Vì có rất nhiều bộ xương người được phát hiện trong rừng phong, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa trung học Phong Lâm, không cho phép tất cả giáo viên và học sinh ra ngoài.
Pháp y mang xương người được đào lên về giám định, làm phục hồi sọ mặt, chẳng bao lâu đã xác định được người chết là ai – chính là ba người mất tích trong những năm gần đây.
Đại đội cảnh sát rất quan tâm tới vụ án này, chẳng mấy chốc lại thêm một xe cảnh sát lái vào trường, đội cảnh sát phái thêm bốn người tới trợ giúp, tổng cộng có tám cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát văn phòng giáo viên và phòng lưu trữ thông tin trên diện rộng.
Bọn họ lập tức tìm ra cuốn "Bá tước Monte Cristo" bản gốc tiếng Pháp trong ngăn kéo của Chương Tình, vở bài tập và ảnh chụp trong ngăn kéo của Lâm Nguyệt Nhiên.
Ngu Hàn Giang tránh khỏi tầm mắt đội cảnh sát, lẻn vào sảnh tòa nhà làm việc, ném đôi giày nhặt được hôm qua vào thùng rác trong hành lang.
Tiêu Lâu thấy hắn làm như vậy bỗng nghi hoặc hỏi: "Chúng ta có thể can thiệp vào tiến độ điều tra của cảnh sát sao?"
Dựa theo tình tiết vốn có, nếu hôm qua Ngu Hàn Giang không đi lục thùng rác thì cả thùng sẽ bị xe rác trút đi xử lý, như vậy đôi giày dùng để giả mạo dấu chân trên sân thượng này cũng sẽ bị xử lý sạch sẽ, cảnh sát sẽ thiếu chứng cứ điều tra, thời gian phá án chắc chắn sẽ kéo dài thêm.
Nhưng Ngu Hàn Giang tìm ra vật chứng quan trọng, hơn nữa lại đặt nó ở nơi mà cảnh sát hay chú ý, một khi cảnh sát tìm được đôi giày này thì đồng nghĩa với việc Ngu Hàn Giang đã thay đổi nội dung mật thất.
Ngu Hàn Giang phỏng đoán: "Nếu mật thất này đã có sự tồn tại của cảnh sát, bọn họ có thể thu thập manh mối giúp người khiêu chiến thì hẳn người khiêu chiến cũng có thể giúp đỡ cảnh sát phá án."
Tiêu Lâu cẩn thận suy nghĩ, gật đầu nói: "Rất có lý. Dù sao đây chỉ là mật thất cấp C, nếu như không có cảnh sát trợ giúp thì chắc chắn rất nhiều người khiêu chiến còn không tìm được đủ manh mối."
Ngu Hàn Giang nói: "Người khiêu chiến không có năng lực trinh thám đủ mạnh thì bám theo cảnh sát chắc cũng qua cửa được."
Chắc chắn cuối cùng cảnh sát sẽ bắt được hung thủ, chỉ cần đi theo cảnh sát thì hẳn sẽ không khó để vượt ải một mình. Nhưng điều kiện để [vượt ải hoàn hảo] trong mật thất này còn chưa biết là gì, Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu cũng không biết rốt cuộc bọn họ có bỏ sót manh mối quan trọng nào không?
Tiêu Lâu nhìn về phía văn phòng, đăm chiêu nói: "Cảnh sát gọi tiếp viện, cả trường học bị phong tỏa, nhiều giáo viên và học sinh như vậy thì sao có thể giữ đến tận tối được? Liệu có phải tầm chiều nay cảnh sát sẽ tranh thủ thời gian để thẩm vấn kẻ tình nghi không?"
Ngu Hàn Giang nói: "Hẳn là vậy rồi. Vụ án Tư Hàm nhảy lầu xảy ra vào năm năm về trước, khi đó những học sinh này chỉ mới học cấp hai, xác suất có liên quan tới vụ án Tư Hàm là cực thấp. Nếu dẫn người tới văn phòng thẩm vấn thì cảnh sát sẽ chỉ tập trung vào ba kẻ tình nghi là Tạ Tinh Hà, Chương Tình và Lâm Nguyệt Nhiên, ngoài ra còn ban lãnh đạo trường và những người quen biết với ba nạn nhân của vụ mất tích nữa."
Bảo sao phải điều thêm bốn cảnh sát, công việc chiều nay rất lớn, chắc chắn cảnh sát sẽ bận đến sứt đầu mẻ trán.
Tiêu Lâu nhíu mày nói: "Cả hai chúng ta đều đã sử dụng Áo choàng tàng hình hôm nay, vậy phải nghe lén thẩm vấn kiểu gì?"
Tấm thẻ Áo choàng tàng hình này chỉ được dùng một lần một ngày.
Sáng nay Ngu Hàn Giang đã mặc áo choàng đi theo cảnh sát tới văn phòng hiệu trưởng, Tiêu Lâu thì mặc áo choàng đi theo pháp y kiểm tra đống xương trong rừng phong, không ai còn dùng được áo choàng nữa, mà chiều nay lại thẩm vấn những kẻ tình nghi quan trọng nhất... rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, một gợi ý hiện ra giữa không trung –
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đã đạt điểm tại mật thất Cơ, có thể lựa chọn một trong hai phần thưởng sau:
A: Reset thời gian cooldown của thẻ giới hạn trong mật thất, đồng thời biến thẻ giới hạn thành trạng thái "không giới hạn", sau khi qua cửa có thể mang ra khỏi mật thất Cơ.
B: Có ngay vạn kim tệ.
Tiêu Lâu nhìn hai lựa chọn này mà xoắn xuýt: "Tôi muốn hết."
Ngu Hàn Giang: "..." Hắn cũng muốn hết.
Tất nhiên trước mắt hai người rất cần chọn A, nhưng vạn kim tệ ở lựa chọn B nghe cũng thơm lừng. Hơn nữa khi đã phải làm quỷ nghèo ăn vớ ăn vẩn suốt hai ngày mà bỗng nhiên có thêm vạn tiền tiết kiệm thì cuộc sống sau này dư dả khỏi bàn rồi, đồng thời cũng sẽ có lợi khi tiến vào mật thất bài Nhép.
Nhưng mà... phần thưởng thẻ giới hạn được đổi thành không giới hạn, có thể mang tấm thẻ "Áo choàng tàng hình" này ra khỏi mật thất cũng hấp dẫn không kém. Nếu nghĩ về lâu về dài thì tiền sau này kiếm được, nhưng thẻ bài mới là thứ có giá trị nhất trong thế giới này.
Tiêu Lâu cắn răng nói: "Chọn A nhé?"
Ngu Hàn Giang nghiêm túc: "Ừ, cứ qua phòng này đã rồi nói sau."
Hai người cùng lựa chọn A.
Quả nhiên hai tấm thẻ "Áo choàng tàng hình" đã trở về trạng thái sẵn sàng sử dụng, hơn nữa phần mô tả "giới hạn" trên thẻ cũng mất đi, chỉ cần vượt qua được cửa ải này thì bọn họ có thể mang Áo choàng tàng hình ra khỏi mật thất Cơ, có thể tàng hình phút mỗi ngày trong các mật thất khác.
Hai lá bài cộng lại có thể tàng hình một tiếng đồng hồ, hẳn là đủ để nghe hết thẩm vấn vào buổi chiều.
Tiêu Lâu sờ sờ kim tệ trong túi, có chút đau lòng với vạn vừa bay xa.
Ngu Hàn Giang an ủi anh: "Tiền sau này mình kiếm được mà."
Tiêu Lâu cười cười: "Ừ, hôm nay chúng ta đừng ăn trưa vội, có lẽ trưa nay cảnh sát cũng phải làm thêm giờ."
Hiện tại là giờ hoạt động thể thao toàn khối, sau khi cảnh sát được điều đến đã lục soát xong tòa nhà làm việc, bọn họ bắt đầu đi hỏi thăm từng lớp học.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang thản nhiên đi theo sau bọn họ một đoạn. Đúng như Ngu Hàn Giang dự đoán, phần lớn học sinh không ai biết Tư Hàm, cũng chưa từng nghe tên của cô bé, dù sao đúng là năm năm trước bọn họ còn chưa vào cấp ba Phong Lâm. Ngoài ra học sinh cũng không biết ba người mất tích gần đây.
Sau khi hỏi thăm học sinh, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cảnh sát ở lại văn phòng để tập trung thẩm tra ban lãnh đạo trường cùng với bảo vệ và giáo viên có liên quan tới vụ án, những học sinh không liên quan được phép ra về, chỉ có Tạ Tinh Hà bị giữ lại.
Sắc mặt của Tạ Tinh Hà có chút tái nhợt mất tự nhiên nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn bình tĩnh như trước.
Hôm nay cảnh sát điều thêm người, buổi chiều trực tiếp mở luôn hai phòng thẩm vấn song song, một phòng thẩm vấn vụ án Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu, phòng còn lại thẩm vấn vụ án Tư Hàm nhảy lầu và đống xương trong rừng phong. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang cùng mặc Áo choàng tàng hình đi theo sau nghe lén –
Cảnh sát hỏi: "Tạ Tinh Hà, thứ tư tuần trước vào tiết thực hành Hóa, có phải giáo viên môn Hóa đã giảng cho các cậu về liều lượng để đầu độc bằng phospho hữu cơ, tính nguy hiểm và cách cứu chữa khi trúng độc organophosphate không?"
Tạ Tinh Hà đẩy kính mắt: "Vâng."
Cảnh sát: "Sau khi tan học cậu và giáo viên môn Hóa ở lại thu dọn dụng cụ và thuốc mẫu, cậu là người khóa cửa cuối cùng đúng không?"
Tạ Tinh Hà: "Đúng vậy."
Cuối cùng cảnh sát cũng hỏi tới điểm quan trọng: "Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, có phải cậu đã quay ngược lại cạy khóa cửa lấy nửa bình organophosphate đi không?"
Tạ Tinh Hà trầm mặc một lát, đột nhiên lạnh lùng nói: "Đúng vậy. Chocolate của Du Huy cũng do tôi đánh tráo."
Người này lại có thể thừa nhận thẳng thắn như vậy sao?!
Ngu Hàn Giang rất bất ngờ, hắn cau mày đi tới trước mặt Tạ Tinh Hà, quan sát cẩn thận biểu cảm của cậu ta.
Cảnh sát lớn tiếng hỏi: "Tại sao lại làm như thế?"
Tạ Tinh Hà thản nhiên nói: "Tôi muốn thí nghiệm thôi, để kiểm chứng xem giáo viên có giảng đúng không. Về liều lượng thì cùng lắm chỉ độc chết một con chuột, người ăn không sao cả. Tôi chỉ mắc tội cố ý gây thương tổn cho người khác chứ không bị khép vào tội gϊếŧ người không thành, đúng chưa? Mấy người có thể bắt tôi rồi."
Cảnh sát ngạc nhiên trừng mắt nhìn cậu ta, rõ ràng không thể tin nổi một học sinh trung học lại có thể to gan như vậy!
Gương mặt của Tạ Tinh Hà lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay siết thành nắm đấm và đầu ngón tay run rẩy lại bán đứng cậu ta.
Đến tận bây giờ chỉ có một lý do duy nhất khiến cậu ta vẫn không chịu nói ra nguyên nhân thật sự – đó là người gϊếŧ chết Ứng Tiểu Nhã rất quan trọng với cậu ta. Cậu ta muốn cứu Ứng Tiểu Nhã nhưng cũng không muốn hại hung thủ. Cậu ta cứ thế lâm vào khốn cảnh, tiến thoái lưỡng nan, nội tâm mâu thuẫn.
Làm thí nghiệm hẳn là lý do mà cậu ta đã nghĩ ra từ trước.
Dù cảnh sát có dọa dẫm thế nào, Tạ Tinh Hà vẫn khăng khăng rằng bản thân tò mò nên thí nghiệm, hỏi tại sao cậu ta có cuốn sách Bá tước Monte Cristo, có liên quan gì tới giáo viên tiếng Anh? Câu trả lời của cậu ta lại là: "Ai chẳng đọc danh tác thế giới, chắc là trùng hợp."
Cảnh sát tức giận đến mức suýt đập bàn, cuối cùng chỉ có thể còng tay cậu ta lại rồi bảo đồng nghiệp đưa thằng nhóc cứng đầu này đi.
Người tiếp theo vào thẩm vấn là Lâm Nguyệt Nhiên.
Khi bước vào, cô giáo này vẫn tỏ vẻ mờ mịt không hiểu gì, chẳng hiểu là diễn giỏi hay vô tội thật sự.
Cảnh sát hỏi: "Cô Lâm, trước đây hồi lớp cô đã dạy lớp của Ứng Tiểu Nhã và Tạ Tinh Hà, tại sao cô vẫn còn giữ ảnh chụp chung của giáo viên và học sinh lớp trong ngăn kéo bàn?"
Lâm Nguyệt Nhiên nói: "Đây là lứa học sinh ưu tú nhất tôi từng dạy, tôi giữ lại ảnh là chuyện rất bình thường mà?"
Cảnh sát: "Vậy tại sao cô còn giữ cả vở văn của hai người đó?"
Lâm Nguyệt Nhiên nghi hoặc nói: "Ứng Tiểu Nhã và Tạ Tinh Hà là hai học sinh viết chữ đẹp nhất lớp tôi, chữ của Tiểu Nhã đoan chính như chữ in; chữ của Tạ Tinh Hà thì phóng khoáng bay bổng, tôi giữ vở của hai em ấy lại làm kỷ niệm."
Cảnh sát: "Chỉ đơn giản vậy thôi?"
Lâm Nguyệt Nhiên gật đầu, nói: "Vâng, tôi còn sưu tầm rất nhiều bài thi Văn của nhiều học sinh khác để ở nhà làm kỷ niệm, nếu cảnh sát các vị không tin thì có thể tới nhà tôi điều tra."
Hai vị cảnh sát nhìn nhau, hỏi tiếp: "Vào ngày xảy ra vụ án, tại sao cô lại tiến vào cắt ngang khi thầy chủ nhiệm lớp khối đang hỏi chuyện Ứng Tiểu Nhã?"
Lâm Nguyệt Nhiên nói: "Tôi đúng lúc quay về văn phòng, không biết bọn họ đang nói chuyện?"
Cảnh sát: "Có phải cô là người viết bức thư tuyệt mệnh của Ứng Tiểu Nhã hay không?"
Sắc mặt của Lâm Nguyệt Nhiên có chút khó coi: "Cảnh sát, tôi không hiểu ông có ý gì? Tôi có vở Văn của Ứng Tiểu Nhã, từng dạy lớp cô bé là có thể bắt chước nét chữ viết di thư hay sao? Quá vô lý! Tôi không thù không oán với em ấy, dựa theo logic của các vị thì hẳn tôi cũng sẽ giả nét chữ của Tạ Tinh Hà để viết một bức thư tuyệt mệnh à?"
Ngu Hàn Giang nhìn kỹ sắc mặt của cô, sự tức giận và căng thẳng không giống như đang giả vờ, phần lớn mọi người khi bị nghi oan đều sẽ thể hiện như vậy, hơn nữa lời cô ta rất có lý – trong ngăn kéo của cô ta không chỉ có vở Văn của Ứng Tiểu Nhã mà còn có của Tạ Tinh Hà. Nếu chỉ dựa vào vở Văn mà nghi cho cô là người viết thư thì động cơ gϊếŧ người là gì?
Quả thực chữ của hai học sinh rất đẹp, cô ta giữ lại vở làm kỷ niệm cũng không có gì khó hiểu.
Có lẽ cuốn vở cô ta giữ lại đã bị người khác lấy đi?
Cảnh sát cũng nghĩ đến điều này, hỏi: "Cô có từng cho ai xem cuốn vở này chưa?"
Lâm Nguyệt Nhiên cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên sáng bừng hai mắt, nói: "Tôi nhớ ra rồi! Thứ tư tuần trước cô Chương tới tìm tôi mượn vở Văn của Ứng Tiểu Nhã, cô ấy bảo muốn xem học sinh này viết chữ Hán như thế nào mà sao chữ tiếng Anh lại xấu như thế."
Cảnh sát nhanh chóng ghi nhớ điểm quan trọng này, nói: "Quan hệ giữa cô và Chương Tình như thế nào?"
Lâm Nguyệt Nhiên: "Chúng tôi học cùng trường, tôi là đàn chị của cô ấy, vẫn hay nhìn thấy cô ấy trong các cuộc thi. Quan hệ giữa chúng tôi không phải rất thân, chắc là bạn bè bình thường nhỉ? Dù sao cũng học chung trường, được phân tới cùng đơn vị thì hẳn phải quan tâm lẫn nhau rồi."
Cảnh sát: "Trong ấn tượng của cô, cô ta là người như thế nào?"
Lâm Nguyệt Nhiên cảm khái: "Cô ấy rất mạnh mẽ, cũng rất cố gắng, thành tích hồi cấp ba luôn xếp trong top của khóa, lại hay giành giải thưởng trong các cuộc thi. Nói thật là tôi phục cô ấy lắm, khi đó cô ấy được trường nước ngoài tuyển thẳng, trở thành truyền kỳ của trường chúng tôi đấy."
Lâm Nguyệt Nhiên dừng một chút, bỗng mở to mắt: "Đừng bảo các vị nghi ngờ cô ấy?"
Cảnh sát không trả lời câu hỏi của cô, cau mày nói: "Cô có biết gì về tình huống gia đình của Chương Tình không?"
Lâm Nguyệt Nhiên ngẩn người, lắc đầu nói: "Tôi không biết... Cô ấy luôn một mình, đôi lúc chúng tôi ăn cơm với nhau thì cũng chỉ toàn nói chuyện ở trường. Cô ấy chưa từng nói với ai trong nhà mình còn người nào khác."
Cảnh sát thả Lâm Nguyệt Nhiên về, cuối cùng thẩm vấn tới Chương Tình.
Chương Tình tiến vào phòng thẩm vấn một cách rất bình tĩnh, áo len mỏng màu đỏ phối với váy bút chì cùng đôi giày cao gót, dáng người hơi gầy, mái tóc đen dài thả xõa sau lưng, gương mặt trái xoan tinh xảo xinh đẹp, cực kỳ nổi bật giữa đám đông.
Cảnh sát hỏi cuốn sách "Bá tước Monte Cristo" bản tiếng Pháp trong ngăn kéo của cô ta có ý nghĩa gì, cô ta nói vì mình thích đọc cuốn sách này, lại từng học tiếng Pháp nên mới mua một bản ngôn ngữ gốc. Hỏi đến gia đình còn có ai, cô ta nói cha mẹ đều đã mất, bản thân là trẻ mồ côi, không có người thân.
Mãi cho đến khi cảnh sát lấy đôi giày nhặt được trong thùng rác ra.
Giày vải màu trắng, tuy có dính ít bùn đất nhưng vẫn nhìn ra là còn mới, cùng kiểu dáng với đôi giày mà Ứng Tiểu Nhã đi ngày xảy ra vụ án.
Sắc mặt của Chương Tình bỗng trở nên trắng bệch!
Ngu Hàn Giang mặc Áo choàng tàng hình, nhìn biểu cảm của cô ta thì lập tức có đáp án trong lòng.
Hung thủ chính là cô ta.
Đôi giày mà cô ta ném vào thùng rác vốn sẽ bị xe rác đưa đi lại được Ngu Hàn Giang tìm về, bỏ vào thùng rác của tòa nhà này, khi lục soát trên diện rộng cảnh sát đã tìm thấy bằng chứng mấu chốt.
Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu điều tra trước một bước, cũng tách riêng được vụ án của Ứng Tiểu Nhã, tìm được vật chứng, giúp đỡ cảnh sát phá án, bắt được hung thủ đầu tiên.
Chương Tình bị cảnh sát giải về điều tra.
Trước khi cô ta rời đi, Ngu Hàn Giang tiến lại gần, quan sát cẩn thận sợi dây chuyền mà cô ta đeo trên cổ.
Sợi dây có lồng ba miếng xương được mài thành hình răng sói, nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là xương của ba kẻ bị cô ta gϊếŧ chết.