Không có tràng vỗ tay nào cả. Chỉ có tiếng nức nở đứt quãng của Livve và âm thanh hổn hển kiềm nén của Kid.
Caleb cảm thấy…chà, hắn chẳng biết mình cảm thấy thế nào nữa. Hắn chỉ biết hắn muốn Livvie. Hắn muốn cô ở gần bên và tránh khỏi mọi ánh nhìn soi mói xung quanh họ. Rafiq vẫn chưa đến, và Caleb thấy bị choáng ngợp bởi sự giận dữ và hối hận, thêm vào đó là một cơn lũ những cảm xúc mà hắn chẳng có thời gian để phân tích.
“Tôi sẽ đưa cô ấy lên lầu,” Caleb nói, ôm lấy thân hình trần trụi và run rẩy của Livvie trong vòng tay. Hắn để ý thấy đôi mắt Kid, bị phủ mờ bởi những giọt lệ chưa kịp chảy, và đang giấu đi biểu hiện hơn cả tội lỗi. Nếu Caleb không hiểu rõ, hắn sẽ nghĩ tên nhóc kia đã bị tác động rất ghê gớm. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ để kích động sự giận dữ, và phải, cả sự ghen tuông của hắn nữa. Caleb đang ghen đến điên người. Nếu không sớm tránh khỏi Kid, Caleb lo ngại sẽ không thể kiểm soát bản thân được nữa.
Cô ấy đã hôn tên nhóc đó, hắn hét lên trong đầu.
Cô ấy cũng sẽ hôn Vladek nữa.
Caleb không thể nghĩ về chuyện đó. Những ý nghĩ của hắn quá nguy hiểm. Cảm xúc của hắn quá chân thật và lý trí đang nhanh chóng bay biến hết. Không cần lý do, hắn thấy chẳng điều gì có thể ngăn hắn khỏi chuyện đưa Livvie lên lầu và giao cấu với cô đến khi bất tỉnh thì thôi. Hắn muốt gột sạch mọi dấu vết của Kid khỏi cơ thể cô và xóa bỏ mọi kí ức về tên nhóc đó khỏi tâm trí của Livvie. Caleb muốn cô chỉ nghĩ về hắn, chỉ ở bên hắn.
Anh không làm được phải không? Anh không thể để cô ấy đi được. Tìm cách đi, Caleb. Tìm cách để khiến cho Rafiq hiểu.
Suy nghĩ của Caleb rối tung khi hắn ôm Livvie sát vào ngực và bước về phía phòng mình. Tim hắn nện như trống điểm quân, đến độ hắn có thể thấy nó khiến cô dịch chuyển trong tay mình.
Khi đã lên tầng trên, Caleb nhẹ nhàng đặt Livvie xuống giường hắn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn di chuyển về phòng, bằng cách nào đó cô đã sụt sịt rồi chìm vào trạng thái say ngủ. Mắt cô nhắm chặt. Thỉnh thoảng, cô lại hít vào một hơi thật sâu, lồng ngực cô rung lên trước khi thở hắt ra. Caleb nhìn xuống hình dáng say ngủ của cô và tự hỏi cô đang mơ về điều gì trong trạng thái bất tỉnh nhân sự này. Cô cựa mình, nằm ngửa ra, sự trần trụi phô bày để mặc cho người ta chiếm lấy. Hắn muốn chiếm lấy cô. Sự cương cứng của hắn ấn lên dây kéo của chiếc quần dài, van xin được giải thoát.
Hắn nhắm mắt để thả lỏng, vẫn đứng cạnh giường. Mùi hương của cô tràn ngập các giác quan của hắn, thứ mùi thoang thoảng, thơm như xạ hương chỉ thuộc về cô. Chính nó đã lôi kéo hắn đến với cô vào đầu buổi tối nay. Như tiếng hát mỹ nhân ngư quyến rũ người thủy thủ, nhu cầu của cô đã buộc hắn phải hành động. Không hề suy nghĩ, hắn đã xắn tay áo lên và lao bổ vào để xoa dịu cơn khát của cô.
Của mình.
Hai từ đó là một lời khẳng định. Hắn kinh ngạc trước nhận thức đó. Một sự thật hắn đã giấu kín quá lâu. Caleb không hề biết gì về tình yêu, hay chuyện yêu thương ai đó, song hắn biết...Livvie là của hắn. Hắn nắm giữ cô. Hắn sở hữu cô và hắn biết, với tất cả những gì hắn có, hắn không thể để cô đi được.
Của mình!
Của mình!
Của mình!
Rafiq sẽ hiểu mà. Mình sẽ khiến cho ông ấy hiểu.
Caleb không còn sáng suốt nữa rồi. Tận sâu bên trong, hắn biết Rafiq sẽ không hiểu. Ông sẽ cho đó là sự phản bội ghê gớm nhất. Ông sẽ ra lệnh cho Caleb làm điều không tưởng. Rafiq sẽ cố gây tổn thương cho cả hai người họ. Caleb đẩy những ý nghĩ đó đi.
Trước khi sự điềm tĩnh có thể quay lại, Caleb nhẹ nhàng nhấc tay Livvie lên và mở trói cho cổ tay cô. Livvie thở dài, và Caleb nằm lên người cô vừa đúng lúng hai mắt cô hấp háy mở ra. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt màu chocolate của cô, và nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong sự thăm thẳm đó khi cô tập trung vào hắn. Vô số cảm xúc tràn qua hắn, ghen tuông và chiếm hữu là trước nhất. Hắn cần biến cô thành của hắn: dứt khoát và không thể thay đổi.
Vẻ mặt Livvie trở nên khó dò. Cô nằm bên dưới Caleb, hai cánh tay mềm rũ ở hai bên, đôi mắt biết nói lạnh lùng và xa cách.
Caleb chẳng muốn gì hơn là biết được điều cô đang nghĩ, nhưng hắn quá e sợ để hỏi. Cảm giác kinh hoàng thật xa lạ và đáng ghét. Lần cuối cùng hắn cảm thấy như thế, Livvie đã ở trong một ngôi nhà, chảy máu, tan nát và suýt chút nữa thì mất mạng. Lúc đó hắn đã rất kinh sợ và gần như không nhận ra cô nữa. Điều hắn cảm thấy về cô lúc này chẳng là gì nếu đem so sánh. Hắn không dám hỏi trong tim cô có gì. Hắn biết mình không thể chịu được nếu phải nghe thấy.
“Tôi không chịu được mùi của cậu ta trên người em,” hắn nhạo báng.
Lệ dâng lên trong mắt Livvie và lăn dài xuống hai bên thái dương. Cô nhắm mắt và quay đầu khỏi Caleb.
Hắn đặt tay lên mặt cô và buộc cô phải đối diện với hắn.
Đừng hỏi.
Đừng hỏi.
Mẹ kiếp! Mình sẽ hỏi.
Hắn cần phải biết. Hắn cần phải biết liệu tình yêu cô dành cho hắn có thật không. Hắn cần phải biết hi vọng vẫn chưa vụt mất và hắn vẫn có thể, bất chấp tất cả, sửa chữa những thiệt hại đã gây ra.
“Em có thích chuyện đó không?” hắn hỏi. Hắn cố không khiến nó nghe như một lời buộc tội, nhưng hắn biết thấy bực dọc vô cùng. Livvie đưa hai tay lên mặt, che mắt và miệng lại khi cô bắt đầu khóc. Một lần nữa, Caleb ngăn không cho cô che giấu. Hắn cầm lấy hai tay cô rồi ấn lên phần giường phía trên đầu.
“Nói tôi biết!” hắn nạt.
“Tôi không biết anh muốn tôi nói gì!” cô hét lên.
“Nói tôi biết sự thật! Em có thích thỏa mãn cậu ta không? Cậu ta thỏa mãn em bằng miệng tốt hơn tôi không?” Ý nghĩ của Caleb đột nhiên đầy sát khí. Hắn đã định tỏ ra tử tế, hắn đã định sẽ dịu dàng, nhưng như thế không phải tính của hắn. Hắn không còn biết ‘tính của hắn’ là như thế nào nữa.
“Có!” Livvie gào, “Có, đồ khốn nạn nhà anh. Tôi thích chuyện đó. Đó không phải lý do anh bắt tôi làm vậy sao? Để anh có thể khoe khoang tôi như một con chó xù chết giẫm đó sao?”
Caleb giận đến mờ mắt. Hắn siết chặt hai cổ tay Livvie đến khi cô kêu lên vì đau mới thả ra. Lời của cô khiến hắn thấy đau đớn.
Của tôi! Em là của tôi!