Máu. Rất nhiều máu. Nó hòa với lớp bụi dày trên mặt đất, tạo thành một hỗn hợp bên trong khuôn miệng của cậu bé. Cậu kêu khóc. Cậu chưa bao giờ bị đánh mạnh đến vậy. Bên trên cậu, người đàn ông lạ mặt lại tiếp tục la hét, nhưng cậu không hề hiểu. Những từ ngữ tuôn ra quá nhanh để cậu kịp ghép nối chúng với nhau, song nếu không như thế, cậu cũng chưa bao giờ nghe qua thứ ngôn ngữ đó trước đây. Cậu muốn về nhà.
Cậu bé nhắm mắt lại và trong một giây, cậu đã ở đó. Được kéo vào vòng tay mẹ và được bà hôn vào cổ, khiến cậu bật cười khúc khích. Cậu chính là “Anh Chàng Bé Nhỏ Điển Trai” của bà. Đôi chân nhỏ nhắn quẫy đạp khi cậu bật cười the thé, nhưng mẹ đã ôm cậu rất chặt, bà sẽ không để cậu ngã. Những giọt nước mắt làm mắt cậu bỏng rát. Mọi thứ đều bỏng rát.
“Sukat!” người đàn ông nói. Cậu bé biết từ đó, gã luôn dùng nó mỗi khi cậu kêu khóc hay gào thét. Cậu bé buộc mình phải im lặng, cố gắng thở bằng mũi và nuốt hết lượng máu chảy ra ngược vào họng. Cậu không còn đói nữa. Bụng cậu lúc này đã đầy ứ máu rồi.
Cơn đói đã đưa cậu vào hoàn cảnh này. Mỗi buổi sáng, Narweh đều đặt một lượng ít ỏi bánh mì không men và nước trên một chiếc bàn nhỏ trong phòng, rồi nhìn cậu bé với vẻ độc ác trước khi rời đi. Có sáu người cả thảy; hai cậu bé Anh quốc, một Tây Ban Nha, hai Ả Rập và cậu.
Đầu tiên, các cậu chia đều khẩu phần cho nhau, nhưng khi ngày dần trôi và cơn đói thấm vào, bữa ăn trở thành một trận chiến mà kết cục sẽ có một hoặc hai đứa no bụng, và một cái mũi máu cho những đứa dám thách thức. Cậu bé thường là kẻ chiến thắng trong những trận chiến như thế, song có những lần chiến lợi phẩm của cậu bị cướp đi khi những đứa khác chung tay với nhau. Ngày hôm đó chính là một ví dụ.
Khi ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu đã không kiềm lòng được. Đã hai ngày trôi qua kể từ bữa ăn thắng trận. Nước quá nóng còn bánh mì thì nguội lạnh, song cậu đã ngấu nghiến chúng rất nhanh chóng. Không đủ. Chiếc đĩa trên bàn có rất nhiều thứ, cậu nghĩ đã ngửi thấy mùi thịt gà. Cậu còn quá nhỏ thế nên tất cả các loại thịt đều là “thịt gà” với cậu. Ngồi ở chiếc bàn nhỏ, cậu bốc miếng thịt lên. Nó nóng bỏng trong miệng, nhưng cậu không quan tâm, cảm giác râm ran thỏa mãn ngấm vào môi, lưỡi và cổ họng cậu vẫn không đủ để khỏa lấp vị ngon của miếng thịt trộm được.
Cậu đã đã không để ý đến cú đánh đó. Một giây trước miệng cậu còn đầy ắp thịt gà ngon lành, giây sau đã đầy máu và đất. Cậu thậm chí còn không biết mình vừa bị đánh bằng thứ gì. Cậu thật sự không biết tại sao mình bị như thế, chỉ biết mình sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
“Ghabi! Kéleb!” (“Đồ đần! Đồ chó!”)
Thứ gì đó nóng và ướt đập vào một bên mặt cậu. Lúc này mắt cầu thực sự như bị thiêu đốt. Đôi tay nhỏ bé cố dụi dụi chúng nhưng chỉ khiến vấn đề tồi tệ hơn. Cậu hét lên, âm thanh òng ọc trào ra khỏi cổ họng đầy máu. Ấy vậy mà, trong cơn đau đớn bủa vây, cậu vẫn có thể nếm được vị thơm ngon của thức ăn trượt trong miệng mình. Cậu nuốt xuống. Hai mắt nhắm nghiền để chống lại cơn đau bỏng rát từ gia vị, cậu kéo mẩu thức ăn ra khỏi tóc, xuống mặt, để đưa vào miệng. Cảm giác bỏng rát tăng lên gấp đôi bởi những vết cắt trong miệng cậu. Song cậu rõ ràng vẫn quá đói để để ý đến việc đó.
Kéleb (Đồ chó), gã đàn ông tiếp tục mắng, sau đó túm gáy cậu rồi lôi xềnh xệch trên sàn trong khi cậu cố vùng vẫy để bò đi bằng tay và gối.
Cậu bé kêu khóc.
La hét.
Cầu xin được gặp mẹ.
Bà ta không bao giờ đến. Cậu hận bà ta.
Không khí đặc quánh. Gần như có thể sờ thấy, Ngập tràn sự phấn khích đầy ám ảnh dành cho những chuyện sắp xảy ra. Cô ta ở không xa lắm. Những ngón tay hắn siết chặt hơn quanh bánh lái của chiếc SUV. Vuốt ve hay bóp cổ cô ta đây? Hắn vẫn chưa biết nữa. Chỉ biết rằng hắn muốn chạm tay vào cô ta. Hắn siết lấy bánh lái và nhấn ga mạnh hơn. Jair bắn cho hắn ánh nhìn sửng sốt từ bên ghế phụ. Mẹ kiếp hắn.
“Sao mà cô ta thoát được?” Jair truy vấn. Caleb nhìn gã bằng ánh mắt mà hắn hi vọng có thể giết chết gã ngay trên ghế ngồi. Jair chỉ mỉm cười. “Cô ta chắc là tuyệt lắm. Tôi đang mong được nếm thử sau khi Rafiq phát hiện ra cô ta đã bị hủy hoại.”
Caleb không nói gì, thay vào đó tập trung kiểm soát cơn thịnh nộ đang lan tràn khắp huyết mạch. Đây là thời điểm then chốt. Hắn vẫn chưa biết mục đích Rafiq dùng Jair để làm gì, vậy nên phản ứng lại chỉ tô vẽ thêm cho những điều không có thật. Lòng trung thành của Caleb vẫn vẹn nguyên, kể cả khi sự kiên định của hắn đã dao động trong tíc tắc. “Chạm vào cô ta đi và tôi sẽ cắt phăng tay của anh,” hắn nghiến răng nói. Ngu ngốc. “Chúng ta tới rồi.”
Caleb đậu chiếc SUV cách mục tiêu của bọn họ một quãng. Căn nhà không hề khó để nhận diện. Nó là căn duy nhất sáng đèn và bật nhạc ỏm tỏi. Thế nhưng, hắn vẫn không muốn liều lĩnh đánh mất yếu tố bất ngờ. “Tấn công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới.” Một trong những kế sách đầu tiên nhất trong Binh Pháp của Tôn Tử.