Năm mười bảy tuổi, Tiêu Tiếu đã thầm yêu Ngũ Hạnh Nguyệt rất lâu rồi.
Nhưng cậu không dám bày tỏ cảm xúc.
Vì Ngũ Hạnh Nguyệt giống như một công chúa kiêu ngạo. Đứng trước mặt cô, cậu cảm thấy mình thấp kém đến mức ngay cả bóng dáng cũng cần phải ấn giấu.
Có một lần cậu ta từng bám theo Ngũ Hạnh Nguyệt, nhìn thấy cô đi vào một biệt thự ở bên hồ. Căn biệt thự đó thật ra không phải nằm ở bên hồ mà dường như còn ở chính giữa hồ.
Căn biệt thự được màu xanh của nước vây quanh. Bãi cỏ bên bờ xanh nhìn đến mức không thực, giống như màu sắc của mùa xuân, không hề giống với những cây cối phát triển bình thường. Màu xanh thái quá tạo nên vẻ đẹp khiến lòng người kinh ngạc.
Tiêu Tiếu cảm thấy vẻ đẹp như thế mới phù hợp với màu xanh – cô gái có vẻ đẹp như nước.
Sau đó, cậu quay về nhà mình. Đi qua một ngõ hẻm với đầy rác rưởi, đồ dùng gia đình chồng chất trong ngõ thỉnh thoảng va vào nhau loảng xoảng, đến trước căn phòng lụp xụp, cậu móc chìa khóa ra và có chút khó khăn khi mở cánh cửa chống trộm, sự tự ti đã đánh thẳng vào trái tim tràn đầy tình yêu của cậu.
Cánh cửa chống trộm đó là cách bảo vệ tốt nhất với nhà cậu. Ai nói rằng chiếc cổng với những hàng rào sắt là kiên cố? Ở đây không có tài sản quý, không có bảo vệ, không có webcam, nhà Tiêu Tiếu một tháng còn bị cậy cửa ba lần nên đành chấp nhận tốn hơn hai nghìn tệ để mua chiếc cổng chống trộm này.
Một gia đình mà ngay cả cửa chống trộm cũng không an toàn, ngay cả những tên trộm không có lương tâm cũng không bỏ qua, thật khiến người ta khinh thường.
Tiêu Tiếu có thể cảm thấy khoảng cách của mình và Ngũ Hạnh Nguyệt.
Khoảng cách này lớn đến mức khiến cậu không thể nghĩ bất lỳ phương pháp nào hay hình thức nào để mình và Ngũ Hạnh Nguyệt gần nhau hơn.
Mãi đến một ngày, nhà Tiêu Tiếu sắp bị dỡ bỏ.
Hàng xóm trong ngõ nhỏ đó vui buồn lẫn lộn với vô vàn lời nói.
Có người nói dỡ bỏ là tốt, như thế sẽ có một khoản tiền bồi thường và họ sẽ giàu lên sau chỉ một đêm.
Cũng có người không muốn dỡ bỏ, cảm thấy tổ tiên đều ở đây, nếu dỡ bỏ thì giống như đã đào xới mộ tổ. Đương nhiên, ý kiến của những người thuộc bộ phận này đều cảm thấy khoản bồi thường này quá thấp. Tính theo diện tích, tình theo nhân khẩu đều không thỏa đáng.
Thực ra, làm thế nào mới có thể thỏa đáng?
Tính đi tính lại, các bạn làm sao có thể tính toán bằng họ được, ha ha.
Tiêu Tiếu vẫn rất mơ hồ về điều này. Cậu khá hoang mang, không hiểu rõ những lợi hại trong việc phá dỡ đó. Ít ra cậu cũng cảm thấy những người hàng xóm này bao gồm cả nhà mình đều có chút tính cách của con buôn, được bồi thường một mét vuông là đã có thể không mệt mỏi chạy đi khắp thành phố tìm “những đơn vị liên quan” bí ẩn, thế thì có mệt hay không? Khi người con trai gặp được cô gái mình yêu mà không muốn ngỏ lời cầu hôn mới biết tiền của mình quá ít, phòng của mình quá nhỏ.
Nhưng sau khi nghe nói cha của Ngũ Hạnh Nguyệt mua khu đất này, trong lòng cậu không hề cảm thấy nhà mình sắp bị rời đi, mà cho rằng đó là cơ hội để hun đúc tình yêu của họ. Cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể làm gì đó cho Ngũ Hạnh Nguyệt.
Sau đó, cậu đến gõ cửa từng nhà hàng xóm nhất quyết không chịu rời đi, khi phát huy hết tinh thần, Tiêu Tiếu luôn nói: “Phá dỡ không có gì không tốt cả, ở đây thì chẳng bằng là cứ chuyển đến căn hộ mới”.
Có khi, những người hàng xóm cũng bàn bạc về những hành vi tự chuốc vạ vào thân khi thách thức giới hạn chịu đựng của con người.
Ví dụ như tự thiêu, hoặc sẽ kiên trì ở căn phòng cũ bốn bề lọt gió giống như ngôi đình bị dỡ đến mức tan hoang.
Tiêu Tiếu không hề hiểu những nỗi khổ này, cậu chống nạnh, nói họ khiêu khích những cơ quan liên quan.
Những cô chú hàng xóm sẽ ấn đầu cậu, gọi sang một bên và nói: “Này nhóc, nhóc thì hiểu gì chứ?”.
Tiêu Tiếu khi ấy mới cảm thấy tự ti và hèn mọn. Hóa ra ngay cả tư cách bày tỏ suy nghĩ đối với thế này cũng không có.
Cho dù muốn hay không thì vẫn phải dời đi.
Những máy móc lớn bắt đầu ầm ầm kéo đến những căn nhà, giống như những con thú đàn áp dưới sự đấu tranh của bầy kiến, từng căn nhà vừa nhỏ vừa cũ bị san phẳng.
Vẫn có những gia đình cố chấp không chịu rời đi. Mỗi khu đất phải rời đi đều có hộ gia đình suy nghĩ nếu ngôi nhà của mình không thành bãi chiến trường thì cũng thành bãi tha ma. Con ngõ này của nhà Tiêu Tiếu, đếm từ cánh cổng đầu tiên thì nhà thứ tư là gia đình cố chấp đó.
Họ là gia tộc nhà họ Vương.
Lúc đầu, nhà họ có bốn người, tam đại đồng đường, cả nhà thay nhau trực suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không rời xa ngôi nhà dù chỉ một tấc.
Sau đó, cô cháu gái học trung học là người đầu tiên không chịu nổi. Ngày nào cũng giẫm lên những viên đá lớn, ra ra vào vào căn nhà giống như trèo đèo lội suối. Cô gái này bỏ nhà đi trước tiên, mẹ của cô cũng bỏ đi sau đó.
Rồi cha cô gái cũng bỏ đi.
Cuối cùng chỉ còn lại một bà lão.
Bà lão sức khỏe vẫn tốt. Cho dù ở trong căn nhà trùng trùng nguy hiểm như vậy, làm bạn với những tạp âm, rác rưởi và nguy hiểm cả ngày, bà cũng không tỏ thái độ gì sợ hãi.
Cụ già bảy mươi hai tuổi nhốt mình trong một căn nhà hai mươi bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày. Không ai biết rốt cuộc bà ăn gì, uống gì. Ở nước ngoài đã chiếu rất nhiều chương trình về những chân nhân thách thức sức chịu đựng của con người. Thực ra ở đây, bất luận là một gia đình cố chấp thế nào, nếu có một chương trình nào đó chiếu về vị chân nhân không chịu rời khỏi nhà nửa bước như thế thì cũng là điều khiến bạn kinh ngạc.
Tiêu Tiếu đã nghe cha mẹ nói về câu chuyện của bà lão này. Cậu cảm thấy bà lão tự gây chuyện rắc rối để làm khổ bản thân.
Đối với việc di dời, đầu tiên Tiêu Tiếu cũng không quan tâm nhiều lắm, cảm thấy chuyện này chẳng liên quan đến mình. Hơn nữa gia đình cậu cũng chuyển đi rồi và đang đợi để mua một căn hộ mới. Tuy nói số tiền đền bù không nhiều nhưng gom góp lại thì vẫn có thể mua được một căn hộ mới.
Nguyên nhân mà Tiêu Tiếu không quan tâm lắm đến chuyện nhà cửa là vì điều quan tâm nhiều hơn là làm thế nào để có được trái tim của Ngũ Hạnh Nguyệt.
Mấy ngày nay, rõ ràng Tiêu Tiếu thấy Ngũ Hạnh Nguyệt cười ít hẳn.
Cậu cứ suy đoán mãi, rốt cuộc là vì sao mà người con gái trong lòng cậu lại không vui.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Tiếu liền quy kết mấu chốt của vấn đề là bà lão họ Vương.
Chủ hạng mục cũng ghét gia đình cố chấp đó nhất. Nói không chừng, cha của Ngũ Hạnh Nguyệt vì chuyện gia đình chậm trễ trong việc di dời nên ngày nào cũng cáu gắt với vợ con.
Tiêu Tiếu đã dựa vào cuộc sống của mình mà suy luận như thế. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng có thể là cha của Ngũ Hạnh Nguyệt không về nhà hàng ngày. Có biết bao phụ nữ nghĩ rằng cai quản loại người này là niềm vui, ông ta đâu có gan nào mà về nhà cáu gắt với vợ con.
Về tình yêu, nghe nói có rất nhiều nhà tâm lý đã nghiên cứu ra một định luật: Khi người đàn ông có thể làm việc giúp người phụ nữ vui lòng thì anh ta sẽ nhận được tình yêu.
Bởi thế, phụ nữ tìm một chàng trai mạnh mẽ hơn mình và cho rằng sự lựa chọn giữa hai bên đều đúng.
Bất luận là như thế nào, nếu Tiêu Tiếu thấy Ngũ Hạnh Nguyệt không vui, cậu liền quyết định ra tay giúp đỡ cô ấy.
Buổi trưa hôm trước, sau khi tan học, Tiêu Tiếu không về nhà trọ tạm thời của mình mà rẽ vào ngõ hẻm đó.
Nhìn con ngõ hẻm mình đã gắn bó suốt mười bảy năm giờ trở nên xa lạ như hành tinh khác, khắp nơi bị san phẳng, ngổn ngang, vắng lặng, sự tàn phá đến mức bị thương khiến Tiêu Tiếu trong lòng có chút buồn rầu, trong cảm giác buồn rầu này thậm chí còn có chút sợ hãi.
Sợ hãi với sự biến hóa vô thường của hiện thực luôn đem đến cho người ta sự sợ hãi đối với những thứ vô tri.
Tiêu Tiếu giẫm lên đống gạch ngói ngổn ngang, run rẩy bước đi nhưng nghĩ đến mục đích đến đây ngày hôm nay, cậu nhanh chóng trấn tĩnh bản thân.
Cuối cùng cậu đi đến trước một căn nhà trơ trọi.
Chẳng cần gõ cửa, bốn bề đều là những bức tường đổ vỡ, cửa ra vào cũng đã bị phá.
Tiêu Tiếu đang đứng trong căn nhà đó.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu sợ hãi.
Ở đây không có điện, không có bình ga, không có nước, nguồn nước duy nhất chính là bình nước uống ở cuối giường.
Rất khó tưởng tượng được rằng nơi đây là đô thị hiện đại với tốc độ phát triển nhanh chóng.
Cụ bà bảy mươi hai tuổi đang quỳ trước đống củi, gắng sức cầm chiếc quạt nan quạt lửa.
Trên chiếc kiềng đặt trên đống củi có một chiếc nồi, trong nồi có cháo trắng và vài cọng rau cải.
Làn khói mờ bay theo hướng quạt thổi, màu khói đen như ma quỷ ùn ùn bốc lên.
Ánh sáng đỏ nhạt nhòa đó mỗi lúc một lớn cuối cùng bốc thành lửa. Nồi cháo đã sôi sùng sục. Lúc đó bà lão mới ngồi thẳng dậy, trên mặt còn hiện rõ nụ cười.
Nỗi lo sợ và xúc động trong lòng Tiêu Tiếu càng được đẩy sâu thêm một bước.
Sau đó, trước mắt cậu lại hiện ra gương mặt vô cùng xinh đẹp của Ngũ Hạnh Nguyệt, bóng dáng yêu kiều đó khiến cậu thần hồn điên đảo.
Cậu lại trở nên dũng cảm một cách mù quáng.
Tiêu Tiếu gọi lớn: “Bà Vương!”.
Bà Vương ngẩng đầu nhìn, im lặng một lúc rồi mới lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Bà đã nhận ra cậu ta, rất lâu rồi bà mới nhìn thấy người khác - bà coi những người ngày ngày cầm vũ khí đến uy hiếp mình thuộc loại động vật khác.
Bà Vương run rẩy giẫm lên đống gạch vụn ngổn ngang và những dụng cụ gia đình đã bị phá hỏng, loạng choạng bước đi.
Bà nắm chặt tay Tiêu Tiếu, thân thiết nói: “Tiêu Tiếu, nhà cháu chuyển đi đâu rồi? Cha mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”.
Tiêu Tiếu nhìn mạch máu thâm nổi rõ trên tay bà lão và làn da với những nếp nhăn, trong lòng có chút chua xót, cậu gật đầu nói: “Vẫn khỏe ạ!”.
Khi đó, Tiêu Tiếu vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ khuyên bà lão giải quyết vấn đề một cách hòa bình.
Cậu thử đề xuất: “Bà Vương, sao bà vẫn chưa chuyển đi à? Thực ra chuyển đi cũng không có gì là không tốt, tiền bồi thường đó có thể mua được một căn hộ hai phòng cho dù ở thành phố hay nông thôn mà.”
Bà Vương lắc đầu: “Thà có một chiếc giường ở thành phố còn hơn là một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, bà có chết thì cũng sẽ chết ở ngôi nhà này”.
Hơn nữa, chút tiền bồi thường đó làm sao đủ mua nhà. Nếu mua căn hộ có hai phòng thì bà ở đâu? Cháu trai bà ở đâu? Sau này lấy vợ về thì vợ chồng nó ở đâu? Khi đó vợ nó sẽ khinh cháu bà vô dụng, nói nhà ở giống như chuồng chó. Bà biết nói thế nào với ông nhà đây. Bà không muốn cuộc đời còn lại bị cháu dâu mắng nhiếc đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Người già thường bày tỏ suy nghĩ một cách rất mạnh mẽ.
Tiêu Tiếu chỉ hỏi một câu, bà Vương liền liến thoắng đến hơn hai mươi phút.
Tiêu Tiếu bỗng dẹp bỏ ý định thuyết phục bà Vương dùng cách thỏa đáng để rời khỏi nơi này.
Tiêu Tiếu biết mình không có tài ăn nói, cậu không thuyết phục nổi bà.
Nhưng cậu có một vũ khí lợi hại khác: Chính là sự tin tưởng của bà lão đối với cậu.
Bà Vương đã chứng kiến Tiêu Tiếu lớn lên, cậu nổi danh khắp xóm ngõ bởi tính thật thà, ngoan ngoãn và sự nỗ lực học tập.
Tiêu Tiếu chính là người duy nhất được khu phố lựa chọn là “nhân vật lừng lẫy khiến cả ngõ cảm động”, “tấm gương để noi theo”.
“Bà, cháu nghe những người hàng xóm nói bà ở đây không có nước nên cháu đặc biệt mua cho bà một thùng nước chở bằng xích lô. Nhưng cháu đặt ở bên ngoài không tiện mang vào, vì cháu thấy ở đấy toàn là gạch ngói và rác rưởi, không biết làm thế nào mới chuyển vào được, hay bà ra giúp cháu hướng dẫn người chuyển vào, xem làm thế nào mới chuyển được vào trong nhà.”
Bà Vương không hề nghi ngờ lời nói của cậu bé ngoan mà bà đã chứng kiến từng ngày khôn lớn.
Bà Vương cùng chàng thanh niên đi ra khỏi căn phòng cũ kỹ mà hơn nửa tháng nay chủ nhân của nó chưa chịu chuyển đi.
Trong ngõ đúng là có một chiếc xích lô, trên xe có khoảng sáu thùng nước.
Tiêu Tiếu đã diễn đủ rồi. Những người học tập tốt thì làm việc khá chu toàn, làm chuyện gì cũng mẫu mực.
Bà lão run run đi đến trước chiếc xích lô, vừa chạm vào thùng nước, nụ cười trên gương mặt và những lời tán thưởng đều không ngớt, bỗng bà nghe thấy phía sau có tiếng động lớn.
Căn nhà mà bà đã không tiếc sự tôn nghiêm và những nguy hiểm tính mạng để bảo vệ bỗng chốc lại sụp đổ.
Bà lão ngất đi tại chỗ.
Mãi đến khi bà lão tỉnh dậy, Tiêu Tiếu vẫn đang bận rộn phục vụ bà, cậu không ngừng nói xin lỗi, một vạn lần xin lỗi.
Bà lão tuy trong lòng căm hận nhưng cũng tha thứ cho cậu. Người bà hận không phải là cậu, bởi tất cả mọi người đều biết, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Tiếu là người tốt, hơn nữa việc làm đó không phải cố ý, trách nhiệm chính không phải thuộc về cậu. Quan trọng là: Ai ngờ rằng những người làm công việc tháo dỡ nhà cửa lại nhanh tay nhanh chân đến thế, người vừa ra khỏi mà căn nhà lập tức bị phá đổ.
Thực ra, Tiêu Tiếu đã không còn là cậu bé nữa.
Cậu đã lừa để bà lão ra khỏi nhà, thù lao cho hành động lưu manh đó là năm nghìn tệ.
Khoản tiền này đối với một người tuổi đời còn trẻ và có hoàn cảnh như Tiêu Tiếu mà nói, nó không bé nhỏ.
Chúng ta vốn có thể nhìn thấy, trên người cậu Tiêu Tiếu mười bảy tuổi này có trạng thái manh nha của loài cầm thú, bắt đầu bại hoại văn hóa.