Một tháng lặng lẽ trôi qua, suốt cả một tháng này Nghiêm Uy luôn luôn xuất hiện bên cạnh Lý Nhược, cánh cửa Lý gia vừa mở ra Lý Nhược cùng Tiểu Bảo Bảo đã nhìn thấy Nghiêm Uy đứng trước đấy, cô hít sâu một hơi, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu: “Tại sao ngày nào anh cũng xuất hiện thế? Không phải anh rất là bận hay sao? Anh là chủ tịch Nghiêm thị đấy.”
“Nghiêm thị còn có những người đứng đầu khác, hơn nữa anh đã giải quyết hết công việc của mình rồi, chỉ khi có những việc quan trọng cần anh ra mặt thì anh mới ra mặt thôi.” Nghiêm Uy cười nhẹ đáp lại, tất cả công việc anh đều cố gắng xử lý vào mỗi buổi tối, ngày nào anh cũng đến đây rất sớm là bởi vì sợ Lý Nhược và Tiểu Bảo Bảo sẽ đột ngột quay về Mỹ, anh còn lén lút cho người canh ở đây phòng cô và con trai bay về trong đêm mà anh không hề hay biết.
Tiểu Bảo Bảo thấy Nghiêm Uy hai mắt liền phát sáng, suốt cả một tháng cậu luôn được Nghiêm Uy đưa đi chơi rồi ăn uống nên bảo bảo cực kì thích anh.
Nghiêm Uy khom người xoa đầu Tiểu Bảo Bảo, anh nở một nụ cười ôn nhu, yêu thương của một người cha, hỏi cậu: “Tiểu Bảo Bảo! Hôm nay con muốn đi đâu ba sẽ đưa con đi.”
“Cháu muốn đi ngắm hoa anh đào và ăn kem ạ, chú hãy mau dẫn cháu đi đi.” Tiểu Bảo Bảo phấn khích trả lời, hôm qua cậu thấy trên ti vi chiếu cả một con đường toàn trồng hoa anh đào hơn nữa ở đấy còn có bán cả kem và kẹo, cậu rất thích, rất muốn đi đến đó ngay.
“Được, bây giờ ba sẽ đưa con và mẹ đi đến đó chơi, chúng ta đi thôi.” Nghiêm Uy gật đầu đồng ý ngay lập tức, anh đáp lại Tiểu Bảo Bảo với giọng điệu vô cùng cưng chiều, tuy Tiểu Bảo Bảo không gọi anh một tiếng ba nhưng có thể chấp nhận như thế này thì anh đã rất vui rồi.
Lý Nhược thở dài một hơi, vẻ mặt đầy sự bất lực, Nghiêm Uy thật sự đã dụ được Tiểu Bảo Bảo của cô rồi.
Vốn dĩ sau khi cuộc thi âm nhạc kết thúc cô chỉ ở đây thêm nửa tháng nhưng cô và bảo bảo bị Nghiêm Uy tấn công dồn dập, xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
Tiểu Bảo Bảo đã bị anh dụ dỗ khiến cho bây giờ không chịu quay về Mỹ cùng Lý Nhược, chỉ cần nhắc đến chuyện về Mỹ thì bảo bảo sẽ không chịu, khóc nháo cả lên.
Nghiêm Uy đưa Lý Nhược và Tiểu Bảo Bảo đến vườn hoa anh đào, nơi mà Tiểu Bảo Bảo nhắc đến khi nãy ở tận Nhật Bản nên anh chỉ có thể đưa cậu đến đây, trên đường đi Nghiêm Uy đã mua rất nhiều bánh kẹo cho con trai của mình.
Đến nơi, Lý Nhược và Tiểu Bảo Bảo đi dạo chơi rất vui vẻ, đang đi cùng hai người Nghiêm Uy bỗng nghe tiếng chuông điện thoại, thấy người gọi đến là trợ lý của mình anh đi sang chỗ khác nói chuyện.
Bên kia trợ lý Ngô báo với anh những gì đã điều tra được: “Chủ tịch! Người đứng sau và cũng là hai người đã giả mạo cảnh sát để thủ tiêu tên nội gián đó chính là Nghiêm Uyên và Nghiêm Siêu, không những thế chúng ta còn vô tình điều tra được chuyện thiếu phu nhân bị đánh ngất đưa vào phòng nghỉ vào mấy năm trước cũng là do người của Nghiêm Siêu gây ra, còn một chuyện quan trọng nữa ạ, chuyện chủ tịch bị tai nạn, thiếu phu nhân bị bắt cóc cũng là một tay ông ta gây nên."
Càng nghe đôi mắt của Nghiêm Uy cùng nheo lại, ánh mắt trở nên sâu hun hút, thật không ngờ người chú sáu này của anh lại độc ác như thế, dựng lên tất cả mọi người: “Cậu tiếp tục tra nữa, phải tra hết những gì mà ông ta đã làm, đợi sau khi có đầy đủ bằng chứng tất cả tội của ông ta thì tôi sẽ tính một lượt.”
“Vâng ạ.” Trợ lý Ngô đáp lại ngay, anh thật sự không biết Nghiêm Siêu còn phạm tội gì nữa, với những tội danh kể trên đã khiến cho Nghiêm Siêu ở tù khó có ngày trở ra rồi.
Chơi đến gần trưa Nghiêm Uy đưa Lý Nhược và Tiểu Bảo Bảo đi ăn, vừa đến Lý Nhược đã đi vào nhà vệ sinh, Nghiêm Uy căn dặn bảo bảo ngồi đợi còn anh thì đi mua đồ ăn mang lại.
Đang trong lúc ngồi đợi Tiểu Bảo Bảo nhìn thấy có một người đang thổi bong bóng bằng xà phòng liền thích thú chạy ra ngoài xem, vừa chạy ra cậu đã ngay lập tức bị một người đàn ông bịt miệng lôi lên xe rồi đi mất hút.
Lý Nhược quay trở lại, Nghiêm Uy cũng đã mua đồ ăn xong, cả hai trở lại chỗ ngồi nhưng không thấy bảo bảo đâu, hai người vừa nhìn xung quanh vừa gọi Tiểu Bảo Bảo, gọi mãi vẫn không thấy đâu trong lòng Lý Nhược bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Chạy ra bên ngoài cô nhìn thấy một chiếc giày của con trai mình, cô hoảng loạn, lo lắng, nói: “Đây chẳng phải là chiếc giày của Tiểu Bảo Bảo hay sao? Tại sao nó lại nằm ở đây? Chắc chắn là Tiểu Bảo Bảo đã xảy ra chuyện rồi.”
Nghiêm Uy vỗ về trấn an Lý Nhược: “Em hãy bình tĩnh lại đi, Tiểu Bảo Bảo sẽ không sao đâu, anh sẽ cho người đi tìm Tiểu Bảo Bảo ngay.” Dứt lời, anh gọi cho trợ lý Ngô cho người đi tìm Tiểu Bảo Bảo, anh và cô cũng vội vàng chạy đi tìm.
Đằng xa, Nghiêm Uyên đứng ở một góc quan sát hết tất cả, cô ta mỉm cười đắc ý khi thấy dáng vẻ sợ hãi của Lý Nhược, Nghiêm Uyên không cam tâm khi thấy Nghiêm Uy theo đuổi lại Lý Nhược, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho bảo bảo quay về Nghiêm gia, nhất định phải giết chết con trai của Lý Nhược.
Cũng may trên đồng hồ mà Nghiêm Uy đã tặng cho Tiểu Bảo Bảo có chức năng định vị, chỉ cần điều tra một chút là ra ngay, Lý Nhược, Nghiêm Uy mau chóng chạy đến nơi đấy, vừa chạy đến đã nhìn thấy tên bắt cóc đang giơ con dao lên muốn giết bảo bảo.
Nghiêm Uy không nghĩ ngợi gì nhiều lao đến khống chế tên bắt cóc, giật lấy con dao, hai người bắt đầu giằng co với nhau, Lý Nhược nhân cơ hội này chạy đến cởi trói cho Tiểu Bảo Bảo, sau đó loay hoay tìm cách giúp anh một tay.
Nghiêm Từ, ba mẹ của cô cùng Nhã Phượng Ly và cảnh sát cũng đã đến giúp anh khống chế tên bắt cóc.
“Anh không sao chứ?” Lý Nhược bước đến hỏi han Nghiêm Uy, thấy anh bị một vết thương dài ở cánh tay cô khẽ chau mày lại nói: “Em đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương.”
Nghiêm Uy cười nhẹ gật đầu đồng ý, anh di chuyển tầm mắt nhìn sang con trai của mình, xoa đầu như một lời trấn an: “Không sao nữa rồi, con đừng sợ, bây giờ chúng ta đi về thôi.”
Nghiêm Từ giúp hai người bế Tiểu Bảo Bảo quay về, Lý Nhược đưa Nghiêm Uy đi đến bệnh viện.
Sau khi băng bó xong, anh và cô vừa đi ra đã nhìn thấy trợ lý Ngô, trợ lý Ngô bước đến cất giọng báo cáo: “Chủ tịch! Tên bắt cóc đã khai ra người đứng sau rồi ạ, người đó không ai khác chính là Nghiêm Uyên, hiện tại cảnh sát đã bắt Nghiêm Uyên về tra hỏi rồi ạ.”
Sắc mặt của Lý Nhược và Nghiêm Uy lạnh đến cực điểm, trong ánh mắt của Lý Nhược tràn đầy sự tức giận, anh và cô cùng nhau đến đồn cảnh sát ngay sau đó.
Bên trong phòng tra hỏi Nghiêm Uyên hoàn toàn phủ nhận tất cả, giả vờ ngây ngô không biết gì, cô ta tức giận lớn tiếng nói: “Tôi muốn gặp tên bắt cóc đó, tôi muốn cùng hắn đối chất.”
Một lúc sau, tên bắt cóc được đưa đến Nghiêm Uyên cố tình kéo tên bắt cóc đứng hướng mặt về cảnh sát, cô ta tức giận, trừng mắt quát lớn: “Tôi và anh không hề quen biết gì nhau tại sao anh lại vu khống cho tôi?” Vừa nói xong cô ta liền nhìn thẳng vào tên bắt cóc lẩm bẩm trong miệng điều gì đó.
Tên bắt cóc vừa nhìn khẩu hình miệng liền hiểu Nghiêm Uyên nói gì, cô ta đã đe dọa hắn nếu hắn không sửa lại lời khai thì cô ta sẽ không để vợ hắn sống yên, tên bắt cóc sợ hãi nhanh chóng suy nghĩ sửa lại lời khai, hắn đột nhiên lớn tiếng đáp trả: “Cũng không phải vì lần trước tôi và vợ tôi vô tình đụng vào cô, cô tỏ thái độ khinh thường, chê chúng tôi bẩn thỉu còn lăng mạ chúng tôi sao?”
Hắn đưa mắt nhìn về phía cảnh sát nói tiếp: “Nếu như tôi khai thật thì sẽ được khoan hồng có đúng không? Vậy thì tôi sẽ khai thật, thật ra tôi bắt cóc đứa nhóc ấy là vì để ý thấy ba mẹ nó giàu có, tôi không phải là muốn giết nó tôi chỉ là hù dọa một chút cho nó không khóc nữa thôi, còn về lý do tại sao tôi lại vu oan cho cô ta thì các người cũng đã nghe rồi đó, tôi chính là căm ghét vì thái độ khinh thường còn lăng mạ tôi và vợ tôi nên tôi mới vu oan như thế.”
Tên bắt cóc sửa lại lời khai, cảnh sát không còn chứng cứ có thể buộc tội Nghiêm Uyên cả, cô ta đắc ý, huênh hoang rời khỏi đồn cảnh sát, thành công thoát được chuyện này..