.
Trong điện bài trí đơn giản, nhưng chỗ nào cũng toát ra vẻ tôn quý hoa lệ, mỗi chi tiết đều khiến người ta phải thốt lên đầy cảm thán, Tưởng Nhược Nam nhìn mà tán dương mãi không thôi.
Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, quả nhiên khí thế phi phàm!
Cận Thiệu Khang thấy Tưởng Nhược Nam vẫn luôn ngó quanh ngó quất không chịu đứng yên, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: “Thân là nữ tử, đi không quay đầu, nói không nhếch môi, ngồi không rung đùi, đứng không bay váy.
Tưởng Nhược Lan, ngay từ khi bước vào đây đã không ngồi yên lúc nào, cô không thể đứng yên một chỗ sao?”
Vu Thu Nguyệt đứng bên cạnh nhìn Tưởng Nhược Nam như cười như không, khóe miệng nhếch lên đầy chế giễu.
Tưởng Nhược Nam là người hiện đại, đột nhiên xuyên không tới thời đại này, lại đột nhiên được vào hoàng cung, bảo nàng phải tuân thủ lễ nghĩa như người cổ đại, mắt nhìn thẳng không liếc ngang ngó dọc, nhất thời nàng rất khó để làm được.
Tưởng Nhược Nam lại thấy lửa giận bắt đầu bốc lên, nàng nhìn một lát cũng không được ư? Tưởng Nhược Nam đang định đáp trả, thì nghe thấy bên ngoài xướng: “Hoàng thượng giá đáo!”
Cận Thiệu Khang trừng mắt lườm nàng một cái, rồi quỳ xuống trước, Tưởng Nhược Nam cùng Vu Thu Nguyệt vội vàng quỳ theo.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
Một đôi giày đế đen thêu chỉ vàng dừng lại trước mặt ba người, vạt áo màu vàng sáng, bên trên dùng đủ các loại chỉ màu thêu thành một bức họa tinh tế đẹp mắt, sắc màu sặc sỡ, sáng lấp lánh.
“Bình thân cả đi.” Giọng nói nhỏ mà trầm đục.
Là giọng của một nam tử trẻ tuổi.
Ba người đứng dậy, Tưởng Nhược Nam khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn đấng cửu ngũ chí tôn trên cao.
Hoàng thượng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mày rậm mắt to, khí vũ hiên ngang, thân mặc long bào màu vàng sáng chói khiến người toát ra một khí chất cao quý không ai có thể bì được, mặc dù không được anh tuấn như An Viễn Hầu, nhưng lại có sự lanh lợi và uy nghiêm của bậc chí tôn trong thiên hạ mà An Viễn Hầu không thể có.
Mắt Hoàng thượng lướt qua mặt ba người, khi ánh nhìn chạm vào Tưởng Nhược Nam hình như có dừng lại một chút.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được ánh mắt của Hoàng thượng, lòng thầm vui mừng, Hoàng thượng nhất định đã phát hiện ra vết thương trên trán nàng rồi.
Để xem tên Hầu gia chết giẫm này sẽ giải thích với ngài thế nào?
Cận Thiệu Khang đứng bên cạnh bước lên phía trước một bước, khom người hành lễ, cung cung kính kính nói một tràng những lời tạ ân.
Hoàng thượng mỉm cười hỏi thăm vài câu, phong thái vui vẻ thoải mái, không có màn chất vấn xuất hiện như Tưởng Nhược Nam tưởng tượng.
Người con gái do đích thân mình ban tặng ngày hôm sau đã phải quấn băng, thân làm Hoàng thượng sao có thể không nghe không hỏi? Lẽ nào Hoàng thượng không nhìn thấy? Tưởng Nhược Nam trong lòng hồ nghi.
Cảnh Tuyên Đế Lý Văn Chiêu trong lúc nói chuyện với Cận Thiệu Khang, nhìn nhìn Tưởng Nhược Nam, rồi lại nhìn nhìn Vu Thu Nguyệt, hai người này cao thấp phân biệt rõ ràng, một người dung mạo như hoa, dịu dàng như nước, người kia mặt vừa thô lại đen, tính cách thô lỗ.
Cũng không thể trách An Viễn Hầu bất bình trong lòng.
Nghĩ đến việc mình tìm cách nhét mớ đại phiền phức này vào tay hắn, trong lòng Cảnh Tuyên Đế ít nhiều cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.
Do hổ thẹn, nên giọng điệu càng thêm hòa nhã, sau đó ban thưởng cũng hậu hĩnh hơn.
Tưởng Nhược Nam nhìn những vàng bạc ngọc ngà, lụa là gấm vóc mà Hoàng thượng ban thưởng cho nàng, lòng thầm hưng phấn.
Từ nhỏ tới lớn, nàng vẫn biết ý nghĩa của việc nắm tiền tài trong tay, Hầu phủ mặc dù phú quý, nhưng một là nàng không phải quản gia nhà họ, hai là không được sủng ái, trong tay chẳng có bao nhiêu tiền, những thứ Hoàng thượng ban thưởng cho nàng đều là tiền riêng của nàng rồi!
Đang mải nghĩ, bên tai vọng tới giọng Hoàng thượng, “Hai vị phu nhân đến Từ Ninh cung trước đi, trẫm còn có việc muốn bàn với An Viễn Hầu.” Nói rồi sai người đưa hai bọn họ lui ra.
Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt quỳ xuống tạ ân, chầm chậm lui ra ngoài điện.
Bên ngoài đã có thái giám đứng đợi, thấy họ ra bèn đưa tới Từ Ninh cung.
Tưởng Nhược Nam cũng rất muốn gặp chỗ dựa vững như núi của mình, dọc đường mải suy nghĩ xem phải làm sao để không bị lộ tẩy chân tướng.
Còn Vu Thu Nguyệt đi phía sau nàng lại có chút thấp thỏm bất an, Thái hậu sủng ái Tưởng Nhược Nam việc này ai cũng biết, không biết Thái hậu sẽ làm khó nàng ta thế nào?
Nhưng rõ ràng nàng ta mới là người bị hại mà!
Hai người một trước một sau, ôm tâm tư riêng đến trước Từ Ninh cung.
Trước Từ Ninh cung, một cung nữ ăn vận y phục bằng gấm màu hồng đứng bên ngoài cửa lớn, chặn trước mặt hai người.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn rõ nữ tử ấy, mặt đầy, lông mày lá liễu, phong thái cẩn trọng.
Tưởng Nhược Nam lập tức nhận ra nàng.
“Diệp cô cô.”
Nàng là cung nữ đắc lực nhất bên cạnh Thái hậu, đầu Tưởng Nhược Nam bỗng hiện lên những tin tức này giống như một chiếc máy tính.
“Tiểu thư Nhược Lan, Thái hậu không được khỏe, từ sáng đã có dặn, hôm nay không tiếp khách.”
Diệp cô cô nhìn Tưởng Nhược Nam, giọng nói dịu dàng thân mật, lộ rõ rất nhiều thương xót.
Không tiếp khách? Tưởng Nhược Nam sững người, Thái hậu lẽ ra phải biết hôm nay nàng sẽ đến thỉnh an người mới phải.
“Thái hậu có khỏe không? Nhược Lan muốn vào thăm Thái hậu!” Nói rồi đi lên trước một bước.
Nhưng Diệp cô cô đã ngăn nàng lại rất kiên quyết, trong ánh mắt là sự bất lực, “Tiểu thư Nhược Lan, hôm nay Thái hậu thật sự không muốn gặp khách.”
Tưởng Nhược Nam đột nhiên hiểu ra, Thái hậu không muốn gặp khách, càng không muốn gặp nàng!
Tưởng Nhược Nam sắc mặt trầm xuống, chẳng phải ai cũng nói Thái hậu rất sủng ái nàng sao? Tại sao nàng đến lại không chịu gặp nàng?
Vu Thu Nguyệt đứng bên cạnh mắt sáng lên, thản nhiên nhìn cảnh này.
Diệp cô cô thấy sắc mặt của Tưởng Nhược Nam, hình như có chút đau lòng, khẽ nói: “Tiểu thư Nhược Lan không cần lo lắng, sức khỏe của Thái hậu không đáng ngại, chỉ là bệnh cũ tái phát, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi, đến khi ấy Thái hậu sẽ triệu kiến người.” Giọng rõ ràng là đang muốn an ủi nàng.
Tưởng Nhược Nam thấy yên tâm hơn, cung nữ hầu hạ bên cạnh Thái hậu vẫn lên tiếng an ủi nàng, sự việc có lẽ không nghiêm trọng như nàng nghĩ.
“Nếu đã vậy, Nhược Lan xin cáo lui, mong Diệp cô cô nói với Thái hậu rằng, Nhược Lan rất nhớ Thái hậu.” Tưởng Nhược Nam vẻ mặt tràn ngập sự thất vọng.
Bất luận trước kia “thể xác” này đã làm gì khiến Thái hậu không vui, nhưng Nhược Nam biết, đây là một hậu đài vô cùng vững chắc, quyết không được dễ dàng từ bỏ.
Vu Thu Nguyệt hành lễ với Diệp cô cô, cung kính nói: “Cũng mong Diệp cô cô truyền đạt lời hỏi thăm của Vu thị.”
Diệp cô cô như vừa phát hiện ra Vu Thu Nguyệt vậy, nhìn nàng ta từ đầu xuống chân một lượt, sau đó nhàn nhạt gật đầu.
Tưởng Nhược Nam nhìn về phía cửa lớn với ánh mắt vô cùng chờ đợi, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.
Vu Thu Nguyệt lập tức theo sau.
Diệp cô cô tiễn hai người bọn họ đi rồi mới quay người đi về Từ Ninh cung, vào nội điện.
Thái hậu nằm trên giường, sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Diệp cô cô đứng bên, bẩm: “Nhược Lan cô nương đã đi rồi ạ.”
Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại, thở dài thườn thượt, khẽ nói: “Đứa trẻ này, thật khiến ai gia quá thất vọng, ai gia thật không muốn gặp nó nữa!”
“Nhưng trong lòng Thái hậu vẫn rất thương cô ấy.”
“Ai gia luôn thương yêu nó, nhưng nó chưa bao giờ đặt ai gia trong lòng.
Rõ ràng nó biết rằng ai gia muốn nó vào cung làm con dâu của ai gia, thế mà chẳng nói chẳng rằng, trước mặt bao nhiêu người như thế xin Hoàng thượng chỉ hôn, khiến sự việc không còn đường cứu vãn.
A Diệp, ngươi nói xem, ai gia sao có thể không giận chứ? Thật uổng phí sự khổ tâm của ta bao năm nay!”
A Diệp cũng thở dài theo, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu thư Nhược Lan dù gì cũng vẫn còn chưa hiểu chuyện, từ nhỏ cô ấy đã không có mẹ, Uy Vũ tướng quân lại mất sớm, không ai quản giáo nên mới hình thành tính bướng bỉnh tùy tiện ấy, cũng là đáng thương…”
Nhắc đến Uy Vũ tướng quân, Thái hậu lòng đau như cắt, vẻ mặt thoáng hiện lên nét lạc lõng cô độc, lúc sau mới nói: “Để một thời gian nữa sau khi tâm trạng ai gia bình phục sẽ truyền nó vào cung!”
“Vâng.”
Thái hậu ngẩng đầu nhìn A Diệp, “Cô gái kia cũng cùng vào cung?”
“Thái hậu, cùng là hôn nhân do Hoàng thượng ban…” Đương nhiên phải cùng vào cung để tạ ân rồi.
Thái hậu lắc lắc đầu, “Chuyện gì thế không biết? Hành động này của Hoàng thượng thật sự quá đáng, tứ hôn cho Tưởng Nhược Lan thôi là được rồi, hà tất phải cho phép cô gái đó cùng vào cửa một ngày khiến Nhược Lan buồn bã.”
A Diệp do dự một lúc mới đáp: “Nghe nói trước khi được Hoàng thượng tứ hôn, Hầu gia đã có ý cưới Vu thị rồi.
Nhưng vì Hoàng thượng chỉ hôn nên khiến Vu thị từ chính thất lại trở thành quý thiếp.”
Thái hậu lại lắc lắc đầu, vẻ mặt bất nhẫn: “Ai gia biết hoàng nhi không thích Nhược Lan, chê nó không đẹp, không đoan trang, nhưng làm thế thì cuộc sống sau này của Nhược Lan trong Cận gia sẽ thế nào đây? An Viễn Hầu nổi tiếng kiêu ngạo, là người vô cùng khuôn phép, sao có thể chấp nhận được Nhược Lan?”
A Diệp khe khẽ thở dài, vừa rồi nàng nhìn thấy trên trán tiểu thư Nhược Lan có vết thương, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Thái hậu đang không khỏe, A Diệp quyết định giấu chuyện đó đi, không để Thái hậu phải lo lắng thêm.
“Tiểu thư Nhược Lan được Thái hậu thương yêu, chính là người có phúc, mọi việc đều có thể từ hung hóa cát, Thái hậu không cần lo lắng.”
A Diệp khẽ khàng an ủi, đỡ Thái hậu nằm xuống.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Ánh mặt trời sớm mai xuyên qua những ô cửa sổ màu sắc rọi thẳng xuống mặt sàn dát Hàn Bạch Ngọc, những hạt bụi bé xíu trong không khí như nhảy múa trên các đường dây ánh sáng đó.
Trong góc điện có đốt đàn hương, một làn khói mờ bay lên, rồi lại từ từ biến mất trong không khí, chỉ để lại mùi thơm nhẹ nhàng.
Cảnh Tuyên Đế bước khỏi ghế rồng đến trước mặt Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang cúi đầu, cụp mắt, bộ dạng cung kính.
“Thiệu Khang, lòng ngươi hẳn rất oán trách ta.” Cảnh Tuyên Đế khẽ hỏi, giọng vô cùng thân thiết.
Cận Thiệu Khang vẫn bộ dạng nghiêm túc ấy: “Thần không dám.”
“Thiệu Khang, ở đây không có người ngoài, ngươi không cần phải giữ lễ như thế, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta thật sự coi ngươi như huynh đệ của mình.”
Cận Thiệu Khang đầu cúi càng thấp hơn, “Thần hổ thẹn không dám.”
Cảnh Tuyên Đế khẽ cười thành tiếng, “Từ nhỏ tới lớn ngươi đều như vậy, còn cố hủ hơn cả Phu Tử, mô phạm rập khuôn như thế, làm người còn gì thú vị nữa?”
“Thần từ nhỏ đã được cha dạy dỗ, không dám ngông cuồng.”
“Không dám ngông cuồng…” Giọng Cảnh Tuyên Đế đột nhiên trầm hẳn: “Vậy vết thương trên trán Tưởng Nhược Lan thế nào?”
Cận Thiệu Khang khẽ ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, rồi lại lập tức cúi gằm: “Thần biết tội!”
Cảnh Tuyên Đế lặng lẽ nhìn hắn một lúc, sau đó quay đầu đi, thở dài: “Thôi thôi, với tính cách của ngươi, thì vết thương của nàng ta không liên quan tới ngươi được.
Chuyện này vốn là do trẫm sắp xếp không thỏa đáng, trẫm đã làm khó ngươi.”
Cận Thiệu Khang im lặng, một lúc sau mới nói: “Vết thương trên trán của Tưởng tiểu thư đúng là do thần gây ra, là thần nhỡ tay đẩy nàng ấy ngã vào cạnh bàn.”
Cảnh Tuyên Đế chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy bước, một lúc sau thì dừng, đáp: “Này Vũ tướng quân là công thần khai quốc của Đại Lương, khi lâm chung ông ta đã giao người con gái duy nhất của mình cho tiên đế, bất luận thế nào, vị trí chính thất của Tưởng Nhược Nam quyết không thể thay đổi.
Đấy cũng là lý do vì sao trẫm không thể đồng ý cho ngươi để Vu thị làm bình thê[].
Ý tại ngôn ngoại, việc còn lại ngươi cứ thế mà làm!”
[] Bình thê: Trong chế độ một chồng nhiều vợ, có từ hơn một chính thất trở lên thì gọi là bình thê.
Có nghĩa là cả hai (hoặc nhiều) bà vợ đều là vợ cả, chính thất.
“Vâng.”
Cảnh Tuyên Đế chuyển đề tài, nhìn hắn cười nói: “Trước kia đều là ngươi cùng tập bắn cung với ta, từ khi ngươi đến Nam Cương bình định nội loạn, ba năm nay, ta đều không tìm được người thích hợp để luyện tập cùng, khiến tay cung giảm sút, lân trước thi bắn cung lại còn thua trong tay Tưởng Nhược Lan… Mãi mới chờ được ngươi về, nhất định phải thường xuyên vào cung luyện tập cùng ta!”
“Thần tuân mệnh.”
Cảnh Tuyên Đế cười ha hả một tiếng, “Nếu không quen biết ngươi từ nhỏ, biết cách cư xử của ngươi, nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức chết.
Ngươi còn ít hơn ta hai tuổi đấy, sao lại như ông cụ non thế?” Hắn cười lắc lắc đầu.
Lúc này, thái giám vừa đưa Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt vào cung bẩm báo.
Nghe thấy tin Thái hậu không khỏe, từ chối tiếp khách, Cảnh Tuyên Đế trầm mặc một lúc, sau đó nói với Cận Thiệu Khang: “Nếu đã vậy, ái khanh lui đi, trẫm còn phải tới thăm Thái hậu.”
Cận Thiệu Khang hành lễ với Hoàng thượng, chầm chậm lui khỏi Dưỡng Tâm điện.
Ra khỏi cửa Dưỡng Tâm điện, thông qua những ô cửa sổ được điêu khắc chạm trổ, Cận Thiệu Khang liếc mắt nhìn bóng dáng anh tuấn của Cảnh Tuyên Đế bên trong, khe khẽ thở dài, cụp mắt xuống.
Hắn và Cảnh Tuyên Đế là bạn học, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thân thiết khác thường, nhưng từ sau khi Hoàng đế đăng cơ, hắn biết, từ nay về sau hắn không còn là bạn của Cảnh Tuyên Đế nữa, mà chỉ là một thần tử, hắn phải giữ tròn bổn phận.
Cận Thiệu Khang đưa theo hai vị phu nhân về phủ An Viễn Hầu.
Sau khi quay về, Vu Thu Nguyệt đem chuyện Thái hậu từ chối gặp họ ra kể lại với Cận Thiệu Khang, cuối cùng nói: “Sắc mặt của tỷ tỷ khi ấy rất khó coi, chắc chắn trong lòng buồn bã lắm.” Nói xong lẳng lặng quan sát sắc mặt của Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang chỉ hừ khẽ một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm, đây là hậu quả hành động tùy tiện bướng bỉnh của cô ta, còn trách ai?”
Vu Thu Nguyệt nghe khẩu khí của chàng thầm mừng trong lòng.
Xem ra, Tưởng Nhược Lan đã thật sự thất sủng ở chỗ Thái hậu rồi, bây giờ cô ta không có Hoàng thượng và Thái hậu chống lưng nữa, Hầu gia lại rất ghét cô ta, cô ta còn định lấy cái gì ra để đấu với Vu Thu Nguyệt nàng đây!
Vị trí chủ mẫu của phủ An Viễn Hầu cuối cùng cũng sẽ về tay ta, đấy là vị trí vốn thuộc về ta!
Buổi trưa là bữa cơm đầu tiên tập trung đại gia đình sau khi đón tân nương.
Đại Lương có một phong tục, sau khi con dâu mới về, bữa cơm đầu tiên cả nhà nhất định phải ăn cùng nhau để thể hiện sự hoan nghênh của đại gia đình dành cho nàng dâu mới.
Trước khi ra khỏi cửa, Hồng Hạnh nói với Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, nhớ nhất định phải đòi Vu di nương đứng bên cạnh hầu hạ mình đấy!”
Lời vừa thốt ra, Phương ma ma vội vàng đi đến bên cạnh Tưởng Nhược Nam, nói: “Tiểu thư, đừng nghe Hồng Hạnh, Vu di nương là quý thiếp, mà Hầu gia lại sủng ái di nương, cô làm như vậy, Hầu gia và Thái phu nhân sẽ không vui đâu!” Hôm nay việc Thái hậu không chịu gặp Tưởng Nhược Nam đã khiến Phương ma ma vô cùng lo lắng, giờ bà lại càng thêm thận trọng, chỉ sợ tiểu thư đắc tội với người ta, gây phiền phức.
Hồng Hạnh nghênh đầu nhìn Phương ma ma nói: “Mẹ, sao mẹ chuyện gì cũng sợ thế? Quý thiếp là quý thiếp, chúng ta chính là muốn mọi người biết, tiểu thư là chủ nhân tương lai của cái nhà này, Vu di nương đó dù có đắc sủng tới đâu thì cũng chỉ là thiếp mà thôi, chỉ cần là nơi mà tiểu thư nhà chúng ta xuất hiện, thì Vu Thu Nguyệt phải đứng cạnh!”
Phương ma ma cố gắng nín nhịn để không nổi giận, “Hồng Hạnh, tiểu thư chọc giận Hầu gia khiến Hầu gia chán ghét thì con vui sao?”
Hồng Hạnh bị câu nói này của Phương ma ma làm cho cứng họng, đúng thế, Hầu gia ghét tiểu thư thì cô ta có lợi gì chứ? Cô ta theo tiểu thư gả qua đây, sau này không chừng cũng sẽ là người của Hầu gia, nhưng nếu tiểu thư khiến Hầu gia ghét bỏ thì bản thân cô ta cũng khó có cơ hội gặp mặt Hầu gia.
Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.
Nghĩ đến đây, Hồng Hạnh vội vàng thay ngay vẻ mặt khác, nói với Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, vẫn là mẹ em nói đúng, tiểu thư đừng nên chống đối Hầu gia nữa, chẳng qua chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi, tiểu thư coi như bố thí cho cô ta đi!”
Trong lòng Tưởng Nhược Nam lại có cách nghĩ khác, sáng nay nàng đã khiến Hầu gia và Thái phu nhân không vui rồi, nếu ăn cơm lại khiến họ ghét, chỉ e sau này cuộc sống của nàng sẽ rất khó khăn thôi.
Tục ngữ có câu, vạn sự chừa đường lui, sau này chắc chắn cần, bản thân nàng ở đây vẫn đang rất mơ mơ hồ hồ, phàm việc gì cũng không nên quá đáng quá.
Nghĩ vậy, lòng cũng đã quyết định, bữa cơm này nàng phải cố gắng tận hưởng mỹ thực của gia đình công hầu thời cổ đại, những việc khác nàng chẳng muốn nghĩ nữa, “con khỉ[]” đó muốn Vu di nương ngồi, hay muốn nàng ta đứng, tùy hắn.
[] Chữ “Hầu” trong Hầu phủ đọc đồng âm với từ “con khỉ”.
Rõ ràng nàng đã định nhường nhịn rồi, nhưng có một vài người đáng ghét như vậy, nhất định cứ ép nàng phải phát điên!.