Nhìn sắc mặt Cảnh Tuyên Đế trắng nhợt nằm trên long sàng, Tưởng Nhược Nam rất muốn mắng hắn là đáng đời, tự làm tự chịu, nhưng lòng nàng không vui lên nổi.
Cuộc đời còn dài như vậy, mỗi năm đều phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở vì vết thương này, hơn nữa vết thương này còn là vì nàng mà có…
“Nàng đang nghĩ, đây là báo ứng của ta phải không?”
Cảnh Tuyên Đế khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tưởng Nhược Nam không nói gì.
Cảnh Tuyên Đế từ từ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, chỉ một động tác hết sức nhẹ nhàng như thế mà khiến hắn phải thở dốc. Mái tóc dài đen láy thả trên vai, càng làm nổi bật sắc mặt nhợt nhạt của hắn. Môi tím tái, đôi mắt không còn vẻ tinh anh, đến lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận thấy, khuôn mặt anh tuấn của hắn không còn được sống động như thường ngày.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sẫm lại: “Nhược Lan, chỉ cần nàng ở lại bên ta, thì cho dù năm năm tháng tháng phải chịu giày vò đau khổ, ta cũng không sợ.”
Tưởng Nhược Nam kiên quyết lắc đầu: “ Không, Hoàng thượng, vẫn câu nói ấy, ở lại bên ngươi, sẽ chỉ là cái xác của ta mà thôi.”
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế càng trắng hơn, tức giận nói: “Nàng…” Còn chưa nói xong, ngực lại nhói đau, mặt lập tức tái nhợt.
“Người đừng kích động…” Tưởng Nhược Nam bước lên trước một bước, buột miệng nói.
Cảnh Tuyên Đế vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, “Nhược Lan, thực ra nàng vẫn quan tâm tới ta.”
“Bởi vì ta vẫn còn nhân tính.” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, vẻ mặt điềm tĩnh. “Hoàng thượng, người vì thần phụ mà bị thương, còn thần phụ vì người mà chịu khổ. Chúng ta hòa rồi, sau này chúng ta không ai nợ ai hết, thần phụ sẽ không oán không hận người nữa, người cũng đừng ép thần phụ, nếu không… Hoàng thượng, giờ thần phụ chẳng còn gì ràng buộc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thần phụ cũng có thể hành động phản kháng.”
Đúng thế, bây giờ nàng rất muốn quay về, cái thời đại này khiến nàng nghẹt thở.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng chăm chăm, còn nàng cũng chẳng hề sợ hãi mà đón lấy ánh mắt hắn, vẻ mặt nàng lạnh lùng mà kiên định.
Cảnh Tuyên Đế khẽ động đậy môi, vừa định nói gì, lúc này Hoàng Quý lo lắng chạy vào, “Hoàng thượng, Thái hậu đến rồi, nô tài không ngăn được.”
Vừa dứt lời, ngoài điện đã vang lên giọng nghiêm khắc của Thái hậu: “Nô tài chết tiệt, lén la lén lút, đang giở trò quỷ gì thế? Nếu Hoàng thượng có chuyện gì, ai gia sẽ hỏi tội ngươi.”
Thái hậu được Diệp cô cô dìu, vừa vào đã gặp Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt Thái hậu có phần kinh ngạc: “Nhược Lan, sao con lại ở đây?”
Tưởng Nhược Nam thỉnh an Thái hậu, đáp lời bà: “Nhược Lan có chuyện tới khẩn cầu Hoàng thượng, Thái hậu đến rồi, vừa hay có thể làm chứng cho Nhược Lan.”
Thái hậu hồ nghi nhìn nàng, sau đó lại nhìn Cảnh Tuyên Đế. Cảnh Tuyên Đế vội quay đầu đi, muốn giấu vết thương trên mặt, nhưng mặt hắn sưng đỏ nhìn rất rõ, Thái hậu cũng không tới mức già mà hoa mắt, sao giấu cho nổi.
Thái hậu kinh hãi, vội vàng đi tới bên cạnh, giơ tay kéo mặt hắn lại, vô cùng tức giận, nhưng rồi cũng hiểu ra ngay. Người quay ngoắt đầu lại, trừng trừng nhìn Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, con thật quá đáng!”
Tưởng Nhược Nam vội vàng quỳ xuống, thời gian này, cho dù những lúc đau khổ nhất, nàng cũng đều nhẫn nhịn để không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng chỉ một câu trách mắng của Thái hậu khiến nỗi tủi nhục trong nàng vỡ òa, nước mắt trào ra.
“Thái hậu, Nhược Lan không biết vết thương của Hoàng thượng lại nghiêm trọng như thế.” Nếu biết, nàng sẽ không đánh hắn, cũng sẽ không nói những lời nặng nề như thế.
Lúc ấy, Cảnh Tuyên Đế cũng lên tiếng, “Mẫu hậu, là nhi thần sai, không thể trách Nhược Lan.”
Thái hậu nhìn hai người cùng nói, rồi lại nhìn khuôn mặt tái xanh của con trai cùng vẻ tiều tụy mệt mỏi của Tưởng Nhược Nam, cơn giận trong lòng dần tiêu tan, cảm giác bất lực xâm chiếm.
“Hai ngươi… oan nghiệt…” Thái hậu lòng xót xa.
Diệp cô cô đỡ Thái hậu ngồi xuống ghế.
Thái hậu ngồi xuống, nhìn Tưởng Nhược Nam, “Con nói trước, đã có chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Nhược Nam dập đầu trước Thái hậu và Hoàng thượng, “Lần trước Nhược Lan đã chữa khỏi bệnh cho Trường Lạc công chúa, Hoàng thượng đã hỏi thần phụ thích quà gì phải không? Nhược Lan đã nghĩ xong rồi, Nhược Lan chẳng muốn phần thưởng nào hết, mong Hoàng thượng hãy ban cho Nhược Lan thánh chỉ hủy hôn.”
“Hủy hôn?” Thái hậu cao giọng.
Diệp cô cô đứng bên nghe vậy vội hỏi: “Tiểu thư Nhược Lan, đang yên lành sao lại hủy hôn? Hôn sự của tiểu thư và An Viễn Hầu là do Hoàng thượng ngự ban, hủy hôn không phải chuyện nhỏ.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Diệp cô cô một cái, khẽ đáp: “Diệp cô cô, không vạn bất đắc dĩ, Nhược Lan cũng không phải làm vậy…”
Diệp cô cô không hỏi thêm nữa, bởi vì bà đã cảm nhận được sự chua xót đau khổ trong giọng nói của nàng.
Thái hậu cũng đoán được một nửa nguyên do, quay đầu nhìn con trai một cái, lại thấy hắn đang ngây ra nhìn Tưởng Nhược Nam.
Trong lòng Thái hậu rất buồn, đứa con ngốc nghếch của bà, vất vả khổ sở tới tận bước này, nhưng lẽ nào còn không hiểu, Nhược Lan đâu phải người cho hắn tùy ý sắp đặt?
Việc quốc gia đại sự hắn xử lý rất gọn gàng dứt khoát, nhưng tại sao trong tình cảm lại hồ đồ như thế?
Thái hậu khẽ thở dài, nhìn Tưởng Nhược Nam, “Nhược Lan, Hoàng thượng không thể ban cho con thánh chỉ hủy hôn, thà dỡ một ngôi chùa chứ không hủy hoại một cuộc hôn nhân, Hoàng thượng có thể mắt nhắm mắt mở trước việc hai người hủy hôn, nhưng sao có thể hạ chỉ hủy hôn được? Con và An Viễn Hầu tự bàn bạc, có điều một khi đã làm lớn chuyện thì đám ngự sử ngôn quan kia nhất định không tha cho hai người đâu. Đến khi ấy, ai gia và Hoàng thượng vì ràng buộc lễ giáo, nếu muốn giúp cũng khó, không thể làm gì quá đáng, chắc chắn con phải chịu khổ một chút. Con hãy suy nghĩ cho kĩ đi.”
An Viễn Hầu được sự cho phép ngầm của Hoàng thượng có thể bỏ vợ, bởi vì Tưởng Nhược Nam phạm một trong “thất xuất” là đố kị, ghen tuông. Nhưng Tưởng Nhược Nam thân là phụ nữ lại đề nghị hủy hôn, không đưa ra được lý do chính đáng, đương nhiên sẽ bị đám ngự sử quan ngôn buộc tội: coi thường hoàng quyền, đại bất kính. Có một vài ngôn quan thích bới lông tìm vết, đặc biệt là ở thời đại này, phụ nữ có lý mà đòi hủy hôn cũng là khó thành huống hồ đây lại là vô lý. Rõ ràng việc nàng làm đã sỉ nhục tôn nghiêm của đàn ông, nên họ sao có thể tha thứ cho nàng.
Sự lo lắng của Thái hậu hoàn toàn rất có lý.
Mặc dù Cận Thiệu Khang bỏ vợ thì đơn giản, nhưng Thái hậu sao có thể để con trai mình gánh trách nhiệm ấy? Sao bà có thể đẩy con mình vào bước phải hứng chịu miệng lưỡi thế gian cay nghiệt? Nên nàng đành phải đưa ra đề nghị hủy hôn.
Mặc dù có chút khó khăn, nhưng Tưởng Nhược Nam đã quyết tâm rồi, làm sao có thể vì những khó khăn ấy mà rút lui?
Những lúc phải nỗ lực thì nàng sẽ cố gắng hết sức, những lúc nên từ bỏ thì nàng cũng không hề do dự.
“Nhược Lan đã hạ quyết tâm rồi, Nhược Lan không sợ khổ.”
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế phát sáng.
Sắp rồi, nàng không còn là thê tử của thần tử nữa, hắn sẽ có cách để giữ nàng lại bên mình.
Tưởng Nhược Nam về đến Hầu phủ, đám người dưới trong phủ có lẽ đã biết chuyện xảy ra tối hôm qua, nên ánh mắt nhìn nàng có phần lạ thường.
Giờ Tưởng Nhược Nam đã chẳng còn quan tâm tới những việc ấy nữa, nàng về Thu Đường viện, gọi Ánh Tuyết đến. Ánh Tuyết còn tưởng nàng đã đến nông trang, thấy nàng quay về thì rất ngạc nhiên, chưa kịp hỏi, đã nghe Tưởng Nhược Nam hỏi: “Ánh Tuyết, ngươi có biết viết đơn hủy hôn không?”
Lỡi lẽ ý tứ thâm sâu của cổ văn quá lợi hại, nàng đọc thì miễn cưỡng có thể hiểu, nhưng viết thì không viết được. Ánh Tuyết biết chữ, cũng được học chút ít, có lẽ viết được.
Ánh Tuyết giật nảy mình, “Phu nhân, người muốn hủy hôn? Phu nhân người phải nghĩ cho kĩ, đừng vì kích động nhất thời, Hầu gia đối với người rất tốt mà.” Hủy hôn rồi còn có thể lấy ai chứ? Cho dù có Thái hậu chống lưng, nhưng liệu phu nhân còn có thể lấy được người nào như Hầu gia nữa không? Cho dù có, thì nhân phẩm của người đó chắc gì đã bằng Hầu gia?
Tưởng Nhược Nam khẽ nói: “Ánh Tuyết, ngươi đừng quan tâm gì cả, chỉ cần làm theo lời ta thôi.”
Ánh Tuyết tâm rối như tơ vò, thấy vẻ mặt nàng điềm tĩnh, thì trong lòng không kìm được nghĩ, có lẽ phu nhân muốn dọa Hầu gia, ép Hầu gia để Hầu gia phải chờn không dám có lần sau? Có lẽ thế, phu nhân đối với Hầu gia tốt như vậy, sao nỡ bỏ đi?
Nghĩ đến đây, tâm trạng bình tĩnh trở lại, làm theo lời Tưởng Nhược Nam, viết đơn hủy hôn.
Viết xong, Tưởng Nhược Nam cầm lên xem, cuộc hôn nhân mà nàng bỏ bao công sức tâm tư, chỉ cần mấy dòng ngắn ngủi thế này là đã kết thúc rồi…
“Từ nay về sau, nam hôn nữ gả[1], không liên quan tới nhau.”
[1] Ý chỉ việc lập gia đình riêng sau khi hủy hôn.
Ánh mắt nàng nhìn chăm chăm vào dòng cuối cùng.
Vô thức, nước mắt cứ thế tuôn rơi, rơi xuống tờ giấy, khiến chữ “hôn” bị loang mực.
Thái phu nhân nghe người dưới bẩm báo Tưởng Nhược Nam đã quay về. Bà thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm bà tới Thái hậu Đường viện, thấy con trai mặt đầy vết nước mắt, lại thêm những lời tối hôm trước Tưởng Nhược Nam nói, khiến bà thấp thỏm suốt cả ngày.
Thực ra, không phải bà không hài lòng về Tưởng Nhược Nam, mặc dù bà cũng rất thích Thanh Đại, nhưng trong lòng bà, Thanh Đại không thể so sánh với Tưởng Nhược Nam. Dù sao về thân phận, Thanh Đại dẫu có tốt đến đâu cũng chỉ là thiếp thất, Tưởng Nhược Nam mới là con dâu của bà.
Bà chỉ không thích Tưởng Nhược Nam quản Hầu gia quá chặt, mà đứa con trai từ xưa tới nay vẫn oai phong lẫm liệt của bà lại vô cùng nghe lời nàng, điều này rõ ràng không thể chấp nhận được. Đàn ông nếu chỉ biết nghe lời phụ nữ thì còn ra thể thống gì nữa. Vất vả khổ sở lắm mới nuôi được một đại tướng quân, giờ nhìn đại tướng quân ấy bị Tưởng Nhược Nam biến thành một kẻ “sợ vợ”. Nếu Tưởng Nhược Nam không quản con trai bà chặt như thế, có lẽ bà cũng sẽ bảo con trai quan tâm nhiều hơn tới chính thất, để chính thất sớm sinh đích trưởng tử, và cũng rất vui mừng nhìn gia đình con trai vui vẻ ân ái.
Ngoài điểm này ra, những mặt khác Tưởng Nhược Nam đều rất tốt, thân phận hiển hách, địa vị cao quý, xử lý sắp xếp mọi việc trong gia đình gọn gàng đâu vào đấy, vô cùng hiếu thuận tôn trọng bà. Bà không muốn mất người con dâu này. Buổi sáng bà đúng là bị dọa phát sợ bởi những lời của nàng, nhưng giờ thấy nàng đã về bà cũng yên tâm hơn.
Bà quay đầu nhìn Trương ma ma cười, nói: “Thế đấy, đối với con dâu không nên chiều chuộng quá, cứ dung túng cho nó, nó lại tưởng mình là gì ghê gớm lắm, thỉnh thoảng ngươi cũng phải tỏ vẻ cho nó biết. Cận gia nhà chúng ta không phải vì sợ Thái hậu đứng sau cô ta mà cũng sợ luôn cô ta. Để nó biết mọi chuyện nên có chừng mực…” Thái phu nhân rất đắc ý, “Chẳng phải tự nó ngoan ngoãn quay về rồi sao?”
Trương ma ma thấy Thái phu nhân vui nên cũng bợ đỡ đáp: “Vẫn là Thái phu nhân biết đối nhân xử thế, trên dưới khắp phủ đều rất phục khả năng quản gia của Thái phu nhân.”
Lời này khiến Thái phu nhân rất vui, nói tiếp, “Vừa rồi không nên để Hầu gia ngày nào cũng tới nông trang đón cô ta, vì Hầu gia thế nên cô ta mới nghênh ngang như vậy. Sau này, ta cũng sẽ ghi nhớ, không được quá xuề xòa khoan dung. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có những người, ngươi không thể đối xử quá tốt.”
Trương ma ma cười đáp: “Thái phu nhân nói phải.”
Tâm trạng nhẹ nhõm, Thái phu nhân bèn nhớ ra vì buổi sáng bực bội nên còn chưa ăn gì, “Ngươi hãy mang bát cháo tổ yến buổi sáng lên đây, ta đói rồi.”
Trương ma ma gọi người mang cháo tổ yến lên, thấy Thái phu nhân ăn vui vẻ, trong lòng không kìm được tự thắc mắc: Nếu phu nhân đã về tại sao còn chưa đến Tùng Hương viện thỉnh an?
Về phần Cận Thiệu Khang, sau khi Tưởng Nhược Nam đi, mặc dù đau lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn ôm ấp tia hi vọng cuối cùng.
Bản thân hắn dù đánh chết cũng không tin mình lại có thể làm việc ấy. Khi hắn tới nói với Thanh Đại chuyện sẽ đưa nàng ta tới biệt viện, vừa nói được vài câu, Thanh Đại bắt đầu khóc, lúc đó hắn cảm thấy rất có lỗi nhưng không hề mềm lòng. Chuyện xảy ra sau đó rất mơ hồ, kỳ lạ hơn cả là, tại sao hắn lại uống rượu với nàng ta, tại sao lại nằm trên giường Thanh Đại, hắn hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào.
Tất cả đều quá kì dị.
Mọi nghi ngờ đều tập trung vào Thanh Đại. Nếu hắn bị trúng kế, thì thủ pháp của nàng ta phải rất cao siêu, bởi vì mê hương bình thường hoàn toàn không có tác dụng với hắn, và cũng không thể qua được mắt hắn.
Hắn tới phòng Thanh Đại, thẩm tra khắp một lượt tất cả a hoàn trong Nghênh Hương viện, kết quả là câu trả lời của đám a hoàn giống hệt nhau, tận mắt chứng kiến hắn uống say, và Thanh Đại còn gảy đàn hát cho hắn nghe. Sắc mặt Cận Thiệu Khang lúc trắng lúc đỏ, trong đám a hoàn này cũng có người do Tưởng Nhược Nam đưa đến, có người là của Thái phu nhân ban, đều là con cháu của kẻ dưới trong phủ, không thể nào đều bị Thanh Đại mua chuộc được. Vậy có nghĩa, những lời họ nói đều là thật.
Hắn vẫn không chịu tin, mang bình rượu tối qua hắn uống, lò hương trong phòng, cùng tất cả những thứ hắn thấy nghi ngờ đi. Tối qua khi hắn rời khỏi Nghênh Hương viện đã dặn dò Ninh An phải canh chừng, không cho phép bất kỳ ai được động vào đồ đạc trong đó.
Hắn đem những thứ này cho người bạn lâu năm của mình kiểm tra. Người này tên là Thẩm Thanh, hắn nghiên cứu y thuật và độc dược, cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, chắc phải giúp được hắn gì đó.
Cận Thiệu Khang kể lại những triệu chứng đáng ngờ của mình tối qua cho bạn nghe, nhờ hắn điều tra giúp.
Thẩm Thanh kiểm tra kĩ càng những thứ mà Cận Thiệu Khang mang đến.
“Hầu gia, rượu là loại Nữ Nhi Hồng, mùi rượu ngọt, tại hạ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì lạ thường. Trong lò hương chỉ có tro, cũng là loại hương hoa lan bình thường, những đồ vật khác, thứ lỗi cho tại hạ kiến thức nông cạn, không phát hiện được được điều gì dị thường.”
Cận Thiệu Khang hơi cuống, “Thẩm Thanh, ngươi hãy xem kĩ lại xem, lẽ nào ngươi không thấy những triệu chứng tối qua của ta rất đáng ngờ?”
Thẩm Thanh nhìn sắc mặt hắn, rồi lại cầm tay hắn bắt mạch, sau đó lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Hầu gia, trước đó có phải Hầu gia thường xuyên mất ngủ?”
Cận Thiệu Khang ngẩn người: “Đúng, trước đó phải tới mười ngày liền ta không ngủ không nghỉ.”
Thẩm Thanh thở dài, “Hầu gia, mười ngày mười đêm không ngủ không nghỉ, cơ thể và tinh thần mệt mỏi, lại uống bao nhiêu là rượu như thế, Nữ Nhi Hồng là loại rượu khiến người ta say rất êm, vì vậy dù Hầu gia cảm thấy đầu óc mơ hồ, không nhớ lại được chuyện xảy ra tối qua cũng là bình thường. Tại hạ thấy sắc mặt Hầu gia rất tệ, mạch tượng loạn, tại hạ khuyên Hầu gia hãy về nghỉ ngơi đi, thả lỏng tâm trạng, nếu không e sẽ tổn thương nguyên khí.”
Những lời của Thẩm Thanh khiến trái tim Cận Thiệu Khang như rớt xuống vực sâu. Lẽ nào đúng là do hắn mềm lòng nên mới uống rượu cùng Thanh Đại, sau đó thì rượu say thì làm loạn nên mới xảy ra chuyện ấy?
Lẽ nào hắn đúng là loại tiểu nhân bỉ ổi như thế?
Toàn thân Cận Thiệu Khang lạnh toát, tia hi vọng cuối cùng cũng tắt lịm, nếu ngay cả Thẩm Thanh cũng không thể chứng minh cho sự vô tội của hắn, thì hắn lấy gì để bảo Tưởng Nhược Nam phải tin mình? Lấy gì để chứng minh cho mình?
Giờ hắn mới hiểu, nỗi tuyệt vọng lớn nhất không phải người khác không tin hắn, mà là ngay cả bản thân hắn cũng chẳng có cách nào tin nổi mình.
Trái tim hắn đau thắt, đầu óc hoang mang, hắn đờ đẫn như không biết mình đang ở đâu nữa.
Thẩm Thanh nhìn sắc mặt hắn đột nhiên đỏ rực, toàn thân cứ run lên bần bật, y sợ hãi, vội vàng lấy kim ra, châm liên tiếp mấy cái vào yếu huyệt của hắn. Một lúc sau, Cận Thiệu Khang ngất đi.
Nửa canh giờ sau, Cận Thiệu Khang tỉnh lại, mở mắt ra là nhìn thấy Thẩm Thanh đang châm cứu cho mình.