm năm trước.
Kiến trúc tổng thể của nơi này hẳn là có liên quan tới cây phong, màu sắc ngập tràn một tông đỏ rực như lá phong trong rừng.
Cơ sở vật chất trong trường rất hoàn thiện với lực lượng giáo viên hùng hậu, cơ sở hạ tầng hàng đầu với sân bóng phủ cỏ xanh, đường băng chạy bền, tám sân bóng rổ bên ngoài cộng một sân vận động bên trong, ngoài ra còn có thư viện, không khác nào một trường đại học cỡ nhỏ.
Là trường điểm trong vùng, học sinh của trung học Phong Lâm lên tới hơn người, đội ngũ giáo viên hơn người. Trong đó có giáo viên là "Giáo viên trung học bậc " – đây đều là thông tin lấy từ phần giới thiệu vắn tắt về ngôi trường trên bia đá.
Tiêu Lâu là phó giáo sư đại học nên biết rất rõ hệ thống phân cấp trong giáo dục. Giáo viên trung học bậc , ngành giáo dục của mỗi vùng sẽ có một số lượng biên chế nhất định, mỗi cây củ cải trồng trong một hố, chỉ có giáo viên đến tuổi về hưu để lại chỗ trống thì giáo viên tiếp theo mới có thể tiến vào. Hơn nữa để lên được bậc đòi hỏi thêm cả thâm niên công tác, bình thường phải dạy học trên mười năm thì mới có tư cách được bầu chọn.
Trường học này có tới giáo viên bậc , không hổ là trường điểm của thành phố. Nhưng kỳ quái là trường học này hoàn toàn không phải một cái tên lâu đời – chỉ mới thành lập năm năm trước, là một trường học mới tinh, chứng tỏ phần lớn giáo viên đều được điều từ nơi khác về đây nhậm chức.
Trong trường chia làm sáu khu.
Khu nhà đối diện cổng trường cao bảy tầng, bên trên đề "Hành tri lâu", đây là tòa nhà hành chính của trường.
Sau tòa hành chính có ba tòa dài giống hệt cạnh nhau, cao bốn tầng, mỗi tầng đều có hành lang thông với hai tòa còn lại, đồng thời nằm trong cùng một khu với tòa hành chính lớn, tạo thành một hình chữ nhật. Ba tòa nhà lần lượt được đề tên là "Trí viễn lâu", "Tư tề lâu" và "Sùng văn lâu", cách đặt tên đầy ngụ ý, chính là tòa nhà dạy học của khối , khối và khối .
Đằng sau có một tòa nhà ba tầng tên là "Thư hương lâu", đây là thư viện đồng thời là nơi lưu trữ thông tin về lịch giảng dạy và học tập của trường.
Cuối cùng là một khu kiến trúc được thiết kế giống hình lá phong, được đề trực tiếp ba chữ lớn "Sân vận động".
Phía sau toàn bộ những tòa nhà này là một sân thể dục rất lớn.
Không khí sau mưa tươi mát vô cùng, trong khuôn viên trường tĩnh lặng, đường băng màu đỏ, mặt cỏ biếc xanh, bầu trời xanh thẳm, mây bay trắng nõn – toàn bộ không gian chẳng khác nào một bức tranh phong cảnh xinh đẹp.
Đứng giữa nơi này sẽ khiến người ta không nhịn được mà nhớ về quãng thời gian còn đi học của bản thân.
Phía sau sân thể dục có một rừng phong cực kỳ rộng lớn, xung quanh còn có rất nhiều những chiếc ghế làm bằng gỗ, khi rảnh rỗi có thể ngồi đây nghỉ ngơi, tiện thể thưởng thức khung cảnh đẹp tuyệt vời khi lá phong rơi xuống.
Ngoại trừ những cây phong, dưới mỗi tòa nhà trong trường đều có bồn hoa, không gian bài trí rất khá.
Đây hẳn là trường ngoại trú, không thấy có tòa ký túc xá.
Tiêu Lâu đi dạo một vòng trong trường, chẳng mấy đã nắm được bố cục của toàn bộ trường học.
Anh đứng ở cạnh sân thể dục nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngu Hàn Giang.
Ngu đội đâu rồi?
Vì để hai người có thể nhanh chóng tụ họp, Tiêu Lâu quyết định đi thẳng tới ghế gỗ bên bìa rừng phong ngồi xuống – khuôn viên trường lớn như vậy, hai người đi loạn có khi sẽ bỏ qua nhau. Chắc chắn Ngu đội sẽ tới quan sát rừng phong, chẳng bằng ngồi luôn ở đây chờ hắn.
Tiêu Lâu vừa đợi người vừa sắp xếp lại bố cục trường học trong đầu, ghi nhớ sơ đồ mặt bằng của trường.
Một lúc sau, tiếng bước chân vững vàng vang lên sau lưng anh.
Tiêu Lâu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt đen thẳm. Anh mỉm cười với đối phương, ngồi dịch sang một bên ý bảo Ngu Hàn Giang lại đây cùng ngồi: "Ngu đội, anh đi đâu thế?"
Ngu Hàn Giang đi tới ngồi xuống cạnh anh, nói: "Tôi đi điều tra camera lắp trong trường học."
Tiêu Lâu: "..."
Quả nhiên là cảnh sát chuyên nghiệp!
"Trường học này có ba tòa nhà dạy học, mỗi tầng đều có camera, trong từng phòng học cũng có, trung tâm theo dõi qua camera của cả ngôi trường này nằm trong phòng an ninh của tòa Hành tri, tôi có đi qua xem thì trong đó có rất nhiều camera đã hỏng."
Ngu Hàn Giang lấy ra một cuốn vở còn chỗ trống và một chiếc bút bi, hắn vừa vẽ vừa giải thích cho Tiêu Lâu: "Camera của ba tầng một, hai và ba phía Tây Sùng văn lâu, phía Đông Tư tề lâu, phía Nam Trí viễn lâu, còn có lớp và của khối , lớp khối , lớp và lớp khối đều không truyền được tín hiệu về trung tâm theo dõi. Tôi có đi vào tòa nhà dạy học để đối chiếu, đúng là camera đều đã hỏng hết."
Tiêu Lâu: "..."
Cảnh sát có khác, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã điều tra được mật độ phân bổ camera trong ba tòa nhà dạy học, thậm chí còn tìm được tất cả những camera bị hỏng cũng như góc chết!
Tiêu Lâu sáng bừng hai mắt, chỉ vào sơ đồ phân bổ, nói: "Phòng an ninh có thể theo dõi được toàn bộ trường học, vì vậy đến thứ hai tới chúng ta phải tránh né tất cả những camera theo dõi phải không?"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Đúng vậy, chọn góc chết để hành động có thể hạn chế việc bảo vệ phát hiện."
Tiêu Lâu vô cùng bội phục trong lòng – nếu không phải Ngu đội thì chẳng ai sẽ nghĩ đến việc điều tra camera trong tòa nhà dạy học trước, chưa biết chừng trong quá trình hành động còn bị bảo vệ phát hiện. Tất nhiên bảo vệ cũng không thể dịch chuyển tức thời tới bắt hắn, dù bị phát hiện thì hắn vẫn có thể nghĩ cách thoát thân trước khi bảo vệ đuổi tới. Nhưng đó là hạ sách trong hạ sách, dù sao việc bị bảo vệ truy đuổi chẳng phải việc hay hớm gì, áo choàng cũng hạn chế số lần sử dụng.
Năng lực phản trinh sát của Ngu Hàn Giang rất cao, có ông sếp trinh sát hình sự bên cạnh thế này, Tiêu Lâu bỗng tự tin hơn hẳn.
Ngu Hàn Giang nói: "Anh có phát hiện gì không?"
Tiêu Lâu nói: "Tôi đi quanh trường một lượt, đã nắm đại khái được bố cục trong trường, để vẽ cho cậu một tấm bản đồ."
Anh lấy vở và bút của Ngu Hàn Giang, nhanh chóng vẽ lại toàn bộ sơ đồ trường vào trang còn trống.
Tiêu Lâu có trí nhớ hơn người, anh rất nhạy cảm với các loại bản đồ, vì vậy sơ đồ mặt bằng anh vẽ ra dù không phải hàng của kiến trúc sư chuyên nghiệp thì cũng có thể nắm được đại khái hình dạng, diện tích và khoảng cách của mỗi tòa nhà.
Ngu Hàn Giang tán thưởng nhìn anh: "Khi tiến vào thế giới này tôi xuất phát từ tầng một của Hành tri lâu, sau khi phát hiện camera có vấn đề nên đi kiểm tra camera trước, còn chưa kịp đi khắp trường."
Hai người một điều tra trong tòa dạy học, một kiểm tra tổng quát bên ngoài, phối hợp với nhau như vậy chẳng mấy đã nắm được đại khái tình huống của trung học Phong Lâm. Hai người tự sao chép lại sơ đồ phân bổ camera cũng như bản đồ khuôn viên trường rồi cất vào trong túi áo đề phòng. Nhỡ đâu sau này hai người phải tách nhau ra thì cũng không lo lạc.
Tiêu Lâu chỉ về phía tòa nhà lớn đối diện cổng vào: "Anh đã đi hết Hành tri lâu chưa?"
Ngu Hàn Giang lắc đầu: "Tôi phát hiện ở phòng bảo vệ tầng một có bảo vệ đang trực nhưng anh ta đang ngủ. Tôi nghĩ nên đi tìm anh trước vì vậy chưa kiểm tra những tầng trên."
Tiêu Lâu nghĩ một chút rồi nói: "Tấm bảng bay kia có nhắc hôm nay là cuối tuần, trường không có tiết học, chúng ta cứ tự do điều tra. Thiết lập bảo vệ ngủ chắc chắn là để chúng ta nhanh chóng thăm dò bố cục của trường học, chẳng bằng chúng ta cùng đi xem sao?"
Ngu Hàn Giang dứt khoát đứng dậy nói: "Đi thôi."