Thê Chủ Tà Mị

chương 72: kim bài miễn tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: demcodon

Vân Dật không khỏi nhìn về phía Vân Tư Vũ, hắn vẫn cảm thấy Vân Tư Vũ mặc dù bị lạnh nhạt, thế nhưng cũng không phải thê thảm như vậy, chí ít không có bị hạ nhân bắt nạt, cũng có thể ăn no mặc ấm, cùng với những người khác trong phủ ngay cả những hạ nhân kia cũng không bằng công tử thất sủng, tốt hơn nhiều. Nhưng thì ra là ở chỗ hắn không nhìn thấy, Vân Tư Vũ chịu đựng khổ không phải hắn có khả năng tưởng tượng.

Vân Dật mím mím môi, nếu như Vân Tư Vũ trước đây chịu đựng khổ, đều chỉ vì hạnh phúc bây giờ, hắn lại cảm thấy y là người may mắn nhất.

Vân Thiển có lẽ là thật sự bị Nữ hoàng bệ hạ dọa cho sợ, vốn là tính tình điêu ngoa như vậy, hiện tại rõ ràng không nói tiếng nào. Vân Khê luôn luôn là thể hiện mềm yếu, hiện tại con ngươi cũng không phải là nhắm thẳng vào hắn. Cho nên hắn cũng giống vậy không nói tiếng nào, chỉ hy vọng tất cả mọi người đều quên lãng hắn mới tốt.

Trong bầu không khí quỷ dị này, Phong Lăng Hề lười biếng cười nói: "Vân tướng quân dường như là đã nhận lấy trăm vạn bạc trắng của Tư Vũ, tin tưởng lòng hiếu thảo của Tư Vũ đã một lần trả hết. Hiện tại vừa vặn Vân tướng quân muốn phân rõ giới hạn với Tư Vũ, liền để cho Nữ hoàng bệ hạ làm chứng, miễn cho về sau một ít người không liên quan lại tới quấy rầy Tư Vũ, bản vương sẽ rất không cao hứng."

Trăm vạn bạc trắng? Vân Vũ Dương lại còn nhận trăm vạn bạc trắng của Vân Tư Vũ sao?

Bất quá nghĩ đến lúc Vân Tư Vũ chỉ là lại mặt, đều có thể lấy ra vật như hắc tuyền thạch vậy, hắn có thể lấy ra trăm vạn bạc trắng cho Vân Vũ Dương tựa hồ cũng không phải là chuyện gì tốt mà kinh ngạc.

Bất quá dựa vào trên quyển sách liệt kê kia, những năm này Vân Tư Vũ ở đâu có thể tiêu hao nhiều tiền như vậy?

Cho nên tất cả mọi người đều rất tán thành lời Nhàn vương điện hạ nói, Vân Tư Vũ đúng là đã hết lòng.

Vân Vũ Dương hung dữ trừng mắt về phía Phong Lăng Hề, bộ dáng kia thật giống như hận không thể nhào tới xé nàng ra. Phong Lăng Hề đối với thái độ hung ác kia của bà không chút nào cảm bất ngờ. Vân Vũ Dương quan tâm danh tiếng, làm cho bà cõng trên lưng cái tên vong ân phụ nghĩa, nhận hết ánh mắt khinh thường của người đời, không thể so cướp đoạt thân phân địa vị của bà tốt hơn chỗ nào, bà sẽ hận kẻ cầm đầu Phong Lăng Hề này như vậy là chuyện đương nhiên.

Nữ hoàng bệ hạ làm bộ làm tịch thở dài, tựa hồ cũng hơi đồng tình với Vân Tư Vũ, mở ra miệng vàng: "Đã như vậy, trẫm liền làm chứng việc này, Nhàn vương quân và phủ Trấn quốc tướng quân về sau lại không có quan hệ gì."

Kỳ thật Nữ hoàng bệ hạ cảm thấy vui mừng khi chuyện lần này thành công, Vân Tư Vũ và phủ Trấn quốc tướng quân không có quan hệ mới tốt. Vân Vũ Dương người này rất khéo đưa đẩy, thích phỏng đoán tâm tư bề trên, cho nên bà ở trong quan trường đi được thuận buồm xuôi gió.

Cũng chính là bởi vì như thế, Vân Vũ Dương đối với nàng cũng là không yên lòng, rất sợ bà lúc nào sẽ cầm phủ Trấn quốc tướng quân ra khai đao. Vốn là Vân Thiển nếu như tiến cung, có lẽ có thể thích hợp trấn an bất an trong lòng của bà. Thế nhưng một mực xuất hiện chuyện Vân Thiển bị bắt cóc, không để cho bà dám mạo hiểm đem bỏ Vân Thiển vào hậu cung.

Bởi như vậy, Vân Vũ Dương chỉ có thể vẫn nơm nớp lo sợ, mặc dù là nàng hết sức trấn an cũng không nhất định có tác dụng, hơn nữa nếu là có người nắm lấy cơ hội tiến hành lợi dụng, phủ Trấn quốc tướng quân kia đối với nàng chính là quả bom không hẹn giờ.

Nàng cũng không muốn đến lúc đó phủ Trấn quốc tướng quân vạn nhất có chuyện gì, liên lụy đến trên người Vân Tư Vũ. Nếu không nàng còn phải cào nát đầu nghĩ biện pháp đem Vân Tư Vũ sắp xếp đi, nói như vậy, chẳng bằng sớm một chút cắt đứt sạch sẽ.

Cho nên hiện tại ở trước mặt văn võ bá quan, Vân Tư Vũ và phủ Trấn quốc tướng quân thoát ly quan hệ, đó chính là ý nguyện ở giữa của Nữ hoàng bệ hạ.

Tâm tư Nữ hoàng bệ hạ chuyển đổi rất nhiều, lại mở miệng nói: "Vân tướng quân đối với triều đình tận tâm tận lực, đối với việc nhà ít quản lý cũng có thể thông cảm được, thế nhưng, không thể trị gia thì sao trị quốc? Cho nên cắt một năm bổng lộc của Vân tướng quân lấy đó trừng phạt, các vị ái khanh dựa theo đây mà làm."

Trừng phạt như vậy căn bản không tính là trừng phạt cái gì, mà Nữ hoàng bệ hạ trừng phạt xong, lại lập tức làm cho người dìu Vân Vũ Dương đi Thái Y Viện trị liệu.

Các vị đại thần tâm sáng như gương, xem ra Nữ hoàng bệ hạ vẫn coi trọng Vân tướng quân, sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này liền giận bà.

Phong Lăng Hề ngược lại cũng không thèm để ý vấn đề thái độ của Nữ hoàng bệ hạ. Nữ hoàng bệ hạ hiện tại nếu không phải trấn an Vân Vũ Dương, đùa giỡn trước đây rất có thể liền diễn trắng ra.

Làm xong tất cả những chuyện này, Nữ hoàng bệ hạ có chút rối ren nhìn về phía Vân Tư Vũ, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói: "Nhàn vương quân, ngươi trước mặt mọi người đánh mệnh quan triều đình có biết tội chưa?"

Mặc dù Nữ hoàng bệ hạ mở miệng hỏi tội, thế nhưng những người khác cũng không dám phụ họa. Bởi vì ai cũng đoán không ra tâm tư chân chính của Nữ hoàng bệ hạ.

Hơn nữa trước đây những người này dám to gan chỉ trích Vân Tư Vũ như vậy, cũng là bởi vì Nhàn vương điện hạ không có tỏ thái độ. Bây giờ Nhàn vương điện hạ rõ ràng vẫn là sủng ái Vân Tư Vũ, những người khác cũng không dám lại tùy ý gây chuyện với hắn; hơn nữa trải qua nháo một trận này, không ít thì nhiều người hơi đồng tình với Vân Tư Vũ.

Những nam tử kia cũng không có tiếp tục nhiều chuyện nữa, bọn họ hiện tại đang bề bộn chán ghét Vân Vũ Dương đây. Những nam tử này đối với hành động đó của Vân Vũ Dương là ghét cay ghét đắng, so với phản ứng của những đại thần kia càng thêm mãnh liệt, mặc dù bọn họ không có nói ra.

Bọn họ rất đồng tình với Ninh Huyên, Ninh Huyên dùng hết tất cả để yêu, cuối cùng đổi được lại là hoàn toàn tuyệt tình. Điều này làm cho bọn họ ít nhiều gì nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân, nữ tử ba phu bốn thị, nam tử lại chỉ có thể theo một người từ đầu đến kết thúc. Chỉ nghe người mới cười - không thấy người cũ khóc, cũng không ai biết có thể sau một khắc liền mất đi sủng ái hay không, đã từng ở trong khuê các ảo tưởng những thứ tốt đẹp kia. Cuối cùng đều ở trong tranh đấu gay gắt bị tiêu diệt, trong lòng sao có thể không buồn bã?

Mọi người nhìn Nhàn vương điện hạ và Nhàn vương quân, thời khắc này cỡ nào hy vọng bọn họ thật sự có thể thật dài thật lâu như vậy, như vậy bọn họ ít nhất còn có thể làm cho mình tin tưởng đã từng ở trong ảo tưởng ra tình cảm tốt đẹp.

Bất quá ý nghĩ như thế cũng chỉ là một cái thoáng qua, sau đó ngấp nghé Nhàn vương điện hạ tiếp tục ngấp nghé, việc không liên quan tới mình tiếp tục trèo lên thật cao, chán ghét Vân Vũ Dương ngược lại khắc vào đáy lòng.

Vân Tư Vũ vẫn không lên tiếng, Nữ hoàng bệ hạ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, ‘Nhàn vương quân đại nhân, ngươi nên nói một câu đi! Đây buồn bực không lên tiếng là muốn nháo kiểu nào đây?’

Nữ hoàng bệ hạ vì chuyện kia buồn đau tức giận, Phong Lăng Hề đánh Vân Vũ Dương. Mặc dù nhìn như có lý do đầy đủ, thế nhưng kỳ thật đó cũng là không sáng tỏ. Nàng đã không nhìn thẳng một mực không đề cập tới, nếu như hiện tại nàng lại không chút nào hỏi đến chuyện Vân Tư Vũ đánh mệnh quan triều đình, hiển nhiên không tốt lắm, khó tránh khỏi sẽ làm đại thần trong triều thất vọng.

Thế nhưng nàng hỏi đến, lại cũng không dám thật sự đem Vân Tư Vũ lôi ra đánh một trận. Nàng chỉ là muốn Nhàn vương quân biết ăn nói, chỉ cần hắn tùy tiện tìm cái cớ hợp lý, làm cho nàng có lý do buông tha cho hắn là tốt rồi. Thế nhưng không nghĩ tới Vân Tư Vũ rõ ràng một câu cũng không nói, trực tiếp làm hại Nữ hoàng bệ hạ tự làm cho mất mặt.

Vân Tư Vũ chỉ là cầm lấy tay Phong Lăng Hề làm món đồ chơi chơi, dường như không có nghe thấy câu hỏi như thế của Nữ hoàng bệ hạ. Dù sao Phong Lăng Hề nói sẽ cho hắn chỗ dựa, hắn cũng là không chút nào chuẩn bị để ý tới chuyện kế tiếp.

Cũng may Phong Lăng Hề coi như có lương tâm, không có thật sự đặt Nữ hoàng bệ hạ ở trên lò lửa đốt cháy, chậm rì rì móc ra một miếng kim bài sáng long lanh từ trong ngực Vân Tư Vũ, thiếu chút nữa sáng chói làm mù mắt chó một đám người.

Hai mắt Nữ hoàng bệ hạ sáng ngời, thở phào nhẹ nhõm, cũng may nàng có dự kiến trước cho Phong Lăng Hề không ít thứ tốt.

Thái hậu khẽ nhíu mày, không nhịn được liếc mắt về Nữ hoàng bệ hạ đang ngồi trên ghế Phượng: "Kim bài miễn tử?"

Kim bài miễn tử? Nghe thấy lời Thái hậu nói, những người khác sôi trào, kim bài miễn tử của nước Hoàng Vũ chỉ có một miếng. Lúc trước Nữ hoàng bệ hạ vẫn là Thái nữ, Tiên hoàng đối với nàng có chút ưu ái, cho nên ban cho nàng một miếng kim bài miễn tử, không nghĩ tới hiện tại rõ ràng đến trong tay Nhàn vương điện hạ. Điều này làm cho các vị đại thần lần nữa thấy được Nữ hoàng bệ hạ quá tin tưởng Nhàn vương điện hạ không có điểm dừng!

Kỳ thật với Nữ hoàng bệ hạ bất quá là phế vật lợi dụng thôi, nàng sau khi lên ngôi, miếng kim bài kia đối với nàng tự nhiên không có tác dụng gì; mà Nữ hoàng bệ hạ dự liệu được tính tình kia Phong Lăng Hề sớm muộn gì cũng gây phiền toái cho nàng ta, đến lúc đó nàng ta thật sự không được, miếng kim bài này liền không phải có tác dụng sao? Cũng miễn cho nàng buồn lo trắng tóc, nghĩ biện pháp bảo vệ nàng ta.

Vân Tư Vũ chọc chọc vào miếng kim vài sáng long lanh kia, có chút thẹn thùng, vật này là kim bài miễn tử Tiên hoàng ban cho? Cái này... hình như là từ trong góc vô cùng bẩn thỉu tìm ra.

Trong lúc Nữ hoàng bệ hạ chuẩn bị nhân nhượng cho yên chuyện thì Hoàng Ngọc Ngạn yên tĩnh hồi lâu đột nhiên mở miệng nói: "Kim bài miễn tử là Mẫu hoàng chuẩn bị cho Hoàng tỷ, tự nhiên chỉ có tác dụng với Hoàng tỷ. Bằng không nếu như không cẩn thận bị người không liên quan nhặt được liền có thể miễn tử, người kia chẳng phải là ngay cả tạo phản đều không ai dám động nàng?"

Hoàng tử Ngọc Ngạn đột nhiên nói ra như vậy, không ít người cũng không nhịn được cau mày. Người sáng suốt cũng biết ý đồ của Nữ hoàng bệ hạ, Hoàng tử Ngọc Ngạn đây rõ ràng là đang đối nghịch với Nữ hoàng bệ hạ mà!

Ngay cả Ninh vương điện hạ cũng không nhịn được cau mày, mặc dù nàng rất thương Hoàng Ngọc Ngạn, thế nhưng nàng càng thêm sùng bái Hoàng tỷ nhà nàng. Cho nên Hoàng Ngọc Ngạn đối nghịch với Hoàng Vũ Hiên, làm cho trong lòng nàng cảm thấy Hoàng Ngọc Ngạn có chút không biết nặng nhẹ.

Hoàng tử Ngọc Ngạn tại sao lại nhằm vào Nhàn vương quân, tất cả mọi người đều rõ ràng trong lòng. Bất quá ngay trước mặt Nhàn vương điện hạ, liền đối phó với bảo bối của nàng. Hoàng tử điện hạ này xem ra cũng xác thật không biết nặng nhẹ, mặc kệ hắn là bởi vì ghen ghét Vân Tư Vũ, hay là trả thù lúc trước hắn không nể mặt. Hắn nếu yêu thích Nhàn vương điện hạ, tại sao có thể không coi trọng thái độ của Nhàn vương điện hạ chứ?

Cho dù lời của hắn nói lại có lý, đối phó với người Nhàn vương điện hạ muốn bảo vệ như vậy, cũng là đang đánh vào mặt Nhàn vương điện hạ, không có nữ nhân sẽ thích nam tử ngang ngược như vậy, xem ra vị Hoàng tử điện hạ này, mặc dù tên mới truyền xa, nhưng rốt cuộc là bị làm hỏng, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng một chút.

Thái hậu cũng trong nháy mắt trầm mặt, hoàng cung luôn luôn không sạch sẽ, thế nhưng y lại hết khả năng bảo vệ nhi tử của mình. Ngoại trừ Hoàng Vũ Hiên tất nhiên phải đi trên con đường Nữ hoàng này, y không thể không nhẫn tâm làm cho nàng nhìn hết lòng người dễ thay đổi, hiểu rõ các loại âm mưu tối tăm bên ngoài. Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Ngọc Ngạn đều bị nàng bảo vệ rất khá, đặc biệt là Hoàng Ngọc Ngạn.

Hắn là nam tử, cũng là Hoàng tử, có Thái hậu lót đường cho hắn, có Nữ hoàng bệ hạ trấn giữ cho hắn, còn có một Vương gia cho hắn chỗ dựa, tất nhiên có thể vì hắn tìm một người một lòng đối xử tốt với hắn, không cho hắn một nữ tử để chịu oan ức, bảo đảm hắn một đời an ổn.

Cho nên, Thái hậu đối với hắn cũng không có yêu cầu gì, chỉ là một lòng sủng ái, không cho hắn đối mặt với những chuyện dơ bẩn kia, để hắn đơn thuần sống sót, chỉ đi cảm nhận vẻ đẹp trên đời này. Thế nhưng hiện tại, hắn rõ ràng bởi vì tranh giành tình nhân, nhẹ nhàng liền muốn đưa đối phương vào chỗ chết!

Đánh mệnh quan triều đình, tương đương đối nghịch với toàn bộ triều đình, là tội lớn, cho dù Nữ hoàng bệ hạ có tâm bao che, từ xử lý nhẹ, một nam tử yếu ớt, cho dù chỉ là đánh mấy chục cây, thân thể khỏe mạnh cũng chỉ sợ cũng còn lại một hơi. Thân thể yếu đuối, chỉ sợ trực tiếp liền qua đời, khi nào thì y sủng ái che chở nhi tử có tâm tư đen tối như thế?

Có lẽ là y sai rồi, từ nhỏ đến lớn, Hoàng Ngọc Ngạn muốn thứ gì, y đều hết khả năng cho hắn, cho nên hắn muốn cái gì cũng có thể không cần tốn sức lấy được, thân phận cao quý cũng làm cho hắn cảm giác mình muốn cái gì thì sẽ có người đưa đến trong tay.

Thế cho nên hiện tại hắn không thể chịu được mình muốn một người mà không chiếm được, càng không thể chịu được mình thua bởi một người không bằng người của mình. Hắn mong muốn Phong Lăng Hề đã thành một loại chấp niệm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio