.
Thái phu nhân cho người đưa Hồng Hạnh và Ngọc Liên vào.
Bị giam một đêm, tinh thần của hai nha đầu này có chút chán nản, cả hai quỳ dưới đất, đầu cúi gằm.
Hồng Hạnh len lén ngước mắt nhìn trộm Tưởng Nhược Nam một cái, lộ rõ vẻ khẩn cầu.
Mặc dù đã nhận lời Phương ma ma nhưng Tưởng Nhược Nam nhìn thấy cô ta lại giận.
Nha đầu này không biết nặng nhẹ như thế, gây ra phiền phức lớn cho nàng, lần này nhất định phải khiến cô ta nếm mùi khổ hạnh!
Thái phu nhân nhìn hai kẻ đang quỳ dưới đất, nghiêm giọng hỏi: “Hôm qua có khách ở đó nên ta không hỏi kĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi phải nói cho rõ, từng người nói một, ngươi nói trước!” Bà giơ tay chỉ Ngọc Liên.
Ngọc Liên dập đầu một cái rồi mới bắt đầu nói: “Hôm qua nô tỳ gặp a hoàn Tiểu Thúy của Vương phủ, liền ra góc phía Đông Bắc trò chuyện với cô ta một lát…” Đại khái là, hai người này quen nhau từ trước, sau khi gặp lại liền bắt đầu chuyện phiếm, nhắc lại chuyện trước kia họ từng đi xem kịch, khi nói đến một diễn viên kịch, Ngọc Liên bèn đưa ra nhận xét của mình, rằng hắn có vẻ giả bộ vờ vịt gì gì đó.
Khả năng diễn đạt của Ngọc Liên rất tốt, mỗi tình tiết đều vô cùng rõ ràng, cụ thể, nhằm chứng thực những lời mình nói, giọng điệu và vẻ mặt như thể hiện rằng cô ta vô tội, lại thêm có Tiểu Thúy đứng ra làm chứng vào ngày hôm qua, dường như lẽ phải đang đứng về phía cô ta vậy.
Thái phu nhân thoáng chau mày, ánh mắt bà nhìn Hồng Hạnh càng lúc càng sắc, còn vẻ mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng lạnh lùng.
“Nô tỳ và Tiểu Thúy đang nói thì Hồng Hạnh tỷ tỷ lao đến, cứ thế tát nô tỳ hai cái, giật tóc nô tỳ nữa, còn đẩy nô tỳ ngã xuống đất!” Ngọc Liên nói xong buồn tủi rơi nước mắt.
Hồng Hạnh thấy mọi người xung quanh đều tin lời nói của Ngọc Liên, cuống lên, vội quay về phía Thái phu nhân lớn tiếng kêu: “Thái phu nhân, đừng tin lời cô ta, nô tỳ ngồi cách cô ta không xa, cô ta cố ý, trước đó những gì cô ta nói nô tỳ đều không nghe thấy, chỉ riêng hai câu này thì nô tỳ lại nghe ra…”
Thái phu nhân chỉ vào Hồng Hạnh: “Liễu Nguyệt, tát vào miệng cho ta! Từng người nói một, vậy mà còn dám xen vào! Một nô tỳ không biết lễ nghi phép tắc như thế, cứ đánh thật đau cho ta!”
Liễu Nguyệt vâng dạ bước lên, tới trước mặt Hồng Hạnh, nhằm thẳng vào mặt cô ta mà tát, âm thanh vừa vang vừa đanh, Hồng Hạnh kêu lên thảm thiết.
Ngọc Liên quỳ bên cạnh hai mắt mở to, kinh hoàng vô cùng khi phải chứng kiến cảnh ấy.
Nét mặt Cận Yên Nhiên thoáng cau lại vì không nỡ nhìn, Vương thị và Vu Thu Nguyệt thì chỉ cười nhạt ngồi xem.
Tưởng Nhược Nam không ngờ Thái phu nhân bình thường nhìn dịu dàng ôn hòa như thế mà cũng có lúc lại độc ác đến vậy, lòng bỗng dưng thấy run sợ.
Sau khi bị tát liền mấy cái, Thái phu nhân mới bảo Liễu Nguyệt dừng tay.
Liễu Nguyệt lùi về đứng cạnh Thái phu nhân, Hồng Hạnh mềm nhũn gục dưới đất, hai má vừa đỏ vừa sưng, khóe miệng còn rỉ máu, đau tới mức nước mắt chảy tràn, nhưng lại run sợ trước uy thế của Thái phu nhân, không dám khóc thành tiếng, chỉ thút thít giật cục.
Thái phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta một cái, rồi lại hỏi Ngọc Liên: “Ngươi đã nói xong chưa?”
Ngọc Liên quỳ dưới đất, run rẩy nói: “Nô tỳ… nô tỳ nói hết rồi!”
“Giờ đến lượt ngươi nói!” Thái phu nhân nhìn trùm lên người Hồng Hạnh, lạnh lùng lên tiếng.
Hồng Hạnh vừa khóc, vừa nói: “Thái phu nhân… Nô tỳ bị oan… Là cô ta ám hại nô tỳ… Rõ ràng nô tỳ nghe thấy, cô ta chửi rủa tiểu thư nhà nô tỳ, nô tỳ mới không kìm được mà giơ tay đánh cô ta! Thái phu nhân… xin người hãy tin nô tỳ…” Hồng Hạnh từ nhỏ tới lớn đều mượn uy của Tưởng Nhược Lan mà tác oai tác quái, chỉ có cô ta đánh người chứ chưa từng bị người đánh.
Giờ cô ta bị Thái phu nhân cho mấy cái tát khiến gan như nhỏ lại, cộng thêm chẳng học hành nhiều, nên những lời trần thuật không được rõ ràng như Ngọc Liên vốn được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, nói đi nói lại chỉ có vài câu đó, khiến sự biện giải của cô ta không có sức thuyết phục.
Ánh mắt mọi người nhìn cô ta càng lúc càng khinh bỉ, Hồng Hạnh thấy vậy, nỗi sợ hãi trong lòng tăng cao, vì muốn thoát tội nên cô ta bắt đầu làm càn, chỉ thẳng vào Ngọc Liên nói: “Nhất định là chủ tớ bọn họ đã bày mưu tính kế, ám hại nô tỳ, ám hại phu nhân nhà nô tỳ!”
Vương thị ngồi cách cô ta không xa nghe những lời ấy, giơ chân đạp cho Hồng Hạnh một cái, tức giận hét: “Nô tỳ chết giẫm, vì muốn thoát tội mà lời nào cũng dám nói, không sợ bị rút lưỡi ư?”
Hồng Hạnh bị đạp thét lên thê thảm, ngã sấp xuống đất, Tưởng Nhược Nam thấy vậy, cơn giận bốc lên, chỉ thẳng vào Vương thị mà hét: “Đệ muội, mẫu thân bảo Hồng Hạnh nói, đệ muội chen ngang vào làm gì, muội có ý đồ gì hả! Trong mắt muội còn có mẫu thân nữa hay không?”
Hồng Hạnh thấy chủ nhân đứng lên chống lưng cho mình, lập tức đau đớn khóc nức lên!
Vương thị chột dạ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, phân bua: “Thái phu nhân, con không cố ý, con chỉ không thể nghe được nô tỳ này cắn bậy, nên nhất thời tức giận mà thôi! Mong Thái phu nhân trách tội!”
Thái phu nhân nhìn Vương thị chau mày, đáp: “Ở đây đã đủ loạn rồi, con không còn việc gì ở đây nữa, hai người hãy ra ngoài trước đi!” Rồi bà lại nhìn Triệu di thái thái.
Triệu di thái thái vội vàng đứng dậy, cúi đầu cụp mắt đi tới kéo Vương thị ra ngoài.
Vương thị đi theo một cách miễn cưỡng, trước lúc đi còn quay lại trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái, nhưng thấy nàng cũng đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt sắc hơn dao.
Vương thị thót tim, quay đầu đi luôn.
Ra khỏi Tùng Hương viện, Triệu di thái thái nhìn quanh, sau đó hạ giọng nói với con dâu: “Sau này chuyện của phòng trên, con tham dự ít thôi!”
Vương thị ấm ức đáp: “Con vất vả bao nhiêu mới giới thiệu được biểu muội cho Hầu gia, chẳng phải vì muốn sau này có thể nhờ uy muội muội mà sống tốt hơn một chút ư? Thiệu Đường thi bao lần không đỗ, nếu ngày sau có thể được quản lý nhiều công việc làm ăn của gia đình hơn thì thật tốt.
Tiền tài ở trong tay mình, mình không cần phải nhìn sắc mặt người ta nữa! Không ngờ lại bị bà la sát này ngáng chân!” Sau đó lại ghé sát vào người Triệu di thái thái, nói: “Nhưng bây giờ bà la sát kia không được sủng ái, nếu chúng ta có thể giúp muội muội nắm được quyền chủ nhân của cái nhà này, thì ngày sau biểu muội đương nhiên phải nhớ tới chúng ta!” Đoạn lại thở dài, “Đáng tiếc, biểu muội thật quá yếu đuối!”
Triệu di thái thái cười nhạt, đáp: “Nếu thật sự là người yếu đuối, cho dù con có giúp cô ta thế nào cô ta cũng chẳng trèo lên được cái vị trí ấy.
Chỉ sợ là người ta ngoài mặt tỏ ra yếu đuối nhưng trong bụng lại đầy dao nhọn, đến khi ấy lại bị người ta lấy ra làm lá chắn, con phải chịu thiệt lại còn ngốc nghếch chẳng biết gì cả!”
Vương thị ngẩn người, đứng khựng lại rồi vội vàng chạy đuổi theo, nói: “Không thế đâu, con gần như chứng kiến biểu muội lớn lên, con bé là người thế nào con rất rõ, nó sẽ không đối xử với con như thế! Nếu không con đã không giới thiệu nó cho Hầu gia!”
Triệu di thái thái lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt lườm cô ta: “Ta cũng hy vọng con không nhìn nhầm người, có điều sau này chuyện của cô ta con quản ít thôi, ta thấy Tưởng Nhược Lan cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu.
Con cẩn thận trộm gà không được lại còn mất nắm thóc!”
Vương thị lẩm bẩm càu nhàu, rõ ràng không coi lời mẹ chồng ra gì.
Hai người đi về hướng viện tử của mình.
Trong Tùng Hương viện, Tưởng Nhược Nam thấy Vương thị đã đi, thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã bớt được một kẻ đâm bị thóc chọc bị gạo.
Thái phu nhân nghe xong lời của Hồng Hạnh, lòng cũng thoáng lay động, ngước mắt nhìn về phía Vu Thu Nguyệt.
Việc thê thất dùng thủ đoạn để tranh giành sủng ái, bà đã từng chứng kiến không ít, lẽ nào Vu Thu Nguyệt…
Cận Thiệu Khang nghe những lời mà Hồng Hạnh nói thì lại nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lạnh như băng, “Đây chính là mục đích của cô sao?”
Tưởng Nhược Nam giận quá hóa buồn cười: “Hầu gia đang nói gì, thiếp nghe không hiểu!”
Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, Tưởng Nhược Nam cũng trừng mắt nhìn lại hắn không hề tỏ ra yếu thế, cho đến khi Cận Thiệu Khang hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Bên này, Vu Thu Nguyệt thoáng thấy ánh mắt nghi ngờ của Thái phu nhân bỗng căng thẳng, vội vàng đi tới quỳ trước mặt bà, khóc lóc nói: “Thái phu nhân, Thu Nguyệt là người thế nào phu nhân rõ nhất, Thu Nguyệt sẽ không làm những việc mờ ám như vậy đâu.
Đời này kiếp này, Thu Nguyệt chỉ nguyện được sống cùng Hầu gia, những chuyện khác Thu Nguyệt chẳng hề bận tâm.
Nếu Thu Nguyệt thật sự nhắm vào vị trí đó thì ngay từ đầu Thu Nguyệt đã không về làm thiếp của Hầu gia.
Thái phu nhân, tấm lòng Thu Nguyệt sáng như nhật nguyệt, Thu Nguyệt có thể bỏ qua tất cả, nhưng lại không thể tha thứ cho việc người khác nhục mạ chân tình của mình dành cho Hầu gia!” Nói xong bèn dập đầu mấy cái trước Thái phu nhân, những tiếng bộp bộp vang lên, thể hiện rõ sự kiên quyết của cô ta.
Cận Yên Nhiên vội vàng đỡ Vu Thu Nguyệt đứng dậy khuyên can, “Thu Nguyệt tỷ tỷ, mọi người biết tỷ có phải mới ngày một ngày hai đâu, sao có thể nghe những lời bậy bạ vì muốn thoát tội của một a hoàn mà không tin tưởng tỷ chứ, tỷ đừng kích động, tấm lòng của tỷ mọi người đều hiểu cả, quyết không để cho người khác đổ oan cho tỷ! Trời ơi, trán tỷ chảy máu rồi này!”
“Yên Nhiên…” Vu Thu Nguyệt khẽ gọi một tiếng rồi khóc ngã vào lòng Cận Yên Nhiên, bộ dạng vô cùng đau lòng tủi nhục.
Tưởng Nhược Nam nhìn cảnh ấy, bất giác trong lòng thấy vô cùng phục Vu Thu Nguyệt, người phụ nữ này có thể diễn kịch tới trình độ đó, cũng coi như cô ta có bản lĩnh!
Có điều qua đấy, nàng cũng hiểu rõ một việc, dù là về danh tiếng, cách thể hiện tâm trạng tính cách, hay về mặt tình cảm với người của Cận gia, nàng ta đều hơn đứt Tưởng Nhược Lan, nếu đem bọn họ ra so sánh, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tin cô ta hơn! Muốn mọi người tin rằng màn kịch này là âm mưu của cô ta, e rằng rất khó!
Thái phu nhân bị hành động đó của Thu Nguyệt lay động không ít, thầm nghĩ, cũng đúng, chỉ dựa vào mấy lời nói lộn xộn của a hoàn này mà nghi ngờ Thu Nguyệt thì thật không công bằng! Đúng như Yên Nhiên nói, chuyện này rõ ràng là do Hồng Hạnh cậy thế ức hiếp người! Trước kia Tưởng Nhược Lan là người thế nào, không cần phải nhắc lại nữa, mặc dù thời gian này có chút thay đổi, nhưng bản tính khó dời, con trai bà lạnh nhạt với cô ta như thế, sao cô ta có thể không oán hận? A hoàn hầu bên cạnh cô ta chắc chắn hiểu được tâm ý đó, nên mới dám làm như vậy!
Hôm nay chỉ là a hoàn đánh người, sau này nếu như Thu Nguyệt có thai, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa! Ồn ào tới nhà cửa không được yên, không chừng con trai bà sẽ trở thành chuyện cười cho cả Hoàng thành này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thái phu nhân đã có quyết định, bà ho khẽ một tiếng rồi nói: “Trong bữa tiệc trà của Hầu phủ mà a hoàn lại dám ra tay đánh người, thực sự khiến Hầu phủ không biết phải giấu mặt vào đâu nữa, chuyện hôm nay ta quyết không thể dễ dàng cho qua!”
Hai a hoàn đang quỳ dưới đất nghe thấy vậy thì bỗng run rẩy, Hồng Hạnh càng run hơn, mắt không ngừng liếc về phía Tưởng Nhược Nam.
Vu Thu Nguyệt nghe thấy câu này liền biết mình đã giành được thắng lợi, cô ta len lén liếc Tưởng Nhược Nam một cái, thầm nghĩ: Tưởng Nhược Lan, ngươi hao tâm tổn trí hòng lấy lòng Thái phu nhân, nhưng qua chuyện này, bà ta sẽ không bao giờ còn tin ngươi nữa! Trong lòng bà ta, ngươi mãi mãi là một kẻ thất bại!
Thái phu nhân nói tiếp: “Trong chuyện này mặc dù cả hai a hoàn đều phải chịu trách nhiệm, nhưng lại do Hồng Hạnh khởi xướng.
Loại điêu nô không biết phép tắc này, Hầu phủ ta quyết không dung thứ, lôi ra đánh hai mươi gậy trước, rồi sau đem bán!” Nói xong, bà nhìn Tưởng Nhược Nam, “Nhược Lan, đây là a hoàn bồi giá của con, ta xử lý như thế, con có ý kiến gì không?”
Hồng Hạnh nghe Thái phu nhân nói sẽ mang bán mình, lập tức sợ quá khóc lớn, bị đem bán thì có thể bán đi đâu ngoài mấy chỗ bướm ong dập dìu kia.
Như vậy thì còn không bằng chết! Thấy Thái phu nhân hỏi ý kiến của Tưởng Nhược Nam, cô ta lập tức bò về phía nàng, ôm lấy chân nàng mà khóc: “Tiểu thư, tiểu thư, hãy cứu nô tỳ, đừng bán nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ thật biết sai rồi, sau này nô tỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn, tiểu thư, tiểu thư!” Hồng Hạnh khóc xé gan xé phổi, suýt nữa thì xỉu đi, có thể thấy cô ta đang sợ hãi tới mức nào.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang lại lẳng lặng ngồi yên chờ xem phản ứng của Tưởng Nhược Nam, muốn biết nàng sẽ có thái độ ra sao.
Nếu nàng không chịu, điều đó có nghĩa nàng chưa hoàn toàn hối cải, và trong mắt nàng không hề có Thái phu nhân.
Vu Thu Nguyệt lại vô cùng dễ chịu, dù Tưởng Nhược Lan chịu hay không chịu thì lần này cô ta cũng đã thua thảm hại rồi! Không chịu, sẽ đánh mất sự yêu quý của Thái phu nhân, chịu, ha ha, đến đại a hoàn hầu hạ bên cạnh cô ta còn bị mang bán, thì toàn bộ kẻ hầu người hạ trong phủ này sẽ không bao giờ còn dám tin tưởng cô ta nữa!
Lúc này, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, cúi đầu, điềm đạm đáp: “Mẫu thân, con cho rằng, chuyện này xử lý như thế có chút bất công với Hồng Hạnh!”
Sắc mặt Thái phu nhân trầm hẳn xuống, “Con có ý gì?”
Cận Yên Nhiên thì tức giận mắng: “Tưởng Nhược Lan, chuyện đến nước này, tỷ còn muốn bảo vệ con nô tỳ kia? Thật là đánh chết cũng không hối cải!”
Cận Thiệu Khang mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tưởng Nhược Nam lộ rõ vẻ giận dữ.
Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, tiếp tục nhìn Thái phu nhân nói, “Mẫu thân, người trừng phạt Hồng Hạnh, là bởi vì Hồng Hạnh đã làm Hầu phủ mất thể diện, có đúng không ạ?”
Thái phu nhân nhìn nàng, đặt ly trà trong tay xuống, trầm giọng hỏi lại: “Lẽ nào còn không phải?”
“Mẫu thân, Tưởng Nhược Lan thấy, kẻ thật sự khiến Hầu phủ mất mặt, không phải là Hồng Hạnh, mà là…” Nàng quay người lại, giơ tay chỉ thẳng về phía trước: “Mà là Ngọc Liên!”
Ngọc Liên toàn thân run lẩy bẩy, sợ tới mức không thốt lên lời: “Nô tỳ… nô tỳ…”
Vu Thu Nguyệt lại bắt đầu lau nước mắt, bộ dạng như bị người ta ám hại, có nỗi khổ mà không thể lên tiếng biện giải.
Cận Yên Nhiên lập tức đứng dậy, “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói linh tinh gì thế hả? Chuyện vốn là do a hoàn ngươi gây ra, lại bảo người khác phải gánh tội, ngươi thật quá ngang ngược!”
Cận Thiệu Khang nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng lúc này bỗng đứng dậy, quay người nhìn vào mặt Tưởng Nhược Nam, thân hình cao to của hắn như trùm lên người nàng, khiến nàng có cảm giác áp bức ngột ngạt.
Hắn chắp hai tay sau lưng, trông xuống nàng, lạnh lùng nói: “Cô nói tiếp đi, ta phải xem xem cô còn định biện giải tới mức nào!” Chuyện tới nước này rồi, mà cô ta còn không chịu nhận lỗi sao? Thì ra từ trước tới nay, cô ta căn bản chẳng hề thay đổi!
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông này, trong mắt hắn chỉ có Vu Thu Nguyệt mới là thê tử.
Cũng đúng, từ đầu tới cuối, hắn chưa bao giờ muốn lấy Tưởng Nhược Lan, hắn chưa từng coi Tưởng Nhược Lan là thê tử, nếu nàng từng có chút kỳ vọng nào với hắn, thì đúng là do nàng tự làm tự chịu mà thôi!
Nàng quay người lại, nói với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, con thừa nhận, a hoàn Hồng Hạnh không có phép tắc, ngay đến bản thân con, trước kia cũng là người không biết lễ nghi, nếu không, Thái phu nhân cũng đã không mời ma ma về dạy lễ nghi cho con.”
Cận Yên Nhiên cười nhạt: “Thì ra ngươi vẫn còn biết điều đó!”
Tưởng Nhược Nam quay đầu sang nhìn cô ta, lạnh lùng đáp: “Tiểu cô, ta biết tình cảm giữa cô và Vu Thu Nguyệt rất tốt, nhưng mong tiểu cô đừng dùng tình cảm để nhìn nhận vấn đề, mà nên có đánh giá nghiêm túc!”
“Không sai, Hồng Hạnh đánh người là không đúng, con cũng không nói trong chuyện này Ngọc Liên cố ý.
Ngọc Liên, trong lòng ngươi tự hiểu! Ta thấy ngươi cũng là một cô nương thật thà, hy vọng ngươi không thấy hổ thẹn với việc mình làm!” Tưởng Nhược Lan nhìn xuống Ngọc Liên điềm đạm nói.
Sắc mặt Ngọc Liên trắng nhợt, ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng chạm phải ánh mắt sắc nhọn của Tưởng Nhược Nam, bất giác cảm thấy run sợ, không nói được gì.
Vu Thu Nguyệt tức giận trừng mắt lườm Ngọc Liên, Ngọc Liên rúm ró, vội vàng lên tiếng: “Những gì Ngọc Liên nói đều là sự thật, Ngọc Liên không thấy hổ thẹn với lòng!”
Cận Yên Nhiên, Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đều lạnh lùng nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt đó như muốn nói, nàng đang giảo biện.
Tưởng Nhược Nam phớt lờ, tiếp tục: “Thái phu nhân, người và các vị phu nhân biết chuyện này là do đâu, lẽ nào không phải do tiếng hét thất thanh của Ngọc Liên mà biết hay sao?”
Nghe đến đây, Cận Yên Nhiên tức giận, “Tưởng Nhược Lan, ngươi đừng đanh đá chua ngoa, lẽ nào Ngọc Liên bị đánh mà hét lên, người đánh không sai, người bị đánh lại sai ư?”
Tưởng Nhược Nam thản nhiên: “Đánh người là sai, nhưng người bị đánh cũng chưa chắc đã đúng! Hồng Hạnh không hiểu phép tắc, lẽ nào Ngọc Liên lớn lên dưới sự dạy bảo của Vu di nương, một người thấu tình đạt lý, học rộng biết nhiều cũng không hiểu phép tắc ư? Lẽ nào cô ta không biết, làm to chuyện lên thì hậu quả sẽ ra sao ư? Nếu như cô ta nhân nhượng cho qua chuyện, thì sự việc cũng không trở nên to tát như thế, chỉ rất ít a hoàn biết thôi, sau đó cũng không tới mức phải thế này!”
Nàng quay người, chỉ vào Ngọc Liên: “Nhưng cô ta đã làm thế nào, cô ta không chỉ kêu thét lên, khiến mọi người chú ý, mà còn chạy vào giữa bữa tiệc! Chỉ là hai cái bạt tai, đau đến mức không thể nhẫn nhịn ư? Hay là cô ta căn bản muốn thu hút sự chú ý của mọi người? Như thế thì cũng thôi, khi đó Thái phu nhân gọi người đưa cô ta ra ngoài, cô ta có thể để chuyện lắng xuống, lặng lẽ lui ra, đợi khách khứa về rồi, sẽ đưa chuyện này ra phân xử, đến khi ấy chẳng ai trách móc cô ta cả! Nhưng cô ta đã làm gì, lại nói hết mọi chuyện ra trước mặt bao nhiêu quan khách như thế, chẳng phải cố tình muốn làm Hầu phủ mất thể diện?” Nàng quay sang Vu Thu Nguyệt, “Vu di nương, đây là phép tắc mà Vu phủ đã dạy bọn họ sao?”
Thái phu nhân cau mày, hồi tưởng lại sự việc đã xảy ra ngày hôm qua một cách chi tiết, Cận Thiệu Khang cũng cụp mắt, bộ dạng như đăm chiêu suy nghĩ.
Khi đó hắn không có mặt ở hiện trường, khi Thái phu nhân kể lại chuyện này cho hắn nghe cũng không nói cụ thể.
Vì vậy khi nghe nàng thuật lại những tình tiết kia, hắn có chút bất ngờ!
Chuyện là như thế sao?
Vu Thu Nguyệt không ngờ nàng lại phản biện như vậy, nhất thời tâm trí hỗn loạn, lưng toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, nói: “Người ta bị đánh thì kêu… kêu lên, là phản ứng hết sức bình thường…”
Tưởng Nhược Nam cười nhạt, đáp: “Người bình thường sẽ làm như thế, nhưng a hoàn trong phủ đã được trải qua rèn giũa nghiêm khắc, sao có thể dễ dàng mắc lỗi? Huống hồ lại còn là a hoàn của Vu phủ!” Nàng xoay người, nhìn Ánh Tuyết đứng sau mình, hỏi: “Ánh Tuyết, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?”
Ánh Tuyết hiểu ý, đầu tiên hành lễ với Thái phu nhân, sau đó đáp: “Nếu đổi lại là nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ tạm gác chuyện đó lại, tránh xa Hồng Hạnh, đợi các vị phu nhân về rồi sẽ bẩm báo lên trên!”
“Cô ta là a hoàn của ngươi, đương nhiên sẽ nói thế rồi.” Cận Yên Nhiên buông một câu cộc lốc, nhưng giọng điệu không còn cứng rắn như trước nữa.
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, xoay lại nhìn Liễu Nguyệt đứng sau lưng Thái phu nhân, “Liễu Nguyệt, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”.