Tin tức Nghiêm Siêu bị cảnh sát bắt với vô số tội danh được báo chí đưa liên tục, các phóng viên túc trực bên ngoài đồn cảnh sát mỗi ngày một đông, chuyện này nhanh chóng đến tai của Nghiêm Uyên, cô ta sợ hãi cả người run bần bật, sợ người tiếp theo phải vào tù chính là mình nên cô luôn ở bên cạnh Hữu Minh, anh đi làm thì cô ở trong căn hộ của hai người không dám ló mặt ra ngoài, càng không dám làm gì khinh suất.
Hơn một tháng trôi qua, Nghiêm Uyên cảm thấy đã đến lúc thông báo cho Hữu Minh biết bản thân đã mang thai, Hữu Minh sau khi thấy que thử thai thì mừng rỡ vô cùng muốn đưa Nghiêm Uyên đi khám thì cô ta ngay lập tức từ chối bảo tháng sau hẳn đi, Hữu Minh không một chút nghi ngờ đồng ý ngay.
Anh vui mừng nhanh chóng đưa Nghiêm Uyên đi mua sắm đầm bầu và đồ cho em bé, chỉ cần nghĩ đến bản thân có con anh thật sự rất vui.
Nghiêm Uyên và Hữu Minh đi mua đồ ở trung tâm mua sắm đúng lúc Lâm Uyển cũng đi đến đó vô tình nhìn thấy hai người một nam một nữ ân ân ái ái với nhau còn đi vào chỗ bán đầm dành cho người mang thai, vừa nhìn đã biết Nghiêm Uyên chắc chắn đã mang thai rồi.
Một dòng máu nóng dâng lên trong cơ thể, đợi Hữu Minh vừa rời khỏi Nghiêm Uyên, Lâm Uyển liền ngay lập tức bước đến tát cho cô ta một bạt tay: “Đồ hồ ly không biết xấu hổ, hôm nay tôi không đánh chết cô thì tôi không phải là Lâm Uyển.”
Nghiêm Uyên nắm lấy bàn tay của Lâm Uyển, hai bên bắt đầu giằng co với nhau không ai chịu nhường ai vô cùng kịch liệt, Hữu Minh vừa đi vệ sinh ra nhìn thấy cảnh tượng này thì tối sầm cả mặt mày, anh hét lớn: “Hai người đang làm gì thế? Lâm Uyển! Cô mau buông Tiểu Uyên ra.”
Nghiêm Uyên vừa nghe thấy giọng nói của Hữu Minh trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ độc ác, cô muốn nhân cơ hội này mượn tay của Lâm Uyển git chết đứa con trong bụng của mình, nghĩ là làm Nghiêm Uyên cố tình hơi xoay người khiến cho bản thân loạng choạng ngã, phần bụng đập mạnh vào thanh chắn gần đó, cô ta ôm bụng đau đớn ngã khụy xuống.
Hữu Minh hoảng hốt chạy đến đỡ người của Nghiêm Uyên, cô ta bật khóc, gương mặt nhăn lại vì đau đớn: “Hữu Minh! Bụng của em đau quá, con chúng ta…”
Hữu Minh nhìn thấy máu chảy từ phần dưới bụng của Nghiêm Uyên, anh hoảng loạn bế cô lên: “Anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay, con của chúng ta sẽ không sao đâu.” Trước khi đi Hữu Minh quăng cho Lâm Uyển một cặp mắt giận dữ, lạnh lẽo: “Tôi sẽ hủy hôn với cô, tôi không muốn kết hôn với một kẻ độc ác như cô.”
- ---------------------------------------------------------------
Đúng như những gì mà Nghiêm Uyên đã mong muốn, đứa bé trong bụng đã không còn nữa, cô ta sau khi nghe tin trong lòng vui vô cùng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra đau lòng, xót thương khóc nức nở trong lòng của Hữu Minh: “Con của em… con của em…”
“Em đừng đau lòng, chúng ta rồi sẽ lại có con thôi.” Hữu Minh ôm lấy Nghiêm Uyên vỗ về an ủi, thấy cô đau lòng khóc đau đớn như thế lòng của anh cũng rất đau.
Hữu Minh cảm thấy chuyện Nghiêm Uyên sảy thai cũng phần là do anh gây ra nên cảm thấy áy náy, cắn rứt với cô vô cùng.
Cũng chính vì chuyện này mà Hữu Minh càng cưng chiều, dung túng cho Nghiêm Uyên hơn để bù đắp lại cho cô ta phần nào.
Nghiêm gia
Lý Nhược đi xuống lầu nhìn thấy Nghiêm Uy chơi cùng với Tiểu Bảo Bảo, khóe môi cô cong lên cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp đẽ, ấm áp, cô chầm chậm bước xuống ngồi bên cạnh Nghiêm Uy, thấy trên bàn có một xấp tài liệu, cô hiếu kỳ cầm lên xem, cô ngạc nhiên quay sang hỏi anh: “Anh đã thu thập đủ bằng chứng phạm tội của Nghiêm Uyên rồi sao?"
“Vẫn chưa, chỉ còn thiếu một vài bằng chứng nữa thôi, anh đang cho người cố gắng thu thập đủ đến lúc đó giao nộp cho cảnh sát một lần, anh nhất định sẽ khiến cho cô ta ngồi tù không có ngày ra giống như Nghiêm Siêu.” Nghiêm Uy không nhanh không chậm đáp lại ngay lập tức, chỉ cần nghĩ đến những gì mà Nghiêm Uyên đã gây ra thì trong lòng của anh lại tức giận.
Lý Nhược khẽ gật đầu, cô cũng đang rất mong chờ đến ngày có thể tống Nghiêm Uyên vào tù, những gì mà Nghiêm Uyên gây ra cho cô, Tiểu Bảo Bảo và những người khác đã đến lúc cô ta phải trả giá rồi.
- -----------------------------------------------------------------
Thoáng một cái nửa tháng đã trôi qua, Lâm Uyển vừa hay tin Hữu Minh đi công tác ở nước ngoài, ba ngày sau mới về liền bắt đầu cho người bắt Nghiêm Uyên, nỗi hận của trong lòng của cô cuối cùng cũng đã đợi đến ngày trút hết ra ngoài rồi.
Nghiêm Uyên bị bắt đến một căn phòng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Uyển xung quanh còn có rất nhiều người đàn ông, trong lòng của Nghiêm Uyên bỗng dâng lên một cảm giác bất an, sợ hãi, cô ta cố tỏ ra không sợ, điềm tĩnh cất giọng: “Lâm Uyển! Cô to gan thật đấy dám cho người bắt cóc tôi, cô không sợ Hữu Minh biết được sẽ không tha cho cô hay sao?”
“Bây giờ giữa tôi và anh ta đã không còn bất kì quan hệ nào nữa, tại sao tôi phải sợ anh ta chứ? Nghiêm Uyên! Hôm nay tôi nhất định sẽ trút hết nỗi hận bấy lâu nay ở trong lòng, không phải cô rất thích ngủ cùng với đàn ông hay sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô thỏa mãn niềm đam mê kinh tởm đó.” Lâm Uyển nở một nụ cười gian ác, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh của mình, hắn hiểu ý liền nhanh chóng mang ly rượu đến bóp mạnh miệng của Nghiêm Uyên đổ hết rượu vào miệng của cô ta.
Lâm Uyển hài lòng đứng dậy miệng vẫn không ngừng cười quỷ dị: “Cô ở đây vui chơi cho thỏa thích đi nha.”
Lâm Uyển đi ra khỏi phòng, cánh cửa vừa đóng lại thì những người đàn ông trong căn phòng ấy bắt đầu như những con hổ đang bị bỏ đói nhào vào Nghiêm Uyên, bọn họ một người ghì chặt, một người xé váy, những người còn lại không ngừng khiêu khích, ngắm nhìn cơ thể của Nghiêm Uyên.
Cô ta vùng vẫy, kháng cự kịch liệt nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi đám đàn ông lực lưỡng ấy, thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể, Nghiêm Uyên trở nên hưng phấn, cả người nóng ran, bây giờ cô ta không còn kháng cự, phản đối nữa mà bắt đầu hưởng thụ, hòa hợp với những người đàn ông ấy.
Mọi chuyện sau khi xong xuôi, một người đàn ông bước ra khỏi căn phòng đưa cho Lâm Uyển một chiếc điện thoại: “Lâm tiểu thư! Tôi quay lại hết rồi ạ, bên trong vô cùng sắc nét.”
Lâm Uyển nhếch môi cười hài lòng, cô lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho người đàn ông ấy: “Đây là thù lao của các anh.”
Người đàn ông nhận tiền rối rít cảm ơn, Lâm Uyển mang đoạn clip đến tòa soạn ngay, ổn thỏa mọi việc cô quay về nhà chuẩn bị tối nay xem tin tức nóng hổi.
Đúng như những gì mà Lâm Uyển mong đợi buổi tối không những là tòa soạn mà cô đưa đoạn clip mà những nơi khác cũng đưa tin, khắp trang mạng đều là tin tức về Nghiêm Uyên.
Trước đó cô đã gửi riêng cho Hữu Minh không biết bây giờ anh ta như thế nào?
Nghiêm gia
Lý Nhược sau khi xem tin tức cũng chỉ cười khẩy một tiếng: “Không biết sau chuyện này chú thím năm có nhận đứa con gái như thế nữa không?”
Nghiêm Uy cười lên một tiếng, vừa nghịch tóc của cô vừa nói: “Chắc chắn là không rồi, người của Nghiêm gia đều rất coi trọng mặt mũi của mình nếu như cô ta là con ruột của họ thì còn họa may nhưng cô ta đâu phải là con ruột nên chắc chắn không có may rồi.”
Cả Nghiêm Uy và Lý Nhược đều cảm thấy Nghiêm Uyên thành ra như thế là đáng đời, tự cô ta gây ra thì phải tự chịu.
Nghiêm Uy cũng mới vừa giao nộp hết tất cả bằng chứng phạm tội của Nghiêm Uyên cho cảnh sát, bây giờ anh và Lý Nhược chỉ còn ngồi đợi cô ta vào tù mà thôi.
Ba ngày sau, Hữu Minh vừa xuống máy bay thì đã có rất nhiều phóng viên đứng đợi ở đấy sẵn, thấy Hữu Minh vừa xuất hiện liền chạy đến hỏi không ngừng: “Chuyện Nghiêm tiểu thư bị tung clip nóng ấy anh nghĩ như thế?”
“Hiện tại Nghiêm tiểu thư đang bị cảnh sát truy nã, anh là bạn trai của cô ấy anh có biết hiện tại cô ấy như thế nào không?”
Hữu Minh lạnh lùng nhìn chòng chọc vào đám phóng viên trước mắt phủi sạch hết tất cả quan hệ với Nghiêm Uyên: “Giữa tôi và Nghiêm Uyên đã không còn quan hệ với nhau từ lâu rồi, sau này tôi mong mọi người đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi nữa, cùng đừng có đăng lung tung liên quan đến tôi nếu không tôi nhất định sẽ kiện các người.” Dứt lời, Hữu Minh đi lên xe rời khỏi sân bay, dáng vẻ lạnh nhạt, dứt khoát vô cùng..