Cuộc sống của Quách Liên Hoa bắt đầu sang trang mới.
Trước khi Trâu Bác, cuộc sống hàng ngày của cô chủ yếu là: Phải tiết kiệm như thế nào thì mới có thể sống qua ngày hôm nay.
Một điều khá phù hợp với điều đó là, trước đây ngày nào Quách Liên Hoa cũng vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để quyến rũ Trâu Bác, bây giờ điều mà cô lao tâm khổ tứ là làm thế nào để những cô gái khác không quyến rũ Trâu Bác.
Bình tĩnh mà luận giải thì Trâu Bác thật sự không phải là chàng trai có suy nghĩ chín chắn.
Nhưng anh ta rất có vận may, không hiểu sao mà danh lợi song toàn, còn bỗng dưng phát tài đến mức không biết nó từ đâu mà đến.
Một người bạn trai như thế, vừa có tiền, lại không vướng mắc quá nhiều vào chuyện tình ái, vừa có thể lực cường tráng, là một điều khá nguy hiểm.
Quách Liên Hoa đương nhiên hiểu đạo lý này. Cô hận vì một ngày không thể nhìn thấy Trâu Bác cả hai mươi tư tiếng, viết lên người Trâu Bác dòng chữ lớn, sáng lấp lánh: Đây là người yêu của Quách Liên Hoa, tất cả các cô gái đều phải tự giác đảm bảo cự ly một trăm mét, ai vi phạm sẽ bị giết không tha.
Bước đầu tiên, Quách Liên Hoa bảo vệ tình yêu, là cùng Trâu Bác thuê một căn phòng để sống chung.
Như thế, một là có thể tăng thêm thời gian bên nhau, giữ chặt Trâu Bác.
Hai là, có thể cắt đứt những mối quan hệ của Trâu Bác với những cô gái khác.
Ba là, có thể tăng cường vun đắp tình yêu một cách nhanh chóng.
Quách Liên Hoa than phiền với Trâu Bác một cách dịu dàng: “Cơm ở nhà ăn khó ăn lắm, ở hành lang còn có chuột chạy qua, dọa chết người ta mất, trong ký túc rất ồn, ngay cả điều hòa cũng không có”.
Sau mấy lần oán trách như thế, Trâu Bác liền chủ động đề xuất: “Hay là đi ra ngoài ở nhé, môi trường sẽ khá hơn một chút, hơn nữa hai chúng ta ở chung cũng tiện hơn”.
“Sao anh lại suy nghĩ nhiều thế? Ở bên ngoài, anh không thể gần gũi bạn bè nhiều được”, Quách Liên Hoa hờn dỗi lắc lắc cánh tay của Trâu Bác, trách anh nói thế mà không biết ngại. Cô không hề cảm thấy giả bộ ngây thơ như thế có gì đáng xấu hổ cả. Chuyện giả vờ ngây thơ giống như phèn chua bị vứt vào trong nước bẩn, lâu ngày sẽ quên mất hình dáng vẩn đục ban đầu của mình.
Khi giả bộ trở thành một thói quen, cô không cảm thấy hành động đó của mình là đang diễn kịch. Đời người đâu đâu cũng có sân khấu, thế giới rộng lớn đều là bối cảnh.
Ngày hôm sau, Trâu Bác đưa Quách Liên Hoa đến một nhà trọ mới, đầy đủ tiện nghi, nền nhà sáng láng, cửa sổ sạch sẽ, trên bậu cửa có chậu mã đề tươi tốt, gió thổi hiu hiu, trong căn phòng toàn là dư vị của niềm vui.
Quách Liên Hoa nhớ đến căn phòng của mẹ con cô, ngày mưa thì dột, ẩm thấp, ngày nắng thì bụi bặm, mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng.
Sau đó, bỗng nhiên cô bật khóc.
Trâu Bác kéo cô lại, nói: “Anh sẽ đối xử với em thật tốt”.
“Cảm ơn anh.”
Giây phút đó, họ đều nói thật lòng.
Nhưng hạnh phúc vốn là sự giả tạo trong phút chốc. Có một cơn sóng lớn đang chờ đón họ.
Vì cuốn sách cuộc đời này, bạn ngỡ là sẽ có một kết cục, nhưng thực ra mỗi cảnh ngộ là một chương độc lập, kết cục sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Tuần thứ hai sống chung, Trâu Bác lại trở thành một nhân vật trong tin tức thành phố - anh ta bị cảnh sát bắt.
Vì hai tháng trước, trong thẻ ngân hàng có hai nghìn tệ của Trâu Bác bỗng nhiên trở thành hai mươi triệu tệ.
Câu chuyện thần kỳ như thế không phải do của người ngoài hành tinh tạo nên, mà là một sai sót của hệ thống ngân hàng.
Trâu Bắc không khách khí, gần như không có biểu hiện gì, dửng dưng coi hai mươi triệu tệ đó là của mình.
Trước sự cám dỗ của đồng tiền, lý trí của nhiều người sẽ tự động tan vỡ.
Bởi thế, anh bỗng dưng giàu có, mua chiếc BMW, thay đổi từ đầu đến chân, tiện thể cũng thay luôn bạn gái.
Lần đầy tiên Trâu Bác cảm nhận được ma lực của đồng tiền, hai tháng này anh cảm giác mình vô cùng cao quý, anh đều nhìn những người bạn học bằng ánh mắt của nhân vật tiếng tăm nhìn xuống chúng sinh.
Sức mạnh của đồng tiền, sự tôn trọng của người khác, sự ái mộ của các cô gái, tất cả bỗng đổ ập xuống Trâu Bác.Anh đã vô cùng hạnh phúc.
Nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng trống rỗng. Trâu Bác không nói cho bất kỳ ai về nguồn gốc của khoản tiền khổng lồ đó.
Hai tháng nay, anh đã kinh ngạc, vui sướng và sợ hãi biết chừng nào. Anh vô cùng kinh ngạc với số tiền dễ dàng “có được” bao nhiêu thì cũng sợ dễ dàng “mất đi” bấy nhiêu.
Trâu Bác nằm mơ thấy mình bị cảnh sát bắt, mơ thấy tiền biến thành đống giấy vụn nhấn chìm anh, mơ thấy những ánh mắt ngưỡng mộ đều trở thành ánh sáng như ngọn đuốc xông thẳng vào anh…
Thực ra, từ khi sau một đêm trở nên giàu có, không ngày nào Trâu Bác ngủ yên giấc. Quầng mắt thâm đen là kết quả, là cái giá phải trả của việc mất ngủ triền miên.
Nhưng những gì cần đến cuối cùng cũng đến.
Hôm đó, Trâu Bác vẫn lên lớp, sau một đêm bỗng trở thành người giàu có nhưng anh vẫn không quên việc phải đến trường, thật đáng quý.
Sau khi cảnh sát ập vào phòng học, mọi ánh nhìn đều hướng về phía anh.
Lúc đó, Trâu Bác giống như một chú chó bị giết mổ giữa chợ, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến tận cùng đáy lòng là một loại yên tĩnh và trong suốt như kính trên mặt hồ. Giống như âm lớn tiếng ít, hình như lớn là lại vô hình. Vạn vật trên thế gian đều như thế.
Sầm tối hôm Trâu Bắc bị cảnh sát bắt đi, Quách Liên Hoa lái chiếc Mini Cooper về tổ ấm của cô và Trâu Bác, nhưng đức lang quân lại không về nhà.
Quách Liên Hoa lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác – anh hẹn hò với cô gái khác sao? Lại qua lại với Bạch Tiêu sao?
Một người phụ nữ cướp chồng hoặc người yêu của người khác sẽ luôn thấy những người phụ nữ trên khắp thế giới đều có thể cướp người đàn ông đó bất cứ lúc nào. Đây là thuộc tính quyết định mảnh đất sinh trưởng của những mối tình tay ba. Những người phụ nữ ấy luôn luôn thiếu niềm tin vững chắc vào người đàn ông đó.
Những điều mà Quách Liên Hoa nghĩ đều là có thể Trâu Bác đã phát sinh chuyện gì đó bất ngờ với những cô gái khác nhưng cô lại không ngờ đến những tình huống ngoài ý muốn.
Trong mắt Quách Liên Hoa, Trâu Bác chính là một chàng trai không có sinh mệnh, anh ta chỉ là một vật báu, giống như một bàn tay biến đá thành vàng, là cây bút thần Mã Lương hoặc là Thần đèn Aladin, có thể thực hiện mọi ước nguyện của cô.
Quách Liên Hoa ngĩ nên chất vất Trâu Bác ra sao, phải làm thế nào để vừa gợi ra trách nhiệm của Trâu Bác vừa không khiến anh quá phản cảm.
Những người như thế đều dày dạn kinh nghiệm, nói đi nói lại thì họ luôn khiến những cô gái chưa từng trải tình trường phải ngẩn ngơ.
Quách Liên Hoa nghĩ: Rốt cuộc là nên hỏi anh ấy đã đi đâu, làm gì, hay là hỏi bóng gió xem anh ấy đang bận việc gì. Chọn lọc từ ngữ như thế nào, giọng điệu ra làm sao?
Nghe nói, người giàu có, tính tình ngày càng gàn dở. Hôm trước Trâu Bác còn ném vỡ một chiếc bát vì món rau mà Quách Liên Hoa nấu bị cho quá nhiều muối.
Quách Liên Hoa cẩn thận vạch kế hoạch hồi lâu, chọn lựa những lời nói hay rồi mới gọi cho Trâu Bác nhưng không liên lạc được.
Gọi thêm cuộc nữa, cuối cùng mới biết một tin đáng sợ: Trâu Bác bị bắt đến Sở Cảnh sát rồi.
Trong Sở Cảnh sát, Quách Liên Hoa đã nhìn thấy Trâu Bác. Chỉ một buổi chiều mà Trâu Bác như đã già đi đến chục tuổi, anh tiều tụy nhưng cũng rất bình tĩnh, đối mặt với Quách Liên Hoa, Trâu Bác xua xua tay, biểu thị cô hãy đi đi.
Anh cũng không muốn cô nói nhiều.
Trong lòng mọi người đều biết, tình yêu của mình thực sự có hình dáng như thế nào.
Chỉ là, tình yêu là một thứ khiến người ta không dám nhìn rõ chân tướng nhất.