Hai người gọi taxi và nhanh chóng đi đến hiện trường.
Ở hiện trường trong thành phố, một chiếc xe buýt màu hồng đang đứng bơ vơ, xung quanh đều giăng hàng rào cảnh giới.
Tiêu Tiếu chen vào chỗ cảnh sát đứng, nói với một vị cảnh sát ở độ tuổi trung niên với mái tóc hoa râm trong đó: “Cháu là em của anh ấy, cháu có thể khuyên anh ấy thả con tin, thật đấy!”.
Trong chiếc xe buýt ở bên kia, Liêu Thanh Tùng đang cầm dao, tức giận, không ngừng huơ dao trước mặt của tài xế, bộ dạng như có thể đâm ông ta bất cứ lúc nào.
Ở bên này, anh chàng liều lĩnh nói là em trai của Liêu Thanh Tùng, có thể khuyên được anh ta hồi tâm chuyển ý.
Người cảnh sát tóc hoa râm suy nghĩ một lát, việc đã thế rồi, cứ để cậu ta thử xem. Trên thế giới này, không phải là không có những kỳ tài thương thuyết khiến cho toàn thế giới tin tưởng.
Người cảnh sát tóc hoa râm với tư duy mạnh dạn đã cho Tiêu Tiếu một cơ hội.
Ông hỏi Tiêu Tiếu: “Có cần áo chống đạn không? Có cần viết di chúc cho người nhà không? Có cần phải thông báo cho công ty bảo hiểm không?”.
Tiêu Tiếu lắc đầu, nói: “Cho cháu đến căn phòng kia”. Tiêu Tiếu chỉ tay về phía cửa sổ của một căn phòng tầng hai ở phía nam hiện trường. Đây là cửa sổ gần chỗ của Liêu Thanh Tùng nhất.
“Cháu định đánh lén?”, cảnh sát rất ngạc nhiên khi Tiêu Tiếu lại chọn chiếc cửa sổ với góc độ bắn đẹp nhất ấy.
“Đương nhiên là không, thôi đừng hỏi nữa, không còn thời gian đâu”, Tiêu Tiếu nói.
Tính mạng là do ý Trời, đội cảnh sát cũng không quan tâm xem vì sao Tiêu Tiếu lại chọn cửa sổ đó nữa, họ nhanh chóng đưa cậu ta đến tòa nhà.
Còn Bạch Tiêu thì vẫn đi theo họ.
Trước khi vào phòng, cảnh sát yêu cầu Bạch Tiêu dừng bước, nhưng Tiêu Tiếu lại kéo cô vào.
“Không có cô ta thì tôi sẽ không thể làm được việc này.”
Chính xác, Thẻ đuọc suy nghĩ không có giấy hướng dẫn sử dụng. Không có Bạch Tiêu, Tiêu Tiếu thật sự không thể đảm bảo rằng mình có thể sử dụng nó một cách thuận lợi.
Cảnh sát cười rồi đi ra, lúc sắp đi còn không quên cười đùa: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta thoải mái, như kiểu đây không phải là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc trong việc giải cứu con tin vậy.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Tiếu và Bạch Tiêu.
Tiêu Tiếu hỏi: “Dùng đồ chơi này như thế nào?”, cậu ta rút Thẻ đọc suy nghĩ ra, để vào lòng bàn tay lật đi lật lại.
“Chẳng phải là cậu đã sử dụng nó với tôi rồi sao?”, Bạch Tiêu bất mãn nhìn cậu ta.
“Nhìn tôi làm gì? Đừng có nhìn tôi thế nữa. Tôi dùng với cô chỉ là đoán mò thôi. Tôi thật sự không biết cách dùng chính xác như thế nào, nếu không thì tôi đã không kéo cô vào cùng”, Tiêu Tiếu gắng sức chà tay lên Thẻ đọc suy nghĩ, không dám hành động tùy tiện.
“Viết tên của Liêu Thanh Tùng lên, sau đó hướng lỗ nhỏ ở giữa Thẻ đọc suy nghĩ vào trúng tim của anh ta, rồi ấn vào nút ở giữa đó là được”, Bạch Tiêu nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ này cách chỗ của Liêu Thanh Tùng chỉ ba mươi mét, dùng kính viễn vọng là có thể nhìn thấy rất rõ Liêu Thanh Tùng đang đứng ở phía đầu xe, có cả bác tài cũng đang ngồi đó.
Bạch Tiêu thậm chí còn nhìn thấy Liêu Thanh Tùng đã ăn một chiếc kẹo cao su, trên vỏ kẹo có ghi hai chữ “Cool Air”.
Tieu Tiếu đã viết xong tên của Liêu Thanh Tùng, sau đó hớn hở ấn nút.
Dần dần, gương mặt của Tiêu Tiếu cũng trở nên nhợt nhạt, cậu ta kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, hóa ra Liêu Thanh Tùng lại chịu nỗi oan lớn như thế, nếu là tôi, tôi cũng sẽ uy hiếp con tin, tìm người chết theo!”.
“Oan ức lớn đến mấy thì cũng không thể uy hiếp con tin chứ! Chẳng lẽ ai cũng bị trở thành vật hy sinh vô tội sao? Ai đáng trở thành người chết theo hắn chứ?”, Bạch Tiêu không thể hiểu nổi hành vi tàn bạo uy hiếp con tin của loại người xui xẻo ấy.
“Nếu cô bị người ta mưu hại tội cưỡng dâm, từ một thanh niên đứng đắn với vẻ ngoài tuấn tú trở thành hèn hạ bị người người lên án, mất việc, bị bạn gái ghẻ lạnh, cha mẹ cũng không nhận cô nữa, mà người mưu hại cô lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì cô còn nghĩ như thế không?”, Tiêu Tiếu vừa chăm chú nhìn Liêu Thanh Tùng, vừa lắc đầu than vãn.
“Anh ta đã chịu oan ức đến thế sao?”, Bạch Tiêu khó mà tin nổi.