The Bridgertons: Happily Ever After

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

It’s In His Kiss ()

Người dịch: Chuis_M

Nếu có một kết thúc trong những cuốn sách của tôi mà độc giả thường nói về, thì đó trong It’s In His Kiss, khi con gái của Hyacinth tìm thấy dây chuyền kim cương thứ mà Hyacinth đã tìm kiếm hơn cả thập kỉ... và để nó lại chỗ cũ. Tôi đã nghĩ đó chính xác là những gì con gái của hyacinth và Gareth sẽ làm, và thật ra, đó không phải là sự khen thưởng khi Hyacinth (một nhân vật mà tôi gọi là “một phần của công việc”) nên có một cô con gái giống hệt mình?

Nhưng cuối cùng, tôi đồng ý với độc giả: Hyacinth xứng đáng tìm thấy những viên kim cương đó... có thể xảy ra.

It’s In His Kiss: The nd Epilogue

Năm , và tất cả xoay theo một vòng tròn lẩn quẩn. Thật vậy.

Hmmph.

Chuyện này đã trở nên chính thức.

Cô đã trở thành mẹ mình.

Hyacinth St. Clair chống lại thôi thúc muốn vùi mặt vào hai bàn tay khi cô ngồi trên ghế nệm ở cửa hàng Bà Langlois, Nhà May Y Phục Nữ, là người may váy thịnh hành nhất ở Luân Đôn.

Cô đếm đến mười, bằng ba ngôn ngữ khác nhau, và rồi, chỉ để cho có chừng mực, nuốt xuống và thở ra. Bởi vì, thật đấy, nổi nóng ở một nơi công cộng thế này thật không ổn. Không nhất thiết cô rất muốn bóp cổ con gái mình.

“Má Mi.” Isabella chõ đầu ra từ sau tấm rèm. Hyacinth để ý thấy đó là một câu nhận định, không phải một câu hỏi.

“Ừ?” cô đáp lại, mặc định cho gương mặt một vẻ điềm tĩnh đủ tư cách làm một trong những bức họa pietà họ đã thấy vào lần đến Rome vừa rồi.

“Màu hồng không được.” Hyacinth vẫy một bàn tay. Bất cứ việc gì để khỏi phải nói.

“Màu tím cũng không được.”

“Mẹ không tin mình đã gợi ý màu tím,” Hyacinth thì thầm.

“Màu xanh không ổn, màu đỏ cũng vậy, và thành thật mà nói, con không hiểu sao giới thượng lưu cứ nhất định phải chọn màu trắng, và chà, nếu con có thể biểu lộ cảm nghĩ–”

Hyacinth thấy mình sụm xuống. Ai mà biết được làm mẹ lại có thể mệt mỏi như thế này? Và chẳng phải lẽ ra đến giờ cô nên quen rồi sao?

“–một cô gái phải được mặc màu áo tôn lên nước da của mình, và không phải cái màu một kẻ ngu xuẩn quan trọng quá đáng ở Almack’s xem là thời thượng.”

“Mẹ hoàn toàn đồng ý,” Hyacinth nói.

“Thật ạ?” Gương mặt Isabella rạng rỡ hẳn lên, và hơi thở Hyacinth nghẹn lại, bởi vì con bé trông quá giống mẹ nó đến gần như đáng sợ.

“Ừ,” Hyacinth nói, “nhưng con vẫn sẽ lấy màu trắng.”

“Nhưng–” “Không nhưng nhị gì hết!”

“Nhưng–”

“Isabella–”

Isabella lầm bầm bằng tiếng Ý.

“Mẹ nghe thấy rồi đấy,” Hyacinth nói lanh lảnh.

Isabella mỉm cười, đôi môi cong lên thật đáng yêu đến mức chỉ có mẹ nó (chắc chắn không phải cha nó, vì anh đã thoải mái thú nhận mình bị nó xỏ mũi dắt đi) mới nhận ra được sự ranh ma trong đó. “Nhưng mẹ có hiểu được không?” cô hỏi, chớp mắt ba lần liên tiếp.

Và bởi vì Hyacinth biết mình sẽ bị bẫy nếu nói dối, cô cắn răng và nói thật. “Không.”

“Con cũng nghĩ vậy,” Isabella nói. “Nhưng nếu mẹ quan tâm, con đã nói là–”

“Không–” Hyacinth ngừng lời, buộc giọng cô giảm thanh; sự kinh hãi vì điều Isabella sắp sửa nói đã khiến giọng cô quá ầm ĩ. Cô đằng hắng. “Không phải bây giờ. Không phải ở đây,” cô nói thêm đầy ngụ ý. Trời ạ, con gái cô chẳng có chút ý thức phép tắc gì cả. Nó có quá nhiều ý kiến, và mặc dù Hyacinth luôn ưu ái một phụ nữ có nhiều ý kiến, cô thậm chí còn ưu ái một phụ nữ biết khi nào thì nên đưa ý kiến hơn nữa.

Isabella bước ra từ phòng thay phục trang, mặc một bộ váy xinh xắn màu trắng viền xanh lá mà Hyacinth biết nó khinh thường, rồi ngồi xuống cạnh cô trên ghế.

“Mẹ đang thì thầm gì vậy?” nó hỏi.

“Mẹ không có thì thầm,” Hyacinth nói.

“Miệng mẹ đã nhúc nhích mà.”

“Thế sao?”

“Thật mà,” Isabella xác nhận.

“Nếu con cần biết, thì mẹ đang gửi lời xin lỗi đến bà ngoại con.”

“Bà Ngoại Violet ạ?” Isabella hỏi, nhìn quanh.

“Bà ở đây hả mẹ?”

“Không, nhưng mẹ nghĩ mẹ đáng phải chịu ăn năn.”

Isabella chớp mắt và nghiêng đầu sang bên có ý hỏi. “Tại sao ạ?”

“Suốt ngần ấy thời gian,” Hyacinth nói, ghét vì giọng cô nghe thật rũ rượi. “Suốt ngần ấy thời gian bà nói với mẹ, ‘Mẹ hy vọng con có một đứa con y như con...”

“Và mẹ có con,” Isabella nói, khiến cô ngạc nhiên với một nụ hôn lên má. “Chẳng phải rất thú vị sao ạ?”

Hyacinth nhìn con gái. Isabella đã mười chín. Nó đã ra mắt vào năm ngoái, thành công vang lừng. Hyacinth khách quan nghĩ nó xinh xắn hơn mẹ nó nhiều. Mái tóc màu vàng đỏ rất bắt mắt, một nét di truyền từ vị tổ tiên lâu đời chỉ có trời mới biết từ phía cha hay phía mẹ. Và những lọn tóc xoăn–ồ, chúng là tai ách của Isabella, nhưng Hyacinth yêu thích chúng. Khi Isabella còn là một đứa trẻ chập chững tập đi, những lọn tóc quăn đung đưa đẹp hoàn hảo, hoàn toàn hoang dã và lúc nào cũng thú vị.

Và giờ...đôi khi Hyacinth nhìn con gái và thấy người phụ nữ nó đã trở thành, và cô thậm chí còn không thở được vì cảm xúc quá mạnh mẽ thắt chặt trong ngực. Đó là một tình yêu mà cô chưa hề mơ tới, quá mãnh liệt và quá dịu dàng, nhưng con bé cũng làm cô nổi điên.

Như là ngay lúc này.

Isabella đang mỉm cười ngây thơ với cô. Quá ngây thơ ấy chứ, và rồi nó nhìn xuống cái váy phồng trên bộ đầm Hyacinth yêu thích (và Isabella sẽ ghét) và lơ đễnh ngắt sợi ruy băng viền màu xanh lá.

“Má Mi?” con bé nói.

Lần này là một câu hỏi, không phải một câu khẳng định, có nghĩa là Isabella muốn gì đó, và (cũng đến lúc rồi) không chắc làm sao để đạt được nó.

“Mẹ có nghĩ năm nay–”

“Không,” Hyacinth nói. Và lần này cô thật sự thầm gửi một lời xin lỗi đến mẹ cô. Lạy trời, mẹ cô đã phải trải qua chuyện này sao? Những tám lần?

“Mẹ còn chưa biết con sẽ nói gì mà.”

“Tất nhiên là mẹ biết con sắp nói gì. Khi nào con mới học được là mẹ luôn biết hả?”

“Giờ thì chuyện đó không đúng đâu nhé.”

“Nó đúng hơn là không đúng.”

“Mẹ quá khinh người, mẹ biết không?”

Hyacinth nhún vai. “Mẹ là mẹ con mà.”

Môi Isabella mím lại thành một đường thẳng, và Hyacinth tận hưởng bốn giây thanh bình trước khi nó hỏi,

“Nhưng năm nay, mẹ có nghĩ chúng ta có thể–”

“Chúng ta sẽ không đi du lịch.”

Miệng Isabella há ra ngạc nhiên. Hyacinth cưỡng lại ước muốn hét lên khoái chí.

“Làm sao mẹ biê–”

Hyacinth vỗ vỗ lên tay con gái. “Mẹ đã nói với con rồi, mẹ luôn biết. Và dù mẹ chắc chúng ta đều thích một chuyến du lịch, chúng ta sẽ ở lại Luân Đôn trong mùa vũ hội này, và con, cô gái của mẹ, sẽ mỉm cười và khiêu vũ và tìm một người chồng.”

Cắt phần trở thành mẹ con bé đi.

Hyacinth thở dài. Violet Bridgerton hẳn là đang cười, ngay giây phút này. Sự thật là, bà đã cười chuyện đó suốt mười chín năm nay. “Y như con,” Violet thường nói, cười toe toét với Hyacinth khi bà xoa đầu Isabella. “Y như con.”

“Y như mẹ, Mẹ à,” Hyacinth thì thầm và mỉm cười, mường tượng gương mặt Violet. “Và giờ thì con lại y như mẹ.”

Khoảng một giờ sau. Gareth cũng đã đứng tuổi và thay đổi, mặc dù, chúng ta sẽ sớm thấy là không thay đổi ở những khía cạnh quan trọng...

Gareth St. Clair dựa vào ghế, ngừng lại để thưởng thức rượu brandy khi anh nhìn quanh phòng làm việc. Cảm giác hoàn thành tốt công việc và đúng hạn rất mãn nguyện. Đó là một cảm xúc anh đã quen từ khi còn trẻ, nhưng giờ anh thích thú tận hưởng nó gần như hằng ngày.

Anh phải mất nhiều năm để vực dậy tài chính gia đình St. Clair đến một mức độ đáng nể. Cha anh–anh chẳng bao giờ quen gọi ông ta theo cách khác–đã ngừng trò tiêu xài thả cửa và dịu lại thành một kiểu thờ ơ với gia sản khi ông ta biết sự thật về thân thế của Gareth. Nên Gareth cho rằng nó còn có thể tệ hơn rất nhiều.

Nhưng khi Gareth nhận lấy tước vị, anh khám phá ra mình cũng thừa kế những khoản nợ, văn tự thế chấp, và những ngôi nhà gần như không còn gì đáng giá. Của hồi môn của Hyacinth, đã được cân nhắc tăng lên khi họ kết hôn, phải đi một đường dài mới chấn chỉnh lại được tình hình, nhưng dù vậy, Gareth vẫn phải làm việc cật lực và chăm chỉ hơn anh nghĩ để đưa gia đình thoát khỏi nợ nần.

Điều hài hước là, anh thích làm việc.

Ai mà nghĩ được anh, trong tất cả mọi người, lại tìm thấy sự hài lòng trong lao động mệt nhọc? Bàn anh không có vết bẩn nào, sổ kế toán của anh gọn gàng và ngăn nắp, và anh có thể chạm đến bất cứ tài liệu quan trọng nào chỉ chưa tới một phút. Những bản báo cáo tài chính của anh luôn được tính toán đàng hoàng, bất động sản đang trên đà phát triển thịnh vượng, và những người thuê đất khỏe mạnh và làm việc hiệu quả.

Anh uống thêm một hớp rượu, để cho dòng rượu ngọt nóng như lửa chảy xuống cổ. Thiên đường.

Cuộc sống thật hoàn hảo. Thật sự là vậy. Hoàn hảo.

George đang chuẩn bị tốt nghiệp Cambridge, Isabella chắc chắn sẽ chọn được một người chồng trong năm nay, và Hyacinth...

Anh cười khẽ. Hyacinth vẫn là Hyacinth. Cô đã trở nên trầm tính hơn theo thời gian, hoặc có lẽ làm mẹ đã xoa dịu những cá tính chưa được gọt giũa của cô, nhưng cô vẫn là Hyacinth mạnh miệng, thú vị, hoản hảo tuyệt vời của ngày trước.

Cô làm anh phát điên phân nửa thời gian, nhưng đó là kiểu phát điên dễ chịu, và mặc dù đôi lúc anh có than thở và gật đầu mệt mỏi với bạn bè khi họ đều cằn nhằn về những bà vợ, trong lòng anh vẫn biết mình là người đàn ông may mắn nhất Luân Đôn. Chết tiệt, thậm chí là nhất nước Anh. Nhất thế gian.

Anh đặt ly rượu xuống, rồi gõ ngón tay lên cái hộp được bọc rất trang nhã đang nằm trên góc bàn. Anh đã mua nó từ Bà LaFleur sáng nay, cửa hàng bán váy áo mà anh biết Hyacinth không thường ghé qua để khỏi phải ngượng ngùng với những người buôn bán biết rõ từng thứ đồ lót trong tủ áo cô. Lụa Pháp, đăng ten Bỉ.

Anh mỉm cười. Chỉ một chút lụa Pháp, viền với một lượng đăng ten Bỉ vừa phải.

Nó sẽ trông thật tuyệt trần trên cơ thể cô.

Với những thứ đã có sẵn trên đó.

Anh ngồi dựa vào ghế, tận hưởng giấc mộng. Đêm nay sẽ là một đêm dài thú vị. Có lẽ còn...

Hai hàng lông mày anh nhướng lên khi anh cố nhớ lại lịch trình của vợ anh ngày hôm nay. Thậm chí còn được một buổi chiều dài, thú vị nữa kia. Khi nào thì cô về? Và bọn trẻ có đi cùng cô không nhỉ?

Anh nhắm mắt, tưởng tượng cô trong nhiều trạng thái khỏa thân, theo sau là nhiều tư thế rất hấp dẫn, theo sau là nhiều hoạt động quyến rũ.

Anh rên rĩ. Cô sẽ phải về nhà rất sớm, bởi vì trí tưởng tượng của anh quá linh hoạt để có thể thỏa mãn anh, và–

“Gareth!”

Không phải tông giọng ngọt ngào nhất. Giấc mơ gợi tình hấp dẫn đang lâng lâng trong đầu anh biết mất hoàn toàn. Chà, gần như hoàn toàn. Hyacinth trông không có nhã hứng cho một chút vận động buổi chiều khi cô đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt nheo lại và hàm rắn đanh, nhưng cô đã ở đó, và như thế cũng đã thắng được nửa cuộc chiến rồi.

“Đóng cửa lại đi,” anh thì thầm, đứng lên.

“Anh có biết con gái anh đã làm gì không?”

“Ý em là con gái em đó hả?”

“Con gái chúng ta,” cô nghiến răng. Nhưng cô cũng đóng cửa.

“Anh có muốn biết không?”

“Gareth!”

“Được rồi,” anh thở dài, theo sau là một câu rất bổn phận, “nó đã làm gì?”

Anh đã có cuộc nói chuyện như thế này trước đây rồi, tất nhiên. Không biết bao nhiêu lần mà kể. Câu trả lời thường là việc gì đó có liên quan đến thứ gì đó dính dáng đến hôn nhân và cách nhìn độc đáo của Isabella. Và tất nhiên, sự bực bội không để đâu cho hết của Hyacinth.

Nó hiếm khi đa dạng.

“Để xem, không hẳn là những gì nó đã làm,” Hyacinth nói.

Anh giấu nụ cười. Câu này cũng không phải là không được dự trù.

“Mà là những gì nó không chịu làm thì đúng hơn.”

“Răm rắp nghe lời em á?”

“Gareth.”

Anh băng qua khoảng cách giữa họ. “Anh chưa đủ hay sao?”

“Anh nói gì vậy?”

Anh đưa tay ra, nắm bàn tay cô, dịu dàng kéo cô vào người anh. “Anh lúc nào cũng răm rắp nghe lời em,” anh thì thầm.

Cô nhận biết ánh mắt đó của anh. “Bây giờ?” Cô vặn người đằng sau cho đến khi có thể thấy cánh cửa đóng. “Isabella đang ở trên lầu.”

“Nó sẽ không nghe thấy đâu.”

“Nhưng nó có thể–” Môi anh tìm đến cổ cô. “Có một cái ổ khóa trên cửa rồi đấy thôi.”

“Nhưng nó sẽ biết–”

Anh bắt tay vào giải quyết hàng nút trên áo choàng cô. Anh rất giỏi với những nút áo. “Con bé rất sáng dạ,” anh nói, bước lùi lại để thưởng thức thành quả của mình khi lớp vải trượt xuống. Anh yêu thích mỗi lần vợ anh không mặc áo sơ–mi.

“Gareth!”

Anh cúi xuống và ngậm một đỉnh ngực hồng hồng trước khi cô có thể phản đối.

“Ôi, Gareth!” Và đầu gối cô yếu lả đi. Chỉ đủ cho anh bế cô lên và đưa cô đến ghế xô–pha. Với những cái gối dựa cực kỳ êm.

“Nữa chứ?”

“Chúa ơi, vâng,” cô rên rỉ.

Anh trượt một bàn tay vào dưới váy cô cho đến khi anh có thể cù cô đến mụ mị. “Dấu hiệu chống đối mới dữ dội làm sao,” anh thì thầm. “Thú nhận đi. Em luôn luôn muốn anh.”

“Hai mươi năm hôn nhân còn chưa đủ thú nhận sao?”

“Hai mươi năm hôn nhân, nhưng anh vẫn muốn nghe từ môi em.”

Cô rền rỉ khi anh trượt một ngón tay vào trong cô. “Gần như luôn luôn,” cô thừa nhận. “Em gần như luôn luôn muốn anh.”

Anh thở dài cho có hiệu ứng, ngay cả khi anh mỉm cười bên cổ cô. “Vậy là anh phải làm việc cật lực hơn nữa rồi.”

Anh nhìn lên cô. Cô đang nhìn xuống anh với một vẻ mặt hóm hỉnh, rõ ràng chỉ là cố gắng ngay thẳng và đứng đắn thoáng qua của cô.

“Cật lực hơn,” cô đồng ý. “Và cũng phải nhanh hơn một chút nữa.”

Anh cười rõ to.

“Gareth!” Hyacinth là một người phụ nữ phóng túng khi họ ở riêng, nhưng cô lúc nào cũng cảnh giác người hầu.

“Đừng lo,” anh nói với một nụ cười. “Anh sẽ yên lặng. Anh sẽ cực kỳ, cực kỳ yên lặng.” Với một cử chỉ dễ dàng, anh cuộn váy cô lên trên eo và trườn xuống cho đến khi đầu anh ở giữa hai chân cô. “Chính em, em yêu à, mới là người phải điều chỉnh âm lượng.”

“Ô. Ô. Ô...”

“Nữa chứ?”

“Chắc chắn là nữa.” Anh liếm cô. Cô có vị như thiên đường. Và khi cô ngọ nguậy, nó luôn là một đền đáp xứng đáng.

“Ôi trời ơi. Ôi trời...ôi trời...”

Anh mỉm cười trên da cô, rồi vẽ một vòng tròn cho đến khi cô bật ra một tiếng thét nhỏ. Anh thích làm thế này với cô, thích đưa cô, cô vợ tháo vát và nói năng lưu loát của anh, đến trạng thái ngất ngây mất hết lí trí.

Hai mươi hai năm. Ai mà nghĩ được sau hai mươi hai năm anh vẫn chỉ muốn người phụ nữ này, chỉ duy nhất cô, và muốn cô mãnh liệt đến thế?

“Ôi, Gareth,” cô đang thở dốc.

“Ôi, Gareth...Nữa đi, Gareth...”

Anh cố gắng gấp đôi. Cô đang đến gần. Anh biết cô rất rõ, biết đường cong và vóc dáng cô, cách cô cử động khi cô bị khuấy đảo, cách cô hít thở khi cô muốn anh. Cô đang gần kề. Và rồi cô mê man, ưỡn cong và thở hổn hển cho đến khi cơ thể cô lịm đi.

Anh khẽ cười thầm khi cô đẩy anh đi. Cô luôn làm thế khi cô đã xong, nói rằng cô không thể chịu đựng thêm một sự đụng chạm nào nữa, rằng cô chắc chắn sẽ chết nếu anh không cho cô một lúc để trở lại trạng thái thường.

Anh di chuyển, cuộn quanh người cô cho đến khi anh có thể thấy gương mặt cô.

“Nó thật dễ chịu,” cô nói. Anh nhướng một hàng lông mày.

“Dễ chịu?”

“Rất dễ chịu.”

“Đủ để đáp lại không?”

Môi cô cong lên. “Ồ, em không biết nó có dễ chịu đến mức đó không nữa.”

Bàn tay anh tìm đến quần.

“Vậy là anh phải đề nghị một cam kết diễn lại.”

Môi cô hé ra ngạc nhiên.

“Một sự thay đổi chuyên mục nhỏ thôi, nếu em chịu.”

Cô xoay cổ ra sau để nhìn xuống. “Anh đang làm gì vậy?”

Anh cười toe một cách dâm đãng. “Tận hướng thành quả lao động của anh.”

Và rồi cô thở gấp khi anh trượt vào trong cô, và anh thở gấp vì khoái cảm tột cùng, và rồi anh nghĩ mình yêu cô biết bao nhiêu.

Và rồi anh chẳng nghĩ gì nhiều cả.

Ngày hôm sau. Chúng ta không thật sự nghĩ Hyacinth sẽ bỏ cuộc đấy chứ?

Chiều muộn, Hyacinth trở lại với hoạt động giải lao yêu thích thứ nhì của cô. Mặc dù hoạt động cô yêu thích không phải là tính từ đúng, giải lao cũng không phải là danh từ chính xác nốt. Cưỡng bách hẳn là miêu tả hợp lẽ hơn, kể cả khốn khổ, hoặc có thể không ngừng nghỉ. Bất hạnh?

Tất yếu.

Cô thở dài. Nhất định là tất yếu. Một cưỡng bách tất yếu.

Cô đã sống trong ngôi nhà này bao nhiêu năm rồi? Mười lăm năm?

Ta cứ nghĩ đến giờ cô đã phải bỏ cuộc rồi. Chắc chắn người khác thì đã làm thế. Cô phải thừa nhận cô là người cứng đầu lố bịch nhất mà cô biết.

Có lẽ chỉ sau con gái cô. Hyacinth chưa bao giờ nói cho Isabella biết về bộ nữ trang, vì cô biết Isabella sẽ tham gia cuộc tìm kiếm với một sự cuồng nhiệt không lành mạnh ngang ngửa cô. Cô cũng không nói với con trai George, bởi vì nó sẽ nói với Isabella. Và Hyacinth sẽ không bao giờ gả được con bé đó nếu nó nghĩ có một gia tài nữ trang được giấu trong nhà nó.

Isabella sẽ không muốn tìm bộ nữ trang vì giá trị tài sản. Hyacinth biết rõ con gái mình để nhận biết trong một số khía cạnh–có lẽ là hầu hết mọi khía cạnh–Isabella cũng giống như cô. Và cuộc tìm kiếm bộ nữ trang của Hyacinth chưa bao giờ là vì số tiền nó sẽ mang lại. Ồ, cô sẵn sàng thừa nhận cô và Gareth có thể sử dụng số tiền đó (và chỉ vài năm thôi là hết). Nhưng không phải chuyện đó. Đó là vì nguyên tắc. Là vì vinh quang.

Là vì nhu cầu quẫn bách được nắm trong tay những hòn đá chết bầm đó và lúc lắc nó trước mặt chồng cô mà nói, “Anh thấy chưa? Anh thấy chưa? Mấy năm qua em đâu có điên!”

Gareth đã buông xuôi bộ nữ trang từ lâu. Thậm chí chắc hẳn chúng còn chẳng hề tồn tại, anh đã nói với cô như thế. Chắc chắn đã có người tìm thấy chúng nhiều năm trước. Họ đã sống ở Nhà Clair suốt mười lăm năm, trời ạ. Nếu Hyacinth có cơ may tìm ra, thì lẽ ra giờ này cô đã định vị được chúng rồi, vậy thì tại sao cô lại tiếp tục hành hạ bản thân?

Một câu hỏi cực hay.

Hyacinth cắn răng khi cô bò qua sàn phòng tắm phải đến lần thứ tám trăm. Cô biết chứ. Chúa cứu giúp cô, cô biết chứ, nhưng cô không bỏ cuộc lúc này được. Nếu giờ cô từ bỏ, thì mười lăm năm qua là sao chứ? Thời gian lãng phí? Tất cả đều là lãng phí ư?

Cô không thể chịu được ý nghĩ đó.

Hơn nữa, cô thật sự không phải loại người bỏ cuộc, phải không nào? Nếu đúng vậy, nó sẽ hoàn toàn trái ngược với tất cả những gì cô biết về bản thân. Có phải điều đó sẽ có nghĩa là cô đang già đi?

Cô chưa sẵn sàng già. Có thể đó là lời nguyền phải gánh khi là đứa út trong tám người con. Không bao giờ sẵn sàng già đi.

Cô cúi xuống thấp hơn, đặt má lên viên gạch mát trên sàn để có thể nhìn dưới bồn tắm. Không quý bà đã già nào có thể làm thế này, phải không nhỉ? Không quý bà đã già nào lại–

“A, Hyacinth, em đây rồi.”

Đó là Gareth, chõ đầu vào phòng. Anh trông không chút ngạc nhiên khi thấy vợ mình ở một tư thế quái lạ. Nhưng anh nói, “Cũng đã nhiều tháng từ lần cuối em tìm phải không?”

Cô nhìn lên. “Em vừa nghĩ ra một điều.”

“Một điều em chưa nghĩ đến?”

“Đúng vậy,” cô nghiến răng bực bội, nói láo tỉnh bơ.

“Kiểm tra đằng sau viên gạch ấy à?” anh lịch sự thăm dò.

“Dưới bồn tắm,” cô miễn cưỡng nói, chỉnh lại thành tư thế ngồi.

Anh chớp mắt, chuyển ánh nhìn sáng cái bồn tắm to. “Em đã dịch chuyển nó sao?” anh hỏi, giọng anh ngỡ ngàng.

Cô gật đầu. Sức mạnh người ta có thể tập hợp khi có động lực thích đáng thật thần kỳ. Anh nhìn cô, rồi nhìn bồn tắm, rồi lại nhìn cô.

“Không,” anh nói. “Điều đó là không thể. Em đã không–”

“Em đã làm đấy.”

“Em không thể–”

“Em có thể,” cô nói, bắt đầu thấy vui. Dạo này cô ít còn làm anh ngạc nhiên thường xuyên như cô muốn. “Chỉ một vài inch thôi,” cô thừa nhận.

Anh lại nhìn bồn tắm.

“Có lẽ chỉ một inch,” cô nhũn nhặn.

Trong một lúc cô nghĩ anh sẽ chỉ nhún vai và để cô lại tiếp tục gắng sức, nhưng rồi anh khiến cô ngạc nhiên khi nói, “Em có muốn giúp gì không?”

Cô phải mất vài giây mới xác định được ý anh. “Với cái bồn tắm?” cô hỏi.

Anh gật đầu, bước qua khoảng cách ngắn đến mép bồn tắm. “Nếu một mình em có thể xê dịch nó một inch,” anh nói, “thì chắc chắn hai chúng ta có thể dịch chuyển nó đi xa gấp ba. Hoặc hơn nữa.”

Hyacinth đứng lên. “Em cứ nghĩ anh không tin bộ nữ trang vẫn còn ở đây.”

It’s In His Kiss ()

“Anh không tin.” Anh chống tay lên hông khi anh quan sát bồn tắm, tìm chỗ đặt tay vững chắc nhất. “Nhưng em thì có, và chắc chắn chuyện này phải thuộc lĩnh vực bổn phận của người làm chồng.”

“Ồ.” Hyacinth nuốt xuống, cảm giác tội lỗi vì đã nghĩ anh ít cảm thông. “Cảm ơn anh.”

Anh ra hiệu cho cô nắm lấy một vị trí ở đầu bên kia. “Em nhấc nó?” anh hỏi. “Hay đẩy?”

“Đẩy. Bằng vai em.” Cô chỉ vào một vị trí hẹp giữa bức tường và bồn tắm. “Em đã lèn người vào đó, rồi móc vai vào dưới vành, và–”

Nhưng Gareth đã giơ bàn tay lên để ngăn cô. “Thôi nhé,” anh nói. “Đừng nói với anh. Anh xin em.”

“Tại sao lại không?”

Anh nhìn cô một lúc lâu trước khi trả lời, “Anh không biết chắc. Nhưng anh không muốn nghe cặn kẽ.”

“Thì thôi vậy.” Cô đến chỗ anh đã chỉ và nắm vành bồn tắm. “Dù sao cũng cảm ơn anh.”

“Anh vui–” Anh ngừng lời. “À thì, anh không vui lòng. Nhưng cũng là điều gì đó.”

Cô mỉm cười thầm. Anh đúng là người chồng tốt nhất trên đời.

Dù vậy, sau ba lần nỗ lực, họ nhận ra mình sẽ không xê dịch được bồn tắm theo cách đó. “Chúng ta sẽ sử dụng phương phép lèn người và đẩy,” Hyacinth tuyên bố. “Đó là cách duy nhất.”

Gareth gật đầu cam chịu, cong gối và tấn đế giày vào tường, “Nó sẽ rất mất phong cách.”

Hyacinth chẳng có gì để nói về điều đó, nên cô chỉ càu nhàu. Anh có thể giải nghĩa tiếng động đó thế nào là tùy anh.

“Cái này phải được ghi công,” anh thì thầm.

“Anh nói gì?”

“Cái này.” Anh ra hiệu bằng một bàn tay, nó có thể ẩn ý về bất cứ chuyện gì, vì cô không hoàn toàn chắc chắn anh đang nói về bức tường, sàn nhà, bồn tắm, hay một hạt bụi đang bay trong không trung.

“Sự thể hiện này,” anh nói tiếp, “không hẳn là tầm cỡ, nhưng anh nghĩ, nếu có bao giờ anh quên sinh nhật của em chẳng hạn, thì nó phải có chút tác dụng phục chức cho anh trong lòng em.”

Hyacinth nhướng một hàng lông mày. “Anh không thể làm vì lòng tốt hay sao?”

Anh đưa cô một cái gật đầu uy nghi. “Anh có thể. Thật ra, anh đang làm thế đây. Nhưng không thể nào biết được khi nào thì–”

“Ôi, trời ạ,” Hyacinth lầm bầm. “Anh sống là để hành hạ em phải không?”

“Để giữ cho trí tuệ minh mẫn,” anh nói ân cần. “Được rồi. Chúng ta bắt tay vào chứ?”

Cô gật đầu.

“Đếm theo anh,” anh nói, khớp vai vào vị trí. “Một, hai...Ba.”

Với một cái hít vào lấy hơi và một tiếng rên rỉ, họ cùng dồn tất cả trọng lực vào hành động, và cái bồn tắm ngoan cố trượt trên sàn phòng. Tiếng ồn thật khủng khiếp, cọ sát và rin rít, và khi Hyacinth nhìn xuống cô thấy những vệt xấu xí màu trắng vằn vện trên viên gạch. “Ôi, thôi rồi,” cô thì thầm.

Gareth vặn người đằng sau, gương mặt anh nhăn lại thành một biểu hiện cáu kỉnh khi anh thấy họ chỉ đẩy bốn tắm ra được bốn inch. “Anh cứ nghĩ chúng ta sẽ làm việc hiệu quả hơn chứ,” anh nói.

“Nó nặng mà,” cô nói, khá là không cần thiết.

Trong một lúc anh chẳng làm gì ngoài chớp mắt nhìn phần sàn nhà họ đã làm lộ ra. “Em định sẽ làm gì?” anh hỏi.

Miệng cô nhúc nhích trong một vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan. “Em không chắc nữa,” cô thừa nhận. “Kiểm tra sàn phòng, em nghĩ vậy.”

“Em chưa làm vậy à?” Và rồi, khi cô không trả lời trong, ồ, chưa đầy nửa giây, anh thêm, “Trong suốt mười lăm năm em dọn đến đây?”

“Em đã sờ dọc theo sàn phòng,” cô vội nói, bởi vì rõ ràng cánh tay cô khít với khoảng hở dưới đáy bồn. “Nhưng nó không như kiểm tra tận mắt, và–”

“Chúc may mắn,” anh ngắt lời, đứng lên.

“Anh bỏ đi sao?”

“Em có muốn anh ở lại không?”

Cô đã không nghĩ anh sẽ ở lại, nhưng giờ anh đã ở đây... “Có,” cô nói, ngạc nhiên vì chính câu trả lời của mình. “Tại sao không?”

Anh mỉm cười với cô, và nét mặt đó thật ấm áp, tràn đầy tình yêu thương, và tuyệt nhất là, thân thuộc. “Anh có thể mua cho em một sợi dây chuyền nạm kim cương,” anh nói nhẹ, ngồi xuống trở lại.

Cô đưa tay ra, đặt bàn tay mình lên tay anh. “Em biết anh có thể.”

Họ ngồi trong im lặng đến một phút, và rồi Hyacinh lỉnh đến gần chồng hơn, thở ra thư thái khi cô dựa vào người anh, ngả đầu lên vai anh. “Anh có biết tại sao em yêu anh không?” cô nói nhẹ.

Ngón tay anh đan vào tay cô. “Tại sao nào?”

“Anh đã có thể mua cho em một sợi dây chuyền,” cô nói. “Và anh đã có thể giấu nó.” Cô xoay đầu để hôn lên cổ anh. “Anh đã có thể giấu nó để em tìm ra. Nhưng anh không làm vậy.”

“Anh–”

“Và đừng có nói là anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó,” cô nói, quay lại để cô có thể xoay mặt về phía tường, chỉ cách có vài inch. Nhưng đầu cô tựa lên vai anh, và anh cũng đang đối diện với bức tường, và ngay cả khi họ không nhìn nhau, bàn tay họ vẫn bện vào nhau, và vì lí do nào đó, tư thế này mang tất cả ý nghĩa cần có của một hôn nhân.

“Bởi vì em hiểu anh,” cô nói, cảm giác một nụ cười lớn dần từ bên trong. “Em hiểu anh, và anh hiểu em, và đó là điều tuyệt vời nhất.”

Anh siết bàn tay cô, rồi hôn lên chóp đầu cô. “Nếu nó có ở đây, em sẽ tìm thấy nó.”

Cô thở dài. “Hoặc cố gắng đến chết.”

Anh cười rục rịch.

“Nó không nên hài hước mới phải,” cô thông báo.

“Nhưng nó vui mà.”

“Em biết.”

“Anh yêu em,” anh nói.

“Em biết.” Và cô còn muốn gì hơn nữa?

Trong khi đó, cách xa sáu feet...

Isabella đã quá quen với những trò cười của cha mẹ cô. Cô chấp nhận việc họ kéo nhau vào góc tối thường xuyên hơn mức lịch sự. Cô chẳng nghĩ gì về việc mẹ cô là người phụ nữ mạnh miệng nhất ở Luân Đôn hay cha cô vẫn còn quá điển trai đến mức bạn bè cô thở dài và lắp bắp trước mặt ông. Thật ra mà nói, cô khá là thích thú được làm con gái của một cặp đôi độc đáo đến vậy. Ồ, bên ngoài thì họ đều rất quy củ, chắc rồi, với loại danh tiếng cao quý nhất.

Nhưng sau những cánh cửa đóng Nhà Clair...Isabella biết bạn bè cô không được khích lệ chia sẻ ý kiến như cô. Hầu hết bạn bè cô thậm chí còn không được khích lệ có ý kiến nữa. Và chắc chắn hầu hết các quý cô trẻ mà cô biết không có cơ hội học ngôn ngữ thịnh hành, hay hoãn lại mùa vũ hội ra mắt một năm để đi du lịch.

Cho nên, xét đi xét lại, Isabella nghĩ mình rất may mắn được làm con của cha mẹ, và nếu phải thi thoảng bỏ qua những đoạn Hành Xử Không Phù Hợp Lứa Tuổi – chà, thì cũng xứng đáng thôi, và cô đã học được cách làm ngơ phần lớn biểu hiện của họ.

Nhưng khi cô đi tìm mẹ vào chiều hôm đó–để ưng thuận vụ váy trắng với cái viền xanh nhạt nhẽo – và lại tìm thấy cha mẹ cô trên sàn phòng tắm đang đẩy một cái bồn tắm...

Thật đấy, thế là hơi quá đáng, thậm chí đối với một người nhà St. Clair.

Và ai lại đổ lỗi cho cô vì nán lại nghe trộm chứ?

Không phải mẹ cô, Isabella xác định khi cô chồm người tới. Chẳng đời nào Hyacinth St. Clair lại làm điều chính trực và bước đi cả. Người ta không thể sống với bà suốt mười chín năm mà không biết được tật đó. Và còn về phần cha cô–chà, Isabella muốn nghĩ ông cũng sẽ ở lại lắng nghe, nhất là khi họ đang tạo điều kiện thuận lợi cho cô, khi ngồi dối diện bức tường, lưng xoay về phía cửa, với cái bồn tắm ở giữa.

“Em định sẽ làm gì?” cha cô hỏi, giọng ông kèm theo sự hài hước đặc trưng mà ông dường như dành riêng cho mẹ cô.

“Em không chắc,” mẹ cô trả lời, nghe không giống bà...chà, không phải là không chắc chắn, nhưng nhất định là không chắc chắn như thường ngày, “Kiểm tra sàn phòng, em nghĩ vậy.”

Kiểm tra sàn phòng? Họ đang nói về chuyện gì đây? Isabella nghiêng người tới trước để nghe rõ hơn, vừa đúng lúc cha cô hỏi, “Em chưa làm thế sao? Trong suốt mười lăm năm em dọn đến đây?”

“Tất nhiên em đã sờ thử dưới sàn,” mẹ cô đáp trả, nghe giống bà hơn rồi. “Nhưng nó không giống như kiểm tra tận mắt, và–”

“Chúc may mắn,” cha cô nói, và rồi–Ôi không! Ông đang rời đi!

Isabella bắt đầu bò lùi, nhưng rồi chuyện gì đó đã xảy ra bởi vì ông ngồi xuống lại. Cô nhích tới cửa–cẩn thận, cẩn thận nào, ông có thể đứng lên bất cứ lúc nào. Nín thở, cô nhoài người tới trước, không thể rời mắt khỏi mái đầu họ.

“Anh có thể mua cho em một sợi dây chuyền nạm kim cương,” cha cô nói.

Một sợi dây chuyền nạm kim cương?

Mười lăm năm.

Dịch chuyển một cái bồn tắm?

Trong một cái phòng tắm?

Mười lăm năm.

Mẹ cô đã tìm trong mười lăm năm.

Một sơi dây chuyền nạm kim cương à?

Một sợi dây chuyền nạm kim cương.

Một sợi dây chuyền...

Ôi. Chúa. Ơi.

Cô phải làm gì đây?

Cô phải làm gì đây?

Cô biết điều mình nên làm, nhưng Lạy Chúa, làm sao mà cô làm được điều đó?

Và cô sẽ nói gì đây? Cô có thể nói gì–

Tạm quên chuyện đó trong lúc này đi. Vì mẹ cô đang nói tiếp, “Anh đã có thể mua cho em một sợi dây chuyền. Và anh đã có thể giấu nó. Anh đã có thể giấu nó để em tìm ra. Nhưng anh không làm vậy.”

Có quá nhiều tình yêu trong giọng bà khiến trái tim Isabella nhức nhối. Và có điều gì trong đó dường như gói gọn tất cả con người họ. Dành cho họ, dành cho nhau.

Dành cho con cái họ.

Và đột nhiên khoảnh khắc này trở nên quá riêng tư để nghe lén, thậm chí người nghe lén là cô. Cô lẻn khỏi phòng, rồi chạy về phòng mình, rơi phịch vào một cái ghế ngay khi cô đóng cửa lại.

Bởi vì cô biết thứ mẹ cô đã tìm từ rất lâu rồi.

Nó đang nằm dưới đáy ngăn bàn của cô. Và nó còn hơn là một sợi dây chuyền. Nó là cả một bộ–một sợi dây chuyền, vòng đeo tay, và nhẫn, một bộ kim cương, mỗi viên được viền ngoài bằng hai viên ngọc xanh tinh tế. Isabella đã tìm thấy chúng khi cô lên mười, được giấu trong một cái hốc nhỏ sau một viên gạch Thổ Nhĩ Kỳ trong phòng tắm ở phòng trẻ. Lẽ ra cô phải thuật lại. Cô biết mình phải làm điều đó. Nhưng cô đã không nói ra, và thậm chí cô còn không chắc là tại sao.

Có lẽ bởi vì cô đã tìm ra chúng. Có lẽ bởi vì cô thích có một bí mật. Có lẽ bởi vì cô đã không nghĩ đến chuyện chúng thuộc về một người khác, hoặc có người biết đến sự tồn tại của chúng. Cô chắc chắn không nghĩ mẹ mình đã tìm chúng suốt mười lăm năm.

Mẹ cô!

Mẹ cô là người cuối cùng mà ta nghĩ đang giữ một bí mật. Không ai lại nghĩ xấu cho Isabella khi không nghĩ đến điều này lúc khám phá ra bộ nữ trang–Ồ, nhất định mẹ mình đang tìm kiếm những cái này, và vì những lí do quanh co nào đó đã chọn không nói cho mình biết.

Thật vậy, xét cho kỹ thì đây đúng là lỗi của mẹ cô. Nếu Hyacinth chịu nói với cô rằng bà đang tìm bộ nữ trang, Isabella sẽ thú nhận ngay lập tức. Hoặc nếu không ngay lập tức, thì cũng đủ nhanh để thỏa mãn lương tâm mọi người.

Và giờ, nhắc đến lương tâm, lương tâm cô đang đập một hồi trống trận khó chịu trong ngực cô. Nó là cảm giác ray rứt–và xa lạ–nhất.

Isabella không phải là con người dịu dàng và dễ thương, với những nụ cười ngọt ngào và thái độ ngoan ngoãn. Trời ơi, không, cô tránh những cô gái đó như tránh bệnh dịch. Nhưng cô cũng hiếm khi làm một việc khiến mình sau đó cảm thấy tội lỗi, dù có lẽ chỉ vì–và có lẽ chỉ duy nhất vì – những khái niệm về phép tắc và đạo đức của cô luôn–luôn–rất–ít linh động.

Nhưng giờ cô có một cục bướu trong dạ dày, một cục bướu với tài năng khác thường là đẩy nghẹn lên cổ họng cô. Hai bàn tay cô run rẩy, và cô cảm thấy muốn bệnh. Không phải là phát sốt, thậm chí cũng không đau đớn, chỉ muốn bệnh. Với bản thân.

Thở ra một hơi rời rạc, Isabella đứng lên và bước đến bàn, một đồ gia thất thanh tao phong cách rococo mà bà cố nội cùng tên với cô đã mua từ Ý. Cô đã cất bộ nữ trang vào đó ba năm trước, khi cuối cùng cô cũng dời khỏi phòng trẻ. Cô đã khám phá ra một ngăn bí mặt ở mặt sau của ngăn dưới cùng. Điều đó đã không làm cô quá ngạc nhiên; những đồ đạc trong Nhà Clair dường như có một số lượng ngăn bí mật rất khác thường, hầu hết là trong những đồ được nhập khẩu từ Ý. Nhưng nó có lợi và khá là tiện, và thế là một ngày kia, khi gia đình cô đi tham dự một cuộc họp mặt của giới thượng lưu mà họ đã cho rằng Isabella còn quá nhỏ để tham dự, cô lại lẻn lên phòng trẻ, lấy bộ nữ trang từ chỗ cất giấu sau viên gạch (mà cô đã đậy khít lại), và chuyển chúng đến bàn cô.

Chúng đã ở trong này từ đó đến nay, chỉ trừ dịp Isabella lấy ra đeo thử, nghĩ chúng sẽ rất vừa với bộ váy mới của cô, nhưng làm sao cô giải thích với cha mẹ cô được?

Giờ có vẻ chẳng cần đến lời giải thích nào nữa. Hoặc có lẽ là một kiểu giải thích khác.

Một kiểu rất khác.

Ngồi vào ghế, Isabella cúi xuống và lấy bộ nữ trang từ cái ngăn bí mật. Chúng vẫn ở trong cái túi nhung mà cô tìm thấy. Cô đổ chúng ra, để chúng trải ra thật lộng lẫy trên mặt bàn. Cô không biết rõ về bộ nữ trang này, nhưng chắc chắn chúng rất đáng giá. Chúng phản chiếu ánh nắng với một sự kỳ diệu khó tả, mỗi viên đá gần như có thể bắt lấy ánh sáng và rồi phát tán nó đi khắp mọi hướng.

Isabella không muốn nghĩ mình tham lam hay thiên về vật chất, nhưng đứng trước một vật báu như thế này, cô hiểu tại sao kim cương có thể khiến con người trở nên rồ dại. Hay tại sao phụ nữ lại khao khát đến tuyệt vọng có thêm một viên nữa, một viên kim cương nữa to hơn, được đẽo gọt tinh xảo hơn cái trước.

Nhưng những cái này không thuộc về cô. Có lẽ chúng chẳng thuộc về ai cả. Nhưng nếu có người có quyền sở hữu chúng, thì đó nhất định là mẹ cô. Isabella không biết làm cách nào hay tại sao Hyacinth lại biết được sự tồn tại của chúng, nhưng điều đó dường như không quan trọng. Mẹ cô có mối liên hệ với bộ nữ trang này, một hiểu biết quan trọng nào đó. Và nếu chúng có thuộc về một người, thì chúng thuộc về bà.

Miễn cưỡng, Isabella bỏ lại chúng vào túi và rút dây để không thứ nào có thể rơi ra. Giờ cô đã biết mình phải làm gì rồi. Cô biết chính xác điều cô phải làm.

Nhưng sau đó thì...

Sự hành hạ nằm ở phần chờ đợi.

Một năm sau.

Đã hai tháng kể từ khi Hyacinth mở cuộc tìm kiếm bộ nữ trang gần đây nhất, nhưng Gareth đang bận bịu với một vấn đề về bất động sản, và cô chẳng có cuốn sách nào hay để đọc, chà, cô chỉ cảm thấy...ngứa ngáy tay chân.

Chuyện đó xảy ra lúc này lúc nọ. Cô trải qua nhiều tháng mà không tìm kiếm gì cả, nhiều tuần và nhiều ngày mà không hề nghĩ đến chúng, và rồi lại có chuyện xảy ra nhắc cho cô nhớ, khiến cô bắt đầu thắc mắc, và rồi cô lại–ám ảnh và bực dọc, lẻn khắp nhà để không có ai nhận ra điều cô đang âm mưu.

Và sự thật là, cô thấy ngượng. Không nhất thiết ta nhìn nhận vấn đề như thế nào, cô ít nhất vẫn có chút gì đó như một kẻ ngớ ngẩn. Hoặc là bộ nữ trang được giấu ở Nhà Clair và cô đã chẳng tìm ra chúng mặc cho mười sáu năm tìm kiếm, hoặc chúng đã chẳng được giấu ở đây, và cô đã đuổi theo một ảo tưởng. Cô không thể hình dung được làm sao giải thích điều này cho các con cô, những người hầu chắc chắn nghĩ cô còn hơn là bị điên (họ đều bắt gặp cô lò dò trong một căn phòng tắm lúc này lúc khác), và Gareth–à thì, anh đáng yêu và chiều ý cô, nhưng dù vậy, Haycinth vẫn giữ bí mật những hoạt động của cô.

Như thế thì tốt hơn.

Cô đã chọn phòng tắm ở phòng trẻ cho cuộc tìm kiếm chiều nay. Tất nhiên chẳng vì lí do đặc biệt nào cả, nhưng cô đã kết thúc hệ thống tìm kiếm ở tất cả các phòng tắm của gia nhân (luôn luôn là một nỗ lực đòi hỏi sự tế nhị và khéo léo), và trước đó cô đã hoàn thành cuộc tìm kiếm trong phòng tắm của cô, và thế là phòng trẻ có vẻ là một lựa chọn tốt. Sau lần này cô sẽ chuyển lên vài cái phòng tắm ở tầng hai. George đã chuyển đến nhà riêng của nó và nếu thật sự có một Đức Chúa nhân từ, Isabella sẽ kết hôn sớm, và Hyacinth sẽ không phải lo lắng có người bắt gặp cô khi cô chích, cạy, và hẳn là lôi gạch bông ra khỏi tường.

Hyacinth chống hai tay lên hông và hít sâu khi cô quan sát căn phòng nhỏ. Cô luôn thích căn phòng này. Cách xếp gạch theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ, hoặc chí ít cũng có vẻ như vậy, và Hyacinth phải công nhận những người ở phương Đông hẳn là thích cuộc sống ít thanh bình hơn người Anh, bởi vì màu sắc của nó không bao giờ khiến cô có tâm trạng không tốt–màu xanh vương giả và màu xanh ngọc mơ màng, với những đường sọc vàng và cam.

Hyacinth đã đến miền Nam nước Ý một lần, đi biển. Nó trông như căn phòng này, tươi sáng và lấp lánh mà những bờ biển ở Anh chẳng bao giờ có được.

Cô nheo mắt nhìn những đường ron, tìm vết nứt hoặc chỗ lõm, rồi bò xuống nền nhà để làm cuộc kiểm tra những viên gạch ở dưới thấp như thường lệ.

Cô không biết mình hy vọng sẽ tìm thấy gì, thứ gì mà cô còn chưa khám phá ra trong ít nhất là, ồ, cả tá lần cô tìm ở đây, sẽ xuất hiện.

Nhưng cô phải tiến lên. Cô phải làm vậy bởi vì cô đơn giản là không có lựa chọn nào khác. Có điều gì đó bên trong cô không chịu từ bỏ. Và–

Cô ngừng tay. Chớp mắt. Cái gì thế nhỉ?

Chầm chậm, bởi vì cô không thể tin được mình đã tìm ra cái gì mới–đã cả chục năm nay rồi từ khi những cuộc tìm kiếm của cô được giãn cách lâu hơn, cô nhoài tới.

Một vết nứt.

Nó rất nhỏ. Chỉ mờ mờ. Nhưng nhất định là một vết nứt, chạy từ sàn phòng lên tận đỉnh viên gạch đầu tiên, dài khoảng sáu inch. Đó không phải thứ hầu hết mọi người sẽ nhận thấy, nhưng Hyacinth không như hầu hết mọi người, và dù nghe có đáng buồn thì cô cũng đã gần như có một sự nghiệp khám nghiệm phòng tắm.

Bực mình vì không thể lại gần hơn, cô chỉnh lại tư thế quỳ trên bắp tay và đầu gối, rồi đặt má xuống nền. Cô chọt vào viên gạch ở bên phải vết nứt, rồi bên trái.

Chẳng có gì xảy ra.

Cô móc móng tay vào mép vết nứt, và cạo nó ra. Một mẩu vữa thạch cao nhỏ nhét vào móng tay cô.

Một sự phấn khích kỳ lạ bắt đầu tích tụ trong ngực cô, thắt lại, xôn xao, khiến cô gần như không thể hít vào.

“Bình tĩnh lại,” cô thì thầm, thậm chí những từ đó cũng bật ra run rẩy. Cô chộp lấy cái vồ cô luôn mang theo bên mình khi đi lùng sục. “Nó hẳn là không có gì hết. Hẳn là–”

Cô đâm cái vồ vào vết nứt, nhất định là mạnh bạo hơn cần thiết. Và rồi cô xoáy. Nếu một trong những viên gạch đã bị nới lỏng, lực quay sẽ làm nó bật ra, và–

“Ồ!”

Viên gạch bật ra theo đúng nghĩa đen, đáp trên sàn với một tiếng lanh canh. Đằng sau là một cái hốc nhỏ.

Hyacinth nhắm chặt mắt lại. Cô đã chờ cả cuộc đời cho giấy phút này, và giờ cô thậm chí còn không thể nhìn. “Làm ơn,” cô thì thầm. “Làm ơn.”

Cô thò tay vào trong. “Làm ơn. Ôi, làm ơn đi.”

Cô chạm phải vật gì đó.

Một vật mềm. Như nhung.

Cô kéo nó ra bằng những ngón tay run rẩy. Đó là một cái túi nhỏ, được thắt gút lại bởi một sợi dây lụa.

Hyacinth từ từ thẳng người lên, ngồi xếp chân theo kiểu Ấn Độ. Cô trượt một ngón tay vào túi, banh miệng túi ra, nó đã được thắt lại.

Và rồi, với bàn tay phải, cô dốc ngược nó lên, đổ những thứ bên trong vào tay trái.

Ôi Chúa ơ–

“Gareth!” cô hét lên. “Gareth!”

“Mình làm được rồi,” cô thì thầm, ngây người nhìn xuống nhúm nữ trang giờ đang đổ tràn trong bàn tay trái. “Mình đã làm được.”

Và rồi cô rống lên.

“MÌNH ĐÃ LÀM ĐƯỢC!”

Cô choàng sợi dây chuyền quanh cổ, vẫn nắm chặt vòng tay và nhẫn trong tay.

“Mình đã làm được, mình đã làm được, mình đã làm được.” Giờ thì cô đang hát, nhảy lên nhảy xuống, gần như đang khiêu vũ, gần như khóc thét. “Mình đã làm được!”

“Hyacinth!” Là Gareth, hớt hơ hớt hải chạy bốn tầng cầu thang hai bậc một.

Cô nhìn anh, và cô có thể thề mình cảm giác được đôi mắt đang sáng rực rỡ. “Em đã làm được!” Cô cười, gần như mất trí. “Em đã làm được!”

Trong một lúc anh chẳng thể làm gì hơn là nhìn chằm chằm. Gương mặt anh trở nên đờ đẫn, và Hyacinth nghĩ anh không đứng nổi.

“Em đã làm được,” cô nói lần nữa, “em đã làm được.”

Và rồi anh nắm bàn tay cô, lấy cái nhẫn, và trượt nó lên ngón tay cô. “Em đã làm được,” anh nói, nghiêng người để hôn lên ngón tay cô. “Em đã làm được.”

Trong khi đó, ở tầng dưới...

“Gareth!”

Isabella nhìn lên từ cuốn sách cô đang đọc, liếc mắt lên trần nhà. Phòng cô ở ngay dưới phòng trẻ, thật ra, gần như thẳng hàng với phòng tắm.

“Mình đã làm được!”

Isabella quay lại với cuốn sách.

Và cô mỉm cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio