Thế Gia Danh Môn

chương 146

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh An hỏi Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, có chuẩn bị xe ngựa không?”

Cận Thiệu Khang hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình phải bình tĩnh trở lại, sau đó nói với Ninh An: “Tìm thêm vài người hộ tống phu nhân.”

Lúc này Nhược Lan đang giận, hắn có đuổi theo cũng chẳng ích gì, chi bằng để nàng yên tĩnh hai hôm, hai hôm nữa sẽ tới đón nàngvể.

“Người đàn ông trong lòng có bóng hình của người phụ nữ khác, thiếp không cần.”

Trong đầu Cận Thiệu Khang cứ vang mãi câu nói này của nàng.

Hắn cũng phải tự chỉnh đốn lại tư duy, tình cảm của mình… Nếu không cho dù tìm được Nhược Lan về, hắn sẽ phải đối mặt với nàng thế nào đây?

Xe ngựa ra khỏi thành, đi như bay trên đường cái rộng.

Ánh Tuyết và Tưởng Nhược Nam cùng ngồi trên một xe, mấy a hoàn kia ngồi trên một xe khác. Ánh Tuyết len lén liếc nhìn sắc mặt Tưởng Nhược Nam, thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, chỉ có điều ánh mắt ngây dại, giống như chẳng còn hứng thú gì với thế giới ngoài kia nữa.

“Phu nhân…phu nhân…”

Ánh Tuyết gọi liền mấy tiếng, Tưởng Nhược Nam mới quay đầu nhìn cô ta.

“Chuyện gì?” Giọng nàng mệt mỏi.

Ánh Tuyết vừa rồi nghe Thanh Đại nói vói Thái phu nhân, cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nàng ta nhìn Tưởng Nhược Nam, thăm dò: “Phu nhân... người đi thế này chẳng phải là cho Thanh di nương cơ hội hay sao?”

“Cơ hội?” Tưởng Nhược Nam khẽ cười, “Cơ hội không phải do ta cho, chỉ cần họ muốn, thì dù ta có kè kè bên cạnh canh chừng, họ cũng sẽ tìm được cơ hội.”

Trước kia, ngày ngày nàng ở bên hắn, chẳng phải hắn vẫn cho nàng ta cơ hội, để nàng ta thổ lộ tình cảm đấy ư? Cận Thiệu Khang, thiếp sao chấp nhận được việc chàng ôm thiếp trong lòng nhưng lại nghĩ tới người con gái khác?

Đại nội, Dưỡng Tâm điện.

Cảnh Tuyên Đế ngồi trên ghế rồng, cúi đầu nhìn Trương công công đang quỳ bên dưới.

“Hoàng thượng, Hầu phu nhân đã rời khỏi phủ, tiếp theo nên làm thế nào?”

Cảnh Tuyên Đế chầm chậm đứng dậy, đi đến bên Trương công công, trầm giọng hỏi: “Hầu phu nhân đi đâu?”

Trương công công cúi đầu: “Bẩm Hoàng thượng, Hầu phu nhân đến trang trại bồi giá ở ngoại ô kinh thành.”

Cảnh Tuyên Đế trầm tư hồi lâu, giống như tự nói với chính mình, “Nàng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ… Nếu nàng thật sự từ bỏ, nàng sẽ không đến trang trại, nàng làm vậy không giống như làm to chuyện, nàng sẽ còn cho hắn cơ hội, nhưng chắc chắn là cơ hội cuối cùng...”

Trương công công cúi đầu, nghe rồi cũng như chưa nghe thấy gì.

Cảnh Tuyên Đế đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn Trương công công trầm giọng nói: “Như thế vẫn chưa đủ, nói với thủ hạ của ngươi, không còn nhiều thời gian nữa, cần phải tiến hành bước cuối cùng, làm tới tuyệt tình luôn.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Cảnh Tuyên Đế quay người đi, hai mắt sắc lẹm.

Tưởng Nhược Lan, ta nhất định phải khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng về hắn.

Cận Thiệu Khang quay về Thu Đường viện.

Trong tiền viện, đám a hoàn của Hầu phủ bị bỏ ở lại đang đứng co rúm một chỗ, nhìn sắc mặt lạnh như băng của Cận Thiệu Khang, không hẹn mà cùng cúi gằm đầu xuống, chỉ sợ vô tình chọc giận hắn.

Cận Thiệu Khang đi vượt qua họ, vào thẳng trong phòng.

Cảnh tượng trong phòng lộn xộn, rương lớn mở bung, quần áo, tất, vàng bạc châu báu vương vãi khắp nơi.

Tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc. Đều là đồ của Tưởng Nhược Nam.

Cận Thiệu Khang bước lên phía trước hai bước, đột nhiên cảm thấy chân mình như vướng vào thứ gì đó. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy rất nhiều khăn tay, tim hắn thắt lại, cúi xuống nhặt lên.

Chồng khăn tay này phải hơn mười chiếc, đều là loại được khâu bằng vải lụa, một màu xanh nhạt, bên trên thêu hình hoa súng. Chỉ có điều, trong số hơn mười chiếc khăn ấy, cái được khâu rất đẹp cái lại khâu rất xấu, cái dưới cùng, các mũi khâu vụng nhất, nhưng càng đến cái sau các mũi khâu lại đều lên, đẹp lên. Cho tới cái trên cùng, mặc dù còn chưa khâu xong, nhưng có thể nhận ra tay nghề của người khâu đã thành thục.

Cận Thiệu Khang nhìn chỗ khăn tay, nhớ lại đôi bàn tay chỗ nào cũng bị kim đâm trước đó của Tưởng Nhược Nam.

“... Thê tử nhà người ta may y phục, may giày cho tướng công; những thứ ấy thiếp không làm được...”

“... Thiếp muốn bên người chàng luôn mang theo thứ do chính tay thiếp làm, cho dù khâu một chiếc khăn tay thêu hoa thiếp cũng không biết, nhưng thiếp sẽ học. Trước kia thiếp không hiểu lễ nghi phép tắc, nhưng chẳng phải thiếp cũng đã học được rồi sao...”

“... Thiệu Khang, hãy tin thiếp, thiếp nhất định sẽ khâu một chiếc khăn thật đẹp cho chàng...”

Cận Thiệu Khang vẫn còn nhớ nụ cười đó của nàng.

Trái tim hắn nhói đau, lỏng tay, hơn mười chiếc khăn lần lượt rơi xuống đất.

Lúc này, một tiểu a hoàn thò đầu vào, e dè hỏi: “Hầu gia...”

Cận Thiệu Khang quay đầu lại, mặt lạnh trầm, mắt đỏ hoe, “Chuyện gì?”

“Hầu gia... ngài có dùng cơm bây giờ không? Khi phu nhân về đã hâm canh cho nóng rồi… giờ đã có thể…”

Cận Thiệu Khang nhìn tiểu a hoàn trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới chầm chậm mở miệng: “Bưng lên đây…”

Cơm canh được mang lên, mấy tiểu a hoàn rụt rè thận trọng đứng phục vụ.

Cận Thiệu Khang cho bọn họ lui xuống, một mình ngồi nhìn bàn đầy thức ăn.

“Thiệu Khang, uống bát canh trước đi, uống canh trước khi ăn cơm, vừa thông ruột vừa khỏe mạnh.” Bên tai vang lên giọng trêu chọc quen thuộc.

Sau đó, khi tiểu a hoàn vào thu dọn, thấy thức ăn trên bàn chưa hề được động đến, ngay cả đũa vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Buổi tối, trong phòng đã được thu dọn gọn gàng, Cận Thiệu Khang ngồi bên bàn, nhìn ngọn nến đang bập bùng nhảy nhót mà lòng ngẩn ngơ. Bên ánh nến thế này, nụ cười nàng còn rạng rỡ hơn, ấm áp hơn, “Thiệu Khang, nào, chơi cờ cùng thiếp, hai lượng bạc một ván.”

Ánh mắt hắn chuyển ra phía cửa sổ, ở đó lại xuất hiện cảnh nàng xõa tóc ngang vai, áo trắng như tuyết, nàng vẫy tay với hắn: “Thiệu Khang, tối nay trăng rất đẹp, sao lấp lánh, giống như đôi mắt nhỏ của ai đó đang chớp vậy.” Nàng cười, hai mắt nàng còn sáng hơn sao trời.

Cận Thiệu Khang bỗng thấy lòng ấm áp, vừa đứng dậy, bóng nàng đã hoàn toàn biến mất.

“Thiệu Khang... Thiệu Khang...”

Bên tai chỉ vọng tiếng nàng gọi, tiếng nàng cười.

Nàng đứng trước bình phong, mặt đỏ bừng nhìn hắn, nụ cười rạng rỡ và ngượng ngùng, “Thiệu Khang, khi thiếp tắm, không được vào...”

Nàng đứng trước chiếc rương lớn, vừa lật tìm y phục, vừa nói; “Thời tiết lạnh rồi, phải mặc thêm áo vào mới được.”

Nàng ngồi trưóc chiếc bàn tròn, trong tay cầm cuốn sách về y thuật, một lúc sau, lại ảo não buông xuống, chống má oán trách: “Cuốn sách này có cần phải viết uyên thâm tới thế không?”

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu lại, nhìn hắn cười tươi tắn, đôi mắt đẹp đảo quanh: “Thiệu Khang, thiếp cài chiếc trâm này có xinh không?”

Nàng ngồi trên giường, nhìn hắn bĩu môi: “Thiệu Khang, muộn thế này rồi, mấy việc đó không thể giải quyết ở phủ nha sao? Ngày mai chàng còn phải lên triều, ngủ sớm chút đi.”

“Thiệu Khang..”

“Thiệu Khang...”

Trong phòng, mỗi một góc đều vương bóng dáng nàng, mỗi nơi đều vang vọng tiếng nàng, nàng mỉm cười, nàng chau mày, nàng chớp mắt, nàng chu môi, ánh mắt nàng nhìn hắn đăm đăm, nụ hôn nóng bỏng của nàng...

Tất cả những thứ này đều bao trùm lấy hắn, hắn ngẩn ngơ, lòng ngọt ngào nhưng cũng chua xót.

Nhưng đột nhiên, tất cả bỗng dưng biến mất, sau đó, nàng lạnh lùng đứng nhìn hắn, ánh mắt thê lương mà kiên định.

“Chúng ta đâu còn có sau này..”

Nàng quả quyết bỏ đi, nhanh chóng biên mất khỏi tầm mắt hắn.

Cận Thiệu Khang như bị ai đó dùng sức xé toang lồng ngực, hắn gần như phát điên mà gào lên: “Ninh An, chuẩn bị ngựa.”

Khu trang trại ở ngoại ô kinh thành của Tưởng Nhược Nam rộng ba mươi mẫu, không được coi là lớn, nhưng đất đai phì nhiêu, mỗi năm sản lượng lương thực thu được khá nhiều.

Khi chủ tớ đến trang trại, trời đã tối hẳn, sắp xếp xong xuôi thì rất muộn rồi.

Ánh Tuyết bưng cơm canh vào phòng Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân, đi một quãng đường dài như thế, người ít nhiều cũng phải ăn chút gì đó.”

Lúc này Tưởng Nhược Nam chẳng có tâm trạng để ăn, “Ngươi cứ đặt ở đó đi, lát nữa ta sẽ ăn.”

Tưởng Nhược Nam ngồi xuống bên sập, nhìn mọi thứ trong phòng, lần đầu tiên nàng đến đây, tất cả mọi thứ đều rất xa lạ.

Lạnh lẽo và trống rỗng.

Tưởng Nhược Nam cười khổ, bản thân nàng chẳng có nhà mẹ để về, nhưng tốt xấu gì vẫn còn chốn dung thân, cũng không thê thảm quá.

Lúc này, đám người dưới trong trang trại vào bẩm báo: “Hầu gia đến rồi.”

Ánh Tuyết mặt mày hớn hở, cười nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, nhất định là Hầu gia tới đón người, Hầu gia vẫn còn rất thương người.” Trưóc đó cô ta còn lo lắng, ngộ nhỡ bỏ đi thế này khiến Hầu gia và Thái phu nhân giận, họ cố tình bỏ mặc phu nhân một thời gian thì sao? Cho dù sau này họ có nể mặt Thái hậu mà tới đón phu nhân về, thì chắc chắn địa vị của phu nhân cũng không còn được như trước nữa.

Không ngờ Hầu gia đã đến nhanh như thế, Thanh di nương thấy Hầu gia vội vàng tới đón phu nhân về, sau này dù có được sủng ái chắc cũng không dám hỗn xược.

Ánh Tuyết còn chưa vui xong, lại nghe Tưởng Nhược Nam bảo người vừa báo tin: “Ngươi bảo Hầu gia về đi, nói ta không muốn gặp chàng.”

Ánh Tuyết giật nảy mình, “Phu nhân…” Vừa mới thốt ra được hai từ đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tưởng Nhược Nam, nàng ta không dám nói gì thêm nữa.

Cận Thiệu Khang đứng ngoài cửa nghe người hầu bẩm báo lại, lòng nặng trĩu như đeo đá. Kẻ kia thấy sắc mặt Cận Thiệu Khang thì rụt cổ nói: “Hầu gia… nô tài cũng chỉ làm theo lời sai bảo của phu nhân thôi.” Nói xong, lập tức đóng cửa ngay lại trước mũi Cận Thiệu Khang.

Ninh An đứng trong tuyết lạnh run lập cập, thấy tình cảnh đó thì tức giận hét lớn: “Thật to gan, dám nhốt Hầu gia ở ngoài, không muốn sống nữa chắc?”

Cận Thiệu Khang quát hắn: “Im miệng.”

Ninh An không dám nói gì thêm nhưng vẫn không kìm được mà lẩm bẩm một câu: “Trời lạnh thế này, Hầu gia đi cả đêm tới đây, phu nhân lại chẳng cho vào, như vậy thật nhẫn tâm…”

Cận Thiệu Khang đứng mãi ngoài cổng lớn, không động đậy, nhìn cánh cửa thất thần. Tuyết lớn lạnh buốt dường như chẳng liên quan gì tới hắn. Trong cả thế giới lớn này, hắn chỉ quan tâm đến thế giới bé nhỏ phía sau cánh cửa kia mà thôi.

Thời gian chầm chậm trôi đi.

Trong trang trại, Tưởng Nhược Nam ngồi dựa trên giường nhìn làn khói ở lò hương mà ngẩn người, hơn một canh giờ vẫn không thay đổi tư thế.

Ánh Tuyết đứng ở cửa, sau khi nhận được bẩm báo của người dưới, nhìn Tưởng Nhược Nam đang ngơ ngẩn, khẽ nói: “Phu nhân… Hầu gia vẫn ở ngoài cổng, trời lạnh thế này…”

Tưởng Nhược Nam không lên tiếng, nhưng Ánh Tuyết nhận thấy tay nàng xiết chặt vạt áo.

Ánh Tuyết khe khẽ thở dài một tiếng.

Bên ngoài cổng, Ninh An nhẩm tính thời gian, bước lên bên Cận Thiệu Khang nói: “Hầu gia, sắp đến giờ triều sáng rồi, vào thành cũng mất thời gian, chúng ta đi thôi…”

Cận Thiệu Khang không phản ứng, Ninh An gọi liền mấy tiếng. Cận Thiệu Khang lúc này mới quay đầu lại, vừa đi được hai bước, chân loạng choạng, đứng lâu như vậy khiến hai chân hắn tê đi, cũng may Ninh An kịp thời đỡ được.

Ninh An nắm tay hắn, cảm giác như đang cầm một viên đá, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của chủ nhân, trong lòng bỗng thấy khó chịu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Đỡ Cận Thiệu Khang lên xe, hai người dong ngựa rời khỏi trang trại.

“Phu nhân, Hầu gia đi rồi.” Ánh Tuyết đến bên Tưởng Nhược Nam nói.

Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Ngươi đi nghỉ đi, trời sắp sáng rồi.”

Ánh Tuyết đến trước mặt Tưởng Nhược Nam, thấy sắc mặt nàng trắng nhợt, hai mắt rất tối rất sâu, khiến người ta có cảm giác nó trống rỗng.

Từ lúc bỏ đi cho tới giờ, nàng vẫn rất bình tĩnh, không khóc, không đập phá, không oán trách, nhưng kiểu bình tĩnh của nàng khiến Ánh Tuyết lo lắng.

“Phu nhân, Hầu gia đã đứng hai canh giờ bên ngoài.”

“Ánh Tuyết…” Tưởng Nhược Nam khẽ nói: “Đàn ông rất tùy tiện, hẹn ước tùy tiện, tình cảm tùy tiện, xin lỗi cũng rất tùy tiện. Nhưng chúng ta không thể tùy tiện, đặc biệt là không thể tùy tiện tha thứ cho họ…”

Tưởng Nhược Nam lại nói: “Ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ một lát.”

“Vâng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio