Chẳng được mấy lúc, Tưởng Nhược Nam liền cảm thấy hai tay mình mềm nhũn, không chịu sự khống chế của nàng mà khẽ run run, nàng phải dùng sức nhiều hơn.
Tưởng Nhược Nam không lên tiếng, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững hai tay.
Thái phu nhân đương nhiên cảm nhận được sự khác thường của nàng, bà nằm sấp trên giường, khẽ hỏi: “Nhược Lan, hôm nay học hành vất vả lắm phải không?”
Tưởng Nhược Nam nghĩ, mọi chi tiết về việc học của nàng, đương nhiên sẽ không qua được mắt của Thái phu nhân, nếu nàng đã đồng ý để các ma ma tới dạy dỗ mình mà còn kêu khổ, thì không những không có hiệu quả, ngược lại còn khiến bà phản cảm.
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam làm bộ thản nhiên đáp: “Đúng là có vất vả, nhưng con biết, muốn học tốt mọi lễ nghĩa, không cố gắng thì không được.
Mẫu thân đã nghĩ cho con như vậy, con không thể phụ sự kỳ vọng của người.”
Thái phu nhân thoáng sững lại, đây thật không giống những lời được nói ra từ miệng của Tưởng Nhược Lan.
Có điều, mấy ngày gần đây, những bất ngờ mà Nhược Lan mang đến cho bà thật rất nhiều.
Thái phu nhân ngẫm nghĩ, con người ta không thể thay đổi trong một thời gian ngắn như thế được, trừ phi là có nguyên nhân gì đấy, bà đã hiểu, chắc chắn nguyên nhân này có liên quan tới con trai mình.
Nhược Lan hao tâm tổn trí như vậy, đương nhiên là muốn được con bà yêu thương.
Thái phu nhân mỉm cười, con trai bà là người ưu tú nhất, đương nhiên xứng đáng để phụ nữ phải lao tâm khổ tứ vì hắn.
“Nhược Lan, con thích Thiệu Khang ở điểm gì?” Thái phu nhân đột nhiên hỏi.
Thích tên khốn đấy ư? Tưởng Nhược Nam len lén bĩu môi, rồi lại trợn mắt, nhưng trước mặt mẹ đẻ của người ta đâu có thể nói như thế được.
Nếu như để bà biết nàng chán ghét con trai của bà như thế nào, e rằng từ nay về sau, bà sẽ không bao giờ nhìn nàng bằng con mắt thiện cảm nữa.
Tưởng Nhược Nam lục tìm trong ký ức, tìm lại tình cảm của Tưởng Nhược Lan dành cho Cận Thiệu Khang, sau đó chầm chậm đáp: “Lần đầu tiên con nhìn thấy Hầu gia…”
Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang đi từ ngoài viện vào, đang định nhấc chân qua cửa bước vào phòng, đột nhiên nghe thấy Tưởng Nhược Nam nhắc tới tên mình, vô thức, hắn rụt chân lại, lui ra ngoài cửa một chút.
Trong phòng, Tưởng Nhược Nam không biết Cận Thiệu Khang đã đến, vẫn tiếp tục nói: “Khi ấy con rất không hiểu chuyện, cãi nhau với người ta trên phố.
Người đó cậy mình là đàn ông, định đánh con, đúng lúc ấy, Hầu gia đã xuất hiện…” Trong ký ức, Nhược Lan vừa nhìn thấy Cận Thiệu Khang là đã trúng tiếng sét ái tình, khó trách cô ta, trong câu chuyện của thiếu nữ lần đầu tiên yêu bao giờ cũng có tình tiết như anh hùng cứu mỹ nhân, huống hồ người anh hùng cứu mình ấy không những gia thế hiển hách, mà còn tuấn tú nhường này.
Tưởng Nhược Nam nhớ lại quãng ký ức đó, dần dần, tâm trạng của Tưởng Nhược Lan, cảm giác rung động ngọt ngào, kỳ diệu khi ấy của Tưởng Nhược Lan cũng vô thức truyền khắp người nàng.
Cảm giác ấy giống như khi mình xem một bộ phim, vui buồn cảm động theo cảm xúc của nhân vật nữ chính.
Lúc này, trái tim Tưởng Nhược Nam cũng trở nên mềm yếu dịu dàng.
“Mẫu thân, con chưa từng gặp một người đàn ông nào như thế, một người đàn ông anh tuấn, hiên ngang, lại vô cùng chính nghĩa.
Đúng vào giờ khắc ấy, con đột nhiên cảm thấy cả thế giới này như sáng bừng lên, lòng con có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, cảm giác rất an toàn, rất thiết thực, từ sau khi cha con mất, đã lâu rồi chưa ai mang lại cho con cảm giác ấy…”
Cận Thiệu Khang đứng ngoài cửa ngẩn ngơ nghe, giọng của Tưởng Nhược Nam không hay lắm, không giống Vu Thu Nguyệt nhè nhẹ dịu dàng, ngọt ngào mềm mại, hắn nghe mà toàn thân mềm nhũn.
Nhưng lúc này, giọng Tưởng Nhược Nam khe khẽ, nhẹ như thoảng, lại thì thầm có vẻ bí mật, giống một bàn tay vô hình, gảy nhẹ dây đàn trong trái tim hắn một cái.
Cận Thiệu Khang quay đầu, từ ô cửa sổ nhìn vào trong phòng.
Cả căn phòng đều được tắm trong ánh đèn màu vàng mờ ảo thần bí, tất cả đều mông lung, dường như được che bởi một tấm vải trong suốt.
Khuôn mặt nàng lúc này mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ, nhưng hắn có thể thấy đôi mắt đang cụp xuống của nàng, đôi lông mi dài khẽ rung rung cùng nụ cười dịu dàng trên khuôn miệng.
Trong lúc nói chuyện, nàng vẫn không hề dừng động tác trên tay, cơ thể cũng lắc lư theo từng động tác ấy.
Đột nhiên một lọn tóc dài bướng bỉnh trượt rơi xuống, thỉnh thoảng lại đu đưa trước mặt nàng, dường như nàng rất khó chịu, giơ tay vén lọn tóc ấy ra sau tai, để lộ chiếc tai nhỏ nhắn màu hồng phớt.
Sau đó tay nàng lại đưa lên quyệt qua trán, lau đi những giọt mồ hôi rịn trên ấy, rồi tự đấm lưng cho mình, lông mày cau chặt, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Nàng mệt rồi…
Đột nhiên Cận Thiệu Khang cảm nhận được điều đó.
Nhưng ngay giây sau, tay nàng lại quay về xoa bóp cho Thái phu nhân, tiếp tục động tác vừa rồi, thì thầm nói: “Vào giây phút ấy, con đã biết, đời này, mình quyết phải lấy bằng được người đàn ông ấy…”
Đời này, mình quyết phải lấy bằng được người đàn ông ấy…
Trái tim Cận Thiệu Khang đột nhiên nhảy thịch lên một cái.
Bên ngoài trời rất tối, xung quanh vắng lặng không tiếng động, tĩnh mịch tới mức hắn như nghe được cả tiếng tim mình đang đập.
“Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch” những tiết tấu mất đi vẻ trầm ổn mà có quy luật thường ngày.
Hắn đứng đó ngẩn ngơ hồi lâu, đột nhiên một cơn gió thổi tới, khiến hắn bất giác rùng mình, đồng thời cũng bừng tỉnh lại.
Hắn làm sao thế này? Ngẩn người chỉ vì vài câu nói của bà la sát ấy ư? Cho dù nàng ta có nói hay đến đâu cũng không thể thay đổi được một sự thật, nàng ta đã từng đem hắn ra làm trò đua, từng chà đạp sự tôn nghiêm của hắn dưới đế giày của nàng, làm sao hắn có thể rung động trước một người con gái đến “Nữ luận ngữ” cũng không biết là gì được?
Chỉ có một cô gái dịu dàng, đoan trang như Vu Thu Nguyệt mới thích hợp với hắn, thích hợp với Hầu phủ, thích hợp làm mẫu thân của con hắn!
Nghĩ tới đây, hắn hít một hơi thật sâu, ho khẽ một tiếng, rồi nhấc chân đi vào.
“Mẫu thân, người còn chưa ngủ?”
Đột nhiên nghe thấy giọng của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam sợ hãi giật thót mình, phản ứng đầu tiên chính là, hắn không nghe thấy những lời nàng nói đấy chứ? Nhớ lại những gì mình vừa thốt ra, Tưởng Nhược Nam bỗng dưng cảm thấy buồn nôn, nếu bị Hầu gia nghe được, chắc chắn là mất mặt không biết phải giấu đi đâu.
Nàng vội vàng quay lại nhìn sắc mặt Cận Thiệu Khang một cái, thấy thần sắc hắn như thường, vẫn bộ mặt “quân bài” sấm đánh không đổi đó, bất giác nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân nhìn thấy con trai, lập tức giơ tay vẫy hắn lại, cười nói: “Thiệu Khang, con đến thật đúng lúc, ta và Nhược Lan vừa nhắc đến con!”
Tưởng Nhược Nam cuống quýt, hận không thể nhào lên bịt chặt miệng Thái phu nhân lại.
Muốn nói đợi nàng đi rồi hẵng nói, ngàn lần vạn lần đừng nói trước mặt nàng, nếu không nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống…
Cận Thiệu Khang liếc mắt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, điềm đạm đáp: “Nhắc đến con về việc gì?” Nói rồi đi đến bên cạnh giường của Thái phu nhân, Liễu Nguyệt vội vàng nhấc một chiếc ghế tới cho hắn ngồi.
Thái phu nhân còn chưa kịp nói, Tưởng Nhược Nam đã tranh lên tiếng trước: “Đang nói Hầu gia anh minh thần võ, uy phong lẫm liệt thế nào khi cứu thiếp khỏi tay một tên ác bá!”
Thái phu nhân thấy Tưởng Nhược Nam nói thế, biết là nàng xấu hổ, lập tức mím môi im lặng, chỉ nhìn con trai cười.
Cận Thiệu Khang nghe vậy khóe miệng bất giác giật giật, thầm nghĩ, lại còn dám nói người khác là ác bá, so với đối phương, cô mới là kẻ ác bá, kinh thành đệ nhất ác bá, thật nổi tiếng! Nghĩ tới đây, Cận Thiệu Khang không nhịn được cười.
Nụ cười này khiến núm đồng tiền nhỏ bên má trái của hắn lại vui vẻ xuất hiện, cả khuôn mặt hắn đột nhiên sáng bừng lên, giống như ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua lớp mây đen, chiếu sáng mọi nơi, diễm lệ vô cùng!
Không chỉ Tưởng Nhược Nam mà đám a hoàn trong phòng cũng ngẩn người ra, đến ngay mấy kẻ vừa rồi còn ngủ gà ngủ gật lúc này cũng đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Tưởng Nhược Nam không kìm được thầm cảm thán trong lòng, đàn ông mà đẹp trai nhường này, quả thật không khác gì yêu nghiệt!
Như ý thức được ánh mắt của đám a hoàn đang nhìn mình, Cận Thiệu Khang vô tình đưa tay lên che đi má trái, nụ cười vừa rồi cũng tắt lịm, biến mất không tăm tích, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc trước đó.
Nhưng hành động rất nhỏ ấy đã bị Tưởng Nhược Nam trông thấy, đột nhiên nàng thấy vui.
Lẽ nào Hầu gia thường xuyên phải bày bộ mặt “quân bài” ra là vì sợ khi cười sẽ để lộ núm đồng tiền làm tổn hại đến uy danh của mình ư?
Tưởng Nhược Nam chắc chắn với suy đoán của mình, nhưng liếc nhìn khuôn mặt vô cùng uy nghiêm của Cận Thiệu Khang, đột nhiên cảm thấy càng nhìn càng thấy vui, bất giác cười thầm trong lòng.
Cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của Tưởng Nhược Nam thỉnh thoảng lại liếc về phía mình, lông mao trên người Cận Thiệu Khang như dựng ngược hết cả lên.
Thái phu nhân thấy lực xoa bóp trên tay của Tưởng Nhược Nam càng lúc càng yếu, bèn lật người lại, ngồi dậy, nhìn nàng cười nói: “Hôm nay con cũng mệt rồi, làm đến đây thôi, mấy hôm nay nhờ con ta cảm thấy rất khỏe, chắc tối nay sẽ lại ngủ rất ngon.” Ngay sau đó lại cầm tay nàng, gọi Liễu Nguyệt mang thêm một chiếc ghế nữa đến, bảo Nhược Nam ngồi nghỉ một lát.
Liễu Nguyệt chuyển ghế đến gần giường, để gần chiếc ghế của Cận Thiệu Khang, bên kia là cột áp giường.
Tưởng Nhược Nam thật sự mệt quá rồi, nàng cũng chẳng khách khí, ngồi xuống ghế.
Bên tai nghe tiếng mẹ con Cận Thiệu Khang trò chuyện rì rầm, những tiếng rì rầm ấy càng nghe càng thấy giống ru ngủ.
Từ sau khi Tưởng Nhược Nam ngồi xuống cạnh mình, Cận Thiệu Khang bắt đầu lơ đễnh, trong lúc nói chuyện với mẫu thân, thỉnh thoảng lại rời sự chú ý của mình về phía Tưởng Nhược Nam.
Hắn cố kìm lại ý muốn quay đầu lại nhìn nàng một cái, ngay bản thân hắn cũng không hiểu được tại sao, cảm giác ấy rất kỳ lạ rất bối rối.
Hắn bỗng thấy kinh ngạc, rõ ràng đây là người mà hắn không để ý thậm chí là rất ghét, sao đột nhiên lại khiến hắn lúng túng thế này?
“Tháng sau là sinh nhật của Hoàng hậu, đến khi ấy, Nhược Lan với thân phận là Hầu phu nhân nhất định phải có mặt trong buổi tiệc mừng sinh nhật, cũng còn một tháng nữa, có lẽ Nhược Lan cũng học quy tắc lễ nghĩa được tương đối rồi.” Thái phu nhân kéo tay con trai, nhẹ nhàng nói.
“Vâng, con biết rồi, chỉ là quà mừng sinh nhật Hoàng hậu nương nương lại phải nhờ mẫu thân lo giúp.”
Thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thanh khiết, như có như không, nhưng lại giống một sợi dây vô hình, quấn chặt lấy trái tim hắn.
Thái phu nhân cười đáp: “Giờ đã giúp con cưới vợ về nhà rồi, hy vọng không lâu sau ta có thể được nhàn tâm.”
“Luôn khiến mẫu thân phải vất vả, là con trai bất hiếu.”
Mùi hương này rất đặc biệt, nhàn nhạt, tươi mới, không giống mùi thơm ngọt ngào trên người Vu Thu Nguyệt, không biết nàng dùng hương gì?
“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Thẩm ma ma có bảo với ta rằng, Nhược Lan học lễ nghi rất chịu khó chịu khổ, ta nghĩ việc nó xuất hiện trong bữa tiệc trà vào mười ngày sau không phải chuyện khó khăn gì.
Nhược Lan, con thấy có phải không?” Thái phu nhân quay sang nhìn Nhược Nam.
Cận Thiệu Khang nghe mẫu thân nói vậy cũng vô thức quay đầu sang bên cạnh.
Vừa quay qua đó, cả hai người đều sững lại.
Họ thấy Tưởng Nhược Nam đang dựa vào cây cột giường đen bóng, hai mắt nhắm hờ, vầng trán thư giãn trải phẳng, đôi môi dày hé mở, hơi thở đều và sâu, nàng đang ngủ rất ngon.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cận Thiệu Khang chính là, nàng lại mệt đến thế ư?
Nhưng ngay sau đó, hắn chau mày, nói: “Sao lại ngủ ở đây, nhìn còn ra thể thống gì nữa, học ba ngày lễ nghi rồi mà vẫn còn thế này sao?”
Đám a hoàn trong phòng Thái phu nhân cũng chưa từng thấy chủ nhân nào có thể dựa vào cột mà ngủ, kẻ nào kẻ nấy nghệt hết mặt ra.
Còn Hồng Hạnh nãy giờ vẫn đứng trong phòng, từ sau khi Cận Thiệu Khang bước vào, toàn bộ tâm tư của cô ta đều tập trung vào hắn, thỉnh thoảng lại len lén liếc hắn một cái, căn bản chẳng hề để ý đến tình trạng của Tưởng Nhược Nam, lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Cận Thiệu Khang, cô ta đột nhiên như bừng tỉnh lại, nhớ ra chức trách của một a hoàn, bước mấy bước tới bên Tưởng Nhược Nam, định gọi nàng dậy.
Thái phu nhân đột nhiên lên tiếng ngăn lại: “Khẽ thôi, đừng làm nó giật mình.”
Hồng Hạnh gật gật đầu, khom lưng, đập nhẹ vào cánh tay Tưởng Nhược Nam, khẽ đánh thức nàng dậy.
Tưởng Nhược Nam đang nằm mơ, bị Hồng Hạnh phá rối nên có chút không vui, chau mày, nhắm mắt phát ra những tiếng gừ gừ khó chịu.
Thái phu nhân thấy vậy cười cười lắc đầu, sau đó lại thở dài một tiếng, khẽ nói: “Con bé này, mệt quá rồi…”
Sau đó nhìn sang Cận Thiệu Khang.
“Nó mệt như thế mà vẫn còn lo ta không ngủ được, đến xoa bóp cho ta.
Tấm lòng này thật hiếm có.
Còn về lễ nghi, cứ từ từ, đâu thể ngày một ngày hai là học được ngay đâu, muội muội của con bắt đầu học từ khi hiểu chuyện tới giờ, học liên tục mấy năm mới hiểu hết mọi lễ nghi phép tắc! Đừng vì trong lòng có thành kiến mà yêu cầu hà khắc với nó!”
Cận Thiệu Khang nhìn Tưởng Nhược Nam đang từ từ tỉnh dậy, nhìn sự mệt mỏi rõ rệt trên khuôn mặt nàng, sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, bèn không nói thêm gì nữa.
Sau khi Tưởng Nhược Nam tỉnh dậy, mới nhận ra mình vừa mới ngủ thiếp đi, nàng biết đây là một hành vi thất lễ, vội vàng đứng dậy tạ lỗi với Thái phu nhân, cố ý tránh nhìn khuôn mặt đang sẫm lại vì giận của Cận Thiệu Khang để khỏi cảm thấy thêm ấm ức.
Thái phu nhân không nói gì, thấy nàng đã mệt bèn bảo nàng về sớm nghỉ ngơi, Tưởng Nhược Nam hành lễ với Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang xong bèn ra khỏi Tùng Hương viện.
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Cận Thiệu Khang cũng không ở lại thêm, sau khi ra khỏi Tùng Hương viện, tên hầu Ninh An đi theo hắn cầm đèn lồng mỉm cười chen lên phía trước, hỏi:
“Hầu gia, tối nay đến đâu ạ?”
Ninh An theo hầu Cận Thiệu Khang một thời gian khá dài rồi, đương nhiên hiểu quy luật sinh hoạt của hắn, nhẩm tính, hôm nay lại là ngày thứ năm rồi.
Từ nhỏ Cận Thiệu Khang luyện võ, do ảnh hưởng của sư phụ, hắn tu tâm dưỡng tính, không nồng nhiệt lắm với chuyện nam nữ, còn lý do vì sao lại có quy luật năm ngày một lần, là bởi sư phụ đã căn cứ vào thể chất của hắn, cho rằng quy luật ấy có lợi cho sức khỏe, cũng khiến hắn không quá chìm đắm vào nữ sắc.
Từ khi hắn hiểu chuyện, sau khi được mẫu thân sắp xếp cho hai nha đầu thông phòng, hắn vẫn duy trì quy luật này, chỉ có lui về sau, chứ chưa một lần phá lệ.
Hiện nay, mẫu thân đang mong có cháu bế, nhưng hắn vẫn không có ý phá bỏ quy luật này.
Khi Ninh An hỏi hắn, họ đang đứng trên con đường bên ngoài Tùng Hương viện, rẽ sang trái là Sở Thiên các, ở đó có Hoa Thanh và Nhược Lâm đang đợi, rẽ phải là Thu Đường viện của Tưởng Nhược Nam, đi chếch lên phía trước một chút là Cẩm Tú viện của Vu Thu Nguyệt.
Cận Thiệu Khang suy nghĩ, nha đầu thông phòng giờ vẫn đang còn phải uống thuốc tránh thai, đương nhiên không thể có thai được, còn Tưởng Nhược Nam… Hắn bỗng thấy giật mình! Sao hắn lại có thể nghĩ đến nàng ta! Ngày đón nàng ta vào Hầu phủ chẳng phải hắn đã tự nhủ, sẽ không bao giờ bước vào phòng của nàng ta ư?
Giống như giận dỗi, Cận Thiệu Khang cất bước đi về phía trước,
“Đến Cẩm Tú viện!”
Qua một đêm nghỉ ngơi, Tưởng Nhược Nam đã lấy lại được tinh thần, đẩy lui sự mệt mỏi.
Tưởng Nhược Nam vươn vai, lòng thầm cảm thán, tuổi trẻ thật tuyệt!
Hồng Hạnh, Ánh Tuyết vào hầu nàng dậy.
Đợi Tưởng Nhược Nam xong xuôi, Hồng Hạnh lấy từ trong rương ra một chiếc roi da to bằng ngón tay cái, đen bóng đặt vào tay Tưởng Nhược Nam.
Chiếc roi này Tưởng Nhược Nam biết, chính là chiếc roi quất ngựa của phụ thân Tưởng Nhược Lan đích thân làm cho nàng ta, chỉ là không ngờ sau này nó lại trở thành hung khí để cô con gái ức hiếp người khác! Thời gian đầu khi Tưởng Nhược Nam mới xuyên không tới đây, thứ mà Cận Thiệu Khang cầm trong tay chính là chiếc roi này.
“Làm gì thế?” Tưởng Nhược Nam cầm chiếc roi nhìn Hồng Hạnh khó hiểu.
Mấy a hoàn còn lại đương nhiên biết ý của Hồng Hạnh, mặt đều lộ rõ vẻ không tán đồng.
“Tiểu thư, nếu hai vị ma ma còn cố ý làm khó người, chi bằng người hãy cho họ biết sự lợi hại của mình, nếu không họ lại tưởng người dễ bắt nạt!” Hồng Hạnh hung hăng nói.
Tưởng Nhược Nam cầm chiếc roi quất thử, chiếc roi da giống như con rắn nhanh nhẹn trườn ra, giống như biết nghe lệnh vậy.
Cảm giác thân thuộc trào dâng.
Tưởng Nhược Nam thuần thục vung roi lên vài lần nữa, nàng nhận ra rằng trình độ sử dụng roi của Tưởng Nhược Nam rất cao siêu, đường roi đi thật sự có trình tự, rõ ràng được rèn luyện trong một thời gian dài.
Tưởng Nhược Nam mừng thầm, không ngờ lại có thêm một kỹ năng nữa.
Nếu như sau này bị người ta ức hiếp, cũng không đến nỗi rơi vào tình thế bị đánh mà không thể phản kháng!
Sau khi vung roi lên đi vài đường, Tưởng Nhược Nam bèn giao lại cho Ánh Tuyết mang cất, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của đám a hoàn trong phòng.
Dùng roi để uy hiếp ma ma? Nàng đâu phải là Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử có thể đánh Dung ma ma, là bởi vì cô ta có được sự dung túng của Càn Long, bên cạnh còn có Ngũ a ca lo lắng bảo vệ.
Nàng thì sao? Nàng chỉ có chỗ dựa duy nhất là Thái hậu, nhưng bây giờ người cũng chẳng quan tâm tới nàng nữa…
Vì vậy nàng không thể gây chuyện được!
Có điều, Hồng Hạnh nói cũng đúng, nàng không thể để mặc hai vị ma ma kia gây khó dễ cho mình!.