Cô lao công nhanh chóng lật hết thùng rác ra, nói với Tiêu Lâu: "Thầy giáo, giấy chứng nhận của thầy không có ở đây đâu."
Tiêu Lâu mỉm cười nói: "Phiền bác quá, để cháu về tìm kỹ lại xem, có khi lại chưa vứt đi."
Cô lao công nhiệt tình nói: "Vậy thầy tìm đi nhé, tôi cũng sẽ để ý giúp thầy, nếu tìm thấy trong thùng rác thì tôi sẽ mang đến nơi để đồ thất lạc."
Tiêu Lâu gật đầu: "Vâng cảm ơn bác."
Anh nháy mắt với Ngu Hàn Giang, hắn hiểu ý liền cầm theo đôi giày, xoay người đi cùng Tiêu Lâu.
Cô lao công nghi hoặc nhìn theo bóng lưng bọn họ, có lẽ đang nghĩ bụng – sao thầy giáo kia lại cầm đôi giày lục trong thùng rác đi?
Lúc này đang giữa giờ lên lớp, cả sân vận động không có một bóng người.
Hai người đi tới góc sân, Ngu Hàn Giang ngồi xuống cẩn thận quan sát vật chứng.
Đây là một đôi giày vải màu trắng rất đại trà, kiểu dáng giống với đôi giày mà Ứng Tiểu Nhã đi khi chết. Đế giày được thiết kế có các đường đan chéo, khi giẫm lên mặt đất sẽ tạo thành dấu vết đặc thù, bên sườn giày có ghi lại tên nhãn hiệu rất nổi bật.
Tiêu Lâu đăm chiêu nhìn đôi giày: "Ở trường tôi thấy rất nhiều học sinh đi đôi giày này, hẳn là nhãn hiệu được yêu thích. Đôi giày này vẫn mới nhưng đã bị vứt đi, rõ ràng hung thủ muốn hủy chứng cứ... Ngu đội, anh cảm thấy chủ nhân đôi giày này có thể là ai?"
Ngu Hàn Giang kiểm tra đôi giày từ trong ra ngoài một lần, nói: "Nếu hung thủ có cỡ chân đúng thì mua một đôi giày vải thông thường cũng chẳng có gì kỳ lạ, cô ta hoàn toàn có thể giữ giày lại, không việc gì phải vứt vào thùng rác. Chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho việc hung thủ buộc phải xử lý đôi giày này – chân của cô ta không cùng cỡ với chân của Ứng Tiểu Nhã, đi không vừa đôi giày này. Một khi bị người khác phát hiện thì sẽ bị nghi ngờ."
Tiêu Lâu gật đầu đồng ý: "Nói cách khác, hung thủ mua đôi giày giống hệt chỉ để đi tạm thời, làm giả dấu chân trên sân thượng để người ta hiểu nhầm trên đó toàn là dấu chân của một mình Ứng Tiểu Nhã, từ đó tin chắc Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu tự sát. Hung thủ đã để ý đôi giày của Ứng Tiểu Nhã từ lâu, hơn nữa còn lên kế hoạch gϊếŧ người trên sân thượng – xem ra đã ủ mưu lâu rồi."
"Đúng vậy, cho nên kẻ đó mới buộc phải hủy sạch chứng cứ." Ngu Hàn Giang cau mày quan sát đôi giày, một lát sau mới nói, "Tôi cho rằng phụ nữ có khả năng gây án cao hơn."
Tiêu Lâu nghi hoặc nhìn hắn: "Tại sao không phải nam?"
Ngu Hàn Giang phân tích: "Đây là điển hình của án mạng do người quen gây ra, Ứng Tiểu Nhã đi từ phòng học của lớp khối qua hành lang nối giữa hai tòa nhà để đến Hành tri lâu, sau đó lại đi thẳng lên tầng bảy theo đường camera không quay lại được. Đoạn đường này không hề ngắn, nếu cô bé bị cưỡng ép lôi đi thì cả quá trình không thể im ắng như vậy, một khi cô bé hét lên hay phản kháng thì các lớp đang học xung quanh đều sẽ nghe được."
Tiêu Lâu nói theo: "Nhưng từ đầu đến cuối Ứng Tiểu Nhã vẫn rất im lặng, cả quá trình nhảy lầu chẳng ai hay biết, rõ ràng cô bé tự nguyện đi theo hung thủ lên sân thượng."
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn về phía Tiêu Lâu, nói: "Nếu hung thủ là nam, đi đôi giày cỡ kệch cỡm kia chắc chắn sẽ khiến Ứng Tiểu Nhã đề phòng và nghi ngờ. Chưa hết, hung thủ cũng chẳng có thời gian thay giày ngay tại chỗ trên sân thượng, một khi cúi người thay giày thì Ứng Tiểu Nhã sẽ cảm thấy chuyện không ổn, cô bé sẽ chạy trốn hoặc kêu cứu. Vì vậy hẳn là hung thủ đã đi đôi giày này đến tìm Ứng Tiểu Nhã."
Bình thường con trai đều phải đi giày cỡ trở lên, chắc chắn không thể xỏ vừa một đôi giày vải cỡ , nếu đi thì hoặc là sẽ phải nhón chân hoặc là giày biến thành dép lê, cả hai đều rất bất thường. Nhỡ trên đường đi lên gặp người nào thì rất khó giải thích. Lại nói, nếu có con trai đi giày vải cỡ đến tìm Ứng Tiểu Nhã thì chắc chắn cô bé sẽ cảm thấy không ổn, không thể thản nhiên đi theo đối phương lên sân thượng được.
Trừ phi là nữ.
Dù cỡ chân của người đó là hay thì cũng có thể đi giày cỡ một cách thoải mái, chỉ cần nhét giấy ăn vào gót giày rồi buộc dây giày thì không phải lo chuyện rơi ra. Còn nếu chân cỡ cũng có thể cố ních được giày size , dù hai chân có chút khó chịu nhưng đi trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng sẽ không phải lo.
Chân hơi nhỏ hơn hay lớn hơn thì đều rất khó để nhìn ra sự bất hợp lý của đôi giày. Hơn nữa loại giày này rất phổ biến, có nhiều người trong trường cũng đi từ giáo viên đến học sinh, chắc chắn Ứng Tiểu Nhã cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.
Tiêu Lâu cúi đầu nghĩ một chút rồi nói: "Nếu thủ phạm là nữ... hình như tôi nhớ Dịch Như thấp hơn Ứng Tiểu Nhã nửa cái đầu, hẳn là chân không quá lệch cỡ, đi đôi giày giống Ứng Tiểu Nhã cũng không dễ bị người ta chú ý."
Anh dừng một chút lại phân tích tiếp: "Hơn nữa lời khai của Dịch Như rất phiến diện, lúc đó cô ấy ở trong phòng học với Ứng Tiểu Nhã, dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì hiện tại người cũng đã chết không đối chứng. Cô ấy nói tới căn-tin mua khoai tây chiên, đúng là bà chủ căn-tin có gặp... nhưng nhỡ đâu hai người lên sân thượng trước, sau đó cô ấy đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống rồi mới chạy đi mua khoai tây chiên, sau đó quay lại giả vờ như nhìn thấy Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu thì sao?"
Ngu Hàn Giang nghe đến đó, ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng xa xa, lại nhìn ra căn-tin và vị trí Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu, hắn nhanh chóng đưa ra kết luận, lắc đầu nói: "Không phải Dịch Như, xét về mặt thời gian thì không kịp."
Dù sao Tiêu Lâu chỉ phân tích trên lý thuyết, Ngu Hàn Giang vẫn là người có kinh nghiệm suy luận thời gian gây án thực tế hơn.
Anh nhìn theo ánh mắt Ngu đội – Hành tri lâu cao bảy tầng, Ứng Tiểu Nhã rơi từ trên mái nhà xuống đất, căn-tin cách Hành tri lâu rất xa, nếu Dịch Như đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống trước rồi tới căn-tin mua khoai tây chiên, quay lại giả vờ thấy cảnh tượng bạn thân nhảy lầu đầy bi thảm thì đúng là không đủ thời gian.
Tiêu Lâu vẫn nhớ ngày hôm qua khi vụ án xảy ra, cảnh sát hỏi Dịch Như thì cô bé ngấp ngứ nhưng không hề có hiện tượng thở hổn hển sau vận động mạnh – hơi thở của cô bé khá vững.
Trường học không có thang máy, Dịch Như rất khó có thể chạy lên tầng bảy, đẩy bạn thân xuống, chạy xuống tầng tới căn-tin mua khoai tây chiên, chạy về dưới lầu giả vờ đi qua trong khoảng thời gian quá ngắn như vậy. Trừ phi cô bé chạy bằng tốc độ của quán quân chạy bền Olympic, thậm chí còn phải không thở mạnh sau khi chạy mấy ngàn mét liên tục mới được.
Tiêu Lâu lại tự bác bỏ phân tích vừa rồi của mình: "Xem ra cũng có thể loại trừ Dịch Như, đúng là thời gian gây án không đủ. Cô bé đi mua khoai tây chiên, bà chủ căn-tin có thể làm chứng cho cô bé."
Ngu Hàn Giang nhắc nhở: "Chúng ta vẫn nên chú ý đến các cô giáo thôi."
Tay cầm một đôi giày tiến vào tòa nhà dạy học quá thu hút sự chút ý, Ngu Hàn Giang nghĩ một chút rồi tới căn-tin xin túi bỏ giày vào, sau đó đặt cuốn vở hắn dùng để vẽ bản đồ trường lên, nhìn qua rất giống một túi sách vở.
Hai người quay lại tòa nhà dạy học.
Giáo viên môn Hóa của lớp khối bị cảnh sát giải đi khiến đám học sinh lớp không khỏi ngỡ ngàng, ai nấy đều thấp thỏm không yên, chẳng còn tâm trạng đâu mà học tập. Nhưng vì tiết sau lại là tiết Ngữ văn, thầy chủ nhiệm đích thân tới phòng học ổn định trật tự, ông ra một đề văn, đám học sinh cũng không dám nói lung tung, cả phòng học chìm trong im lặng.
Ba học sinh Du Huy, Tạ Tinh Hà và Dịch Như cũng không có hành động bất thường.
Tạ Tinh Hà cúi đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, múa bút như bay, dường như ý tưởng dạt dào nên viết văn rất chỉn chu lưu loát. Du Huy thì phát điên vò đầu, có lẽ đang chẳng biết viết gì. Dịch Như đau khổ cắn bút, hiển nhiên cũng đang bí.
Đề của thầy giáo ra là "Truy tìm", một đề bài thật sự khiến người ta đau đầu.
Ngu Hàn Giang quan sát một lát, thấy không có động tĩnh gì trong phòng học, hắn nói: "Hẳn là manh mối sẽ chưa xuất hiện ngay trong lớp, chi bằng chúng ta điều tra tiếp xem ngày hôm qua khi vụ án xảy ra các giáo viên khác có tiết hay không."
Giáo viên cấp ba không chỉ dạy một lớp, không làm chủ nhiệm thì phần lớn mỗi giáo viên đều sẽ nhận dạy hai lớp, bằng không lượng công việc không đủ thì sẽ bị trừ điểm thi đua khi đánh giá cuối kỳ. Hôm qua Ứng Tiểu Nhã xảy ra sự cố vào tiết thứ tư, nếu giáo viên khác trong khoa có lớp vào thời gian này mà vẫn dạy học bình thường thì hoàn toàn có thể được loại khỏi diện tình nghi.
Thời khoá biểu trong phòng học chỉ ghi các môn Ngữ văn, Hóa học v.v. chứ không ghi tên giáo viên. Thời khóa biểu của giáo viên thì chỉ viết các lớp mình sẽ dạy và thời gian dạy.
Tiêu Lâu suy nghĩ một chút, nói: "Anh văn, Vật lý, Hóa học, Sinh học, giáo viên bốn môn này đều là nữ, chiều cao cũng tầm khoảng m đến m, có thể đi vừa giày cỡ . Ngoại trừ giáo viên môn Hóa thì chúng ta có thể tới văn phòng xem lịch giảng dạy của ba người còn lại xem bọn họ có giờ dạy vào tiết thứ tư hay không."
Ngu Hàn Giang nói: "Phải tới cả văn phòng bộ môn Ngữ văn nữa, còn một giáo viên mà chúng ta cần chú ý."
Tiêu Lâu ngẩn người, nhanh chóng nhớ ra: "Ý anh là cô giáo dạy Ngữ văn đột nhiên xông vào khi thầy chủ nhiệm nói chuyện với Ứng Tiểu Nhã sao? Cô ấy cũng là nữ, có lẽ cũng có khả năng gây án?"
Ngu Hàn Giang nghiêm túc hạ giọng nói: "Cô giáo này tới quá đúng lúc. Khi ấy chắc hẳn Ứng Tiểu Nhã sẽ nói ra nguyên nhân khiến thành tích tụt giảm, nguyên nhân này cực kỳ quan trọng, rất có thể liên quan tới cái chết của cô bé. Đáng tiếc ngay lúc cô bé định nói thì lại có người bước vào phá ngang."
Tiêu Lâu nhớ lại cảnh tượng hôm đó, lập tức đồng ý: "Đúng thế, thời điểm bước vào của cô ta quá chuẩn."
Ứng Tiểu Nhã vừa định nói "Trong khoảng thời gian này, thành tích của em giảm sút thật ra là vì..." thì có một cô giáo trẻ tuổi bước vào, Ứng Tiểu Nhã lập tức im lặng.
Rất có thể giáo viên này có liên quan tới việc Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu, nên cô ta mới cố tình vào cắt ngang.
Nhưng cũng có khả năng, đây chỉ là "nhân vật thúc đẩy tình tiết" trong mật thất – nếu lúc ấy cô ta không vào, một khi Ứng Tiểu Nhã nói ra sự thật thì tất cả những chuyện sau đó cũng không xảy ra.
Nhưng điều tra một chút vẫn hơn.
Chỉ cần có nghi ngờ thì bọn họ không thể bỏ qua bất cứ ai.