Sau khi Ánh Tuyết lui ra, Tưởng Nhược Nam nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới một đồng nghiệp đã kết hôn của nàng ở kiếp trước, vì chồng cô ấy ngoại tình với đồng nghiệp cùng công ty mà cô ấy định ly hôn.
Nhưng sau đó, chồng cô ấy và người phụ nữ kia chia tay, tới xin cô ấy bỏ qua, cô ấy đã tha thứ cho hắn.
Trong lúc buồn chán nhất cô ấy đã trút bầu tâm sự với Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam còn nhớ khi ấy mình từng nói: “Nhưng làm sao cậu biết được sau này hắn không mắc phải lỗi lầm ấy nữa?”
Người đồng nghiệp ấy nhìn nàng một cái, đáp: “Nhược Nam, mình và anh ấy yêu nhau hai năm, kết hôn ba năm, phải trải qua năm năm thử thách bọn mình mới có được gia đình hôm nay, không tới bước đường cùng, sao mình nỡ từ bỏ? Đàn ông dưới gầm trời này, bất luận già hay trẻ, có tiền hay không có tiền, đều giống nhau: Kiêu ngạo, hư vinh, tự cao tự đại, một khi có người khác giới ngấm ngầm thể hiện sự ngưỡng mộ với họ, không tránh khỏi việc họ sẽ động lòng.
Nếu mình ly hôn với anh ấy rồi, sau này mình có thể gặp được một người tốt hơn sao? Mình làm sao đảm bảo được rằng người chồng sau này của mình sẽ không làm những chuyện đó? Ít nhất thì ông xã mình có những mặt khác rất tích cực, kinh tế trong gia đình do mình quản lý, lại dịu dàng quan tâm mình.
Nay anh ấy chịu cắt đứt với người phụ nữ kia, quay lại với mình, mình muốn cho anh ấy một cơ hội.
Mình thực sự chẳng còn đủ tự tin và sức lực để làm lại lần nữa đâu.”
Khi ấy nàng rất không đồng tình với suy nghĩ và cách làm của người đồng nghiệp kia.
Tha thứ cho sự phản bội của người đàn ông sao? Làm như thế chẳng phải ngấm ngầm cho phép người đàn ông có thể mắc lỗi, có thể đi chệch quỹ đạo, chỉ cần đến khi vợ phát hiện lại quay về là được? Vậy phụ nữ là gì chứ?
Giờ quan hệ của người đồng nghiệp và chồng cô ấy thế nào, chồng cô ấy có lặp lại sai lầm hay không, Tưởng Nhược Nam không cách nào biết được.
Nhưng lúc này Tưởng Nhược Nam lại rất hiểu tâm tư của cô ấy…
Cuộc hôn nhân của người đồng nghiệp ấy đã trải qua năm năm thử thách, thời gian của Tưởng Nhược Nam không dài như thế, từ lúc nàng thật sự đón nhận Cận Thiệu Khang tới nay cũng chỉ mới hơn nửa năm.
Nhưng nỗi buồn mà nàng phải gánh chịu chẳng ít hơn người đồng nghiệp kia chút nào.
Nàng đón nhận tình cảm này, quyết định bắt đầu tình cảm này, trong lòng đã phải trải qua rất nhiều giày vò và mâu thuẫn mà người khác không thể biết được.
Mặc dù thời gian chỉ có sáu tháng, nhưng nàng cũng đã bỏ rất nhiều công sức, toàn tâm toàn ý đặt cược vào tình cảm của mình.
Lẽ nào nàng không trân trọng?
Hơn nữa, không thể phủ nhận, nàng có cho đi và cũng đã nhận lại.
Nàng cho đi sự nỗ lực cố gắng, nhưng cũng nhận lại được niềm vui.
Cận Thiệu Khang luôn dành cho nàng sự ngọt ngào và dịu dàng, tất cả đều rất thật.
Sự quan tâm chăm sóc của Cận Thiệu Khang dành cho nàng và những nỗ lực cố gắng làm nàng vui của hắn là thứ không thể phủi sạch.
Nhớ lại trước kia, Hoàng thượng từng không tiếc tính mạng mà cứu nàng, sau đó trong lòng nàng rất cảm kích, nỗi chán ghét trong nàng dành cho y cũng nhạt đi khá nhiều, nếu nàng không phải người có tư tưởng một vợ một chồng thâm căn cổ đế, nếu Hoàng đế không phải là Hoàng đế, thì khi hắn nói với nàng những lời dịu dàng tình cảm như thế, nàng sẽ có cảm giác gì?
Một người con gái như Thanh Đại, xinh đẹp, dịu dàng, đa tình, vì Cận Thiệu Khang mà không tiếc tính mạng, khi nàng nhìn thấy cảnh ấy, suy nghĩ đầu tiên của nàng là chia tay.
Bởi vì nàng không thể chấp nhận việc tình cảm của hắn dao động, cho dù hắn chưa có hành động thực tế, nàng cũng không chịu được.
Nàng rất giận, rất hận, nhưng đồng thời nàng cũng rất đau lòng, rất không nỡ.
Bởi người đàn ông này đã từng rất thật lòng khi đối xử với nàng, đã từng vì nàng mà thay đổi nguyên tắc thâm căn cổ đế của mình, vì nàng mà nảy sinh mâu thuẫn với mẫu thân.
Bây giờ, trong lòng hắn mới có sự băn khoăn và hỗn loạn, mà nàng đã không hề do dự vứt bỏ hắn sao? Hay là cho hắn thêm chút thời gian, để hắn suy nghĩ cho kĩ, cho hắn cơ hội để nhìn rõ trái tim mình?
Dù sao, hắn cũng chưa làm chuyện gì không thể tha thứ nổi.
Chính vì như thế, nàng mới quyết định đến nông trang, nếu không, nàng đã đi thẳng vào cung.
Nàng muốn dành cho cuộc hôn nhân mà mình đã mang tất cả ra đánh cược này một cơ hội.
Nàng muốn Cận Thiệu Khang biết rằng, những gì nàng nói trước đó không phải chỉ nói suông mà thôi, nàng nghiêm túc.
Con người rất tham lam, thứ mà họ muốn có rất nhiều, nhưng lại bị ràng buộc bởi những chuyện khác.
Đôi khi, người ta muốn có một thứ gì đó, nhưng lại không nỡ buông bỏ những thứ khác.
Vì vậy, nàng biết nếu muốn ở cùng với Cận Thiệu Khang, mình không thể có được cuộc sống tùy ý như trước kia nữa.
Có điều nàng cam tâm tình nguyện, vì một gia đình hạnh phúc đủ đầy luôn là điều nàng ao ước.
Giờ Cận Thiệu Khang cũng phải hiểu, nếu hắn muốn ở bên nàng, hắn phải buông bỏ một số thứ, những thứ mà đáng lẽ ra hắn tất nhiên có thể sở hữu.
Ý thức đó có lẽ còn quan trọng hơn việc hắn buông lời hẹn thề những lúc tình nồng ý đượm.
Còn về sau này, giống như người đồng nghiệp kia từng nói, ai có thể đảm bảo sau này? Nhưng tương lai lại được hình thành từ hiện tại, trân trọng hiện tại, tương lai ít nhất cũng được đảm bảo một nửa.
Cận Thiệu Khang từ phủ nha quay về, đến Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân.
Thanh Đại đang ở đó cùng Thái phu nhân, thấy Cận Thiệu Khang vội vàng tới thỉnh an hắn.
“Hầu gia, phu nhân vẫn không chịu theo ngài về sao?” Thanh Đại lo lắng nói.
Cận Thiệu Khang vừa nghe liền biết mẫu thân đã được thông báo tin tức hắn tới nông trang tối qua.
Hắn nhìn Thái phu nhân một cái, thấy bà sầm mặt lại, rõ ràng đang rất không vui.
“Hầu gia…” Thanh Đại nhìn hắn, vẻ mặt rất tự trách, “Đều tại thiếp không tốt, đều trách thiếp, là thiếp đã sai.
Nếu không phải tại thiếp, phu nhân cũng sẽ không bỏ đi…”
Cận Thiệu Khang khẽ ngắt lời nàng ta: “Thanh Đại, không liên quan gì tới nàng, là lỗi của ta.” Là hắn đã đánh mất mình, là hắn đã buông thả.
“Hầu gia, Thanh Đại tới cầu xin phu nhân được không?” Thanh Đại luống cuống, “Hầu gia và phu nhân thành thế này, trong lòng Thanh Đại rất buồn, phu nhân luôn rất tốt với thiếp.” Nói rồi mắt lại đỏ hoe.
Thái phu nhân ngồi bên không kìm được nói: “Con làm sao mà phải buồn? Con cũng là thê thiếp của Hầu gia, rõ ràng Nhược Lan sai, tại sao kẻ nào kẻ nấy cứ như đang thiếu nợ cô ta vậy? Chính vì các con như thế, nên cô ta mới càng ngày càng hỗn xược.”
Thanh Đại cúi đầu lau nước mắt.
Cận Thiệu Khang nói với nàng ta: “Nàng lui ra trước đi, ta có chuyện muốn nói với Thái phu nhân.”
Thanh Đại gật đầu, rồi ngượng ngùng nhìn hắn một cái, quay người lui ra.
Cận Thiệu Khang đi đến bên Thái phu nhân, Thái phu nhân quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.
“Mẫu thân, có chuyện này người nên biết, tại sao trước kia Nhược Lan lại đột nhiên đồng ý đón nhận con.”
Thái phu nhân quay đầu lại, nhìn hắn.
Cận Thiệu Khang cúi đầu, khẽ nói: “Là vì con từng hứa với nàng rằng, đời này kiếp này, sẽ chỉ có mình nàng thôi.”
Thái phu nhân “xoạt” một tiếng đứng bật dậy, chỉ thẳng vào hắn: “Cái gì? Hầu gia, sao con có thể buông lời hứa hẹn hoang đường như thế? Con điên rồi sao?”
Cận Thiệu Khang cười cười, giống như đang tự chế giễu chính mình, “Khi con hứa với nàng, con cho rằng mình nhất định sẽ làm được, nhưng không ngờ chưa đến nửa năm, con đã khiến nàng phải đau lòng.
Mẫu thân, thì ra con cũng chỉ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi không giữ nổi lời thề.”
Về việc thề bồi này, Thái phu nhân đột nhiên chẳng biết phải nói gì nữa, một lúc sau, bà mới lên tiếng: “Hầu gia, con không nên vì cảm xúc nhất thời mà buông lời hứa hẹn như thế.
Con vẫn còn trẻ, những lúc tình cảm lên tới cao trào cũng khó tránh khỏi có mong muốn làm đối phương vui lòng, điều này vi nương hiểu… Con không cần phải buồn.
Ta chẳng tiếc rẻ cái mặt già nua này, ta sẽ tới gặp con dâu nói cho nó biết, những lời thề ước như thế không thể là thật, ta sẽ gọi nó về, con không cần phải đi nữa.
Con là một người đàn ông, không được để mất mặt trước phụ nữ.”
Cận Thiệu Khang lắc đầu, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, “Mẫu thân, con không phải vì cảm xúc nhất thời mà nói ra những lời như thế, lần này con hồ đồ, nhưng sau này con quyết không bao giờ buông thả bản thân mình nữa.”
Thái phu nhân cau mày, “Hầu gia nói vậy là có ý gì? Con đã quên lời hẹn ước năm xưa của mẹ con ta rồi sao, giờ đã năm tháng rồi, Nhược Lan chẳng có tin vui, đến khi đầy nửa năm thì làm thế nào?”
Cận Thiệu Khang lại dập đầu trước Thái phu nhân, “Mẫu thân, xin thứ tội cho con trai bất hiếu, con trai chưa từng có lời thề hẹn nửa năm với mẫu thân, sau này con trai cũng sẽ không tuân theo.
Đời này kiếp này, dù Nhược Lan có con hay không, con cũng sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương.”
Thái phu nhân tức tới mức toàn thân run rẩy, bà cho hắn một cái bạt tai, đánh xong, tay bà cứ run mãi, “Hầu gia, con lớn bằng từng này rồi, đây là lần đầu tiên vi nương đánh con, vi nương hi vọng có thể đánh cho con tỉnh táo trở lại.
Những lời con vừa nói có xứng với liệt tổ liệt tông của Cận gia hay không? Chỉ vì một người phụ nữ như thế, đến hương hỏa của Cận gia con cũng bỏ mặc ư? Khốn kiếp.”
Cận Thiệu Khang liên tục dập đầu, “Mẫu thân bớt giận, Nhược Lan chỉ là tạm thời chưa có, sau này nhất định sẽ có con.
Cho dù không có, thì Thu Nguyệt cũng có một đứa, nếu…nếu cũng không được, con sẽ chọn một trong số những đứa con của nhị đệ làm người kế vị, sau này lo hương hỏa Cận gia.”
Thái phu nhân chỉ vào hắn, hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, bà nhìn ngay thấy khuôn mặt tiều tụy của Cận Thiệu Khang, hai mắt hắn vằn tia máu vì thiếu ngủ, râu mọc lởm chởm, mắt đen thẫm.
Hắn đang quỳ bên giường.
Thái phu nhân nhìn mãi nhìn mãi, rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Khang nhi, hồi con năm tuổi, con đã có thể đánh mọi thế của La Hán Quyền.
Hồi bảy tuổi, con quyết chí muốn làm đại tướng quân, mười hai tuổi con len lén theo phụ hầu ra chiến trường, mười sáu tuổi trở thành đại tướng quân lẫy lừng một phương.
Mọi người đều biết An Viễn Hầu anh vũ bất phàm, linh khí ngút trời, thật sự trở thành niềm tự hào kiêu ngạo của vi nương.
Nhưng giờ khi đã trưởng thành, sao lại mắc kẹt trong lòng bàn tay của một người phụ nữ, người đó lại còn là Tưởng Nhược Lan.
Cô ta không tình thơ ý họa như Vu Thu Nguyệt, lại không xinh đẹp dịu dàng như Thanh Đại, rốt cuộc cô ta có điểm nào hấp dẫn con? Ta làm quả phụ bao nhiêu năm như vậy để nuôi dưỡng một kẻ sợ vợ như con sao?”
Thái phu nhân nghĩ thế nào cũng không thông.
Cận Thiệu Khang nhìn Thái phu nhân khẽ nói: “Mẫu thân, bởi vì Nhược Lan hết lòng vì con.
Tình thơ ý họa, xinh đẹp dịu dàng có lẽ sẽ khiến con vui vẻ mê muội nhất thời, nhưng tấm lòng Nhược Lan dành cho con sẽ khiến con ấm áp hạnh phúc cả đời này.
Người có biết không, nàng vì muốn may cho con một chiếc khăn tay đẹp mà đã tập may mười mấy chiếc khăn, hai tay bị kim châm toàn vết thương… Nàng quan tâm tới nhất cử nhất động của con, những thứ con không nghĩ đến thì nàng đều nghĩ giúp con.
Vu Thu Nguyệt đúng là tình thơ ý họa, nhưng thứ mà nàng ta dành cho con lại là tìm cách đưa a hoàn của mình lên giường con…”
“Thế còn Thanh Đại? Thanh Đại vì con mà không cần cả tính mạng, chỉ cần con cho nó cơ hội, nó nhất định sẽ làm tốt hơn Nhược Lan.”
“Mẫu thân, con không thể quá tham lam, Nhược Lan không phải là người phụ nữ khác, nàng không phải Vu Thu Nguyệt, không phải Thanh Đại, không phải Yên Nhiên.
Nàng có thể cho đi tất cả, nhưng nàng cũng muốn có được, thu về tất cả.
Con muốn níu giữ nàng, con không thể cho người khác cơ hội.
Thanh Đại dù tốt tới đâu cũng không thể thay thế Nhược Lan.
Bây giờ con mới hiểu, con không thể đánh mất nàng.
Mẫu thân, con biết con khiến mẫu thân rất thất vọng, mặc khôi giáp vào con là tướng quân, nhưng cởi khôi giáp ra con cũng là một người đàn ông bình thường.
Con hi vọng có người cùng vinh cùng nhục với mình, con cũng muốn được sống vui vẻ hạnh phúc.
Con biết người này chính là Nhược Lan, không ai có thể thay thế nàng.”
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng…” Thái phu nhân thở dài.
“Mẫu thân, con nhất định phải đưa Nhược Lan về, cho dù phải cầu xin, con cũng sẽ cầu xin nàng trở về bằng được.
Xin hãy thứ tội cho con trai bất hiếu.” Cận Thiệu Khang cúi đầu, giọng nghẹn ngào.
Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Những thứ khác ta mặc kệ, nhưng việc đưa con của Thiệu Đường lên kế thừa hương hỏa của Cận gia, ta quyết không đồng ý, tước vị của phụ hầu con nhất định phải là của con con.
Điểm này vi nương kiên quyết!”
Cận Thiệu Khang vui mừng, “Đa tạ mẫu thân, mẫu thân yên tâm, Nhược Lan và con đều khỏe mạnh, nhất định sẽ sinh cho mẫu thân một đứa cháu mũm mĩm trắng trẻo.”
Thái phu nhân thở dài: “Chỉ là thật đáng thương cho con bé Thanh Đại…”
“Sau này con sẽ không bạc đãi nàng ta.” Cận Thiệu Khang khẽ đáp.
Cận Thiệu Khang ra khỏi Tùng Hương viện, vốn định tới tìm Thanh Đại để nói chuyện, nhưng khi tới Nghênh Hương viện, Liễu Hồng nói: “Thanh di nương khi về thấy tức ngực nên vừa đi nằm rồi, có cần nô tỳ gọi di nương dậy không ạ?”
Cận Thiệu Khang nói: “Thôi, hôm khác ta lại tới.”
Mấy ngày liền sau đó, ban ngày Cận Thiệu Khang ở phủ nha, buổi tối sau khi quay về bèn tùy tiện ăn chút đồ sau đó cùng Ninh An cưỡi ngựa tới nông trang, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng dù hắn đến nông trang liên tiếp mấy ngày liền, cũng đều bị từ chối ngay ngoài cổng.
Cận Thiệu Khang vẫn như thường lệ, đứng đó đợi hai canh giờ, sau đó quay về để lên chầu buổi triều sớm.
Trong thời gian ấy Cận Thiệu Khang cũng tới tìm Thanh Đại hai lần, nhưng một lần thì Thanh Đại đang tắm, lần khác lại không khỏe nên đã đi ngủ.
Cận Thiệu Khang mãi chẳng có cơ hội để nói chuyện rõ ràng với nàng ta.
Nhiều ngày không ngủ không nghỉ như thế, Cận Thiệu Khang như biến thành người khác, không những khiến Thái phu nhân ruột đau như cắt, mà ngay cả Ninh An cũng không thể chịu đựng được.
Đúng vào lúc Ninh An chỉ muốn phá cửa xông vào, thì ngày thứ mười, Ánh Tuyết cuối cùng cũng ra mở cửa.
“Hầu gia, phu nhân mời ngài vào.”
Thời gian vừa rồi, mặc dù ngày nào Cận Thiệu Khang cũng đến nông trang, nhưng Tưởng Nhược Nam vẫn không chịu gặp hắn.
Ngày thứ mười, Ánh Tuyết nhận được thông báo của kẻ dưới, bước vào nói với Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân, Hầu gia đến rồi.” Còn không đợi Tưởng Nhược Nam trả lời, Ánh Tuyết lại nói: “Phu nhân, Hầu gia đã mười ngày nay không ngủ không nghỉ, nô tài bẩm báo nói, Hầu gia ngày một gầy đi.”
Tưởng Nhược Nam đứng bên cửa sổ không lên tiếng.
Ánh Tuyết bắt đầu cuống: “Phu nhân, tốt xấu gì người cũng cho Hầu gia một cơ hội gặp mặt nói chuyện, cứ tiếp tục thế này, nô tỳ sợ Hầu gia không thể trụ nổi.
Hầu gia buồn bã, người cũng buồn bã, hà tất phải thế?”
“Mười ngày rồi…” Tưởng Nhược Nam khẽ than, quay người lại: “Để chàng vào đi.”
Trong mười ngày qua, chắc chắn chàng đã suy nghĩ tỏ tường mọi chuyện.
Ánh Tuyết vội vàng vui mừng đi mời Hầu gia.
Tưởng Nhược Nam ngồi trên một chiếc ghế bên bàn kê sát tường.
Cạnh vị trí của nàng không có chỗ nào có thể ngồi được, như thế cũng là cách để ngăn cản hắn tiếp cận nàng, khiến họ có thể nói chuyện trong bình tĩnh và lý trí.
Nàng ngồi xuống, tay đặt lên bàn, nhìn về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân vội vã của hắn ngày càng đến gần, bàn tay đặt trên bàn của nàng bỗng run nhẹ, sau khi nàng phát hiện ra vội vàng thu tay về, giấu trong tay áo.
Cửa “kẹt” một tiếng rồi mở ra, đúng lúc đó, Tưởng Nhược Nam lại lập tức bình tĩnh ngay, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Mặc dù Ánh Tuyết đã nói với nàng rằng Cận Thiệu Khang gầy đi, nhưng nàng không ngờ hắn lại gầy nhiều như thế.
Hai mắt hắn sâu hoắm và lõm vào, trong mắt vằn tia máu đỏ, các đường nét trên mặt nhô ra, trông càng kiên định, chiếc áo gấm bình thường rất vừa vặn với cơ thể nay lùng bùng ra nhiều.
Nàng ngẩn người nhìn hắn.
Cận Thiệu Khang đứng ở cửa nhìn nàng, nàng ngồi đó, mặc một chiếc áo dài màu trắng, khiến khuôn mặt nàng trông lại càng trắng như tuyết.
Mặt nàng gầy đi chỉ nhỏ bằng một bàn tay, hai con mắt vừa đen vừa to, nàng mím chặt môi, dường như muốn làm bộ dạng hoàn toàn không để tâm, nhưng ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và quan tâm đã để lộ tâm tư nàng.
Trái tim hắn vừa mừng vừa tủi, giống như có thứ gì đó lập tức lấp đầy khoang ngực hắn, khiến nó căng trướng, nóng lạnh giao thoa, như muốn xé rách lồng ngực.
Bao nhiêu lời, bao nhiêu sự hối hận, bao nhiêu nhớ nhung, nhưng khi hắn gặp được nàng, thì hắn lại chẳng thể nói gì, đôi môi khô nứt mở ra lại khép vào, đến cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Nhược Lan.”
Giọng hắn mang rất nhiều sự ẩn nhẫn, nhưng lại không sao khắc chế được những tâm trạng muốn thể hiện, sự nhớ nhung vô hạn, sự hối hận sâu sắc, còn cả sự lưu luyến không nỡ nữa… Giống như một cơn gió từ nơi rất xa thổi tới, thầm thì bên tai nàng, lướt qua trái tim nàng.
Tưởng Nhược Nam thấy xót xa, quay đầu đi.
Ánh Tuyết đứng sau lưng hai mắt đỏ hoe, bỏ ra ngoài đóng cửa lại, rồi gọi đám người hầu bên ngoài lui ra.
“Chàng còn đến làm gì?” Tưởng Nhược Nam khẽ nói.
Cận Thiệu Khang đi đến bên nàng, nhưng lại chẳng tìm được chỗ nào để ngồi gần, đành đứng lại trước mặt nàng.
“Nhược Lan, ta tới xin nàng tha thứ.” Hắn nhìn nàng nói..