Phong Lăng Hề nhìn người trước mắt, không quá nhiệt tình hỏi: "Có việc gì?"
Duẫn Thiểu Thiên được mời trở về đảm nhiệm chức vụ ám vệ thở dài nói: "Vương gia ngài rốt cuộc làm sao đắc tội Thái hậu vậy? Ám vệ bên cạnh y của chúng ta đều bị đuổi đi." Nàng như thế nào lại đau khổ như vậy chứ? Cực nhọc vất vả bảo hộ người ta, còn bị ghét bỏ.
Phong Lăng Hề nhíu mày, khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi đi qua Hoàng Vũ Hiên bên kia đi!" Thái hậu không phải là người không có đúng mực, sẽ không vì một chút trò đùa trẻ con liền cầm tính mạng của mình ra đùa giỡn, rõ ràng là cảm thấy Hoàng Vũ Hiên càng thêm nguy hiểm, cho nên không muốn làm cho nàng lãng phí sức lực ở trên người y.
Duẫn Thiểu Thiên đúng là không đáng kể, ngược lại bảo vệ ai cũng giống nhau, nàng đã lâu không thấy cái mặt than Bạch Khung kia, vừa vặn đi ôn chuyện.
Phong Lăng Hề nhìn nàng rời đi, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Dạ Tinh, ngươi đi bảo vệ bên cạnh Thái hậu." Ám vệ hoàng thất mặc dù cũng không kém, thế nhưng bên cạnh Thái hậu chỉ có mấy ám vệ, cô vẫn là không quá yên tâm. Dù sao Hoàng Vũ Hiên tôn trọng Thái hậu cũng là chuyện mọi người đều biết, ai biết đối phương có thể ra tay với Thái hậu hay không?
Bên kia, Vân Tư Vũ chạy về phía tiểu hồ ly đang kêu thảm thiết, nhìn thấy hình ảnh nhưng có một chút chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn như vậy.
Sau khi run lên sửng sốt trong chốc lát, Vân Tư Vũ quuyết đoán che mặt, quay đầu, nhấc chân, chuồn êm.
Ai ngờ không chạy được vài bước, phía trước lại nhiều ra một người chặn đường, cũng may Vân Tư Vũ thắng lại đúng lúc mới không có đụng vào.
Khóe miệng Hoàng Ngọc Quỳnh mỉm cười, nhìn người chuẩn bị chạy trốn trước mắt, thấp giọng cười nói: "Thế nào? Sủng vật gây họa, chủ nhân rõ ràng không có ý định chịu trách nhiệm sao?"
Có thể nhìn ra được tâm tình của nàng tâm không tệ, người ta là ôm cây đợi thỏ, nàng là ôm hồ ly đợi người.
Trước khi phát hiện con hồ ly kia, nàng ngược lại không nghĩ tới sẽ gặp phải con mèo nhỏ này ở trong cung.
Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, nhíu nhíu mày, quuyết đoán phán định người này không phải người tốt. Sau đó dấu tay ở phía sau giật giật, bạc băng oạch một cái tiến vào trong bụi hoa dưới chân hắn, đến gần về phía trước.
Động tác của rắn bạc băng nhanh chóng nhẹ nhàng, bình thường cao thủ căn bản không phát hiện được động tác của nó, mà vị Võ vương thế nữ này vốn là nên phát giác ra, thế nhưng sự chú ý hiện tại của nàng rõ ràng ở trên người Vân Tư Vũ, hiếu kỳ hắn sẽ làm như thế nào, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng trên người hắn sẽ có vật còn sống.
Rắn bạc băng đến gần chỗ tiểu hồ ly, nhìn tình hình trước mắt, không khỏi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật sự là quá mất mặt, đường đường là linh hồ, rõ ràng bị một bọn nam nhân đuổi cho chật vật như vậy, thật sự xin lỗi viên thuốc độc của chủ nhân mà!
Tiểu hồ ly hiện tại xác thật rất chật vật, vốn là bộ lông chỉnh tề trắng như tuyết đã trở thành một mảnh ngổn ngang, dính chút bùn đất, còn có mấy cánh hoa bám lên. Bởi vì rượu còn chưa có tỉnh, chạy đi cũng là ngã trái - ngã phải, thỉnh thoảng lại còn có thể té một cái, xác thật rất mất mặt, thế nhưng điều kiện tiên quyết là đám nam nhân xem nhẹ kia còn chật vật hơn nó.
Những nam tử này là từ Tân Nghi cung đi ra, vốn là chỉ là đến Ngự hoa viên đi dạo một chút, không nghĩ tới sẽ vừa vặn gặp phải tiểu hồ ly say khướt. Tiểu hồ ly nào đáng yêu như thế mà nam tử lại không thích? Hơn nữa còn là một bộ dáng say rượu choáng váng, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu kia trong nháy mắt làm cho tâm của những nam tử này hóa thành nước, liền có người không nhịn được muốn đi tới ôm một cái.
Ai biết tiểu hồ ly quá trơn trượt, người ra tay đầu tiên ngay cả sợi lông hồ cũng không có đụng tới, tiểu hồ ly thuận tiện lăn xuống bàn đá, chuẩn bị chạy trốn.
Một đám nam tử phản ứng cũng nhanh, bởi vì vốn là vẫn chú ý nó, vừa thấy nó muốn chạy, liền theo bản năng vây nó lại. Sau đó liền xuất hiện tiết mục một bọn nam nhân vây bắt hồ ly.
Lúc Hoàng Ngọc Quỳnh tới đây, vừa vặn nhìn thấy một màn này, bất quá thấy tiểu hồ ly gian xảo như vậy, nàng cũng không chút nào dự định ra tay giúp đỡ, ngược lại nhìn say sưa.
Mà lúc này, khuôn mặt một đám nam nhân vốn là yêu thích tiểu hồ ly đã thành dữ tợn, chỉ muốn đem nó bắt đến lột da rút gân, để trút mối hận trong lòng.
Nguyên nhân sao, nhìn bọn họ một số ít thân chật vật kia liền biết là xảy ra chuyện gì. Tiểu hồ ly mặc dù được Vân Tư Vũ nuôi, nhưng đến cùng vẫn là mang theo vài phần dã tính. Đám người kia mặc dù vốn không có cái gì ác ý, thế nhưng vẫn muốn bắt nó; mà tiểu hồ ly tự nhiên là không muốn bị bắt lại, một mực nó hiện tại choáng váng, ngay cả phương hướng đều không phân rõ, rất lâu căn bản chính là đưa mình tới cửa, đi đụng vào bên chân người khác. Trong lòng không khỏi nói có bao nhiêu buồn rầu, nó lấy tốc độ nhanh nổi tiếng, nhưng hiện tại chạy không ra khỏi đám người vây vòng kia, bị người bắt nạt như vậy, nó tự nhiên cũng có mấy phần tức giận.
Mặc dù Vân Tư Vũ không cho phép nó tùy tiện hại người, thế nhưng hiện tại nó cũng không cần biết nhiều như vậy, thường là muốn tới bắt nó, nó trực tiếp dùng móng vuốt hầu hạ. Cho nên hiện tại một đám nam tử, đa số người trên mu bàn tay đều bị cào mấy đường vết thương, máu tươi chảy ròng, không ít người y phục trên người bị cào đến rách nát, thậm chí còn có người tóc tai bù xù, đồ trang sức quý giá rơi đầy đất, có thể tưởng tượng được, bọn họ vô cùng quan tâm hình tượng, nam tử ăn mặc tỉ mỉ tiến cung liền tức giận đến cỡ nào.
Bất quá tiểu hồ ly mặc dù bởi vì quá choáng, trong khoảng thời gian ngắn chạy không ra được, thế nhưng cũng không có bị bắt đến nguy hiểm. Cho nên nó vẫn không có hoàn toàn tức giận, chỉ đưa móng vuốt ra cào, cũng bởi vậy, ngay cả Hoàng Ngọc Quỳnh cũng không có phát hiện nó có chỗ nào đặc biệt.
Bất quá hiện tại tình huống như vậy, Vân Tư Vũ nếu như lao ra giải cứu tiều hồ ly, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích, cho nên hắn mới có thể không nói hai lời, chuẩn bị đi trước tiên.
Hơn nữa, mọi chuyện phát triển trở thành bộ dạng này, hắn cũng thật sự không tiện nói sủng vật của mình bị bắt nạt. Bởi vì tiểu hồ ly ngoại trừ trên người bẩn một chút bên ngoài, thật sự không hề có một chút tổn thương, mà nó bẩn như vậy cũng tất cả đều là bởi vì tự mình té. Trái lại đám nam tử kia, nhưng là mỗi người đều bị tiểu hồ ly cào qua, trên người lưu lại chứng cứ nhất định.
"Chít chít..." Trong khi chạy trốn tiểu hồ ly mất thăng bằng té lăn trên đất, cũng bởi vì quán tính nên trượt thật xa trên đất, vì vậy lại là một hồi tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Bất quá nó vừa trượt đi, ngược lại vừa vặn lướt qua bên chân của một người, xông vào bụi hoa.
"Nhanh, bắt lấy nó!"
"Đáng ghét, đừng làm cho nó chạy!"
"Ngày hôm nay bản công tử không cố gắng dạy dỗ súc sinh này là không được!"
...
Bạc băng nhân cơ hội này, nhanh chóng tới gần tiểu hồ ly, chụp đuôi cuốn một cái, trực tiếp quấn lấy một cái móng vuốt của tiểu hồ ly, sau đó... kéo đi.
Tiểu hồ ly vốn là còn muốn giãy giụa, nhưng thấy rõ là một cái... hai cái... ba cái... Sau khi thấy bạc băng liền thanh tĩnh lại, nằm sấp giúp như thi thể, tùy ý để bạc băng kéo đi, uể oải kêu chít chít hai tiếng, giống như là tố cáo đau khổ của mình. Bạc băng lại khè lưỡi ra, trong mắt rắn rõ ràng mang theo thần sắc cười trên sự đau khổ của người khác, ai bảo con hồ ly này một mình hưởng dụng rượu ngon, đáng đời!
Một đám nam tử mất đi mục tiêu tìm một hồi lâu vẫn không có tìm được, rồi mới từ trong tức giận phục hồi lại tinh thần, ý thức được bộ dáng của mình chật vật rất là không thích hợp, vội vã để cho cung thị mang đi đổi một bộ quần áo, một lần nữa trang điểm thay trang phục.
Từ khi bạc băng rời đi, Vân Tư Vũ liền đứng ở nơi đó không nói một lời, dường như không ý tứ quay đầu lại giải cứu tiểu hồ, cũng không có dự định muốn thoát khỏi người trước mắt.
Hoàng Ngọc Quỳnh cũng mỉm cười đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng rõ ràng không dự định thả hắn rời đi. Trong lòng suy đoán khả năng thân phận của hắn, nghĩ tới có lẽ có thể làm cho Nữ hoàng bệ hạ ban hắn cho nàng.
Kỳ thật Vân Tư Vũ cũng không phải sợ nàng, chỉ là không muốn động tay ở trong cung thôi, cho nên mới không thèm để ý nàng.
Lại một lát sau, trong khi Hoàng Ngọc Quỳnh dưới tầm mắt kinh ngạc, tiểu hồ ly bị bạc băng kéo dài tới bên chân Vân Tư Vũ. Vân Tư Vũ ngồi xổm người xuống, ghét bỏ vươn ngón tay đâm đâm vào cái trán của tiều hồ ly: "Bẩn chết." Trong tay một viên giải rượu bắn vào trong miệng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cuối cùng cũng coi như là tỉnh táo hai phần, tìm đúng chỗ Vân Tư Vũ ngồi, hai cái móng vuốt ôm tay của hắn, mặt hồ ly cọ sát ở trên tay của hắn, mắt hồ ly rưng rưng, mặt mũi tràn đầy oan ức, một bộ dáng tìm kiếm an ủi.
Hoàng Ngọc Quỳnh nhìn thấy hai con sủng vật này, con mắt sắc dần dần sâu, hai con sủng vật này có phải là cũng có một chút linh tính hay không? Lúc trước ở trong ngõ tối con hồ ly này phát hiện nàng, nàng cũng chỉ cho rằng là bởi vì nó có trực giác của dã thú. Thế nhưng hiện tại cái vẻ mặt nhân tính hóa kia hiển nhiên không phải dã thú bình thường sẽ có, hơn nữa rắn bạc băng như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, một con rắn nhỏ như thế có thể kéo một con hồ ly lớn hơn nó thật nhiều lần mà chạy xa như vậy, dường như còn một chút cảm giác cố hết sức cũng không có.
Chỉ là không đợi nàng suy nghĩ nhiều, khi nàng tìm tòi nghiên cứu thì tầm mắt rơi vào trên người Vân Tư Vũ, bởi vì Vân Tư Vũ ngồi xổm, thế cho nên nàng liếc nhanh liền nhìn thấy dấu vết sau tai của hắn, lập tức, Hoàng Ngọc Quỳnh nguy hiểm nhắm mắt lại, đưa tay liền chụp vào cánh tay của Vân Tư Vũ, tầm mắt vẫn để ở sau tai của hắn, lạnh lùng nói: "Đây là cái gì?"
Vân Tư Vũ nhanh chóng lùi về phía sau một bước, tránh thoát tay của nàng, nghe giọng điệu kia của nàng tràn ngập chất vấn, nhìn nàng một vẻ mặt bị phản bội bắt gian tại trận, Vân Tư Vũ không vui cau mày, hừ lạnh nói: "Bệnh thần kinh."
Sau đó đem bạc băng quấn một cái lên trên cổ tay, một tay ôm lấy tiểu hồ ly, liền dự định lướt qua nàng rời đi.
Bạc băng khóc không ra nước mắt, vì cái gì chủ nhân và đại ma đầu đều thích coi nó như thành dây lưng dằn vặt như vậy chứ? Nó là vật sống chứ không phải là vật chết có được hay không? Còn tiểu hồ ly lại mặt mũi tràn đầy hạnh phúc vùi ở trong ngực Vân Tư Vũ, nó cuối cùng cũng coi như là thoát ly khổ hải, trở lại cái ôm ấp của chủ nhân, quả nhiên vẫn là chủ nhân tốt nhất.
Vân Tư Vũ muốn đi, Hoàng Ngọc Quỳnh lại không có ý định thả hắn đi, kéo dài qua một bước, lần nữa chặn ở trước mặt hắn, sắc mặt lạnh trầm: "Giải thích rõ ràng cho ta."
Giọng điệu mang theo mệnh lệnh kia làm cho Vân Tư Vũ rất là khó chịu, dưới cái nhìn của hắn, Hoàng Ngọc Quỳnh bất quá liền là người xa lạ gặp qua một lần, hơn nữa cho hắn ấn tượng cũng không phải tốt đẹp như vậy, hiện tại dựa vào cái gì mà ngăn cản hắn?
Hoàng Ngọc Quỳnh thân là Võ vương thế nữ, có thể nói là sinh ra ngậm chìa khóa vàng, ít có người dám làm trái lời nàng, thêm nữa nữ tử vi tôn, bá đạo hầu như là tính trời cho của nàng, nhất là đối với nam tử chỉ có thể dựa vào nữ tử mà sống, thế nhưng lần này nàng hiển nhiên chọn sai đối tượng.
Vân Tư Vũ cũng không biết thân phận của Hoàng Ngọc Quỳnh, đương nhiên, coi như là biết rõ thì hắn cũng không quan tâm, dù sao hắn ngay cả Nữ hoàng bệ hạ cũng không sợ, còn sợ một cái Võ vương thế nữ sao?
Vân Tư Vũ cũng nghiêm mặt xuống, núp ở trong tay áo có chút rục rịch, có cái gì trong lúc không tiếng động lại sinh trưởng, mang theo hơi thở âm u tràn ngập nguy hiểm cực hạn, ngay cả bạc băng trên cổ tay của hắn cũng bất an xao động lên.
"Võ vương thế nữ ở đây ngăn cản Vương quân của bản vương là muốn làm gì?" Giọng nói lười biếng thậm chí mang theo một nụ cười, lại làm cho người cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt.
Hoàng Ngọc Quỳnh quay đầu lại nhìn về phía Phong Lăng Hề, con ngươi co rụt lại, nhếch môi cười nói: "Thì ra là Nhàn vương điện hạ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Ở nước Hoàng Vũ, có thể tự xưng bản vương, ngoại trừ mẫu thân của nàng, liền chỉ có Hoàng Vũ Mặc và Phong Lăng Hề. Hoàng Vũ Mặc nàng tự nhiên biết, còn lại liền chỉ có Nhàn vương điện hạ.
Hoàng Ngọc Quỳnh vẫn ở đất phong của mẫu thân, cũng chưa gặp qua Phong Lăng Hề. Thế nhưng nàng vẫn không cho rằng Phong Lăng Hề là người vô dụng, thậm chí còn vẫn cảm thấy nàng ta mới là nhân vật nguy hiểm nhất. Hoàng Vũ Hiên là hạng người gì, nàng hiểu rõ, ngươi có thể làm cho nàng ta coi trọng như vậy, tuyệt đối sẽ không bình thường.
Nghe được giọng nói của Phong Lăng Hề, Vân Tư Vũ trong nháy mắt đè xuống xúc động muốn đánh người, nhào tới về phía nàng, thoải mái cáo trạng trước mặt: "Hề, người này có bệnh, ngăn cản không cho ta đi."
Phong Lăng Hề nhìn Hoàng Ngọc Quỳnh trong mắt chợt lóe lên lửa giận, duỗi tay ôm lấy bả vai của hắn, dịu dàng nói: "Vậy trong chốc lát làm cho Nữ hoàng bệ hạ ban thưởng cho nàng ta nhiều mỹ nhân, làm cho hậu viện của nàng ta cháy, có được hay không?"
Ánh mắt của Vân Tư Vũ lóe sáng, nhe răng cười nói: "Được, tốt nhất là ngay cả tiền viện cũng đốt luôn."
Phong Lăng Hề nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Hoàng Ngọc Quỳnh, trong lòng cười lạnh, 'dám đánh chủ ý lên tiểu mèo hoang nhà cô, cô nên khen ánh mắt của nàng ta tốt, hay là khâm phục nàng ta không sợ chết?'
Nhàn vương quân không rõ phong tình không chút nào nhìn ra Phong Lăng Hề bị tình địch đả kích tâm tư, cũng không biết mình đã thành đồng lõa. Hào quang trong mắt không giảm, trong lòng suy nghĩ so với mấy công tử thế gia kia còn hung hãn hơn. Bất đắc dĩ hắn đối với mấy công tử thế gia kia thật sự không hiểu rõ lắm, vì vậy nhiệm vụ này vẫn là giao cho thê chủ mình không gì không làm được đi!
"Chuyện của bản thế nữ liền không nhọc đến Nhàn vương điện hạ phí tâm." Biểu cảm trên mặt Hoàng Ngọc Quỳnh đã lạnh một chút, giọng điệu cũng mang tới một tia ý lạnh.
Phong Lăng Hề lại thật giống như không hề phát hiện, chỉ là nói với Vân Tư Vũ: "Yến hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!"
Vân Tư Vũ gật đầu, hoàn toàn đem Võ vương thế nữ quên ở một bên, một tay ôm cánh tay Phong Lăng Hề, một tay ôm tiểu hồ ly, oán trách nói với Phong Lăng Hề: "Tiểu hồ ly sẽ chọc ra họa, lần sau không cho phép nó uống rượu..."
Nhìn hai người cứ rời đi như vậy, hoàn toàn không có đem nàng để vào mắt. Sắc mặt Hoàng Ngọc Quỳnh có chút khó coi, không nghĩ tới hắn rõ ràng đã lập gia đình, hơn nữa còn là người của Phong Lăng Hề.
Nam tử nước Hoàng Vũ đã kết hôn và nam tử chưa kết hôn trên trang phục cũng không có cái gì đặc biệt chú ý. Bộ dáng hoạt bát kia Vân Tư Vũ cũng thật sự không giống như người đã lập gia đình, thế cho nên Hoàng Ngọc Quỳnh căn bản cũng không có nghĩ tới khả năng hắn đã lập gia đình.
Yến hội thiết lập ở điện Tường Vân, đã có không ít người vào chỗ. Lúc Hoàng Ngọc Quỳnh đi tới điện Tường Vân, lại phát hiện hai người rời đi trước hắn một bước căn bản là còn chưa tới, lập tức sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.
Lúc này, Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ còn ở tòa cung điện không người này, bất quá nhưng là ở chính điện. Vân Tư Vũ đem tiểu hồ ly ném vào trong thùng gỗ chứa đầy nước, sau đó bắt lấy nó chà đạp một hồi.
Phong Lăng Hề ngồi ở một bên cười, nhìn hắn không chút nào dịu dàng tắm rửa cho tiểu hồ ly, mở miệng hỏi: "Chàng lúc nào thì gặp phải Hoàng Ngọc Quỳnh?"
Vân Tư Vũ sửng sốt một chút, kịp phản ứng nàng nói đến chính là nữ nhân đáng ghét kia, lập tức nhíu nhíu mày: "Lần trước đánh người bị nàng ta nhìn thấy."
Phong Lăng Hề thay đổi tư thế, hững hờ lại hỏi một câu: "Chàng cảm thấy nàng ta như thế nào?"
Vân Tư Vũ suy nghĩ một chút, đến ra một kết luận: "Không giống người tốt."
Khóe miệng Phong Lăng Hề cười sâu sắc thêm một chút: "Ừ, nàng ta xác thật không phải là người tốt, sau này cách xa nàng ta một chút."
Vân Tư Vũ thành thật gật đầu, hắn thật sự không thích nữ nhân kia, ghét nhất người nào cản đường hắn, cũng ghét nhất người nào ra lệnh cho hắn.
Chờ lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ phiền nhiễu xong đi vào điện Tường Vân, ngay cả Nữ hoàng bệ hạ và Thái hậu cũng đã đến.
Bị tầm mắt bất mãn của Thái hậu quét qua, Phong Lăng Hề cảm thấy có chút vô tội, lần này cô thật không phải cố ý đến trễ, chỉ là thấy tiểu mèo hoang nhà cô và tiểu hồ ly một người bắt một người chạy, chơi đến vui vẻ cho nên cô không có thúc giục thôi.
Chỗ ngồi yến tiệc lần này là phải tách ra, văn võ bá quan ngồi ở phía trước, phía sau mới là chỗ ngồi của nam quyến. Nhưng mà Nhàn vương điện hạ lại trực tiếp lôi kéo Nhàn vương quân ngồi xuống phía trước vị trí của mình, mà thái độ của mọi người đối với chuyện này...
Nữ hoàng bệ hạ, mở một mắt nhắm một mắt, không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này làm cho Phong Lăng Hề mất hứng, đó là tổn thất của quốc khố.
Thái hậu thọ tinh, mở một mắt nhắm một mắt, không muốn ở trước mặt nhiều đại thần như vậy cùng Phong Lăng Hề ầm ĩ lên, làm mất thân phận.
Ninh vương điện hạ, mở một mắt nhắm một mắt, không muốn làm hư yến tiệc mừng thọ của Phụ hậu, để Phụ hậu không vui.
Võ vương thế nữ, mở một mắt nhắm một mắt, thái độ của Nữ hoàng bệ hạ rõ ràng như vậy, nàng làm sao lại tự chuốc nhục nhã.
Các vị đại thần, mở một mắt nhắm một mắt, không muốn cùng Nhàn vương điện hạ cứng chọi cứng, bọn họ sẽ bị đụng nát.