Thái phu nhân không kìm được nước mắt, bà xoa đầu con gái rồi khe khẽ gật đầu.
Lúc này Tưởng Nhược Nam mới cùng Liễu Nguyệt tiến đến thay y phục cho Thái phu nhân.
Tưởng Nhược Nam bôi dầu thuốc lên người bà, xoa hai tay vào nhau cho lòng bàn tay nóng lên, bắt đầu xoa bóp cho Thái phu nhân.
Liễu Nguyệt đứng bên cạnh nói: “Nô tỳ cũng vẫn thường làm vậy cho Thái phu nhân nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng.”
Tưởng Nhược Nam vừa làm vừa đáp: “Đầu tiên phải xác định chính xác huyệt vị, nếu không đúng thì đương nhiên sẽ không có tác dụng.
Tiếp đến, lực phải thích hợp, mạnh quá cũng không được mà nhẹ quá cũng không được.
Có điều, lần này cơn đau của Thái phu nhân khá nghiêm trọng, chỉ riêng xoa bóp thôi chắc khó khỏi, cũng không thể trách ngươi.”
Nghe tới đây, Thái phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Để ta xem xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa!”
Cận Thiệu Khang vì lo lắng cho mẫu thân, cũng vì Tưởng Nhược Nam nên không bỏ đi ngay.
Hắn đứng ngoài cửa, từng đợt gió lạnh quất vào người, nhưng lại như không còn cảm giác, im lặng bất động.
Trong phòng, lửa lò sưởi càng lúc càng cháy mạnh, nhiệt độ cũng ngày một cao hơn.
Tưởng Nhược Nam massage cho Thái phu nhân liền một canh giờ, làm đến mức đầu nàng mướt mồ hôi.
Thủ pháp của Tưởng Nhược Nam, Liễu Nguyệt sao có thể so bì, Thái phu nhân dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù là thế, nỗi oán hận của bà dành cho Tưởng Nhược Nam cũng không vì vậy mà giảm bớt.
Cận Yên Nhiên thấy sắc mặt mẫu thân đã khá hơn cũng dần dần ngừng khóc, lẳng lặng đứng một bên nhìn.
Massage xong, Tưởng Nhược Nam ngồi thẳng người, cảm thấy lưng và tay mỏi vô cùng, nàng thở hắt ra một hơi dài.
Liễu Nguyệt đứng bên cạnh đưa cho nàng một chiếc khăn mặt: “Phu nhân lau mồ hôi đi!”
Tưởng Nhược Nam đón lấy, lau lau mồ hôi, Cận Yên Nhiên đứng bên nhìn thấy, bước lên khẽ nói: “Tẩu tẩu, thật vất vả cho tẩu quá.”
Thái phu nhân nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu lại, đang định thốt ra mấy câu chế giễu nhưng lại thấy hai bên trán Tưởng Nhược Nam mồ hôi bết tóc, sắc mặt trắng nhợt, khẽ mở miệng ra để thở.
Rõ ràng việc massage vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực của nàng, môi bà khẽ mấp máy nhưng không nói gì cả, quay đầu trở lại.
Liễu Nguyệt hỏi: “Phu nhân, bây giờ đã có thể mặc y phục cho Thái phu nhân chưa?”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Nếu xoa bóp không thôi thì cũng chỉ đỡ đau được một lúc, tối nay e rằng vẫn không thể ngủ ngon!”
Cận Yên Nhiên nghe vậy bèn hỏi: “Vậy phải làm thế nào? Có cạo gió được không?” Trong mắt nàng ta, cạo gió là món mà Tưởng Nhược Nam giỏi nhất.
Tưởng Nhược Nam không nhịn được cười, “Bệnh phong hàn, giác hơi tốt hơn cạo gió nhiều.”
“Giác hơi?” Cận Yên Nhiên không hiểu.
Thái phu nhân cũng tò mò quay đầu lại.
Tưởng Nhược Nam cười cười, cầm chiếc hộp gỗ bên cạnh lên, rồi lấy từ đó ra mấy chiếc ống giác bằng trúc mà nàng đã nhờ Phương ma ma làm trước đó.
Cận Yên Nhiên và Thái phu nhân đều tò mò nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam bảo Thái phu nhân nằm sấp, một tay cầm ống giác, một tay cầm mồi lửa, ném mồi lửa vào trong ống giác, rồi nhanh chóng úp ống giác vào lưng, vai, eo Thái phu nhân, làm liên tiếp tám ống giác như thế.
Lửa trong ống giác tắt, ống giác hút chặt vào da thịt Thái phu nhân, khiến Thái phu nhân có cảm giác da mình bị kẹp chặt.
Bà chưa từng nhìn thấy người ta giác hơi bao giờ nên cũng có chút hoảng hốt, lập tức kêu lên: “Đau quá, Nhược Lan, ngươi cố ý làm như vậy, ngươi muốn hành hạ bà mẹ chồng già này phải không?”
Cận Thiệu Khang đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của mẫu thân vốn định chạy vào, nhưng rồi lại lập tức dừng bước, bởi hắn biết Tưởng Nhược Nam quyết không phải loại người ấy.
Mặc dù trong quá khứ nàng có rất nhiều nhược điểm, nhưng hiện tại, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra những việc như thế.
Trong phòng, Cận Yên Nhiên nghe thấy tiếng kêu của mẫu thân thì cũng lo lắng, nàng ta sờ sờ vào ống giác, cảm thấy những ống giác đó như đang bám chặt lên da mẫu thân, chạm vào cũng không thấy động đậy, bất giác hốt hoảng.
“Tẩu tẩu, tẩu đang làm gì thế, những cái này rốt cuộc là gì, mẫu thân tại sao lại kêu đau?”
Tưởng Nhược Nam thấy mẹ con Thái phu nhân lo lắng, nàng khẽ đáp: “Mẫu thân, Yên Nhiên, con biết thời gian này trong lòng hai người rất ghét con, nhưng mọi người thử nghĩ xem, con vào phủ lâu như vậy, đã từng thật sự làm tổn thương đến ai chưa? Tưởng Nhược Lan con dù có ngang tàng bướng bỉnh thế nào cũng quyết không làm những việc bất hiếu như hành hạ giày vò mẫu thân đâu!” Nàng dừng lại rồi nói tiếp: “Lực hút này chính là nét đặc sắc của việc giác hơi, như thế mới hút hết được hàn khí trong cơ thể ra.
Mẫu thân hãy tin con, tối nay người sẽ nhận thấy ngay hiệu quả của nó.”
Những lời này khiến Cận Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nhưng một lúc sau lại ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nhược Nam, “Tẩu tẩu, lẽ nào tẩu không cảm thấy mình đã làm tổn thương ca ca ư?”
Tưởng Nhược Nam im lặng, trong mắt họ đương nhiên là nàng sai.
Ngay từ đầu nàng đã lựa chọn con đường này, hậu quả của nó nằm trong dự liệu của nàng, nên chẳng có gì phải oán thán cả.
Nàng ngồi xuống giường, vờ như chăm chú quan sát tình trạng giác hơi của Thái phu nhân.
Có lẽ do sự đau đớn đã được giảm bớt rất nhiều, mà cũng có thể vì những lời mà vừa rồi Tưởng Nhược Nam nói, tâm trạng của Thái phu nhân cũng bình tĩnh trở lại.
Bà nằm sấp trên giường, không quay đầu nhìn nàng, chỉ khẽ hỏi: “Nhược Lan, con còn định tùy tiện tới khi nào nữa? Ta cũng là phụ nữ, không phải ta không hiểu suy nghĩ của con.
Nhưng chúng ta là phụ nữ, phụ nữ thì phải chấp nhận.
Ta có thể nhận ra Hầu gia đã quan tâm tới con, mà đối với một người phụ nữ thì còn yêu cầu gì hơn thế nữa? Con nhìn Thiệu Đường đi, Quế Cầm[] còn phải chiều theo mà cung phụng nó hơn bảo bối.
Hầu gia đâu chỉ tốt hơn Thiệu Đường một vài điểm, đúng không? Con xem, Hầu gia đã từng đầu mày cuối mắt với a hoàn trong phủ chưa, Thanh Hoa và Nhược Lâm đều là ta sắp xếp.
Nhược Lan, con cứ tiếp tục thế này sẽ khiến Hầu gia nguội lạnh thôi.
Tính cách của Hầu gia ta hiểu, một khi lòng đã lạnh rồi thì con không thể tìm lại được sự quan tâm của nó.
Đến khi ấy, con hối hận thì đã muộn!”
[] Quế Cầm: Tên của Vương thị.
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng lắng nghe, không nói bất kỳ điều gì.
Cận Yên Nhiên cũng lên tiếng: “Tẩu tẩu, trước kia nếu không phải do tẩu cầu xin Hoàng thượng ra thánh chỉ, có lẽ bây giờ ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu đã đang sống rất vui vẻ.
Nhưng tẩu lại nhất định đòi gả cho ca ca, giờ tẩu còn gây chuyện tới mức này.
Độc sủng? Thân là phụ nữ ai chẳng muốn độc sủng, nhưng ai dám kỳ vọng vào điều ấy? Cũng giống như Ninh Vương, giờ đã có ba trắc phi, bốn thị thiếp rồi, nếu muội cũng nghĩ như tẩu thì chỉ còn nước chết mà thôi.” Nói đến đây, Cận Yên Nhiên buồn bã cúi đầu, “Nếu Ninh Vương có thể đối với muội tốt bằng một nửa ca ca đối với tẩu, muội cũng rất thỏa mãn rồi, sao nỡ để huynh ấy buồn bã đau khổ.
Tẩu tẩu, tẩu còn thế này nữa thì muội thật sự không thể tha thứ cho tẩu.”
Sau khi làm xong mọi việc cần làm cho Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam ra khỏi Tùng Hương viện, đi về phía Thu Đường viện của mình.
Liên Kiều cầm đèn lồng đi trước, chút ánh sáng lập lòe trên đường mờ mờ ảo ảo như không biết đang đi về hướng nào.
Tưởng Nhược Nam đi mãi đi mãi, đột nhiên có cảm giác hoang mang.
Con đường nàng đi sẽ dẫn đến đâu?
Đây là thời cổ đại, suy nghĩ của Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên mới là đúng đắn, phải luôn tâm niệm như vậy mới có thể sinh tồn được.
Kể ra, bản thân nàng vẫn được coi là may mắn, gặp được Cận Thiệu Khang, lại có Thái hậu làm hậu thuẫn, nên mới có thể kiên trì được tới tận hôm nay.
Nếu nàng gặp phải những người như Cận Thiệu Đường thì nhất định đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Nàng cứ nghĩ mãi đến việc ly hôn, nhưng chưa từng nghĩ tới tình cảnh sau ly hôn.
Ở thế giới trọng nam khinh nữ này, nếu nàng không thể tin Cận Thiệu Khang thì còn có thể tin ai nữa đây? Ai sẽ là người trong mộng của nàng? Nam tử ở thế giới này đều tảo hôn, bản thân nàng sau khi ly hôn rồi, những người đàn ông cùng tuổi mấy ai chưa có thiếp thất, thông phòng.
Lẽ nào lại chấp nhận gả cho một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi?
Tưởng Nhược Nam nghĩ tới đây, bất giác rùng mình ớn lạnh.
Thái hậu quyết không cho phép nàng đi tìm những người dân đen bình thường không lấy nổi vợ kia.
Lẽ nào cả đời này nàng sẽ không lấy chồng? Nếu như vậy chẳng thà ở lại Hầu phủ sống đời quả phụ còn hơn.
Ít ra cũng không phải đối mặt với áp lực dư luận, mà dù thế nào đi nữa, Hầu gia cũng sẽ không làm tổn thương nàng.
Thế thì còn ly hôn gì nữa?
Tưởng Nhược Nam buồn bã lắc đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quay về điểm xuất phát.
“Nhược Lan.” Từ phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Tưởng Nhược Nam dừng bước quay đầu lại, thấy bóng dáng cao lớn của Cận Thiệu Khang đang đứng trong bóng đêm mịt mùng.
“Hầu gia.”
Nghe tiếng Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang chầm chậm đi về phía nàng, cho tới tận khi đến gần, Tưởng Nhược Nam mới nhìn rõ gương mặt hắn.
“Vừa rồi ta tới thăm mẫu thân, mẫu thân đã ngủ rồi.
Mấy hôm nay người chẳng được ngủ yên giấc hôm nào, thật khổ cho nàng.” Cận Thiệu Khang nói, giọng hắn điềm đạm, không nhận ra có tâm sự gì trong đó.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Hầu gia không cần khách khí với thiếp, đây là việc Nhược Lan nên làm.” Hắn vội vàng đuổi theo chỉ vì muốn cảm ơn nàng thôi ư?
Hai người bỗng dưng chẳng còn gì để nói, cả hai đều không biết phải làm sao cho phải.
Liên Kiều cầm đèn lồng đứng từ xa thấy sốt ruột thay.
Xung quanh tĩnh mịch, đúng lúc này ngay cả gió cũng ngừng thổi, tĩnh lặng đến đáng sợ, tĩnh lặng tới gượng gạo.
“Hầu gia, không có chuyện gì nữa, thiếp về trước đây.” Tưởng Nhược Nam quay người đi trước, nàng đã đọc được trong một quyển sách nào đó rằng, nhìn theo bóng lưng người thì thà để người nhìn theo ta, người quay đầu đi trước mới là người thắng cuộc.
Nhưng giờ nàng là người thắng cuộc ư, tại sao nàng không cảm thấy thế?
Lòng hắn đã nguội lạnh rồi? Hay giống như lời Thái phu nhân, hắn đã từ bỏ? Vì vậy hắn mới nói với nàng bằng giọng điệu bình thản thế.
Tưởng Nhược Nam bỗng cảm thấy buồn bã.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, hắn đã áp sát nàng, kéo cánh tay nàng, rất chặt, giống như dồn toàn bộ sức mạnh vậy.
Nhưng nàng lại không cảm thấy đau.
“Nhược Lan, nàng ghét ta như vậy, không muốn nói với ta dù chỉ một lời ư?” Hắn hạ giọng hỏi, cánh tay đang túm lấy tay nàng khẽ run lên.
Cách đó không xa, Liên Kiều tay cầm đèn lồng còn vẻ mặt thì bối rối không biết phải làm gì, Cận Thiệu Khang nhìn cô ta nói lớn: “Còn không mau lui đi.”
Liên Kiều như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng rời đi, mang theo cả đèn lồng.
Xung quanh bỗng dưng sập tối, hai người chìm vào màn đêm.
Bóng cây trùng điệp, gió thổi lao xao.
Giọng hắn trầm ấm vang lên: “Nàng thật sự ghét ta? Nàng chỉ cần nói một câu, sau này…” Hắn gần như hạ quyết tâm: “Sau này ta sẽ không tới làm phiền nàng nữa!”
“Không, thiếp chưa bao giờ ghét Hầu gia!” Tưởng Nhược Nam cuống lên, buột miệng đáp.
Tay hắn siết chặt, kéo nàng lại gần hơn, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Thật không?” Rồi lại như không dám tin vào tai mình, “Vậy tại sao thời gian này nàng lại như thế?”
Sắc đêm tĩnh lặng tựa chiếc ô bảo vệ tốt nhất.
Đúng lúc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên không còn thấy do dự nữa, bỗng có quyết tâm phá bỏ tất cả.
“Hầu gia, bởi vì thiếp luôn thấy mâu thuẫn.
Những lời chàng nói tối hôm đó, thực ra thiếp đều nghe cả…”
“Vậy tại sao…” Cận Thiệu Khang ngẫm nghĩ, đột nhiên hiểu ra: “Thì ra tối đó nàng vờ ngủ, nhưng nàng mâu thuẫn điều gì?”
“Trước kia Hầu gia từng nói trái tim của Nhược Lan băng giá, rất lạnh lùng.
Thỉnh thoảng thiếp nghĩ, nếu trái tim thiếp lạnh thật thì tốt biết bao.
Thiếp có thể coi như không thấy tất cả những việc mà Hầu gia từng làm, giờ thiếp cũng chẳng cần phải buồn bã nữa.”
Cận Thiệu Khang có cảm giác trái tim như ngừng đập, toàn tâm toàn ý để chờ đợi điều mà hắn vẫn chờ đợi, sự chờ đợi ấy khiến trái tim hắn đau đớn.
Giọng hắn run run: “Nhược Lan… Nàng… nói gì, ta chưa hiểu…”
Trời rất tối, tất cả đều bị che phủ, nhưng lại không giấu được tâm trạng đang trào dâng của hai người.
Đêm rất lặng, mọi tiếng động dù là nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng, rõ tới mức như có thể nghe được cả tiếng đập của trái tim đối phương.
Tưởng Nhược Nam cử động nhè nhẹ cánh tay, nói nhỏ: “Hầu gia, buông thiếp ra trước được không, chàng nắm tay thiếp đau quá.”
Cận Thiệu Khang vội vàng buông tay, giọng hối lỗi: “Ta không cố ý.”
“Thiếp biết, sống cùng Hầu gia lâu như vậy còn không hiểu cách cư xử của Hầu gia?” Tưởng Nhược Nam cười cười.
Câu này khiến Cận Thiệu Khang cảm thấy rất gần gũi thân thiết, hắn không kìm được giơ tay ra, tìm tay nàng nắm lấy.
Lần này, Tưởng Nhược Nam không giằng ra nữa.
Nàng nhìn tay hắn, “Hầu gia, từ nhỏ Nhược Lan luôn sống một mình, thiếp vẫn chỉ mong sau này lớn lên, tìm được ai đó dắt tay mình đi hết cuộc đời.
Ừm… giống như cha mẹ thiếp vậy.” Nàng ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Lần đầu tiên khi nhìn thấy Hầu gia, Nhược Lan đã rất thích chàng, thiếp tưởng Hầu gia chính là người ấy, vì vậy mới ngang ngược cầu xin thánh chỉ, ép Hầu gia lấy thiếp.
Nhưng sau này, xảy ra một số chuyện… Nhược Lan nhận ra, Hầu gia còn có những người phụ nữ khác, Hầu gia như vậy không phải là người mà trái tim Nhược Lan chờ đợi, vì vậy Nhược Lan quyết định không thích Hầu gia nữa.
Mà đã quyết định thế rồi, Nhược Lan sẽ không còn có bất kỳ hy vọng gì ở Hầu gia.”
Cận Thiệu Khang nắm tay nàng chặt hơn, vội vàng nói: “Nhược Lan, ta đã nói, sau này sẽ không…”
Tưởng Nhược Nam khẽ khàng cắt ngang lời hắn: “Hầu gia, hãy nghe thiếp nói xong trước đã, Nhược Lan không muốn cứ tiếp tục không rõ ràng như thế này, Nhược Lan muốn nói cho hết những lời trong lòng.”
“Nàng nói đi, ta đều nghe cả.”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, chầm chậm cất lời: “Nhưng Hầu gia, tại sao Hầu gia vẫn cứ ở bên Nhược Lan? Khi thiếp nói với Hầu gia, muốn chàng coi thiếp như không tồn tại, chàng nên mặc kệ thiếp, đừng quan tâm tới thiếp, mặc cho thiếp vấp phải chông gai, mặc cho thiếp gây tội lỗi, dù sao thiếp cũng chuẩn bị để đối mặt với những tình huống ấy rồi.
Khi Thái phu nhân muốn thiếp động phòng với chàng, chàng cứ nói thẳng với Thái phu nhân, nói rằng thiếp không biết tốt xấu, không muốn động phòng với chàng là xong, tại sao còn giúp thiếp che giấu tất cả? Tại sao còn muốn đóng kịch cùng thiếp? Khi Từ Uyển Thanh sỉ nhục thiếp, chàng chỉ cần đứng bên lặng lẽ xem trò vui, nhìn thiếp tự tìm xui xẻo là được, tại sao lại còn đứng ra giúp thiếp gánh vác? Khi Thái phu nhân trừng phạt thiếp, khi bọn người dưới coi thường thiếp, chàng có thể khoanh tay đứng nhìn để thiếp chịu khổ, hà tất phải đứng ra nói đỡ cho thiếp, lập lại uy nghiêm cho thiếp làm gì? Khi thiếp nóng nảy với chàng, làm chàng giận, khiến chàng khó chịu, chàng khoát tay bỏ đi là xong, bên chàng còn bao nhiêu ngọc ấm hương mềm, chàng hoàn toàn có thể vứt bỏ thiếp, để người trong phủ cười nhạo thiếp.
Nhưng tại sao lần nào chàng cũng phải chạy đến nhìn sắc mặt thiếp làm gì? Hầu gia, tại sao chàng lại làm nhiều như thế? Nếu chàng không làm những việc ấy, có phải tốt hơn rất nhiều không?”
Cận Thiệu Khang nghe một loạt các câu hỏi của nàng, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cười khổ một tiếng: “Nhược Lan, người nàng đang nói là ta ư? Ta là An Viễn Hầu, sao có thể vì một người con gái mà làm tới mức ấy? Nếu phụ hầu còn sống, thấy ta vì một người phụ nữ mà phá bỏ mọi phép tắc, nhất định sẽ đánh gẫy chân ta…” Tay hắn bỗng siết mạnh, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, lẩm bẩm: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, nhịp tim quen thuộc, sức mạnh quen thuộc, hơi thở quen thuộc, trái tim nàng dần bình tâm trở lại.
“Nếu ta có thể đứng nhìn nàng chịu tội, nhìn nàng chịu khổ, nhìn nàng buồn bã, thì hôm nay ta đâu tới mức…” Hắn đột nhiên dừng lại, không nói thêm nữa.
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lòng ấm áp, trái tim như có gì đó cuộn sôi sùng sục, như muốn trào lên, như muốn thoát khỏi cơ thể.
“Hầu gia, thời gian này thiếp rất buồn, ngày nào thiếp cũng nhớ chàng.” Nàng khẽ thổ lộ.
Cận Thiệu Khang ngẩn người, cúi đầu nhìn nàng, giống như muốn nhìn rõ vẻ mặt nàng qua màn đêm dày đặc: “Nhược Lan… Nàng đang nói gì thế?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Hầu gia, trái tim Nhược Lan không lạnh, tấm lòng Hầu gia dành cho Nhược Lan, sao Nhược Lan có thể không biết chứ.
Trước kia thiếp còn cho rằng thiếp nhất định sẽ giữ được trái tim mình, nhưng tới gần đây thiếp mới hiểu, thì ra trong vô thức, Nhược Lan đã thích Hầu gia rồi…”
“Nhược Lan…” Cận Thiệu Khang ngẩn ngơ, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng ngay lập tức lòng hắn vui rộn ràng, sự kích động mãnh liệt ấy suýt nữa khiến hắn mất bình tĩnh.
“Nhưng Hầu gia, chính vì như thế Nhược Lan mới buồn bã khó chịu…” Tưởng Nhược Nam quay người đi, xoay lưng về phía hắn khẽ nói: “Nhược Lan cho dù có thích Hầu gia cũng không cách nào chấp nhận được việc Hầu gia còn có những người phụ nữ khác.
Mặc dù Hầu gia nói sau này sẽ không động vào họ, nhưng thiếp không biết có nên tin chàng không.
Đặc biệt là Vu Thu Nguyệt, nàng ta mang thai con của chàng, cuộc sống sau này còn dài, làm sao thiếp biết liệu Hầu gia còn giữ lời hứa hay không? Thiếp không biết nên làm thế nào, vì vậy mới cố tình phớt lờ, không quan tâm tới chàng.”
Cận Thiệu Khang xoay nàng lại, có chút khẩn thiết: “Nhược Lan, phải làm thế nào thì nàng mới tin ta?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn mỉm cười: “Hầu gia, ngay vừa rồi Nhược Lan đã hiểu, thích Hầu gia là lựa chọn của Nhược Lan, nếu Nhược Lan không thể từ bỏ chàng thì phải có dũng khí để đối mặt với tất cả những chuyện sau đó.
Nếu không, dù Hầu gia có hứa thế nào Nhược Lan cũng không thể yên tâm.”
Trước mắt có hai con đường, hoặc là tìm cách để ly hôn, cắt đứt tơ tình, rời khỏi Hầu phủ; hoặc tin hắn, chấp nhận hắn, nỗ lực sống những ngày sau này..