Khắp nơi trong Madrid và xa hơn thế nữa người ta đồn đại rằng công tước de Madina de las Torres là người thích sống đời ẩn dật. Họ kháo nhau rằng ông chỉ quan tâm đến các lãnh địa ông hiếm khi thăm viếng, và tòa thư viện của mình, nghe đồn là sánh ngang với thư viện của Nhà Vua. Điều mà cả thiên hạ đều biết là ông không bao giờ ra khỏi nhà mà không đem theo cả đoàn xe ngựa như đoàn diễn hành chở những bộ sách yêu quý của mình, và cùng với đám gia nhân để chăm sóc cho chúng. Thông thường thiên hạ cho là người nào tính tình quá khô khan và uyên bác thì thiếu tham vọng cần có để ngồi được chức vụ cao trong triều của Vua Felipe đệ tứ. Và bản thân Torres lại rất chuyên cần ấp ủ niềm tin này. Mặc dù những lời đồn đại không phơi bày được sự thật, ông ta là nhân vật thứ hai chỉ sau thủ tướng của Đức Vua, Don Luis de Haro, được Hoàng Thượng ân sủng.
Cho đến gần đây ông xem chuyện đó như là ngồi mát ăn bát vàng, chỉ là việc thăng cấp vặt vãnh mà ông từng thỉnh cầu. Bất kỳ lúc nào Nhà Vua lạnh lùng phán “Giải quyết việc đó đi, Torres”, điều đó có thể hiểu là lời sai khiến – thay Nhà Vua xử lý công việc, đó là quan hệ thư từ với Eugenio de Castaneda liên quan đến hôn sự của cháu hắn, công tước de Valenzuela. Ông đã có chỉ dụ của Vua – là phủ quyết trong bất cứ tình trạng nào. Ở đây sự việc có chút kích thích người ta tò mò là bản thân Valenzuela chưa bao giờ vào dự triều, nhưng lúc ấy Torres đã mơ hồ đưa ra giả thiết rằng công tước chỉ là một đứa bé còn ẵm ngửa. Trẻ con không được hoan nghênh trong triều khi con cái Nhà Vua qua đời. Ướm hỏi Nhà Vua thì nhận được mệnh lệnh lạnh lùng là phải tham khảo với thư ký của Olivares và tuyệt đối giữ kín miệng nếu không thì phải chết. Torres, khi được cảnh giác, đã cho mời nhân vật được nhà Vua chỉ định và bắt đầu khai quật bí mật này.
Để gọi là bí mật thì nó đúng là bí mật. Dường như từ nhiều năm qua, nhà Vua đã đặt chuyện của Valenzuela cùng với tất cả mọi người liên quan trong vòng tay của nhân vật ngài ưu ái, condé-duque (bá tước kiêm công tước) de Olivares. Giấy tờ được trình cho Torres chỉ rõ rằng conde-duque, chưa bao giờ dù chỉ một lần cho phép bất cứ cơn phong ba bão tố nào, nếu không do tay ông gây lên, làm lung lay con thuyền quốc gia. Ông ta rất thận trọng hành xử; không một thành viên nào trong nhà công tước de Valenzuela được cho phép đến gần trong phạm vi hai mươi dặm của triều đình, và thông tin giữa người tổng quản trong nhà công tước – senor de Castaneda – và conde-duque chỉ được cho phép ba lần một năm. Bất cứ thư từ nào của de Castaneda cũng không được lưu lại, nhưng những bản sao thư hồi âm của Olivares cho thấy rằng thư được viết rất tối nghĩa gần như không thể hiểu nổi.
Torres cảm nhận rõ rệt cơn phiền toái đang gia tăng. Làm thế nào mà đoán được vấn đề đó là gì? Trong cương vị của Olivares ông sẽ gửi mật thám tìm ra mọi chi tiết nhỏ nhất mọi diễn biến xảy ra trong Andalusia và tường trình lên hết. Nhưng ông lại cho rằng, có lẽ conde-duque đã biết họ sẽ tìm được điều gì ở đó; hay có thể ông ta không dám lưu giữ bằng chứng bọn mật thám kiếm ra...
Từ khi Olivares bị thất sủng rồi qua đời, viên thư ký cắt nghĩa một cách trôi chảy, mọi việc đã thay đổi. Nhà Vua, trong một lần quyết đoán hiếm hoi đã đích thân giải quyết chuyện riêng của ngài vào thời gian khi thư từ Andalusia được gửi đến hàng tuần. Ngài mở từng lá thư bằng bàn tay vương giả của mình, đọc thư, xé ra thành từng mảnh rồi sau đấy đốt đi. Những phong thư ấy dường như càng lúc càng làm tăng thêm cơn phiền muộn của Nhà Vua, và người thư ký tiết lộ rằng ngài đã cảm tạ Chúa khi nghe tin Hoàng Hậu Mariana mang thai ngay sau khi lá thư chót tới. Tin này đã đưa ý tưởng của ngài sang một chiều hướng mới.
Và bây giờ, Torres trầm ngâm nghĩ ngợi, một phong thư từ lâu đài Benaventes tố cáo âm mưu công tước de Valenzuela lấy người vô danh tiểu tốt nào đó trong tỉnh lỵ không màng đến phép Vua. Nội dung thư chất chứa đầy lòng trắc ẩn và nỗi đau khổ tinh thần; rõ ràng là do phụ nữ viết, dù thư không có chữ ký, và người viết hiển nhiên đã biết được phần lớn mưu đồ.
Torres đi tới đi lui trong phòng, khuôn mặt trông hòa nhã đanh lại cương quyết. Câu chuyện có thể thật có thể không, nhưng thư không viết ra để mạo hiểm vô ích trước phán quyết rành rành của Đức Vua và của Olivares là cấm tuyệt hôn nhân của công tước bằng bất cứ giá nào. Thư đề ngày cách đây bốn hôm và thúc giục phải hành động gấp rút. Nếu hôn lễ đã được cử hành, ngay cả với quyền lực của Vua cũng không thể ngăn cản hôn sự ấy, và hậu quả giáng xuống đầu tất cả mọi người liên đới sẽ vượt quá tầm tay. Cái đầu của Torres sẽ không còn an toàn ở yên trên cổ nữa.
Ông ta rời Madrid đi Andalusia trong vòng một tiếng đồng hồ, lần này không một cuốn sách quý giá nào được đi chung.
-oo-
Trời nóng như sắt nung, cơn gió lay động các tua kim tuyến viền chiếc dù che nắng trên đầu Juana như thể bị nhốt trong sân quá lâu không còn giữ mát nổi nữa. Giờ thì nàng hiểu tại sao người ta lại để nhiều vòi phun nước cả bên trong lẫn bên ngoài nhà và khắp nơi trong lâu đài, vì chỉ khi tiếp xúc ngay bên trên làn nước nàng mới cảm thấy mát.
Nàng chăm chú lắng nghe, cố lắng nghe tiếng nước reo át đi những tiếng cười nói của các bà các cô gần đó. Mọi phụ nữ quý tộc trong triều dường như đều hăm hở muốn tìm việc làm hay cơ hội thăng tiến nơi vị công tước phu nhân tương lai. Từ khi quyết định hôn nhân của công tước được công bố, nhất cử nhất động của nàng đều bị các người cầu cạnh hay các thị nữ lạ mặt theo sát nút.
Nàng nghĩ đến lá thư gửi cho cha nàng khi nàng ngồi uể oải dưới tàn dù bằng lụa xanh dương, vây quanh là các thị nữ. Nàng đã tốn nhiều công sức viết lá thư ấy: một bản tường thuật đơn giản không mảy may xúc động về tình trạng của công tước, bản chất nhu nhược và cách cư xử của anh ta. Miguel sẽ không có cớ để phàn nàn tính tình hay tính trẻ con của nàng. Nàng đã thề khi viết như thế, nhưng vẫn còn bối rối không biết phải gửi thư đi cách nào.
Tiếng trò chuyện vang dội đó đây, nhưng nàng không nghe được họ nói gì; những người phụ nữa kia trong các bộ y phục trang trọng, ảm đạm, tụ lại quanh nàng y như vô số những cánh hoa cứng đơ, dường như giả tạo so với cảm giác mát mẻ dưới bàn tay nàng. Ánh nắng lấp lánh trên mặt nước gợi cho nàng nhớ đến ánh mắt Felipe Tristán. Ánh mắt không hề lộ ra vẻ sáng chói sống động, nhưng lạnh lùng bí ẩn như làn nước kia...
Tay nàng xoắn chặt lại với nhau. Không được, nàng tự nhủ, hãy nghĩ đến điều gì khác đi. Đến cái gọi là tự do. Nàng đã trải qua hàng giờ nghỉ trưa, mất ngủ, ngạt thở khi nhớ lại hơi thở nồng nặc của vị phu quân tương lai, và đã phải xin phép ra bên ngoài cho thoáng. Nhưng thậm chí cả sự tự do ấy, họ bảo rằng, cũng không thể ban phát cho bản thân của nhân vật đã trở nên quá quý giá. Thay vì để nàng mạo hiểm rừng núi ngoài kia, người ta để nàng ngồi đây như một con vật bị nhốt trong lồng với dù che trên đầu và cả tá người tháp tùng nói cười huyên thuyên không ngừng nghỉ, và còn bảo rẳng nàng phải cảm kích muôn vàn trước đặc ân này. Nàng nóng lòng đứng lên, đi tới đi lui, dù chỉ để tạo ra luồng gió nhẹ bằng chính cử động của mình, nhưng lại bị vây chặt đến không trỗi dậy được.
Nàng lưu ý Michaela cũng thế, trông cay đắng làm sao. Nỗi háo hức đầu tiên của người hầu gái khi vừa đến Andaluisa đã lụi tàn, và giờ đây khuôn mặt da sẫm đượm vẻ bất mãn khiến Juana không hiểu chị ấy có tiếc nuối những chuỗi ngày cũ tại Zuccaro hay không. Hình ảnh chị ấy bây giờ thật khác biệt với người con gái Moorish từng làm nàng khó hiểu trước khi đến nơi này, có phải nỗi khổ hạnh của nàng đã lập lại trên người Michaela hay không. Nàng sẽ tìm hiểu nguyên nhân khi họ có dịp ở riêng với nhau.
Đột nhiên có tiếng ồn ào sôi nổi vang lên khiến nàng ngước nhìn lên về hướng tu viện, nơi Eugenio de Castaneda đang bước về phía họ cùng với bà vợ và cả nửa tá người nữa. Chú lùn Pedrino đang nhào lộn nô đùa chung quanh họ, cảnh tượng ấy làm niềm thanh bình nhỏ nhoi nàng vừa tìm được đã trôi xa nhanh chóng làm sao. Nàng nắm chặt viên đá trên thành hồ rồi quăng mạnh xuống nước, một tiếng bõm tàn nhẫn vang lên.
“Senorita, cháu đang chán chường vì tâm trạng cô đơn à?” De Castaneda liếc vào xoáy nước đang lan ra. “Chúng ta sẽ cho cháu xem trò tiêu khiển hay hơn.”
“Ngài quá tốt bụng, senor, nhưng tâm trạng đơn độc của tôi khó lòng bào mòn lắm. Tôi có quá có nhiều người bầu bạn với tôi.”
“Ừm? Nơi này dường như sẽ yên tĩnh khi cháu thành hôn, ta hứa với cháu. Nhưng hiện tại–” hắn cười với nàng – “chúng ta phải để cháu trông giống một cô dâu đang hân hoan chứ. Gương mặt não nùng như thế không thích hợp trong lúc này.”
“Tôi không thể làm một cô dâu hân hoan được, hay là bất cứ cô dâu nào cả, cho đến khi tôi nghe ba tôi nói rằng ông ấy hãy còn muốn tôi kết hôn!” Nàng chăm chăm nhìn thẳng hắn không hề nao núng khi tỏ rõ cho hắn biết ý định của mình, thoáng phân vân không hiểu tại sao hắn dường như không tỏ ra ngạc nhiên.
Hắn nghe nàng nói, mặt ánh lên vẻ nham hiểm, miệng hắn bĩu ra trầm ngâm, mắt lim dim. Rồi thình lình hắn quát tháo Dona Beatriz, “Bà đấy, senora, có phải bà đã bỏ qua cho cái đứa... cứng đầu này. Ta nghĩ bà phải biết cách trị nó tốt hơn chứ!”
Dona Beatriz hốt hoảng, nhưng bà trấn tĩnh lại được. “Trong chuyện này tôi tin tưởng cháu tôi đã làm đúng, senor. Nếu mọi điều nó nói là đúng.”
“Nếu! Bà có biết là nó sẽ nói bất cứ cái gì để bỏ chồng sau những chuyện mà nó đã cố làm trước đó.”
“Tôi biết rõ cháu tôi, thưa ngài, và tôi tin lời nó trong vấn đề này.”
“Vậy thì bà là đồ ngu,” de Castaneda thô bạo phản bác. “Nhưng điều đó không quan trọng, ta không đến đây để nói mấy chuyện vặt vãnh này. Giờ cháu đã nghỉ ngơi rồi, senorita, chúng ta sẽ tiếp tục tham quan chứ.”
Nàng lắc đầu, không lên tiếng.
“Không à? Nhưng khung cảnh như thế sẽ thu hút nhãn quan cháu đấy – thậm chí sẽ làm cháu khao khát đến mức nhất định phải có nó.” Cặp mắt nhỏ, sáng xoáy vào người nàng gay gắt.
“Tôi không tin tưởng nhãn quan của riêng mình, thưa ngài.”
Juana cắn môi. Chắc là cái tên hầu cận tự phụ kia không chiếm lấy tâm trí nàng nhiều đến thế chứ? Nàng chợt nhận ra khi nàng nói những người phụ nữ quanh đó đã im hơi lặng tiếng và từ từ tản ra hết, sợ hãi vì đã mục kích cuộc đấu khẩu kịch liệt.
“Có cái này cho cô thưởng thức này, senorita!”
Người tí hon thình lình tung tăng đến trước mặt nàng, thọc tay vào ống tay áo lấy ra một bó hoa giấy đang rung rinh ngộ nghĩnh. Khi thấy những cánh hoa không mùi hương đang vẫy vẫy trước mặt, Juana cười khẽ nghe như tiếng nấc; chú hề này còn biết quan tâm cho nàng, cố trêu cho nàng cười, lòng tử tế nhỏ nhoi ấy gần như phá vỡ sự điềm tĩnh thận trọng của nàng.
“Cầm đi, senorita,” chú lùn vui vẻ thúc giục. “Cái này là dành cho cô đấy.”
Nàng nghe lời, vùi mặt vào những cánh hoa trơ trọi, nhưng một thoáng sau nàng sững người. Có vật gì cứng cào vào má nàng; có cái gì đó trắng trắng quấn quanh một cuống hoa và được cài ở chỗ không thể phát hiện được trừ người đang cầm bó hoa sặc sỡ đó. Cái nhíu mày vội vã làm vầng trán nàng nhăn lại, nhưng chú lùn đã nhảy đi mất, ngân nga một khúc ballad bằng cái giọng vừa cao vừa khàn khàn của mình. Nàng vẫn còn nhìn đăm đăm vào đám hoa trong lòng mình chợt tiếng de Castaneda cất lên làm nàng giật bắn người.
“Có lẽ cháu thích Bartolomé đưa đi hơn là ta phải không?”
“Không!” Nàng biết hắn chỉ nói thể để khiêu khích nàng, nhưng không ngăn kịp câu đáp vội vã. Nàng thấy khuôn mặt hắn có vẻ thỏa mãn sao đó khi nàng đứng dậy, những ngón tay run rẩy bóp chặt lấy bó hoa. “Tôi cám ơn ngài đã hết lòng quan tâm, nhưng tôi thà là tự tiêu khiển một mình, giờ thì tôi vào trong.”
Nàng quay gót bước đi, quá nhanh đến nỗi lúc đầu chỉ có Michaela theo kịp. Trong lúc vội vã nàng không thấy được nét dị hợm thoáng qua gương mặt de Castaneda lúc hắn dõi mắt nhìn nàng đi, nàng cũng không lưu ý được hắn đã đột ngột chụp lấy tay cô Beatriz bằng thái độ xấc xược khi nàng đã đi qua, rồi bắt đầu nói với cô ấy bằng giọng khẽ khàng, hăm dọa.
-oo-
Lá thư không ghi địa chỉ, mở đầu một cách đột ngột như thể người viết không có thời gian để phí phạm trong những từ ngữ vô ích, và nhìn vào là biết thư được viết rất vội vã. Juana mỉm cười trước hàng chữ viết đẹp nắn nót: đại học Salamanca đã thay đổi lối viết nguệch ngoạc vấy đầy mực của Jaime. Thư này chắc chắn là do Jaime viết, nàng tự nhủ khi nhìn xuống tờ giấy. Đâu còn ai khác có thể xếp đặt một điều kỳ diệu như thế này chứ, sự giải thoát mà nàng đã từng thỉnh cầu với trời cao?
Nếu em có can đảm nhận lấy, sẽ có cách để thỏa mãn điều em ước muốn mà không bị gây tai tiếng: hãy đến cổng ở góc phía bắc trong nội viên của binh sỹ vào lúc nửa đêm, và có người sẽ ra gặp em.
Thư không có chữ ký, nhưng người gửi nhất định là Jaime. Bằng cách nào đó anh ấy chắc đã theo gót nàng đến đây, biết được cảnh ngộ của nàng và có ý định giải thoát cho nàng. Nhưng không bị gây tai tiếng – anh ấy đã tìm cách thuyết phục Miguel thay đổi cách suy nghĩ cho nàng rút lui khỏi hôn nhân này trong danh dự rồi sao?
“Có tin hay hả senorita?” Michaela thắc mắc.
Juana vội vò nát tờ giấy trong tay. “Không, không phải. Chỉ là món đồ chơi của chú lùn thôi – chỉ là bài đồng dao của trẻ con riddle-me-ree, hay tương tự như vậy. Tại sao chị lại hỏi?”
Michaela nhún vai. “Tôi chỉ mong nó làm cho tâm trạng cô khá hơn thôi,” chị nói nhanh hơn. “Chuyện trong quá khứ đã làm cô buồn kể từ khi cô biết phải thành hôn với công tước. Và cô còn tỏ ra khinh khi mấy người phụ nữ quý phái đó khi họ đến hầu hạ cô! Tôi nghĩ cái thứ ấy là thư tình của một tình nhân nào đó chắc sẽ làm cho cô vui trở lại.”
Đôi môi Juana thoáng nụ cười hồ nghi. “Có phải tôi rất gay gắt với condesa (bá tước phu nhân) de Araciel không?”
“Giống như cô thiếu tiền bà ấy! Thật như vậy đó! Lúc còn ở nhà tôi thấy cô đối xử lịch sự với mấy người mã phu hơn mà.”
“Vừa qua tôi thấy chị không vui lắm, Michaela – suy cho cùng chị có nhớ Zuccaro không?” Juana sờ bàn tay da ngăm của người hầu gái. “Hồi đầu khi ba tống tôi đi chị háo hức đến đây lắm mà.”
Michaela cau mặt, bắt đầu quay đi trước khi cố trấn tĩnh rồi dừng lại. “Mọi chuyện vẫn tốt, chỉ là bây giờ tôi–”
“Chuyện gì thế? Mau kể cho tôi nghe đi.”
“Tôi thích một người–” chị hối hả nói – “nhưng anh ấy không đoái hoài tới tôi... tôi đã ráng giở đủ chiêu thức rồi, nhưng anh quá cao ngạo. Người ta nói tôi quá thấp hèn không xứng đáng được anh ấy yêu mến, rằng trong chuyện yêu đương anh ấy chỉ tìm người thân thế trên nô tì thôi, không có người nào trừ các tiểu thư quý phái mới làm anh ấy vừa lòng.”
“Vậy thì anh ta không đáng để chị thở dài đâu!” Juana bật cười, vì cái mưu kế tuyệt diệu đã lóe lên trong tâm trí nàng. “Nếu anh ta khó chịu chỉ vì chị nghèo thì dễ lắm thôi...” Nàng cắt ngang lời biện hộ nóng nảy về cách lựa chọn của chị ta, giọng nàng thoáng chút dấu vết bốc đồng ngày trước. “Anh ta không dám từ chối chị nếu chị trang điểm đẹp đẽ giống như tôi, phải không?”
“Cô đang đùa sao, senorita.” Ánh mắt của cô hầu nửa ngờ vực nửa giận dữ.
“Không, tôi hứa với chị. Buổi tối chị có gặp anh ta không? Anh ta có đi đến phòng gia nhân sau khi ăn tối với các người khác không?”
“Đôi khi có, nhưng–”
“Vậy thì đơn giản thôi. Khi chị tới giúp tôi thay áo tối nay, chị phải mặc bộ áo tôi sẽ cho chị. Nếu như thế cũng không làm cho anh ta chú ý thì...” Nàng cố tình kéo dài câu nói, ngắm nét rạng rỡ bừng lên trên làn da nâu của cô gái Moorish.
“Cô nói thật chứ, senorita? Tôi có thể mượn một bộ của cô à?”
Chị chỉ làm bộ hỏi cho có lệ vì Michaela thường lợi dụng quần áo của cô chủ nhưng chưa bao giờ dám lấy những bộ đẹp sợ bị phát hiện. Giờ thì được toàn quyền, chị phải thỏa mãn lòng ham muốn của mình.
Juana mải mê suy nghĩ kế hoạch riêng của mình và quan sát bộ áo bằng vải thô màu nâu đỏ viền ren đơn giản của Michaela, với chiếc váy may túm lại giản dị và những lần váy lót không được hồ cứng, nên không nhận ra nét thắc mắc ẩn dưới ánh mắt vờ như ngạc nhiên ngây thơ của cô hầu.
“Không, không phải là mượn – cái đó là quà tôi tặng cho chị. Nếu chị bẫy được anh ta, chiếc áo đó sẽ là áo cưới: quà của tôi dành cho cô dâu.”
Món quà chia tay, nàng thầm nghĩ, nhưng Michaela bật cười hớn hở.
“Cô dâu! Tôi không dám hy vọng tới mức đó. Chỉ có các tiểu thư quý phái như cô mới có quyền nghĩ đến hôn nhân thôi.”
“Nhưng chúng tôi không được chọn người mình muốn lấy.” Juana vui vẻ nói khi nàng đứng lên, đút mảnh giấy gấp vào tay áo.
Đôi mắt Michaela chợt ánh lên vẻ gì đó như có lỗi, rồi nhanh chóng biến mất. “Cô có nỡ bỏ bộ áo đỏ của cô không, senorita?” Giọng nói nồng nhiệt hớn hở ra điều thúc ép “Tôi lúc nào cũng thích màu đỏ.”
“Cứ lấy bất cứ cái nào chị muốn.”
Bộ áo cô hầu vừa thay ra cũng đơn giản, dù thiếu kinh nghiệm Juana cũng có thể tự lo liệu được. Tối nay nàng sẽ đi ngủ như thường lệ, rồi thức dậy thay áo lần nữa sau khi Michaela rút lui. Nàng chỉ nhớ được lờ mờ vị trí của Patio of Warriors – bên trong khu vực bên ngoài lâu đài là một nơi nghiêm trang khắc khổ bao quanh với những pho tượng các chiến sỹ vĩ đại của Tây Ban Nha. Eugenio de Castaneda đã chỉ cho nàng thấy khu vực đó mỗi buổi sáng, nàng nghĩ mình có thể nhớ ra nó nằm ở chỗ nào.
Đột nhiên nàng ước phải chi nàng nhận lời mời của de Castaneda tiếp tục chuyến tham quan, giờ thì nàng cần vốn kiến thức đó của hắn. Nhưng cho dù nàng có trễ, Jaime vẫn ở đó đợi nàng.
-oo-
“Chuyện đó xong rồi chứ?” Câu hỏi cất lên hằn học.
“Vâng, thưa ngài. Xe đã đi khỏi cách đây nửa giờ.”
Eugenio de Castaneda xoa tay. “Được lắm, xe không đi nhanh đâu, ta đã lo liệu việc ấy rồi, đến lúc mụ già đó gặp ông em của mụ ca cẩm tầm phào, thì mọi chuyện ở đây đã đâu vào đấy. Ra ngoài đi–” hắn khoát tay ra lệnh cho người quản gia đang lăng xăng quanh đó – “và xem coi hành lý của Dona Beatriz đã gửi đi sau khi mụ ta đi chưa. Mụ ta đi vội đến nỗi không có thời gian sắp xếp hành lý.”
Histangua cúi chào, thân hình già nua sững người tỏ ý trách móc. “Tôi sẽ lo liệu, senor,” ông bất mãn đáp lời.
-oo-
Tâm trí Juana quá bận bịu nên không lưu ý đến sự vắng mặt của cô nàng trong bữa ăn tối qua. Nàng đơn giản cho rằng cô Tia đang ngồi đâu đó mà nàng không thấy được, rồi cũng không nghĩ ngợi gì hơn nữa. Nàng đang tập trung hỏi han ân cần condesa de Araciel và xin lỗi vì thái độ cộc lốc của nàng trước đó. Hành động của nàng khiến người phụ nữ gượng gạo mỉm cười và kiên quyết đề nghị được khuyên bảo trợ giúp nàng sau này. Thật khó mà lèo lái câu chuyện để tìm hiểu vị trí chính xác của Patio of Warriors, nhưng người phụ nữ già thỏa mãn với thái độ mới mẻ dễ dãi của Juana đã nhanh chóng bị nàng dỗ dành giải thích tất cả mọi điểm đặc trưng nổi bật nhất của lâu đài. Không một người nào trong hai người họ đề cập đến công tước.
Lúc ngồi trong sảnh đường, nghe lối nói chuyện chậm rãi của condesa de Araciel diễn đạt chăm chú xác đáng đường đi nước bước thì dường như rất dễ dàng. Nhưng giờ đây, trong bóng tối, những khoảng cách mà nàng mường tượng đã nhân lên nhiều lần; mỗi chỗ ngoặt lạ lại là một nguy cơ sai lạc khác, đầu nàng quay cuồng với bao phân vân và ước đoán khi nàng lẻn ra khỏi phòng ngủ.
Nàng và Michaela có cùng chiều cao, cả hai đều thanh mảnh nhỏ xương, xem ra chiếc áo vải của Michaela cũng đơn giản dễ sửa soạn. Nàng cũng có được giây phút thú vị trong lúc giúp Michaela tròng vào bộ áo xa hoa đến kỳ khôi bằng hàng thêu kim tuyến màu đỏ với váy lót dệt bằng sợi vàng, rồi ngắm chị ta vênh vang ra đi tìm tình yêu mới. Đối với một kẻ nô tì đời sao mà đơn giản, Juana thầm nghĩ với đôi chút ghen tị: khi chị ấy thích người đàn ông nào thì cứ thế tỏ rõ cho họ biết, rồi rủ anh ta tình tự với mình, dễ dàng và tự nhiên như hít thở, như ăn uống, như ngủ nghê. Còn đối với người giàu có thì hoang đường, hầu như là quái đản. Họ đặt ra những luật lệ để tước đi tự do của chính bản thân mình, tự do mà kẻ khốn khó hơn lại có được.
Tấm kính mờ tối phản chiếu hình ảnh một cô thôn nữ khi nàng lén ra cửa. Chiếc áo vải giản dị được thắt kín đáo bên ngoài áo chemise của nàng, bàn chân thon trong giày gót thấp, và mái tóc chải đến óng mượt bồng bềnh cho buổi tối này được búi gọn sau gáy. Cho dù có người nào thấy nàng, Juana tự trấn tĩnh, họ cũng không thể nhận ra. Bóng dáng thấp hèn trong bộ áo vải nâu không thể nào là bà con thân thuộc gì với senorita de Arrelanos với ánh mắt buồn thảm, dáng dấp uy nghi – đấy chỉ là một cô gái nông dân đi gặp tình nhân trong tâm trạng vừa phấn khích, vừa vui mừng e sợ.
Nàng dừng lại, đưa tay lần đường gờ trên bờ tường bên cạnh. Nàng không dám mang đèn theo sợ bị phát hiện, và giờ đây cái bóng tối lù lù kia trông giống như một tường thành. Nàng chỉ trông mong có đèn được đốt lên dọc theo đường đi – có lẽ là nến thắp lên trong các đại sảnh hay đèn thắp cho gia nhân làm việc. Nàng không tin vào giác quan của mình để tìm đường trong một nơi rộng lớn dường này.
Tường thành lành lạnh dưới ngón tay nàng, Juana có cảm giác hơi lạnh đang len lỏi lên cánh tay mình. Hơi thở của nàng, tiếng sột soạt của bộ áo mượn nghe vang lộng khác thường. Bóng tối như đang đè nặng trên người nàng, chú ý đến từng cử động của nàng. Nhưng khi liếc xuống chiếc áo choàng xám khoác bên ngoài nàng nhận ra người ta khó thấy được nàng nếu không có đèn chiếu vào.
Nghĩ đến đây nàng thấy thoải mái một chút, nàng níu chặt lấy tấm áo choàng khi lần đường ra cầu thang, cố chống lại cơn sợ hãi đang dâng lên. Sợ nếu như nàng quên lời condesa nói, sợ nếu như nàng đi sai chỉ một bước, nàng sẽ phải lang thang mò mẫm đường trong lâu đài cho tới sáng, đến mãi lâu sau khi Jaime vì thất vọng đã bỏ đi. Nàng không dám nghĩ đến de Castaneda sẽ làm gì nàng sau đó, khi hắn lấy tư cách trừng trị hạnh kiểm nàng. Cổ nàng như nghẹn lại, nhưng nàng cố gắng dằn cơn sợ xuống. Thật là dại dột khi cứ nghĩ đến xui xẻo, nàng giận dữ tự nhủ, khi từng bước sắp tới sẽ đưa nàng đến với Jaime. Nàng thì thầm tên chàng như đọc thần chú, đưa tay bịt miệng, hốt hoảng kêu khẽ, rồi nhắm mắt lại như thể cố nhớ lại mọi chi tiết.
Không thể nào, nàng thầm nghĩ, mình lại có thể quên được – Jaime là người đẹp trai và tình tứ, người giải cứu nàng khỏi cái định mệnh không tài nào diễn tả được. Nàng phải để nét mặt Jaime trong tâm trí trên đường đến tìm chàng.
Tiếng vang của nhịp tim hoảng sợ khiến nàng hạ tay xuống. Một toán binh sỹ có thể bắt gặp nàng trong khoảng thời gian đó, nàng khinh miệt tự nhủ; mắt lòa tai điếc như thế, nàng có thể bị bao vây mà không hề biết. Thở một hơi sâu nàng lại bước đến phía trước, tiến vào vùng tối thăm thẳm, dang hai tay lần mò theo bờ thành.
Mắt đã dần quen với bóng tối, nhưng nàng lơ đi những hình thù của cái bóng xam xám khi tiến gần đến một khuôn cửa sổ hay một lối đi mở ngỏ, tất cả chỉ trông cậy vào tay và tai, y như người mù. Những cầu thang dường như lượn sâu đến vô cùng khi nàng lần xuống, chân nàng dò dẫm thận trọng từng bước một, mạch đập vang dội như sấm sét trong tai. Nàng chợt run rẩy như đang đợi một cơn đại hồng thủy sắp xảy ra. Rồi đứng trụ hết chân này đến chân kia, nàng đứng lặng yên, nghe ngóng. Có tiếng nói từ căn phòng bên dưới, tuy ở tuốt đằng xa nhưng đang từ từ tiến đến gần hơn, rồi đến ngay chân thang.
Juana nín thở, tay bám chặt vào lan can. Căn cứ vào giọng nói của họ thì có khoảng năm hay sáu cặp, họ rõ ràng đã ăn tối no nê xong. Nếu phòng ngủ của họ nằm trên lầu, họ không còn lối đi nào khác là phải đi ngang qua chỗ nàng, nếu có người nhận ra nàng, nàng xem như tiêu đời. Nàng căng thẳng đứng đợi, khó nhọc giữ cho người cân bằng giữa hai bậc thang, bắp chân căng cứng nhức nhối.
“Con bé đó khá đấy, anh phải thừa nhận thôi.” Người nào đó trong bọn họ nói, và người khác cười nho nhỏ.
Giờ thì những cái bóng của họ đã hiện ra, dưới ánh đuốc bóng họ vươn dài như bóng yêu tinh, tiến về hướng cầu thang, ba đàn ông, hai phụ nữ. Chỉ trong chốc lát họ sẽ vượt qua lối đi có mái vòm và bắt đầu leo lên thang.
“Ồ, tôi cho anh đó, đối với nó là quá đẹp rồi, con bé đáng thương. Không có đàn bà con gái nào, dù tội lỗi đến đâu, đáng bị chịu người chồng như vậy – nhưng sau này ít ra còn có nhiều người sẵn sàng an ủi cô ta.”
Có tiếng cười rì rầm, Juana nín thở. Những cái bóng lắc lư nghiêng ngả. Một lát sau những đốm sáng lộ liễu nhạt dần, tiếp theo đó âm thanh tiếng cười nói cũng thoảng đi. Họ đã đi khuất. Nàng không thể tin nổi vận may của mình, nhưng họ đã đi – phòng của họ chắc nằm ở nơi khác trong lâu đài.
Nàng vẫn nín thở chờ cho đến khi xung quanh hoàn toàn tối và yên lặng trở lại, đến lúc ấy nàng mới nhận ra chân mình bị chuột rút đau nhói. Cố không co người lại, nàng bước đều về phía trước, ép chân tay nàng tuân theo sự điều khiển của lý trí. Khi nàng xuống được tới sàn, chuông nửa đêm bắt đầu gióng lên.
Một cách tuyệt vọng, liều lĩnh nàng bắt đầu chạy. An toàn giờ đây không quan trọng bằng gấp rút, phổi của nàng như bị hơi thở thiêu cháy. Nếu Jaime không đợi, nếu chàng bỏ đi trước lúc nàng tới, nàng sẽ mất hết. Giờ đây nàng không màng gì đến tiếng giày khua vang khi đi hối hả, nàng chạy băng qua lối đi và sân, nương theo bản năng vô hình chỉ đường cho mình. Ngoài trời vầng trăng lưỡi liềm mỏng mảnh soi vừa đủ sáng để nhìn gần chung quanh, rồi nấc lên một tiếng nhẹ nhõm nàng đã nhận ra những hình dáng khổng lồ với các vũ khí bằng đồng, được đặt cao trên các bờ tường trong sân. Toàn thể không gian to lớn trống trải, nhưng cảm giác thảnh thơi quá lớn đến độ nàng có thể chạy xuyên qua đám đông mà không buồn quan tâm đến điều gì.
Góc phía bắc, hướng nào là hướng bắc? Có tất cả ba cửa cổng và một cửa thông vào lâu đài – nơi nàng vừa mới đi qua. Trong bóng tối tất cả cửa ngõ trông như vô hình. Nàng nuốt khan, thở hổn hển. Cổng trước mặt và về hướng trái dường như dẫn đến nhà để xe và chuồng ngựa, nhưng cái phía bên phải – chắc chắn Jaime sẽ gặp nàng ở đó, chỗ đó chỉ có một cánh cửa chắn giữa họ và thế giới bên ngoài.
Đột nhiên những bóng tối bên dưới cửa cổng không còn đe dọa nữa, vì hình như nàng thấy được có sự di chuyển ở đó, như thể có ai đấy đã bước sâu vào bóng đêm. Kêu lên một tiếng nhỏ chân thành cảm kích, Juana chạy bừa xuống các bậc thang vào trong bóng tối của lối đi che mái vòng cung, rồi thình lình dừng lại như thể vừa chạy xuyên vào bức tường trống rỗng.
Lối vào cổng vắng tênh.
-oo-
Trong một lúc lâu Juana chỉ có thể đứng đấy, ráng lấy hơi, trong lúc cảm giác buồn nôn choáng ngợp phủ chụp lấy nàng. Mồ hôi ứa ra trên thái dương và sau gáy dưới làn tóc dày, miệng nàng như có vị chua, lợm giọng. Phải chi nàng can đảm hơn, hay nàng tạo điều kiện cho nàng có thêm thời gian – hay vội vã vượt qua đám cận thần ngồi lê đôi mách thay vì trốn trên thang như một kẻ hèn nhát –
Nàng nín thở. Cổng vào chạy hết bề sâu của tòa tháp bên trên, xây bằng đá hoa cương bề mặt nhẵn bóng – một cỗ xe và các con ngựa kéo có thể núp trước cổng bên dưới mái vòm hình cung lớn. Trong nỗi kinh hoàng tuyệt vọng nàng đã bỏ sót không nhìn ra một khung cửa cắt vào trong tòa tháp đá, ngay phía bên này cửa cổng khổng lồ trơ trọi. Cửa trông không đủ sâu cho một người nấp, nhưng lúc nàng lại gần hơn nàng thấy có ánh sáng yếu ớt chiếu ra bên dưới cửa. Nàng đưa tay sờ mặt gỗ trống xem xét đó đây, cánh cửa bỗng bật mở êm ru dưới ngón tay nàng.
“Jaime?” Chỉ là tiếng thì thào, nàng không dám lên tiếng gọi. “Jaime?”
Ánh sáng dường như rọi từ trên đỉnh một cầu thang hẹp chạy từ ngay bên trong cổng đến căn phòng phía trên cổng vào, trên mỗi bậc thang là một lằn vàng nhạt càng xuống càng yếu dần cho tới chỗ nàng đang đứng thì hầu như tối đen như màn đêm phía sau. Nàng thận trọng bước tới một bước, nghe ngóng, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra.
Giữ chặt áo choàng sát vào người nàng liều lĩnh tiến thêm vài bước nữa rồi dừng lại. Jaime sẽ không mạo hiểm đi tìm tòi bằng cách vào cửa và để đèn cháy sáng như thế. Chàng biết đường đi nước bước trong lâu đài còn ít hơn cả nàng, và chàng chắc sẽ đợi ở chỗ không có nguy cơ bị người khác bắt gặp và báo động. Tim đập thình thịch, nàng xoay người thoái lui, lòng đầy sợ hãi vì bị phát hiện, vì phải nếm trải đầy đủ mùi vị thất bại còn tươi rói. Chuyện đó sẽ sau này sẽ xảy ra, nhưng trước tiên nàng phải ra khỏi chỗ này.
Phía trước nàng cánh cửa đã đóng kín, chặn mất lối ra màn đêm bên ngoài. Trong khoảnh khắc Juana chỉ biết chết lặng ngó đăm đăm vào khe hở càng lúc càng hẹp dần cho đến khi đóng hẳn, tránh không quay về phía bóng dáng đang đợi nàng sau cánh cửa. Giờ cái bóng đó đang im lặng dang một cánh tay chắn lấy ngưỡng cửa, chăm chú ngắm nàng. Cuối cùng khi nàng xoay đầu, cái mà nàng thấy được là đường nét của bờ vai rộng, vạm vỡ, tấm áo chemise trắng bị phân thành từng ô bởi cái bóng của nàng tương phản trên nền gỗ tối, và đôi mắt màu lục tinh anh không lộ rõ trên khuôn mặt phủ đầy bóng tối của Tristán.
“Hoan nghênh cô đến chỗ ở của tôi, madam.” Giọng nói của chàng lạnh lùng, trầm tĩnh.
“Là anh?” Từ ngữ ấy gần như làm nàng nghẹn thở. “Anh làm gì ở đây?”
“Tôi đã nói với cô rồi, đây là chỗ của tôi. Cô đã cấm tôi không được gặp cô, vì thế tôi phải đem cô đến chỗ của tôi. Cô đã quá nôn nóng đến đây để thay đổi tình thế của mình,” chàng khô khan nói thêm, “nhưng cô không cần phải làm vậy. Tôi sẽ đợi mà.”
Mắt chàng chiếu lên người nàng, xét đoán dáng dấp thon thả đang căng thẳng cự tuyệt hoàn cảnh đang xảy ra trước mắt, đôi mắt đen xoe tròn hằn sâu nỗi kinh hoàng không nói nên lời. Mũ áo choàng đã tuột khỏi đầu nàng, và những dải tóc đen được vấn thành một búi sau gáy khiến nàng trông giống như hình ảnh Đức Mẹ đồng trinh đang kinh hãi.
“Tôi không hiểu anh nói gì, senor. Tôi đến đây để gặp một – một người bạn, nhưng hình như tôi đã quá trễ. Hãy cho tôi ra ngoài.” Nàng nói bằng giọng lạnh nhạt quen thuộc, đợi chàng tránh sang một bên.
Thay vì thế, chàng cố tình nói, “người bạn Pedrino rất vui khi trở thành sứ giả đưa tin cho tôi, mặc dù chú ấy không hề hay biết ý định của tôi khi tôi đưa hoa cho chú. Cô không trễ lắm đâu.”
“Anh... đã gửi lá thư đó?”
Chàng hơi cúi đầu.
“Vậy thì, Jaime –” Nàng ngưng bặt, lắc đầu một cách bất lực.
Không có điều gì ngoài sự tưởng tượng của nàng đã liên kết tin nhắn đó với Jaime de Nueva, và giờ đây nàng phải đối diện hậu quả từ hành động liều lĩnh dại dột của mình, là tránh cái bẫy sập này nếu nó đúng là cái bẫy. Nàng đăm đăm nhìn trả lại người tùy tùng, nét mặt hằn lên căm ghét.
Chàng vẫn cao hơn nàng dù nàng đang đứng cách chàng nhiều bậc thang, và sự hiện diện của chàng trông áp đảo hơn bao giờ hết trong khoảng không gian chật hẹp như thế này. Chàng vẫn đứng đấy bất động, thở êm ái như mèo, trong lúc hơi thở nàng dường như cào xước, xé rách xuyên suốt cơ thể nàng.
“Anh muốn gì ở tôi – tại sao anh mang tôi tới đây?”
“Cô không đoán được sao?”
Nàng vô tình lui lại một bước cao hơn. Giờ đây mắt nàng gần như đã ngang tầm với mắt chàng, và nàng thấy một tia nhìn băn khoăn lo lắng lóe lên trong đáy mắt ấy như lưỡi lửa lướt qua nhanh như chớp.
“Dù bất cứ nguyên nhân gì, anh phí phạm tâm trí của anh rồi, senor. Tôi không ở lại đây đâu, và tôi đã không đến đây nếu biết được kẻ viết thư đó là ai–” Nàng ngưng bặt khi chàng di chuyển, thong thả tiến một bước về phía nàng. “Nếu anh không giữ khoảng cách, tôi sẽ kêu cứu. Các gia nhân khác–”
“Vào giờ này các gia nhân khác đã lên giường cả rồi hay đang chè chén chúc tụng hạnh phúc tương lai của Bartolomé. Ngoài ra, họ đều biết an toàn của cô thuộc về trách nhiệm của tôi – Eugenio đã bắt tôi là người chịu trách nhiệm duy nhất nếu có bất cứ điều gì làm cô khiếp sợ tối nay.”
“Bác tôi –” Juana lui thêm một bước nữa.
“Tôi không chắc bà ấy nghe được tiếng cô gọi.”
Nàng liếc nhanh chung quanh, cố chống lại nỗi hoang mang sợ hãi. Các bức tường hai bên bằng đá cứng, gần đến nỗi chúng chỉ vừa cách vai chàng một khoảng nhỏ, chặn mất lối thoát từ cả hai phía. Thở hắt ra nàng quay người chạy vụt lên thang về hướng ánh sáng, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải tách ra khỏi chàng xa hơn. Có một ngọn đuốc đốt trên đầu thang trơ trọi. Qua khỏi chỗ đó nàng thấy một căn phòng hẹp và dài, trống trải và khắc khổ như tịnh thất của một nhà tu, chìm trong bóng tối nhưng có ánh trăng le lói xuyên qua các cửa sổ cao, hẹp. Trong giây phút chí tử ấy nàng ngập ngừng, bất động, và khi liếc về phía sau nàng thấy Felipe Tristán đứng sau nàng chỉ vài bước.
Khi chàng tiến đến gần nàng, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đuốc soi vào bên má sẹo một thoáng ngắn, hằn rõ những đường nét khắc nghiệt trên mặt chàng, bề mặt nghiêm nghị bị hủy hoại vì đường sẹo nhăn nhúm như cày ngang qua da thịt. Juana nghẹn ngào kêu lên kinh hãi. Và chàng đã nghe được tiếng kêu, vì có thoáng gì đó lay động trong đôi mắt xanh biếc như mắt mèo.
Vô tình nàng co rúm người lại, ấn lưng vào vách tường đá cứng. Chàng đứng sát nàng đến độ nàng thấy được ánh vàng và đồng lấp lánh trên vùng ngực sâu bên dưới làn áo chemise để ngỏ. Nàng vụt mắt ngó sang hướng khác, thà là nhìn vào bất cứ cái gì – bất cứ cái gì – còn hơn là hình dáng mạnh mẽ đang đe dọa che khuất tầm mắt nàng. Nền tường cứng làm lưng nàng thâm tím khi chàng đưa tay xiết lấy gáy nàng, vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng.
“Nhìn vào tôi.” Giọng chàng đều đặn, không hề động lòng. “Tôi nói là nhìn vào tôi.”
Câu nhắc kiên quyết lạ lùng cũng giống như sức ép của ngón tay cái trên hàm của nàng khiến nàng thảng thốt ngước mắt lên nhìn. Nàng nghe chàng nói một cách gay gắt. “Cô có còn chậm hiểu nếu biết tôi cũng là một người đàn ông chứ không phải đơn giản chỉ là một kẻ hầu cận?”
Nàng chỉ còn đủ thời gian bật lên tiếng kêu buốt xé trước khi vòng tay chàng giam cầm lấy nàng và môi chàng lần tìm môi nàng. Trong thoáng đầu tiên của nụ hôn nỗi ghê tởm hầu như làm nàng ngạt thở. Qua làn áo vải nàng cảm nhận được suốt chiều dài thân hình chàng cứng cáp áp vào nàng không chút thương xót, còn nàng thì chống đối như một nàng cọp cái cố thoát ra khỏi luồng cảm xúc. Nhưng thân hình mạnh mẽ đó đã khiến nàng bất lực, và nàng cảm thấy chàng luồn tay vào tóc mình đã bị chàng xổ ra trước đó, quấn tóc vào cổ tay chàng giữ mặt nàng ngẩng lên chờ đợi nụ hôn của chàng. Đường sẹo gồ ghề như dấu sắt nung ấn ngang qua hai cánh môi hé mở. Rồi chàng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua mặt nàng.
“Đừng.” Nàng thì thầm, không biết mình đang phủ nhận điều gì, chỉ biết phản đối sự đòi hỏi trên mặt chàng. “Đừng, anh không nên.”
“Cô trinh nữ đáng thương.” Giọng chàng châm biếm. “Thế cái gì làm cô ghê tởm? Có phải cái này không?”
Bàn tay kia chụp lấy tay nàng, ấn mạnh những ngón tay nàng vào bên má sần sùi. Bên dưới đầu ngón tay nàng là làn da đã cạo râu hơi nham nhám, rồi đến đường sẹo nhẵn cứng. Nàng cứ ngỡ vết sẹo ấy sẽ lạnh như da rắn, nhưng nó lại ấm áp, là một đường lõm tàn nhẫn trên vùng da thịt bị tàn phá, dầy bằng bề ngang ngón tay thon mảnh của nàng. Nàng kêu lên phản đối khi bàn tay chàng vẫn thúc ép trên tay nàng, lướt dọc theo vết sẹo tàn bạo đến miệng chàng, và môi chàng quét vào lòng bàn tay nàng ve vuốt một cách chế giễu. Kế đến nàng nghĩ là chàng đã nói, “Hay là cái này?” và tay nàng bị kéo vào người chàng, từ ngực xuống đến sườn, đến vùng bụng săn cứng thành những múi cứng như thép, rồi xuống sâu hơn nữa tới nguồn sinh lực đang tăng trưởng đến không ngờ khiến nàng sửng sốt kêu lên đột ngột trước lúc nỗi hoang mang kinh sợ phủ chụp lấy nàng.
-oo-
Nàng quất lia lịa vào người chàng, lao cả thân hình vào vòng tay như thanh chắn của chàng, bàn tay còn lại tự động giơ lên cào mắt chàng. Tristan giật ngược đầu nàng ra sau và cúi xuống chiếm đoạt miệng nàng lần nữa, cố tình tước đoạt hai cánh môi bên với sức công phá mãnh liệt hơn bất cứ luồng nhiệt nào. Nàng không lưu ý dây thắt áo choàng của mình đã bị tháo ra và áo choàng đã tuột xuống chân, không biết rằng chàng đã nhanh tay khéo léo tháo luôn chiếc áo vải nâu cho đến khi nàng có cảm giác bàn tay chàng đang thám hiểm đồi ngực trần mềm mại.
Trong một lúc lâu đôi mắt xanh lục đầy chế giễu gặp gỡ ánh mắt đen đong đầy thù hận, rồi rèm mi của Juana lay động và rủ xuống. Nàng run rẩy không cách gì điều khiển được khi chàng nhanh chóng giữ lấy tóc nàng, bàn tay còn lại di chuyển một cách điêu luyện khắp vùng ngực bỏ ngỏ cho đến lúc những tín hiệu của cơ thể nàng đã nhấn chìm nỗi ghê tởm trong tâm trí. Khi chàng nhấc bổng nàng lên tiếng kêu phản kháng của nàng chỉ là chuỗi từ ngữ rời rạc không rõ ràng. Chàng bế nàng qua cửa vào căn phòng tối bên trên. Lúc chàng đá cánh cửa đóng lại và bóng tối đã bao trùm lấy họ, chàng nói bằng giọng châm chích. “Trong bóng tối cô sẽ thấy tôi tuấn tú hơn.”
Nhận biết mình đang ở đâu đã chấn động tất cả giác quan của nàng đến bừng tỉnh. Trong cơn xao động khơi gợi bởi những cái ve vuốt của Tristan nàng đã quên mất ý định bỏ trốn lâu đài, quên Jaime, quên de Castaneda, và thậm chí quên luôn cả Bartolomé. Nàng căm ghét chàng, nhưng sự mơn trớn của chàng đã thắp lên phản ứng lạ kỳ khiến nàng kinh hoàng, và nàng hiểu được chàng cũng biết được điều ấy. Khi chàng đặt nàng xuống nàng thét lên dữ dội, âm thanh vang dội bén ngót khắp các vách tường đá trống trải, ngay trong lúc đó Tristán giơ tay tát thẳng vào mặt nàng.
Cú đánh không mạnh, hầu như không đáng kể, nhưng làm nàng chao đảo suýt ngã. Tiếng hét ngưng bặt, nàng cúi đầu, tay xoa xoa vào bên má vẫn còn nhoi nhói. “Anh – anh dám –”
Juana không thấy được nét mặt chàng khi chàng nhìn xuống nàng, nhưng nhìn ra được một lằn chớp bạc đổ dài qua tay chàng khi Tristán điềm tĩnh tháo dây thắt cổ tay áo. “Chúng ta hãy đối xử với nhau nhẹ nhàng, tôi cũng không cần phải làm cô đau.”
“Tôi ghét anh.”
Lời phản bác nhỏ rứt, run rẩy, và trong một thoáng những ngón tay đang cởi nút dây ngưng lại. Rồi chàng nói bằng giọng đều đặn tự bao giờ, “À, điều đó không quan trọng,” và tiếp tục với việc của mình không màng ngó lên.
Juana muốn giấu đi đôi mắt mình, nhưng không hiểu tại sao ánh mắt nàng như bị dán chặt, bị thôi miên: bộ sắc phục của người tùy tùng đã che phủ làn da rám nắng của một con mãnh sư. Ánh trăng đọng trên dáng dấp chàng như những giọt nước nhỏ li ti làm mái tóc màu đồng sẫm lại thành tím, soi rọi trên bờ vai xuôi xuống uyển chuyển, trên cánh tay đang chuyển động, trên bờ hông hẹp thuôn xuống bắp đùi dài rắn rỏi. Khi chàng xoay qua nàng, lời nói cất lên như một mệnh lệnh.
“Juana.”
“Đừng.” Nàng lắc đầu dữ dội, “Đừng, đừng, đừng mà...”
Lời nàng nói nghe sao khờ khạo như bản thân của chàng công tước, nàng nghĩ một cách rời rạc.
Tristán ôm chặt lấy nàng và lôi nàng đứng dậy, nàng cảm thấy chàng kéo chiếc áo vải qua khỏi vai nàng, trút bỏ áo xống cho nàng không chút từ tâm như thể nàng là một con búp bê. Khi nàng cố che lại thân hình trống trải của mình, chàng cầm lấy tay nàng, tiến lại sát đến độ nàng cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng toát ra từ làn da trần của chàng, như thể chàng đang che chắn vẻ e lệ của nàng bằng chính thân thể chàng. Juana rùng mình khi cảm giác bàn tay chàng vẫn kiên quyết ngự trị trên hông nàng, rồi nàng ngước lên nhìn vào ánh mắt thấu xuốt màu lục.
“Vẫn còn nhiều thời gian để ngắm cô,” giọng chàng mỉa mai, “nhưng giờ đây vuốt ve, nghe, và nếm đối với tôi là đủ thỏa mãn.”
Nàng né đầu sang một bên tránh miệng chàng khi chàng cúi người xuống nhưng chàng uốn thân hình nàng ra sau, thúc đẩy nàng ngả xuống giường với cả tràng dài ve vuốt như thôi miên cho đến khi nàng tựa lưng hẳn xuống giường gối đầu trên làn tóc xõa tung. Đến lúc ấy chàng đưa tay ôm lấy mặt nàng, giam cầm khuôn mặt ấy cho nụ hôn sắp đến.
Nàng rên lên nhè nhẹ cố đẩy người chàng ra khi nàng cảm thấy cơ thể chàng phủ lên nàng, nhưng chỉ như là đẩy một tảng đá hơ nắng. Sức lực nàng đã không còn, không còn gì cả ngoài sức nặng kinh khủng bên trên người nàng, xương nàng như rạn vỡ, tóc cọ xát vào ngực nàng khi nàng cố chống trả thoát ra. Chàng muốn nghiền nàng đến chết hay sao, nàng điếng người thầm nghĩ. Nếu nàng không thoát ra được, chàng sẽ giết nàng mất thôi...
Nàng quá ngây thơ để biết phải chống đỡ thế nào khi chàng tách đùi nàng ra. và chỉ bằng động chạm dò dẫm đầu tiên đã khơi lên một tiếng kêu khẽ xuyên suốt cổ họng nàng, tiếng kêu không tài nào diễn tả được ý nghĩa của nó là gì. Chính là nó đấy, nàng nghĩ thầm, cái quyền năng ngạo mạn này đã tước đoạt thân thể phản bội tráo trở của nàng, cái cảm giác mà nàng ghét cay ghét đắng và sợ hãi cùng cực từ giây phút đầu tiên nàng nhìn Felipe Tristán.
Giờ đây thì cái quyền năng cứng cáp đó đã áp sát vào người nàng, đòi hỏi nàng nhượng bộ khiến nàng thở hắt ra kêu thét lên; rồi tiến vào bên trong nàng, buốt nhói không cách gì lay chuyển được. Nàng vẫy vùng bất lực, như một con chim trúng đạn, rồi run rẩy, ngực vẫn còn phập phồng.
“Làm ơn–” tiếng nói nàng rời rạc nghẹn ngào vì kinh hãi – “làm ơn, tôi không thể. Tôi không thể nào đâu!”
Nàng mở đôi mắt nhạt nhòa thấy chàng đang nhìn nàng một cách điềm tĩnh, dường như tâm trí và tình cảm của chàng không hề dự phần trong cuộc chiếm đoạt không chút xót thương này. Rồi chàng nói bằng giọng chỉ vừa đủ nghe. “Cô không thể nào sao?” Và thân người chàng bắt đầu chuyển động.
Cơ thể nàng chấn động, co rút khi tiếp xúc với cơn đau như thể nàng vừa bị một nhát kiếm sắc nhọn xuyên thấu thân thể. Nàng không tài nào hiểu được sự chuyển động theo bản năng ấy đã đẩy nàng vào vòng tình tự của kẻ yêu nhau nhưng lại với người đàn ông nàng căm ghét, chỉ biết rằng cánh tay đang ôm nàng thật an toàn mạnh mẽ, đong đưa vỗ về như thể xoa dịu cơn đau của nàng.
Nhưng sự vỗ về ấy hoàn toàn không xoa dịu chút nào. Nó là lửa nóng, là băng tuyết, là thác lũ đang ào ạt cuốn qua thân xác nàng. Nàng thở gấp gáp bám vào bờ vai rộng như lo sợ vuột mất điểm tựa.
-oo-
Thời gian tưởng chừng như vô tận mãi đến lúc nàng nhận ra mình đang ở đâu. Mặt nàng vùi vào vai của Tristán, và mùi vị muối trên da chàng vẫn còn vương vấn trên môi nàng. Vòng tay của nàng xiết chặt ngang qua lưng chàng, và chàng hờ hững lần theo những đường cong trên người Juana đầy sở hữu khiến nàng rùng mình. Chỉ khi động đậy nàng mới nhận ra phần còn lại của câu chuyện, và thình lình sững người lại trong vòng tay chàng, mọi bắp thịt căng ra kêu gào phản đối.
Chàng giữ lấy nàng không cần phải tốn sức, vẫn để nàng tự hành hạ bản thân cho đến lúc mệt rũ, rồi cất tiếng. “Cô chỉ phải cứu lấy lời thề của tôi nếu cô muốn bỏ đi. Tôi từng thề không để mất cô cho đến khi cô nhận lời lấy Bartolomé – bây giờ thì cô còn khước từ nữa không?”
Bầu không khí yên lặng đến đau đớn, nước mắt vô tình tràn xuống má Juana. “Ngài công tước quá danh giá nên không muốn hạ mình để hãm hiếp hay sao?” Nàng gặng hỏi, giọng vỡ òa trước khi môi Tristán đáp xuống môi nàng với nụ hôn ngắn ngủi, tan nát.
“Cô sỉ nhục tài năng của tôi,” chàng lên tiếng phản đối rồi lăn khỏi người nàng.
Cảm giác mất mát lạ lùng bất chợt dâng lên dồn dập trong nàng, để giấu đi cảm giác vừa đến nàng giật lấy khăn trải giường, vây quanh người nàng trong lúc chàng mặc quần áo thật nhanh chóng như người vừa hoàn tất một trọng trách và đang vội vã làm nốt chi tiết cuối cùng. Nàng đã nhận ra mình bị lừa. Chàng đã chiếm đoạt nàng một cách lạnh máu không hề có chút tình cảm nào, thậm chí cũng không phải vì thèm khát nhục dục, chỉ như là một kế sách trong một trận đấu mà chàng được thuê để thắng trận. Và chàng đã thắng. Nàng không còn lựa chọn nào khác là phải thành hôn với một tên ngốc mồm miệng rớt dãi mà bọn họ gọi là công tước, bởi lẽ không một người đàn ông nào khác chịu lấy nàng sau sự ô nhục như thế.
“Anh nói đúng.” Mắt nàng ráo hoảnh lúc nàng nhìn đăm đăm vào bóng tối. “Giờ thì tôi không dám gây sự với bất cứ người chồng nào nữa.”
Chàng cúi xuống nhặt chiếc áo chemise đã thay ra lúc nãy, trong một thoáng nàng nghĩ chàng không nghe được nàng nói gì. Chàng vươn thẳng người và quay sang nàng, không một cảm xúc nào tỏ lộ trên khuôn mặt như một chiếc mặt nạ được chạm khắc, chỉ có đôi mắt chàng lóe lên như sắc ngọc lục bảo nhạt. “Vậy thì tôi có thể lãnh được tiền công của mình rồi.” chàng chỉ nói bấy nhiêu. “Nào, cô mặc áo vào đi, giờ thì tôi có được đặc quyền hộ tống ngài công tước phu nhân về lại giường riêng của ngài.”