Suốt cả ngày trời không phát hiện thấy bóng dáng của cáo tuyết, Hoàng đế rất bực bội, buổi tối lại gọi không ít cấm vệ quân đi thăm dò tìm kiếm dấu vết của con cáo tuyết đó.
Có điều, mặc dù không săn được cáo tuyết nhưng cũng săn được không ít động vật khác.
Ngoài Tưởng Nhược Nam ra, hầu như ai cũng có thu hoạch, kém cỏi nhất cũng săn được con thỏ.
May là từ xưa tới nay Tưởng Nhược Nam vẫn được tiếng mặt dày, nàng chẳng thấy làm sao trước ánh mắt kì dị của những người xung quanh.
Ánh nắng tắt hẳn, mọi người nổi lửa, bắt đầu nướng thịt săn được hôm nay.
Trên mỗi giàn lửa đều nướng dê núi, hươu nai… Không lâu sau, mùi thịt nướng bay khắp nơi cùng những tiếng mỡ động vật nhỏ xuống lửa tí tách.
Cảnh Tuyên Đế và các phi tần ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, đống lửa trước mặt khiến má họ hồng rực.
Các phi tần ngồi quanh Hoàng đế, đang ở bên ngoài nên không bị nhiều lễ nghi ràng buộc, chúng phi tranh nhau chúc rượu và nói những lời nịnh nọt tâng bốc hắn.
Cảnh Tuyên Đế uống không ít, vẻ mặt như ngà ngà say.
Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ, uống đi, uống nhiều nữa đi, tốt nhất là say bất tỉnh nhân sự luôn, buổi tối đừng có làm phiền bọn ta nữa!
Cận Thiệu Khang lặng lẽ đến bên Tưởng Nhược Nam từ phía sau, thủ thỉ rủ nàng: “Đi theo ta.”
Tưởng Nhược Nam còn cảnh giác liếc Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn không để ý tới phía này bèn rất lặng lẽ, lén lút đi theo Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang kéo nàng tới một thảm cỏ.
Cỏ khá dày nên khi nằm xuống thật êm, thỉnh thoảng chạm vào người cũng không làm xây xước được ai.
Hai người nằm song song trên cỏ, ngửa mặt ngắm trăng.
Bóng đêm vô tận, không gian mênh mông khiến Tưởng Nhược Nam có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Đột nhiên vành tai thấy buồn buồn, Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn, thấy Cận Thiệu Khang đang nghiêng người, trong tay cầm một cọng cỏ đuôi gà chọc chọc vào tai nàng.
Tưởng Nhược Nam bật cười, nàng cũng nghiêng người, giật cọng cỏ từ tay hắn, chọc vào cổ hắn, khiến Cận Thiệu Khang bật cười ha hả, bị nhột tới lăn lộn trên đất.
Hắn lăn tới bên nàng, ôm nàng vào lòng cùng lăn trên cỏ hai vòng.
Cuối cùng, hắn để nàng nằm bò trên người mình.
Hai tay hắn vòng ôm eo nàng, nhìn nàng mỉm cười: “Vốn ta định đưa nàng đi chơi, kết quả là chẳng có thời gian để ở bên nàng nữa.”
Tưởng Nhược Nam nằm trên người hắn, nhìn hắn, đôi mắt sâu hút của hắn vô cùng dịu dàng dưới ánh trăng, khiến người ta không tự chủ được mà chìm đắm trong đó.
“Không sao, vẫn còn tốt hơn ở nhà.”
“Nàng đừng vội, đợi Hoàng thượng săn được cáo tuyết rồi, nhất định sẽ được nghỉ một ngày.
Khi ấy ta sẽ ở bên nàng, cùng nàng đi săn, lúc đó chúng ta cùng thi.
Hôm nay không tính.”
Tưởng Nhược Nam cười, gật đầu, “Hôm nay không thấy bóng dáng cáo tuyết đâu, có phải cáo tuyết sớm đã bỏ đi nơi khác rồi không?”
“Lý đại nhân quản lý bãi săn nói hôm qua còn nghe thấy tiếng kêu của cáo tuyết, có lẽ nó vẫn ở bãi săn thôi.”
“Hy vọng Hoàng thượng nhanh chóng săn được cáo tuyết.” Tưởng Nhược Nam nói, rồi nằm bò xuống ngực hắn, lắng nghe tiếng trái tim hắn đập nhẹ nhàng.
Không khí xung quanh ngập mùi hương cỏ thanh mát, và cả mùi đàn ông toát ra từ người hắn nữa.
Nàng cười cười, trái tim bỗng thấy vô cùng bình yên, bao nhiêu buồn phiền và lo lắng những ngày nay dần dần tan biến trong giờ phút này.
“Thiệu Khang.” Nàng khe khẽ gọi, “Được ở bên chàng thật tốt.”
Câu nói này khiến tâm tình Cận Thiệu Khang dâng trào.
Hắn lật người, đè nàng xuống, cúi đầu ngậm chặt môi nàng.
Dịu dàng, chậm rãi mơn man từng cánh môi kia.
Tưởng Nhược Nam vô thức ôm chặt hắn, phối hợp với hắn, khiến cảm xúc của hắn trào dâng, càng ôm chặt nàng.
Nụ hôn thật sâu, thật điên cuồng, nhiệt tình của họ khiến không khí xung quanh như bị đốt cháy.
Rất lâu sau đó hắn mới thở dốc buông nàng ra, giọng khàn đặc, “Ta đưa nàng về nhé, ta không muốn động phòng ở đây.”
Sáng sớm hôm sau, có người tới báo, phát hiện dấu vết của cáo tuyết ở phía Bắc bãi săn.
Cảnh Tuyên Đế vô cùng hứng thú, bèn thu xếp rồi đưa đoàn người ngựa hùng dũng tiến về phía Bắc.
Tưởng Nhược Nam và các nữ gia quyến theo phía sau.
Mọi người cứ nhắc đến cáo tuyết là hào hứng, rì rầm bàn tán không ngớt.
“Cáo tuyết không dễ bắt đâu, nó bé xíu, lại rất tinh quái, tai thính, dùng bẫy hay vây bắt đều vô ích.
Tốc độ của nó lại nhanh, chỉ cần có một tiếng động nhỏ nó cũng lập tức biến mất.
Cả đời đi săn mà săn được một con cáo tuyết thì đã là rất bản lĩnh rồi!”
Tưởng Nhược Nam nghe xong liền cười, “Nghe nói cáo tuyết khó bắt như vậy, đã ai bắt được nó bao giờ chưa?”
“Tiên đế từng săn được một lần, nhưng khi bắt được thì nó đã chết.
Tiên đế vì vậy mà tiếc nuối hồi lâu.
Phải hiểu rằng, nếu thuần phục được một con cáo tuyết thì con cáo tuyết ấy còn trung thành hơn bất kỳ loại động vật nào.
Cả đời nó chỉ đi theo chủ nhân của mình mà thôi.”
“Để xem lần này Hoàng thượng có thể bắt sống được một con cáo tuyết hay không.
Cho dù không có được cáo tuyết, nhưng nếu được nhìn một lần để mở rộng tầm mắt cũng tốt lắm rồi.” Một cô nương cười nói.
Mọi người cũng gật gù, lần lượt phụ họa.
Đang trò chuyện, đột nhiên phía trước có động tĩnh, không biết là ai kêu lên: “Cáo tuyết! Cáo tuyết!”
Tâm trạng hào hứng và kích động nhanh chóng lan khắp đoàn người hùng dũng giống như một cơn sóng thần.
Mọi người lập tức ồn ào hẳn lên, tất cả đều vung roi thúc ngựa điên cuồng lao về phía trước, muốn được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của cáo tuyết.
Đi sau đội quân hùng hậu phía trước, các nữ gia quyến cũng phấn khích tới đỏ cả mặt, những tiếng hoan hô vang dậy, rồi lần lượt thúc ngựa đuổi theo.
Tưởng Nhược Nam đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội hiếm có này, nàng vung roi cho ngựa lao về phía trước.
Nhất thời, tiếng vó ngựa dồn dập vang dội, bụi đất mù mịt, mấy trăm người đột nhiên cùng ùn ùn lao lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tưởng Nhược Nam lao vun vút trong đoàn người, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
Tiếng gió vùn vụt bên tai, tốc độ mang đến cho người cưỡi cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Chỉ chút nữa thôi là nàng đã thành người dẫn đầu.
Đột nhiên, không biết là con ngựa nào, trong lúc chạy đã hất tung một viên đá nhỏ, mà viên đá nhỏ ấy lại bắn trúng vào mắt con ngựa mà Tưởng Nhược Nam cưỡi.
Con ngựa thất kinh, nhấc cao hai chân trước lên, hí vang một tiếng dài.
Chỉ giây lát ấy thôi mà cả đoàn người vùn vụt lao qua nàng, xông về phía trước.
Tưởng Nhược Nam sợ hãi, túm chặt dây cương, nhưng có lẽ con ngựa bị đá bắn vào mắt rất đau nên miệng không ngừng hí.
Tưởng Nhược Nam không thể khống chế được nó.
Nó như phát điên, quay ngoắt vó điên cuồng lao về một hướng khác.
Chẳng bao lâu đã biến mất khỏi đoàn người.
Những người khác chỉ mải tung roi thúc ngựa lao về phía trước, chẳng ai để ý đến tình trạng của Tưởng Nhược Nam.
Người duy nhất chú ý tới nàng lại chính là Vương Quang thuộc cận vệ quân vẫn luôn đi sau cùng.
Vương Quang nhận lời ủy thác của cháu gái Vu Thu Nguyệt, từ sau khi đoàn người đến bãi săn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để lặng lẽ, lén lút trừ khử Tưởng Nhược Nam.
Nhưng nàng đâu phải người bình thường, dù là lúc nghỉ ngơi hay săn bắn, bên cạnh luôn có cấm vệ quân bảo vệ.
Vu Thu Nguyệt nói nghe thực dễ, nhưng nếu thật sự định ra tay thì cũng chẳng phải việc đơn giản.
Đầu tiên, Vương Quang định dùng đòn tên lạc, nhưng Tưởng Nhược Nam luôn ở giữa đoàn người, dù tên có bay lạc thế nào cũng không thể bắn tới chỗ nàng.
Nếu nàng bị trúng tên mà chết, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Còn về mãnh thú lại càng không có khả năng.
Mà cho dù có mãnh thú, e rằng mãnh thú đó sẽ trở thành vật săn chết dưới cung tên của Hoàng thượng và đám quan viên tùy hành, sao có thể để mãnh thú tùy tiện đả thương người đi săn?
Vương Quang mặc dù coi trọng công danh sự nghiệp bổng lộc, nhưng cũng không thể quá mức mạo hiểm vì những thứ ấy.
Hắn thấy mãi chẳng có cơ hội nào để ra tay nên bắt đầu có ý muốn từ bỏ việc này, định sau khi quay về sẽ nói lại sự tình với cháu gái là xong.
Nhưng không ngờ, vô tình, tình trạng lúc này của Tưởng Nhược Nam lại khiến hắn nảy sinh dã ý.
Vì vậy, khi tất cả mọi người đều để ý tới cáo tuyết, bỏ mặc Tưởng Nhược Nam, chỉ có một mình Vương Quang là nhìn thấy cảnh con ngựa của nàng bị kinh sợ, rời bỏ đội ngũ, chạy vào trong rừng sâu.
Nháy mắt, Vương Quang quyết định lén lút rời khỏi đội cận vệ, lẳng lặng bám theo Tưởng Nhược Nam.
Cận vệ quân vốn phụ trách bảo vệ Hoàng thượng, đi theo đại đội.
Chính vì thế, sự tách riêng của Vương Quang không khiến người khác chú ý.
Phía bên này, con ngựa của Tưởng Nhược Nam điên cuồng lao vào rừng sâu, trong cơn đau đớn nó chẳng chọn đường mà cứ nhằm tới khu rừng.
Vô thức, càng đi càng rời xa đoàn người, Tưởng Nhược Nam sợ hãi kêu lớn cứu mạng, nhưng giọng nàng chìm nghỉm trong tiếng vó ngựa và những tiếng reo hò hào hứng.
Tốc độ của con ngựa quá nhanh, Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh lao qua vùn vụt.
Con ngựa phát điên không ngừng lồng lên, đến cả trái tim nàng cũng bị nó làm cho xóc nảy điên cuồng.
Xung quanh toàn cây là cây, nếu nhảy xuống lúc này chỉ e không chết cũng trọng thương.
Hoảng sợ, Tưởng Nhược Nam chẳng có cách nào khác, đành ôm chặt cổ ngựa, nhắm mắt cầu trời khấn phật, mong nó nhanh chóng dừng lại, đừng hất nàng xuống.
Trong lúc ngựa chạy, những cành cây xung quanh móc rách hết y phục nàng, hai chân cũng bị cào chảy máu.
Tưởng Nhược Nam nhịn đau, không dám cử động, chỉ sợ khiến con ngựa lại thêm phần kinh sợ, khi ấy nó nhất định sẽ hất nàng xuống.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, ngựa đỏ đột nhiên hí vang thảm thiết, khuỵu xuống đất.
Tưởng Nhược Nam bị văng ra, lăn mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng đụng vào một gốc cây nên mới dừng lại.
Nàng đau tới mức nghiến chặt răng, kêu rên một hồi, mãi lâu sau mới có thể cử động.
Nàng quay đầu lại nhìn, thấy con ngựa nằm cách chỗ nàng không xa, miệng sùi bọt trắng, tứ chi co rút, có lẽ đã chết rồi.
Chỗ mắt nó có một hố nhỏ đen ngòm, máu đang rỉ ra.
Hẳn viên đá đã ghim vào não nên mới khiến nó phát điên lên như thế.
Tưởng Nhược Nam kêu lên bi ai.
Lát sau, khi những vết đau trên người dịu hẳn, nàng mới gắng gượng vịn vào thân cây bò dậy, ngồi dựa vào thân cây thở dốc.
Hai chân vì phải quặp chặt mình ngựa trong một thời gian dài nên gân cốt co rút, đang run lên lẩy bẩy.
Nàng nhìn xung quanh, ngoài cây ra chỉ có cây, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Tuyến đường con ngựa đi rẽ phải rẽ trái, giờ nàng không thể xác định được đường để quay ra nữa.
Bốn bề yên ắng, tiếng hò reo của đoàn người vọng lại từ một nơi nghe như rất xa.
Tưởng Nhược Nam không biết mình đang ở đâu, nhưng nàng biết đây là bãi săn, trong này có rất nhiều mãnh thú.
Nàng phải nhanh chóng tìm cách quay về mới được.
Tưởng Nhược Nam không dám lên tiếng, sợ thu hút sự chú ý của mãnh thú, chỉ dám nhích từng bước, chầm chậm đi về phía trước, xem xem có gặp được ai đi tìm mình không.
Cận Thiệu Khang sẽ nhanh chóng nhận ra sự biến mất của nàng, hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.
Vương Quang đi theo sau, chẳng bao lâu đã tìm thấy Tưởng Nhược Nam.
Hắn nấp một bên, lên cung tên, nhắm chuẩn vào nàng, nhưng ngay sau đó lại buông cung xuống.
Không được, nếu bắn “cô ta” chết ở đây, trên người lại có mũi tên, chỉ nhìn thôi đã nhận ra đó là hành vi của con người.
Hầu phu nhân này được Thái hậu yêu thương bao bọc, Hoàng thượng nhất định sẽ hạ lệnh điều tra, ngộ nhỡ tra ra hắn…
Vương Quang nghĩ quanh nghĩ quẩn, mãi vẫn không dám ra tay.
Thấy Tưởng Nhược Nam đi ngược hướng với đoàn người, hắn lặng lẽ theo sát, chờ đợi thời cơ.
Năm nay hắn đã bốn mươi, hơn mười tuổi đã đi lính trấn thủ biên cương, vì thân thế gia đình không đủ mạnh, lại thêm bản thân chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, mãi vẫn chỉ là một tên lính quèn.
Quanh năm xa nhà, đến nằm mơ cũng muốn được điều về hoàng thành, nhưng vì không có đủ bạc, gia thế lại hèn kém, hắn chẳng cách nào được toại nguyện.
Tâm nguyện mấy chục năm được cháu gái khéo léo giải quyết, không những được điều về hoàng thành làm cận vệ còn thăng một cấp, hắn cho rằng đây tất cả đều là công lao của cháu gái hắn.
Nếu cháu gái hắn có thể làm chính thất thì bản thân sau này sẽ còn được những lợi lộc gì đây? Có được Thị lang Bộ binh An Viễn Hầu làm hậu thuẫn, thăng quan phát tài chẳng phải chuyện vô cùng đơn giản ư?
Càng nghĩ càng hưng phấn, hắn nhìn chằm chằm vào Tưởng Nhược Nam lúc này đang lạc đường phía trước, sát ý trong ánh mắt càng lúc càng dày.
Đi được một lúc, Tưởng Nhược Nam thấy mệt, bèn ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi.
Nàng lau mồ hôi trên trán, nhìn khung cảnh chỗ nào cũng từa tựa như nhau, càng nhìn càng hoang mang.
Có phải nàng đã lạc đường rồi không?
Hay là ngồi đây đợi Cận Thiệu Khang đến? Nhưng ngộ nhỡ Cận Thiệu Khang chưa kịp đến mà mãnh thú đã tìm tới rồi thì phải làm thế nào? Không được, vẫn nên tìm cách ra khỏi rừng trước khi trời tối thì hơn.
Vương Quang nấp một chỗ, đang đăm chiêu suy nghĩ phải làm thế nào mới tạo được hiện trường giả cho cái chết của nàng.
Thực ra cho dù hắn có giết nàng, người ta cũng chưa chắc đã điều tra ra.
Ở đây nhiều người như thế, sao có thể dễ dàng đổ nghi ngờ về phía hắn được?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm.
Đang do dự, đột nhiên Vương Quang cảm thấy có thứ gì đó chuyển động bên cạnh mình.
Làm lính mấy chục năm, tính cảnh giác của hắn rất cao.
Hắn quay qua nhìn, cách chỗ Tưởng Nhược Nam ngồi tầm mười mấy trượng, cỏ cây lay động.
Vương Quang giật thót, lẳng lặng bò sang gốc cây to bên cạnh.
Một con gấu đen to lừng lững đang đi tìm mồi.
Lúc này, Tưởng Nhược Nam đang ngồi nghỉ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, con gấu đen vẫn chưa phát hiện ra nàng.
Vương Quang nhìn con gấu, bất giác nhếch mép cười.
Đây chẳng phải là cơ hội trời ban ư?
Hắn lặng lẽ kéo cung, nhắm chuẩn về hướng Tưởng Nhược Nam, “xoạt” một tiếng, mũi tên mang theo tiếng gió rít lao về phía nàng.
Mũi tên thế mà lại không trúng nàng mà sượt qua, rơi vào đám cỏ cây bên cạnh.
Cây cung biến mất trong đám cỏ.
Tưởng Nhược Nam lập tức cảnh giác đứng lên, nàng nhìn quanh, “Ai? Ai ở đây? Có người không? Ta lạc đường rồi! Này, có người không?”
Vương Quang đương nhiên không lên tiếng, hắn nhìn về phía con gấu đen.
Con gấu nghe thấy tiếng Tưởng Nhược Nam, dừng lại không đi về phía trước nữa.
Quay người, nó lao về hướng phát ra tiếng nói.
Vương Quang cười cười, thu cây cung lại, nhẹ nhàng trèo xuống, đi theo đường cũ ra chỗ để ngựa, lặng lẽ rời đi.
Cho tới tận khi chắc chắn mình đã đi xa khỏi chỗ con gấu đen, hắn mới thúc ngựa lao khỏi rừng.
Phía sau, vọng lại tiếng kêu thê thảm của Tưởng Nhược Nam.
Khóe miệng Vương Quang nhếch lên cười nhạt.
An Viễn Hầu phu nhân lạc đường, gặp phải gấu đen, bị gấu đen cắn chết, chẳng liên quan gì tới hắn.
Chẳng bao lâu nữa, hắn có thể thăng quan rồi!
Về phần Cảnh Tuyên Đế, sau khi nhìn thấy cáo tuyết, đương nhiên thúc ngựa đuổi theo.
Nhưng cáo tuyết vô cùng giảo hoạt, chỉ mấy bước nhảy đã biến mất trong rừng, không còn xuất hiện nữa.
Không riêng gì Cảnh Tuyên Đế, những người còn lại cũng vô cùng thất vọng.
Săn được cáo tuyết vẫn là nguyện vọng từ nhỏ tới lớn của Cảnh Tuyên Đế, giờ khó khăn lắm mới tìm thấy dấu vết của nó, hắn sao dễ dàng bỏ qua, lập tức hạ lệnh, “Trẫm muốn một mình vào rừng săn cáo tuyết, tất cả không ai được đi theo!”
Cận Thiệu Khang bên cạnh lập tức lên tiếng phản đối: “Hoàng thượng, làm vậy quá nguy hiểm, nên mang theo người cùng đi vào rừng thì hơn!”
“Người đông sẽ đánh động cáo tuyết, nó sẽ không xuất hiện nữa.
Trẫm tự biết bảo vệ mình, không cần ai đi theo!”
Một quan viên khác lên tiếng: “Nếu Hoàng thượng gặp mãnh thú trong rừng…” Rồi ngay sau đó vài quan viên nữa lại lên tiếng khuyên can, Cảnh Tuyên Đế không muốn lằng nhằng lỡ thời cơ nên đành phải đồng ý mang theo ba tùy tùng.
Cận Thiệu Khang vốn muốn đi theo, nhưng không được sự cho phép của Cảnh Tuyên Đế.
Hoàng đế thấy Cận Thiệu Khang bản lĩnh phi phàm, sợ săn được cáo tuyết rồi, cáo tuyết sẽ bị Cận Thiệu Khang thuần phục.
Cáo tuyết bản tính cố chấp, đã nhận chủ nhân rồi là không thay đổi, chẳng vì hắn là Hoàng đế mà nhìn hắn với con mắt khác.
Vì vậy, Cảnh Tuyên Đế chỉ chọn ba quan viên có bản lĩnh bình thường đi theo làm tùy tùng.
Mọi người nhìn theo Cảnh Tuyên Đế cho đến khi hắn vào hẳn trong rừng, thủ lĩnh cấm vệ quân dặn dò mọi người đợi ở bên ngoài, nếu thấy trong rừng có bất kỳ động tĩnh nào sẽ xông vào cứu giá.
Lúc này, tất cả đều trở nên nhàn nhã, bắt đầu ngồi suy đoán xem Hoàng thượng có săn được cáo tuyết hay không.
Cận Thiệu Khang ruổi ngựa đi tìm Tưởng Nhược Nam.
Hắn đi đi lại lại quanh đoàn người tới mấy vòng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
Lòng vô cùng lo lắng, hắn bèn tới hỏi Tống phu nhân, người vẫn luôn đi cùng nàng.
Ai ngờ Tống phu nhân cũng nhìn quanh quất, vẻ mặt hoang mang: “Hầu phu nhân? Trước đó vẫn còn thấy phu nhân, khi phát hiện ra cáo tuyết, phu nhân nhất thời xúc động thúc ngựa lao về phía trước.
Sao, Hầu phu nhân không ở bên Hầu gia?”.