“Tỷ tỷ nói không sai, đúng là muội muốn sống một cuộc sống bình yên, mặc dù muội là con gái trong tông thất, nhưng không giống với những người là con của chính thất, từ nhỏ muội đã được nuôi dưỡng để trở thành một ca vũ.
Tỷ tỷ thân là đích nữ, sẽ không biết những vất vả mà muội phải chịu đựng từ nhỏ đến lớn, vì vậy từ sau khi đến Lương triều, muội hy vọng có được một cuộc sống bình yên.
Đây hoàn toàn là những lời tận đáy lòng muội.”
Giọng nàng ta bỗng trở nên dịu dàng nhẹ nhàng, nói những lời thê lương như thế khiến lòng người vô cùng lay động.
Nhất thời, bao gồm cả Tưởng Nhược Nam trong đó, đều không khỏi cảm thán một tiếng.
Vu Thu Nguyệt vốn là cao thủ chuyên làm bộ làm tịch, vờ vịt đáng thương.
Trong những lần tranh đấu với Tưởng Nhược Nam, nàng luôn khinh miệt chiêu này của cô ta, lần nào cũng dùng cương khắc nhu, khiến cô ta không ngóc đầu lên được.
Nhưng không ngờ Thanh Đại không có bản lĩnh của “cương” mà mang thủ đoạn “nhu” ra dùng.
Thậm chí còn cao thủ tới mức khiến sắc mặt mọi người đều lộ vẻ thông cảm, bất giác Vu Thu Nguyệt thấy cuống, bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
“Nếu đã như thế, thì ngươi cần gì phải giấu phu nhân, lén lút dụ dỗ Hầu gia? Ngươi đừng có đứng đây mà vờ vịt đáng thương, hòng được mọi người cảm thông.
Nói thẳng ra, đây chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn mong nhận được sự sủng ái của Hầu gia mà thôi, ngươi tưởng có thể giấu được ai chứ?”
Nghe những lời như vậy, Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên không hẹn mà cùng chau mày, bởi vì trước kia họ đều cảm thấy Thanh Đại đáng thương.
Thanh Đại ngẩng phắt đầu lên, nhìn Vu Thu Nguyệt, mắt nhòe nước, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, “Muội không muốn tranh giành cái gì cả, cũng không yêu cầu gì hết, chỉ là… muội chỉ là…” Nói tới đây, đôi mi dài khẽ chớp, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hai bên má nàng ta ửng hồng, “Muội chỉ muốn gặp Hầu gia một chút mà thôi, chỉ muốn nhìn Hầu gia nói với chàng một hai câu, nếu phu nhân không tin thì có thể hỏi Hầu gia.
Thanh Đại chẳng làm điều gì đáng để hổ thẹn, có một hai lần muội chỉ len lén nấp ở một bên nhìn Hầu gia mà thôi, cho tới lần trước mới lấy hết dũng khí bước ra thỉnh an chàng.
Muội không muốn đạt được điều gì, nhưng muội muốn gặp phu quân của mình, tại sao lại là hành vi vô liêm sỉ chứ?”
Mọi người đều biết từ sau khi nàng ta vào phủ, Hầu gia chưa từng để mắt tới nàng ta.
Nếu những lúc tới thỉnh an Thái phu nhân mà không gặp thì một ngày cũng chẳng thể gặp Hầu gia lấy một lần.
Nàng ta là một Việt nữ không nơi nương tựa, thời gian đầu có lẽ còn có chút sợ sệt nhưng lâu dần tự nhiên sẽ muốn được Hầu gia để ý.
Nghĩ kỹ lại thì cũng là chuyện thường tình, so với những thiếp thất thích giở trò dụ dỗ quyến rũ ra, nàng ta chỉ đứng trên đường Hầu gia sẽ đi qua nhìn một cái, chẳng phải là chuyện gì không chấp nhận được.
Dù sao, nàng ta cũng là thiếp thất của Hầu gia.
Nhưng những lời của Thanh Đại lại khiến Tưởng Nhược Nam rất không vui, đang chuẩn bị nói mấy câu thì Vu Thu Nguyệt đã giành lên tiếng trước: “Thanh Đại, sao ta nghe những lời ngươi nói có gì đó không đúng nhỉ? Ngươi muốn gặp mặt Hầu gia, nhưng lại chỉ có thể gặp lén lén lút lút như thế, ý của ngươi là, có ai đó ngăn không cho ngươi gặp Hầu gia? Khiến ngươi phải ấm ức như vậy, khổ sở đứng đợi trong làn gió Bắc mới gặp được Hầu gia một lần.” Nói xong mắt vô thức liếc về phía Tưởng Nhược Nam, khóe miệng nhếch lên cười.
Lời vừa dứt, những người còn lại đều thoáng chau mày, ai không biết Tưởng Nhược Nam rất ghen chứ.
Đương nhiên là Tưởng Nhược Nam không cho Hầu gia tới gần thiếp thất, Thanh Đại thật thà, không dám phản kháng phu nhân, nhưng lại muốn gặp Hầu gia, vì vậy mới phải lén lút.
Tưởng Nhược Nam tức giận.
Vu Thu Nguyệt này, đối phó với Thanh Đại còn không quên kéo nàng vào.
Nhưng thấy sắc mặt của mọi người, nàng cũng biết chuyện hôm nay mình nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không sẽ khiến Thanh Đại càng được mọi người thương cảm đồng tình.
Mà điều này đối với nàng mà nói, hoàn toàn không có lợi.
Nàng khẽ cười hai tiếng, rồi nói: “Những lời này càng nghe càng thú vị.
Trong nhà, Hầu gia là chủ; ở ngoài, Hầu gia là đại tướng quân bình định phản loạn phía Tây, nay cũng đang là Binh bộ Thị lang tam phẩm.
Với khả năng và nhân phẩm của Hầu gia, ai dám giám sát chàng? Chàng muốn gặp ai, không muốn gặp ai, không có người nào có thể điều khiển được.
Vu di nương, những lời của di nương thật nực cười, không cẩn thận để tin này lọt ra ngoài, không biết người ta sẽ nghĩ về Hầu gia thế nào.
Còn Thanh di nương…”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại, còn chưa nói hết, Thanh Đại đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng, dập đầu “cộp” một cái, sau đó ngẩng lên, nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Phu nhân, Thanh Đại biết ngắt lời phu nhân là điều không nên, nhưng có những chuyện Thanh Đại không thể không nói.
Từ sau khi vào Hầu phủ tới nay, Thanh Đại được phu nhân chăm sóc, trong lòng Thanh Đại vô cùng cảm kích.
Vì vậy, trong lòng Thanh Đại hoàn toàn không dám có nửa câu khiến phu nhân không hài lòng và cũng không oán trách suy nghĩ của Vu di nương.
Thanh Đại dù có nằm mơ cũng không dám làm những việc ấy, chỉ là vì Thanh Đại rất muốn gặp Hầu gia mà thôi, vốn tưởng chuyện chẳng có gì to tát, nhưng không ngờ lại bị Vu di nương mắng là vô liêm sỉ.
Nếu đến phu nhân cũng nghĩ như thế thì sau này Thanh Đại sẽ không bao giờ gặp Hầu gia nữa.
Thanh Đại dù thế nào cũng không muốn làm phu nhân buồn, không muốn phu nhân giận Thanh Đại.”
Nàng ta ngẩng đầu lên, bộ dạng thành khẩn nhìn Tưởng Nhược Nam.
Bộ dạng đó như muốn nói, dù Tưởng Nhược Nam bảo nàng ta chết, nàng ta cũng sẽ làm theo lời nàng.
Tưởng Nhược Nam có thể nói gì chứ? Nàng đương nhiên không muốn Thanh di nương xuất hiện trước mặt Hầu gia, nhưng nàng có thể nói những lời ấy ra không? Nàng nhìn khuôn mặt thanh khiết đơn thuần lại xinh đẹp như hoa như ngọc của Thanh Đại, tâm trạng nặng nề.
Lúc này, Vu Thu Nguyệt cười nhạt: “Thanh di nương, có phải ngươi đang ép phu nhân cho phép ngươi gặp Hầu gia không?”
Thanh di nương quay ngoắt đầu lại, dường như đã thực sự tức giận, “Tỷ tỷ, muội biết chuyện lần trước Thanh Đại đã đắc tội với tỷ tỷ, nhưng nếu tỷ tỷ có giận thì cứ trút lên một mình Thanh Đại là được rồi, hà tất phải cố ý hết lần này tới lần khác khiêu khích muội và phu nhân.
Tỷ làm vậy là có ý gì? Trước đó tỷ nói việc muội lén gặp Hầu gia là hành động không biết liêm sỉ, nay muội đường hoàng xin minh xét, tại sao lại thành ép phu nhân? Chuyện này đương nhiên do phu nhân và Thái phu nhân xem xét, Thanh Đại lẽ nào lại làm sai rồi ư?”
Vu Thu Nguyệt thấy nàng ta lại dám chỉ trích mình trước mặt Thái phu nhân, bất giác cũng hét lên: “Ngươi đúng là đồ tiện nhân mồm mép.” Rồi sau đó vội quay sang biện giải với Thái phu nhân, “Thái phu nhân đừng nghe kẻ tiện nhân ấy nói linh tinh, Thu Nguyệt tuyệt đối không có ý đó.”
Thái phu nhân sắc mặt trầm xuống, nặng nề đặt cạch ly trà trên tay xuống bàn, khiến Vu Thu Nguyệt giật bắn cả mình.
“Được rồi, Vu di nương, ngươi ăn nói tiết chế một chút.
Thanh di nương là do Hoàng thượng ngự ban, không phải người ngươi có thể tùy tiện sỉ nhục.
Ngươi xem ngươi, vừa được tha đã gây chuyện khiến gia đình bất hòa.
Xem ra Hầu gia đã đúng, với tính cách của ngươi, phải cấm túc ngươi cả đời ngươi mới chịu yên phận.
Lần này đích thân ta hạ lệnh cấm túc ngươi, ngươi đừng mong được thả ra nữa.”
Vu Thu Nguyệt vội vàng quỳ xuống, dập đầu xin tha: “Thái phu nhân đừng giận, Thu Nguyệt không cố ý gây chuyện, chỉ là thấy Thanh di nương nói một đằng làm một nẻo nên mới không kìm được mà lên tiếng.
Thu Nguyệt biết sai rồi, Thái phu nhân xin hãy tha cho Thu Nguyệt.”
Thái phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Thanh di nương cũng giống ngươi, cũng là thiếp thất của Hầu gia.
Sao chỉ có ngươi được nghĩ cách để gặp Hầu gia, lấy lòng Hầu gia? Giờ Thanh di nương đến gặp Hầu gia cũng không được phép? Phu nhân nói đúng, Hầu gia muốn gặp ai thì gặp, chẳng ai can thiệp được.
Hầu gia nếu thật sự không muốn gặp Thanh di nương, dù Thanh di nương có chạy đuổi theo cũng vô ích.
Vu di nương, nay ngươi chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thai, an phận đợi sinh con, đừng có quản mấy việc này nữa.
Lẽ nào chỉ có mình ngươi là sáng suốt, còn chúng ta đều là người ngu xuẩn hoa mắt hết hay sao?”
Vu Thu Nguyệt thất kinh, vội vàng dập đầu, không dám mở miệng giải thích nữa.
Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, giờ con đã nắm quyền xử lý mọi việc trong nhà, con có gì muốn nói không?” Bà nhìn Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt điềm đạm.
Bà biết con trai mình thích Nhược Lan, nhưng Hầu gia con cái hiếm muộn, chỉ dựa vào một mình Nhược Lan thì không được.
Nay có Thanh Đại dịu dàng hiểu biết, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, mà Hầu gia cũng chẳng ghét nàng ta.
Đã thế, đương nhiên không thể dung túng cho Nhược Lan chuyên sủng lâu dài.
Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại đang quỳ trước mặt mình một cái, quả là một người con gái khá lợi hại, chỉ dăm câu ba điều đã rửa sạch tội lỗi cũng như nghi kị của mọi người, còn giành được cục diện thắng lợi về phía mình.
Sau này cho dù nàng ta có tìm cách tiếp cận Hầu gia, cũng chẳng ai trách mắng gì nàng ta.
Nhưng điều khiến nàng bội phục chính là lời nói hành động hết sức tự nhiên, chẳng tìm thấy sơ hở của sự giả dối, ngay bản thân nàng cũng không biết rốt cục có phải nàng ta cố ý hay không.
Con người Thanh Đại, làm chuyện gì cũng hết sức kín kẽ, tự nhiên tới mức giống như thật, khiến nàng có cảm giác không thể trở tay.
Nhưng cho dù ngươi mưu kế có hiểm, thủ đoạn có cao, ta cũng quyết không để ngươi phá vỡ hạnh phúc của mình.
“Mẫu thân nói rất có lý, Nhược Lan không có ý kiến khác.”
Nàng không tranh luận với Thái phu nhân, nhưng nàng sẽ quản chặt Cận Thiệu Khang, không cho hắn tới viện tử của Thanh Đại.
Thái phu nhân có bản lĩnh thì hãy thuyết phục con trai mình.
Thái phu nhân hài lòng gật gật đầu, giáo huấn Vu Thu Nguyệt thêm vài câu, sau đó cho mọi người lui.
Cận Yên Nhiên ở lại với Thái phu nhân, đợi mọi người đi cả rồi mới hỏi Thái phu nhân: “Mẫu thân, người thấy Thanh Đại có thật sự tốt giống như những gì cô ta thể hiện không?”
Thái phu nhân cười cười, vẻ mặt hài lòng: “Con có thể hỏi câu đó, chứng tỏ bao năm nay ta dạy dỗ con không uổng công.”
Cận Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu: “Từ sau khi con gái tin nhầm Vu di nương, giờ không còn dám dễ dàng tin ai nữa.”
Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu, mới đáp: “Từ nhỏ đã bị nuôi dạy thành ca kỹ, nói không có tâm kế thì ta không tin.
Nhưng, con người Thanh Đại rất biết nặng nhẹ, không giống loại người tùy tiện ngang ngược như Vu Thu Nguyệt.
Cho dù sau này nàng ta đắc sủng, có lẽ cũng sẽ chẳng gây ra chuyện gì lớn đâu.” Nói xong thở dài, có phần lo lắng nhìn Cận Yên Nhiên: “Con ta, trước kia ta luôn muốn gả con vào một gia đình bình thường, không cầu nhà cao cửa rộng, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong con rể sống tình cảm, những thứ khác đủ dùng là được.
Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại chỉ hôn con cho Ninh Vương.
Phủ Ninh Vương đông người nhiều việc, giờ mẹ thật hối hận vì trước đó bảo vệ con quá kỹ nên mới khiến con không hiểu biết sự đời, mẹ rất lo lắng.”
Cận Yên Nhiên dựa vào lòng Thái phu nhân, “Mẹ không cần lo cho con.
Con gái cũng sẽ kiên cường đối mặt với mọi chuyện, giống tẩu tẩu vậy.
Cho dù có chỗ không hiểu, quay về hỏi mẫu thân là được mà.”
Thái phu nhân cười: “Làm gì có con gái nhà ai xuất giá rồi còn thường xuyên về nhà mẹ đẻ.
Nhưng… tẩu tẩu con thật là người hiếm thấy, cục diện khó xoay sở như thế mà từng bước từng bước trụ vững.”
Vu Thu Nguyệt ôm một cục tức quay về Cẩm Tú viện.
Lệ Châu thấy sắc mặt đen như đáy nồi của cô ta, thận trọng dâng nước nóng lên, hỏi: “Di nương, sau này nô tỳ còn phải đi theo Thanh di nương nữa không?”
Vu Thu Nguyệt ném chiếc bát nước bằng sứ trắng vẽ hoa văn trên tay xuống đất, quát: “Theo dõi vẫn phải theo dõi! Ta không tin cô ả sẽ không để lộ điều gì đó.” Người như cô ta mà lại thua trong tay một vũ nữ, nỗi hận này sao nuốt cho nổi.
Lệ Châu chớp chớp mắt, hạ giọng khuyên nhủ: “Di nương… Nô tỳ thấy nên thôi đi… Hôm nay Thái phu nhân giận như vậy, hơn nữa thái độ cũng đã rất rõ ràng.
Cho dù sau này có bắt gặp cô ta và Hầu gia ở bên nhau, chúng ta có thể làm gì được chứ?”
Vu Thu Nguyệt tức tối: “Hôm nay ta đã quá sơ suất, chuyện này căn bản không nên nói trước mặt Thái phu nhân.
Tưởng Nhược Nam ghen tuông như vậy, chuyện này chỉ cần để cô ta biết là được.
Sau này, ngươi phát hiện được bất kỳ điều gì cũng đừng lên tiếng vội, chỉ cần báo lại cho ta biết, sau đó ta sẽ đưa phu nhân tới xem màn biểu diễn tinh xảo đó.
Ta không tin với tính cách của phu nhân mà vẫn dung túng được Thanh Đại.
Đến khi ấy để cho bọn họ tự đấu đá nhau, còn ta làm ngư ông đắc lợi.”
Nghĩ đến đây cứ như nhìn thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, cô ta đắc ý cười.
Lệ Châu nhìn nụ cười của cô ta, trong lòng rất không đồng tình, hai người đó đâu phải những chủ tử yếu đuối, sao có thể để Vu di nương tùy ý thao túng được?
Nhắc ra mới nhớ, từ sau khi Vu di nương mang thai, tính cách thay đổi rất nhiều.
Dễ cáu, dễ giận, làm việc cũng manh động hơn trước nhiều…
Nhưng Lệ Châu là kẻ dưới, ngoài nghe lệnh chủ nhân ra còn có cách gì chứ?
Tưởng Nhược Nam quay về Thu Đường viện, nhớ đến việc Cận Thiệu Khang đã gặp mặt Thanh Đại mấy lần nhưng không nói gì với nàng, trong lòng cũng thấy nổi giận.
Thầm nghĩ, giờ thì giấu mình gặp mặt, một thời gian nữa không biết sẽ giấu mình làm những gì đây?
Nhưng khi thời gian dần trôi đi, nàng cũng bình tâm trở lại.
Kể ra thì cũng không thể hoàn toàn trách Cận Thiệu Khang.
Thanh Đại đợi trên đường hắn về, hắn làm sao biết được? Gặp rồi, Thanh Đại lại lễ phép hành lễ với hắn, lẽ nào còn có thể không nhìn nàng ta? Việc hắn không cho nàng biết, có lẽ hắn cho rằng không cần thiết và chắc cũng sợ nàng thêm suy nghĩ.
Hắn từ phủ nha về vốn đã rất mệt rồi, nếu nàng còn vì việc này mà gây sự với hắn, bắt hắn giải thích rồi dỗ dành nàng, thì cho dù tình cảm hắn dành cho nàng có sâu đậm tới đâu cũng sẽ có lúc thấy chán ghét.
Như thế chẳng phải rất hợp ý của Hoàng đế ư? Nói cho cùng, Hoàng đế đưa Thanh Đại đến, mục đích chính là khiến nàng và Cận Thiệu Khang không được sống yên vui bên nhau mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam quyết định, tạm thời không nhắc tới chuyện này.
Vì vậy, khi Cận Thiệu Khang quay về, Tưởng Nhược Nam vẫn đối đãi với hắn như thường, thăm hỏi ân cần, rót trà dâng nước, giúp hắn rũ bỏ mệt mỏi ưu phiền của cả một ngày dài, và cũng để hắn cảm nhận được sự dịu dàng chu đáo của nàng.
Nhưng sau đó, lúc tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân, Cận Yên Nhiên nhân lúc có mặt Cận Thiệu Khang đã trêu Thanh di nương: “Thanh di nương, giờ có ca ca của muội ở đây, di nương hãy ngắm cho kỹ đi, đừng đợi tới lúc phải đứng trong gió lạnh chờ nhìn ca ca.”
Thấy Cận Thiệu Khang có vẻ không hiểu, Thái phu nhân vừa cười vừa giải thích: “Hầu gia có lẽ không biết, mấy hôm nay nha đầu ngốc nghếch Thanh Đại ngày nào cũng đứng trong gió lạnh chờ Hầu gia về, nói là vì muốn nhìn Hầu gia một cái thôi.”
Thanh Đại lí nhí: “Thái phu nhân, người đừng nói nữa.” Nàng ta xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hai mắt lại lén liếc về phía Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang vội vàng nhìn sắc mặt Tưởng Nhược Nam.
Hành động ấy khiến Thái phu nhân rất không vui, bắt đầu từ bao giờ, con trai lại phải nhìn sắc mặt con dâu chứ? Nếu cứ tiếp tục thế này, con trai bà chẳng phải sẽ bị con dâu nắm thóp hay sao?
Thái phu nhân sầm mặt, không nói gì nữa, một lúc sau thì kêu mệt, bảo mọi người lui cả ra.
Về Thu Đường viện, Cận Thiệu Khang bèn muốn giải thích với nàng, Tưởng Nhược Nam vội vàng lên tiếng ngăn hắn: “Thiệu Khang, chàng không cần nói, thiếp tin chàng.
Thanh Đại dù sao cũng là thiếp thất do Hoàng thượng ngự ban.
Chúng ta không thể đuổi nàng ấy đi, nàng ấy sẽ mãi mãi ở đây, thiếp không thể lần nào nghe chuyện cũng tức giận với chàng được, cho dù chàng không mệt thiếp cũng sẽ mệt.
Nhưng, thiếp chỉ nói với chàng một câu, thiếp rất không thích chàng ở riêng với nàng ta, chuyện sau này chàng tự giải quyết.
Thiếp tin chàng, thiếp tin chàng tuyệt đối sẽ không khiến thiếp phải đau lòng.”
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng như muốn đốt cháy hắn.
Hắn ôm nàng thật chặt, khẽ nói: “Nhược Lan, ta nhất định sẽ không khiến nàng phải thất vọng.”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, vùi đầu vào khuôn ngực rộng của hắn, chỉ cần bình an trải qua sáu tháng, sau này họ sẽ không gặp sóng gió gì nữa.
Nghĩ tới đây, Tưởng Nhược Nam lại nhớ ra một việc, nàng kéo Cận Thiệu Khang ngồi xuống giường, “Thiệu Khang, thiếp muốn bàn với chàng một chuyện.”
Cận Thiệu Khang thấy nàng trịnh trọng như thế, cũng nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Từ khi thiếp gả về Hầu phủ tới nay đã nửa năm rồi, thiếp thấy chẳng bao lâu nữa, mẫu thân sẽ muốn cất nhắc Hoa Thanh và Nhược Lâm, Hầu gia chàng nghĩ thế nào?”
“Mẫu thân muốn chính thức nạp họ làm thiếp thì cứ để người làm.
Hai nha đầu ấy theo ta đã nhiều năm, cho họ thân phận thiếp thất để họ được sống cuộc sống tử tế, sau này ta cũng sẽ không tới viện tử của họ nữa.”
Lại thêm hai người nữa? Chẳng phải sẽ khiến nàng thêm đau đầu ư? Thiếp thất không giống thông phòng.
Nếu hai người này lại không chịu an phận thì nàng lại thêm phiền.
Đương nhiên, những lời như thế nàng không thể nói ra.
“Thiệu Khang, vì chàng nghĩ tới việc họ đã theo chàng nhiều năm nên muốn họ sống được tốt hơn.
Đã vậy, thiếp có cách để giải quyết việc này được song toàn.”
Cận Thiệu Khang vội vàng hỏi: “Cách gì?”
“Họ vẫn còn nhỏ tuổi, chi bằng tìm cho họ một người đàn ông thật thà rồi gả đi, Hầu phủ chúng ta sẽ chuẩn bị hồi môn, cho dù có lấy một người đàn ông nghèo khổ họ vẫn có thể sống tốt.
Hơn nữa sau này còn có thể sinh con đẻ cái, hưởng thụ niềm vui con cái đầy nhà.
Như vậy vừa giúp họ được sống vui vẻ, lại cũng không khiến họ phải cả đời cô độc chờ đợi.
Chẳng phải một công đôi việc ư?”
Thông phòng mà bị gả đi thực ra là chuyện vô cùng thê thảm, bởi vì trong xã hội này người đàn ông rất coi trọng trinh tiết của phụ nữ.
Phàm những người có chút năng lực đều sẽ không cần những người phụ nữ đã thất thân.
Vì vậy thông thường, nếu tìm được người để gả những nô tỳ thông phòng thì sẽ là những người có gia cảnh bần hàn, thậm chí là những người đàn ông thuộc tầng lớp tận cùng của xã hội.
Cuộc sống sau này sẽ vô cùng vất vả..