Thế Gia Danh Môn 2

chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Yên Nhiên, có chuyện gì thế?” Tưởng Nhược Nam hỏi.

Cận Yên Nhiên nhìn nàng một cái rồi quay đầu đi, vẻ mặt vẫn làm bộ lạnh lùng như thế.

“Từ quý phi là tỷ tỷ của Từ Uyển Thanh, Từ Uyển Thanh vì tỷ mà mất mặt trước bao người, lại bị cấm túc nửa năm, tỷ… tỷ phải cẩn thận!”

Tưởng Nhược Nam cười cười: “Yên Nhiên, cảm ơn muội.

Muội yên tâm, ta sẽ thận trọng.”

Cận Yên Nhiên đáp lại với vẻ bối rối: “Không phải muội quan tâm tới tỷ, tỷ đối với ca ca muội như vậy, đến giờ muội vẫn rất giận.

Muội chỉ sợ tỷ làm liên lụy tới Cận gia!” Nói xong, bĩu bĩu môi, quay người bỏ đi.

Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng nàng ta, cười bất lực, huynh muội nhà này đều giống hệt nhau…

Nơi ở của Từ quý phi là Vĩnh Hòa cung.

Vĩnh Hòa cung được xây theo kiểu nhị viện, cửa chính nằm ở hướng Nam, phía trước có gian, lợp lưu li hai mái, trên các góc của mái nhà đều đặt tượng thủ, phía dưới mái nhà là xà ngang xà dọc, vẽ rồng vẽ phượng cùng những bức tranh màu sắc.

Tinh xảo mà hoa lệ.

Sau khi đến Vĩnh Hòa cung, Tưởng Nhược Nam còn chưa vào nội điện đã nghe Lưu Tử Căng và một cung nữ mặc cung trang màu xanh nhạt, mắt thanh mày tú đang đứng ở hành lang.

Thấy Tưởng Nhược Nam, hai người bèn vội vàng chạy lên đón.

Hai người bọn họ hành lễ với nàng, cung nữ kia noi: “Hầu phu nhân, nô tỳ là cung nữ hầu hạ bên cạnh Quý phi nương nương tên Thược Dược, phụng mệnh đứng ở đây đợi phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam cũng khách khí đáp lại mấy câu, rồi quay đầu nhìn Lưu Tử Căng: “Lưu thái y, thái y cũng ở đây sao?”

Lưu Tử Căng đáp: “Từ quý phi mang long thai, từ trước tới đây đều do đích thân Viện sử đại nhân phụ trách chăm sóc.

Hạ quan và Vương thái y phụ trách công việc bắt mạch hằng ngày.”

Tưởng Nhược Nam thầm tặc lưỡi, Từ quý phi này quả nhiên đang được ân sủng vô cùng, có tới ba thái y chuyên phục vụ riêng cho nàng ta cơ đấy.

“Nếu đã vậy tại sao còn gọi ta vào, mấy việc mang thai sinh con ta không hiểu lắm!”

Lưu Tử Căng đáp: “Đây cũng chính là nguyên nhân mà Hạ quan và Thược Dược đợi phu nhân…”

Sau đó Lưu thái y và Thược Dược kể lại cho nàng nghe tình trạng gần đây của Từ quý phi.

Thì ra trong tháng này, tình trạng nghén ngẩm của Từ quý phi vô cùng nghiêm trọng, về cơ bản là ăn thứ gì nôn ra thứ đó, đến uống nước cũng nôn, thường xuyên nôn ra cả nước chua, người ta mang thai càng ngày càng mập mạp, còn Từ quý phi thì ngược lại càng ngày càng gầy đi, cơ thể mỗi lúc một suy nhược.

Vốn thai phụ bị ốm nghén là việc hết sức bình thường, chỉ cần chống đỡ qua được giai đoạn ấy thì mọi thứ sẽ lại tốt dần lên, nhưng tình trạng của Từ quý phi có vẻ khá nghiêm trọng.

Các vị thái y lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của nương nương cùng thai nhi trong bụng.

Đây là vấn đề thuộc về cơ địa con người, các thái y cũng chẳng tìm ra cách nào khắc phục, nhưng áp lực từ phía Hoàng thượng ngày một lớn, Lưu viện sử sau khi suy nghĩ đắn đo, bèn bẩm lên Hoàng thượng: “An Viễn Hầu phu nhân tinh thông về thực liệu, có lẽ phu nhân sẽ có cách!”

“Nói như vậy thì Lưu viện sử muốn ta vào cung để điều dưỡng sức khỏe cho Quý phi nương nương?” Tưởng Nhược Nam hỏi.

Lưu Tử Căng và Thược Dược gật đầu bảo phải.

Tưởng Nhược Nam bây giờ mới yên tâm, thế thì tốt, ban đầu nàng còn lo Từ quý phi hoặc Hoàng thượng giở mưu ma chước quỷ, xem ra đúng là muốn mời nàng vào để thăm bệnh.

Chỉ là, nếu đã nghiêm trọng tới mức ấy, nàng cũng không dám chắc chắn mình có thể, ngộ nhỡ không trị được, không biết liệu có bị trừng phạt? Con rệp thối kia chẳng phải biến thái bình thường.

“Đưa ta tới gặp Từ quý phi trước đã.” Tưởng Nhược Nam nói.

Dù thế nào cũng phải gặp rồi mới tính được.

Thược Dược đưa hai người vào nội điện.

Bài trí trong nội điện cũng chẳng kém Khôn Ninh cung là mấy, có thể thấy rõ địa vị của Từ quý phi trong lòng Hoàng thượng.

Chỉ có điều cửa sổ đóng chặt, không khí có mùi khó ngửi.

Từ quý phi nằm dựa trên chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn với hoa văn điêu khắc rườm ra, hai mắt nhắm hờ, làn da vốn trắng hồng căng mịn giờ trắng nhợt tiều tụy.

Trước giường, Lưu viện sử đang bắt mạch cho nàng ta, hai mày cau chặt, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, một lát sau, ông nói với Từ quý phi: “Nương nương, giờ mạch tượng của Nương nương rất yếu, nếu còn không ăn được, e rằng không những ảnh hưởng tới sức khỏe của nương nương mà ngay cả thai nhi trong bụng nương nương sau này dù bình an ra đời thì cũng sẽ yếu ớt suy nhược!”

Yếu ớt suy nhược là chỉ cơ thể đứa trẻ suy nhược bẩm sinh, mà ở thế giới y thuật chưa phát triển này thì rất dễ chết yểu, gần như không có cơ hội trưởng thành.

Từ quý phi nghe vậy thì mở to hai mắt, mặt chau mày rủ nói: “Bổn cung không phải không muốn ăn, chỉ là không ăn nổi.” Nói đến đây hai mắt lại đỏ hoe.

Lúc này, một cung nữ bưng bát thuốc vào đi đến bên Từ quý phi, nói: “Nương nương, hãy uống chút thuốc trước đã, đây là thuốc an thai, nhất định phải uống!”

Từ quý phi gật gật đầu, ngồi thẳng người dậy, đón lấy bát thuốc nóng trong tay cung nữ, vừa ghé vào miệng, mùi thuốc nồng nặc đã ập thẳng vào mũi, dạ dày Từ quý phi lại cuộn lên, tay buông lỏng, bát thuốc đổ vỡ dưới đất, nước thuốc nóng bắn khắp nơi, còn Từ quý phi thì gập người xuống, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nôn tới nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn thấy sự duyên dáng cao quý thường ngày đâu nữa.

Tưởng Nhược Nam khẽ nói với Lưu Tử Căng đứng bên cạnh: “Đúng là rất nghiêm trọng.”

Lưu Tử Căng đáp: “Nếu không cũng không dám phiền tới phu nhân! Không biết phu nhân có cách gì chăng?”

Tưởng Nhược Nam khẽ đáp: “Mặc dù ta biết một vài cách nhưng chưa bao giờ thử, cũng không biết có tác dụng gì không.” Lại hỏi, “Ngộ nhỡ không hiệu quả, không biết có phải gánh hậu quả gì?”

Lưu Tử Căng ngẩn người, đang định trả lời thì Lưu viện sử đã gọi hắn tới, Lưu Tử Căng nói với Tưởng Nhược Nam một tiếng rồi đi đến cạnh cha

Lưu viện sử đặt một vật xuống dưới mũi Từ quý phi để nàng ta ngửi, rồi lại gọi một cung nữ vào vỗ lưng cho nàng ta, lúc ấy mới khiến nàng ta dừng việc nôn mửa.

Từ quý phi từ mặt cho đến đầu đều mướt mồ hôi, nàng ta thở dốc, từ từ ngẩng lên, đột nhiên òa một tiếng khóc nức nở.

“Chuyện này tới bao giờ mới kết thúc, ta khó chịu quá, khó chịu quá! Ta không muốn sinh con nữa, ta không bao giờ muốn sinh con nữa!” Nàng ta ra sức đấm vào thành giường, tiếng khóc xé gan xé phổi.

Cung nữ Thược Dược bước lên an ủi, thấy tâm trạng quý phi kích động như vậy, sợ xảy ra chuyện, bèn vội vàng sai người đi mời Hoàng thượng.

Không lâu sau, Cảnh Tuyên Đế cùng Hoàng hậu, Thái hậu đều đến, có thể thấy sự trọng thị của Hoàng gia dành cho cái thai trong bụng Từ quý phi đến mức nào.

Nội điện nhất loạt quỳ rạp dập đầu trước ba người, Hoàng đế đi qua đám người đang quỳ dưới đất vội vàng chạy tới bên Từ quý phi.

Từ quý phi thấy Hoàng thượng, tâm trạng càng thêm kích động, ngã vào lòng hắn mà khóc.

Thái hậu xưa nay vẫn không thích Từ quý phi, thấy vậy bèn nói: “Thân là quý phi, sao có thể không biết kiềm chế như vậy, trước mặt mọi người lại có hành động buông thả thất lễ, còn ra thể thống gì nữa?” Từ quý phi lúc ấy mới rời lòng Hoàng thượng, thút tha thút thít ngừng bặt tiếng khóc.

Cảnh Tuyên Đế thấy ái phi khổ sở như vậy, không tránh khỏi xót xa, hỏi cung nữ đứng bên: “Hôm nay nương nương ăn được chút gì chưa?”

Đám cung nữ quay sang nhìn nhau, vẻ mặt sợ sệt, cuối cùng vẫn là Thược Dược đứng ra trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay nương nương vẫn ăn gì nôn đấy, cho tới giờ chưa có thức ăn nào vào bụng.”

Hoàng hậu đứng bên cạnh đi tới, kéo tay Từ quý phi, vẻ mặt đầy sự quan tâm: “Muội muội, muội thân mang long thai, không ăn sao được, hay nghĩ cho con, dù phải cố gắng cũng ép mình ăn một chút, nhìn xem, mặt đã gầy tới mức này rồi!” nói xong cố ý quay người để Hoàng đế nhìn rõ sắc mặt của Từ quý phi.

Từ quý phi lúc này mới nhớ ra giờ mình không còn hương sắc như trước kia nữa, vội vàng cúi đầu xuống, không muốn để Hoàng thượng nhìn thấy mặt mình, nhưng từ khóe mắt, nàng ta vẫn thấy Hoàng đế khẽ chau mày, trong lòng lại càng đau buồn hơn, nước mắt trào ra như suối

Cảnh Tuyên Đế tâm trạng phiền muộn, bèn trút hết giận lên đám thái y, hắn chỉ vào cha con Lưu viện sử mà hét: “Đám thái y các ngươi rút cuộc là đang làm gì, tại sao đến chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được, triều đình nuôi các ngươi còn có ích gì nữa? Trẫm cảnh cáo các ngươi, nếu tình trạng của Từ quý phi không có chuyển biến, hoặc thai nhi trong bụng có vấn đề gì, trẫm nhất định khiến các người phải đầu lìa khỏi cổ!”

Những lời lẽ đanh thép ấy không những khiến cha con Lưu viện sử run sợ, mà ngay cả Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi.

Không trị được thì đầu lìa khỏi cổ? Thế thì cũng thật quá vô lý…

Cha con họ Lưu quỳ mọp dưới đất, liên tục dập đầu, Lưu viện sử nói: “ Bẩm Hoàng thượng, không phải vì thần không tận lực, nhưng cơ địa Từ quý phi không giống người thường.

Bây giờ ngay cả thuốc an thai nương nương cũng không uống được, thai phụ lại không thể châm cứu, vi thần nhất thời không nghĩ ra cách gì khác.

Có điều giờ đã mời An Viễn Hầu phu nhân vào cung, có lẽ phương pháp thực liệu của Hầu phu nhân sẽ có tác dụng chăng?”

Một câu nói khiến mọi sự chú ý trong nội điện dồn cả vào Tưởng Nhược Lam.

Tưởng Nhược Nam hận không thể tung chân đá cho Lưu viện sử một cái, ông già này giảo hoạt, rõ ràng đang dùng kế đánh lạc hướng đây mà.

Thái hậu lập tức đi tới bên cạnh Tưởng Nhược Nam, dịu dàng hỏi: “Nhược Lan, con thật sự có cách chữa trị cho Từ quý phi ư?”

Còn chưa đợi Tưởng Nhược Nam trả lời, Cảnh Tuyên Đế đã bước tới nói: “Sớm đã nghe Hầu phu nhân y thuật cao minh, bệnh mãn tính của Thái hậu mà cũng chữa được, có lẽ chữa trị cho Từ quý phi chỉ là việc hết sức dễ dàng.

Nếu ngươi có thể chữa được bệnh cho Từ quý phi, trẫm sẽ trọng thưởng!”

Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí?

Tưởng Nhược Nam quỳ thụp xuống trước mặt Hoàng đế, thật thà đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần phụ không muốn lừa gạt Hoàng thượng, thần phụ không chắc có thể chữa được bệnh cho Từ quý phi.

Vì vậy chuyện trọng thưởng, thần phụ không dám nhận.”

Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế trầm xuống: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn kháng chỉ?”

Thái hậu thấy Hoàng đế nổi giận, vội vàng dàn hòa: “Hoàng thượng đừng nóng vội, nghe Nhược Lan nói xem thế nào đã.”

Hoàng hậu cũng đứng bên cạnh xen vào: “Bổn cung thấy Hầu phu nhân không phải không muốn chữa bệnh cho Từ quý phi, có lẽ có nguyên nhân khác.

Hầu phu nhân, ngươi nói xem có phải không?” Nói rồi liên tục nháy mắt với Tưởng Nhược Nam.

Được Thái hậu và Hoàng hậu nói giúp, Tưởng Nhược Nam vững dạ, bỗng dũng cảm hẳn lên.

“Thần phụ không dám kháng chỉ! Nhưng thần phụ chỉ biết chút ít về phương pháp thực liệu, không đáng gọi là cao minh, y thuật không thể sánh được với Lưu viện sử và Lưu thái y.

Nếu đến họ cũng không có cách, thì thần phụ cũng không dám chắc mình có thể chữa khỏi được cho Từ quý phi.

Trong dân gian có một câu tục ngữ rằng ‘những lời xui xẻo nên nói trước’, mặc dù thô tục nhưng mà không phải không có lý, thần phụ sẽ tận tâm tận lực chữa trị cho quý phi nương nương, kết quả sẽ là năm được năm mất.

Nếu thần phụ chữa khỏi, thần phụ không cần Hoàng thượng ban thưởng, nhưng ngộ nhỡ không chữa khỏi…” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, liếc nhanh Cảnh Tuyên Đế một cái, rồi lại cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ngộ nhỡ chữa không khỏi, Hoàng thượng không được trừng phạt thần phụ!”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong nội điện đều kinh hãi, Hầu phu nhân này đang ra điều kiện với Hoàng thượng ư, thật to gan!

Thái hậu và Hoàng hậu cũng không kìm được toát mồ hôi lạnh thay cho Tưởng Nhược Nam.

Cảnh Tuyên Đế ngẩn ra mất một lúc, sau đó khẽ khom lưng, nhìn thẳng vào nàng lúc này đang quỳ trước mặt hắn, “Tưởng Nhược Lan, ngươi đang ra điều kiện với trẫm?”

Cảm nhận được khí thế và áp lực từ người Hoàng Thượng tỏa ra, Tưởng Nhược Nam chỉ thấy người mình nổi hết da gà, cơ thể bất giác ngửa ra phía sau, bộ dạng thì có vẻ sợ hãi nhưng ngoài miệng nàng vẫn không nhượng bộ: “Hoàng thượng, thần phụ nào dám ra điều kiện với người, chỉ là, không có đại phu nào dám nói mình chữ được bách bệnh, nếu không chữa được bệnh mà phải rơi đầu, Hoàng thượng, như thế thật không công bằng với thần phụ…”

Nội điện tĩnh lặng, mọi người đều nín thở chờ đợi cơn thịnh nộ của Hoàng đế giáng xuống.

Thái hậu và Hoàng hậu cũng đang lo lắng không biết nên dàn hòa việc này thế nào.

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, trái tim thấp thỏm phập phồng, nhưng nàng không hối hận vì đã làm như thế.

Nhân lúc có Thái hậu và Hoàng hậu ở đây phải nói cho rõ ràng, ngộ nhỡ nàng không trị được bệnh cho Từ quý phi, con rệp thối này mặc dù không đến nỗi khiến nàng phải rơi đầu nhưng khó tránh việc hắn sẽ giở trò tồi tệ khác.

Từ quý phi nằm nghiêng trên ghế sau lưng mọi người, ánh mắt điềm đạm liếc về phía Tưởng Nhược Nam, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.

Đúng lúc này, Hoàng đế từ nãy vẫn im lặng âm trầm đột nhiên đứng dậy, phá lên cười ha ha hai tiếng, sau đó giơ tay ra chỉ vào Tưởng Nhược Nam, làm như bất lực, nói: “Tưởng Nhược Lan, toàn Đại Lương này trừ Thái hậu ra, chỉ có ngươi dám nói với trẫm như vậy thôi!” Nói rồi lại cười cười, tiếp: “Được, trẫm hứa với ngươi, chỉ cần ngươi dốc toàn lực, dù có chữa được cho Từ quý phi hay không, trẫm cũng sẽ không trị tội ngươi! Nhưng đúng như ngươi vừa nói, cũng không có thưởng gì nữa!”

Lời vừa thốt ra, không khí trong nội điện bỗng dịu hẳn đi, Thái hậu và Hoàng hậu vẻ mặt tươi cười, phụ họa trêu chọc thêm vài câu.

Tưởng Nhược Nam có được lời hứa của Cảnh Tuyên Đế, lòng nhẹ nhõm, vội vàng dập đầu tạ ân.

Sau khi đứng dậy, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt của Cảnh Tuyên Đế, nhưng thấy đôi mắt đào hoa của hắn sáng lấp lánh, để lộ thứ tâm trạng khó hiểu thấy Tưởng Nhược Nam nhìn mình, khóe miệng Cảnh Tuyên Đế nhếch lên nụ cười quái dị, khiến lông mao Tưởng Nhược Nam dựng đứng, lập tức rời mắt nhìn đi chỗ khác.

Cảnh Tuyên Đế cười nói: “Giờ Hầu phu nhân hãy thể hiện y thuật cao minh của mình cho mọi người được mở mang tầm mắt!” Nói xong lui sang một bên, nhường đường cho nàng.

Tưởng Nhược Nam lại không đi đến bên giường Từ quý phi như hẳn tưởng, mà quay người nói với một cung nữ: “Mở hết cửa sổ trong nội điện ra.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nàng, không biết nàng bán thuốc gì trong bình hồ lô của mình, lòng tò mò vô hạn.

Riêng Cảnh Tuyên Đế vẫn giữ một nụ cười điềm đạm trên môi.

Thược Dược nghe thấy lời Tưởng Nhược Nam nói, vội vàng bước đến hạ giọng nói với nàng: “Hầu phu nhân, hôm nay có gió, vẫn không nên mở cửa sổ thì hơn, ngộ nhỡ nương nương bị cảm thì không hay chút nào!”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Giờ tiết trời vừa vào thu, không khí vẫn chưa lạnh lắm, không bị cảm dễ dàng như thế đâu.

Lẽ nào các ngươi không thấy không khí trong nội điện rất khó ngửi hay sao? Đến người bình thường như chúng ta mà còn thấy khó chịu, huống hồ là một thai phụ, cơ thể đang yếu như Từ quý phi.

Nương nương phải hít thở thứ không khí hỗn tạp như thế này, tình trạng sức khỏe sao có thể khá lên được?” Thấy đám cung nữ vẫn chưa tin, Tưởng Nhược Nam quay đầu lại hỏi Lưu viện sử: “Viện sử đại nhân, ngài thấy ta nói có đúng không?”

Lưu viện sử trầm ngâm suy tư rồi gật gật đầu: “Đúng thế.”

Thược Dược nghe Lưu viện sử khẳng định như vậy, lúc ấy mới đi mở cửa sổ.

Tưởng Nhược Nam lại nói, “Mấy cửa sổ gần giường của Từ quý phi không cần phải mở.”

Cửa sổ mở xong, không khí trong phòng được lưu thông, dễ thở không ít, thứ mùi khó ngửi cũng dần dần biến mất, tất cả mọi người trong nội điện đều cảm thấy hít thở dễ dàng hơn, Từ quý phi cũng như dễ chịu hơn rất nhiều.

Hoàng hậu cười nói: “Giờ thì bổn cung càng lúc càng có niềm tin rằng, Nhược Lan có thể chữa khỏi cho Quý phi!” Thái hậu cũng cười gật đầu, ánh mắt ngập tràn niềm vui.

Tưởng Nhược Nam không chú ý tới những điều đó, nàng đi đến cạnh Từ quý phi, quay đầu sang nói với Thược Dược: “Mang một cốc nước, một quả táo và một ít mật ong vào đây!”

Thược Dược lẩm bẩm: “Những thứ này nương nương đều không ăn được…”

Cảnh Tuyên Đế trừng mắt, bực mình quát: “Hỗn xược, bảo ngươi đi thì lập tức đi, còn ở đó mà nhiều lời làm gì?”

Thược Dược vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận tội.

Tưởng Nhược Nam nhìn Thược Dược đang quỳ, nói: “Hiện tại Quý phi nương nương không thể ăn bất cứ thứ gì, lẽ nào Quý phi không thể ăn thì không cho Quý phi ăn nữa sao? Việc mà chúng ta phải làm là nghĩ cách để nương nương ăn.”

Thược Dược vội vàng dập đầu: “Nô tỳ biết tội!”

Cảnh Tuyên Đế lên tiếng: “Đứng dậy đi, Hầu phu nhân bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio