“Đúng là cháu nội của ta thật rồi.” Con trai bà đã khẳng định, Thái phu nhân không còn nghi ngờ nữa, bà vừa khóc vừa cười, nỗi vui sướng trong lòng bà không thể diễn tả bằng lời. Bà mỗi ngày một già đi, sức khỏe mỗi năm mỗi khác, mà con trai bà lại cố chấp như thế, vốn tưởng cả đời này không còn hi vọng được bế cháu nữa. Không ngờ hôm nay ông trời lại ban cho bà một món quà quá hậu hĩnh.
Trong nháy mắt, sự căm hận của bà với Tưởng Nhược Nam đã vơi đi không ít.
Liễu Nguyệt thấy Thái phu nhân vui vẻ thì vội lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Thái phu nhân, có hai đứa cháu trai đáng yêu lanh lợi như vậy, lại còn là song sinh, Thái phu nhân thật có phúc.”
Thái phu nhân cười tới không khép nổi miệng, bà cầm tay Cận Thiệu Khang: “Con mau đi tìm Nhược Lan, đón họ về phủ, con hãy nói với Nhược Lan rằng chuyện trước kia không nhắc nữa, chỉ cần nó chịu quay về, tất cả sẽ lại như ngày xưa.” Nói xong lại thở dài, “Nó đã rời khỏi Cận gia nhưng vẫn chịu sinh con cho Cận gia, bao nhiêu năm nuôi con một mình, nhất định là chịu không ít khổ cực. Sớm biết thế này, ta đã không mắng chửi nó như vậy.”
Trước đó Thái phu nhân còn căm hận nàng, chỉ hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng cho hả tức, nhìn ở góc độ nào cũng thấy nàng đáng ghét. Nhưng nay khi biết nàng đã sinh cho Cận gia một cặp song sinh, tâm nguyện bao nhiêu năm của bà đã được hoàn thành, bà chẳng còn muốn nghĩ gì cả. Tất cả những việc Tưởng Nhược Nam làm không còn đáng căm hận thế nữa, chỉ cần bọn trẻ chịu quay về, gọi bà một tiếng “bà nội”, thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Cận Thiệu Khang thấy vẻ mặt vui sướng của mẫu thân thì thầm cười khổ, mẫu thân hắn tưởng chỉ cần bà không so đó tính toán nữa thì Nhược Lan sẽ quay về, nhưng lại không biết rằng, Nhược Lan đã không còn ý định quay về bên hắn nữa. Sự thật chứng minh, mấy năm nay dù không có hắn, nàng vẫn sống rất tốt, vẫn nuôi được bọn trẻ nên người.
Nhưng hắn không nỡ làm mẫu thân thất vọng.
“Mẹ, chúng ta về phủ đã, chuyện này từ từ hẵng hay.”
“Con nhất định phải đưa bọn trẻ về.”
Cận Thiệu Khang đỡ Thái phu nhân đi tới chỗ xe ngựa, đột nhiên phát hiện Tả đô đốc đã biến mất từ lúc nào.
Hắn bỗng lo lắng, nhất định y đã rời đi cùng Nhược Lan rồi…
Hễ nghĩ tới cảnh y khẽ khàng buông lời an ủi Nhược Lan, lồng ngực Cận Thiệu Khang như muốn nổ tung.
Nếu hắn không thể đưa Nhược Lan về thì tới một ngày nào đó Nhược Lan cũng sẽ lấy người khác, dựa vào lòng người đàn ông khác.
Không được, hắn không thể cho phép chuyện ấy xảy ra. Nhược Lan là của hắn, giữa hai người còn có rất nhiều thứ, có con, có nhiều kỉ niệm đẹp, hắn sao có thể đứng nhìn nàng mang tất cả mà nhào vào lòng kẻ khác đây?
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng Tưởng Nhược Nam vừa đi, lưng hắn thẳng đứng, ánh mắt kiên nghị vô cùng, hắn muốn lại có nàng lần nữa.
Đúng là Tả đô đốc đi theo sau Tưởng Nhược Nam, nhưng không giống như Cận Thiệu Khang nghĩ là y sẽ nhẹ nhàng an ủi nàng. Nếu tâm tư y được tinh tế như vậy thì cũng không tới mức vợ mất bao nhiêu năm rồi còn chưa tục huyền.
Hắn nhìn Tưởng Nhược Nam chuẩn bị lên ngựa, nói: “Không ngờ nàng vẫn còn khoan dung với nhà họ như vậy, thật không giống nàng chút nào.” Nàng nhìn không giống kiểu phụ nữ bị người khác mắng chửi mà không biết cách đáp trả.
Tưởng Nhược Nam đỡ Tử San và hai đứa bé lên xe trước, sau đó quay lại lạnh lùng trả lời y: “Tả đô đốc và dân phụ gặp nhau được mấy lần? Đừng làm ra vẻ như rất hiểu dân phụ như vậy. Thực ra dân phụ hoàn toàn chẳng thân quen gì Tả đô đốc.” Nói xong nàng trèo lên xe.
Xe ngựa lăn bánh, Tưởng Nhược Nam nhìn qua khe rèm dập dờn thấy khuôn mặt âm trầm của Tả đô đốc, thầm cười nhạt. Miệng thì nói muốn lấy nàng làm vợ, nhưng khi thấy nàng rơi vào hoàn cảnh ấy, y chỉ khoanh tay vui vẻ đứng xem kịch. Người đàn ông này, rốt cuộc trong lòng hắn phụ nữ là gì chứ?
Khánh Nhi giật áo nàng, gọi: “Mẹ”
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn con, vẻ mặt nàng lập tức trở nên dịu dàng: “Sao thế?”
“Bà hung dữ vừa rồi có phải là mẹ của bá bá biết bay không?”
Tưởng Nhược Nam ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ngay bà hung dữ và bá bá biết bay mà Khánh Nhi nói tới là Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu.
Khánh nhi có chút thất vọng: “Con rất thích bá bá đó, nhưng lại không thích bà hung dữ.”
Bác Nhi cũng nói: “Con cũng vậy, bá bá đó rất tốt, tại sao mẹ bá bá lại đáng ghét như thế.”
“Không được vô lễ, người ta là trưởng bối, sao có thể nói xấu sau lưng người ta như vậy?” Tưởng Nhược Nam vờ nổi giận.
Khánh Nhi nghênh mặt lên: “Nhưng bà đó rất hung dữ, nói trước mặt thì con không dám.”
Khóe miệng Tưởng Nhược Nam giật giật, lời giáo huấn vừa rồi của nàng hình như hơi… thất bại.
Nàng vội vàng bổ sung: “Trước mặt cũng không được, đối với trưởng bối phải tôn kính, cho dù trưởng bối có chỗ không đúng, cũng không được cãi lại. Vừa rồi con đánh bà là không đúng.”
Bác Nhi rất hung hăng đáp: “Ai bắt nạt mẹ, Bác Nhi đều sẽ đánh. Bác Nhi là đàn ông lớn trong nhà, phải bảo vệ mẹ và đệ đệ.”
Tưởng Nhược Nam thấy lòng thật ấm áp, nàng ôm chặt hai đứa trẻ, dịu dàng nói: “Mẹ và bà chỉ vì có chút hiểu lầm thôi, bà không phải người xấu. Bà rất thương các con. Bây giờ mẹ có thể tự bảo vệ mình, đợi bao giờ mẹ già, các con trưởng thành, thì lúc ấy sẽ bảo vệ lại mẹ.” Mặc dù nàng không thích Thái phu nhân, nhưng Thái phu nhân là bà nội của chúng, cũng là một trong những người thân ít ỏi trên đời này của chúng, nàng không muốn chúng oán hận bà.
Tử San nghe vậy thì cười: “Sau này đừng lỗ mãng nữa, nếu hai đứa bị thương, thì tỷ tỷ còn đau lòng hơn.”
Hai đứa bé cúi đầu im lặng.
Một lúc sau, Khánh Nhi trề môi: “Nhưng con vẫn không thích bà đó.”
Tưởng Nhược Nam thở dài, nàng đã cố gắng rồi, Thái phu nhân nếu muốn giữ được quan hệ tốt đẹp với bọn trẻ thì phải tự nỗ lực thôi.
Đột nhiên nàng hỏi hai con: “Các con… thật sự thích bá bá đó ư?”
Tử San ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Hai thằng bé cười, gật đầu.
“Nhưng các con mới gặp bá bá một lần.” Tưởng Nhược Nam không hiểu, lẽ nào đúng là máu chảy ruột mềm?
Bác Nhi ngẩng đầu lên, khẽ nói với nàng: “Mẹ, bá bá đó rất giống Khánh Nhi, khi cười cũng có lúm đồng tiền.”
Khánh Nhi toét miệng cười, lúm đồng tiền lấp ló trên má.
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lòng chao đảo.
Về tới quán trọ, Tử San hỏi nàng: “Người đàn ông đó là cha của bọn trẻ phải không?”
Tưởng Nhược Nam gật đầu.
Tử San lại nói: “Hắn vẫn rất quan tâm tới tỷ tỷ, nhìn mắt hắn muội biết. Không giống như Tả đô đốc…”
“Tả đô đốc chẳng liên quan tới ta.” Tưởng Nhược Nam quả quyết.
Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam vào cung để kiểm tra vết thương cho Thái hậu, nay vết thương của Thái hậu đã bắt đầu lên da non, mạch tượng cũng ổn định, sức khỏe dần hồi phục.
Hầu Thái hậu uống thuốc xong, massage cho người một lượt để huyết mạch lưu thông, gần trưa, Tưởng Nhược Nam rời khỏi Từ Ninh cung.
Vừa ra khỏi Từ Ninh cung, một cung nữ không biết từ đâu xuất hiện, đi theo nàng.
Vì cung nữ đó giữ khoảng cách khá xa, mà việc cung nữ đi lại trong cung cũng là bình thường, nên Tưởng Nhược Nam hoàn toàn không chú ý.
Khi ngang qua giả thạch lâm, Cảnh Tuyên Đế bỗng đi ra từ sau phiến đá, chặn đường Tưởng Nhược Nam.
Vẫn là thân hình cao lớn với bộ long bào màu vàng lóng lánh chói mắt ấy, chỉ có điều hắn không còn tuấn tú như xưa nữa, mắt hắn quầng thâm và đôi môi nhợt nhạt, rõ ràng bệnh tình của hắn mấy năm sau không hề có chuyển biến tốt.
Tâm mạch bị tổn thương quả thật rất khó chữa, cho dù Tăng gia gia còn sống, e là cũng không dám khẳng định mình chữa được.
Chỉ có điều, vẻ mặt mặc dù tiều tụy hơn trước, nhưng khí thế của bậc vương giả chỉ tăng chứ không giảm, ánh mắt sắc bén, uy nghiêm hơn. Chỉ cần lướt qua người khác, cũng đủ để người ta phát run, vô thức sợ hãi.
Tưởng Nhược Nam dừng bước, nhìn hắn. Nàng không có biểu hiện kinh ngạc hay phẫn nộ gì đặc biệt.
Từ sau khi nàng hồi xung, bận rộn với bệnh tình của Thái hậu, Hoàng đế không hề tới làm phiền nàng. Nhưng nàng luôn có cảm giác hắn sẽ tới tìm mình. Cũng tốt, có chuyện gì thì nói rõ một lần, năm năm qua rồi, nàng đã là mẹ của hai đứa trẻ, còn bên hắn mỹ nữ nhiều như mây, hi vọng hắn không còn giữ chấp niệm trong lòng. Hắn làm được vậy thì đối với cả hai người đều là việc tốt.
Nàng bước lại gần thêm hai bước, hành lễ trước Cảnh Tuyên Đế.
Cung nữ đi theo nàng từ xa định tiến thêm, nhưng đã bị thái giám ra mặt ngăn lại, không cho phép cô ta lại gần, cung nữ đó quay người bỏ đi. Đợi ra khỏi tầm mắt của thái giám mới bước thật nhanh, vừa đi vừa chạy vào Chung Túy cung.
“Nương nương, nương nương.”
Lệ phi thân mặc áp gấm màu xanh ngọc thêu hình vạc vờn mây bước ra, sốt sắng hỏi: “Thế nào rồi, có tin tức gì không?”
Cung nữ đó quỳ dưới đất, đáp: “Nương nương, Tưởng phu nhân mà người sai nô tỳ theo dõi, mấy hôm nay từ khi Tưởng phu nhân vào cung cho tới khi rời cung nô tỳ đều đi theo, cuối cùng cũng đã có thu hoạch.”
Tưởng Sính Đình mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng: “Mau nói xem.”
Cung nữ ngẩng đầu, hào hứng kể: “Vừa rồi, khi Tưởng phu nhân rời cung nô tỳ vẫn theo sát phía sau, giữa đường nô tỳ bị Tiểu Lộ Tử của Càn Thanh cung chặn lại.”
“Ngươi bị chặn ở quãng nào?”
“Bẩm nương nương, chính là gần giả thạch lâm.”
Tưởng Sính Đình ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, cô ta biết Hoàng thượng và Tưởng Nhược Lan nhất định sẽ tìm cơ hội để lén lút gặp gỡ, chỉ không ngờ là, lại gặp nhau ở giả thạch sơn.
Có điều cũng không sao, quan trọng là việc họ đã lén lút gặp nhau, chứ không phải việc họ găp nhau ở đâu.
Cô ta vui mừng đỡ cung nữ dậy, “Ngươi làm rất tốt, sau này ta sẽ trọng thưởng.”
Cung nữ được khen thì rất vui, hỏi: “Nương nương, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tưởng Sính Đình cười nhạt một tiếng: “Đi, chúng ta tới Khôn Ninh cung.”
Giả thạch lâm.
Cảnh Tuyên Đế nhìn Tưởng Nhược Nam, vẫn là dáng vẻ của năm năm trước, nhưng nàng đã kiên cường hơn, tự tin hơn, khí chất điềm đạm hơn, khiến người ta rung động.
CCảnh Tuyên Đế bước gần lại phía nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê, hắn giơ tay ra định chạm vào mặt nàng, “Nhược Lan…” Toàn bộ nỗi nhớ nhung trong suốt năm năm qua hóa thành một tiếng gọi, dịu dàng như nước.
Tưởng Nhược Nam khẽ lùi về phía sau một bước, tránh bàn tay hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng, năm năm rồi, người xem, dân phụ đã là mẹ của hai đứa con, đã không còn là Nhược Lan trong kí ức của người nữa.”
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế khóa chặt lấy nàng, cũng khẽ khàng đáp: “Cho dù thêm năm năm nữa trôi qua, không, mười năm, cho dù trên mặt nàng có thêm nhiều nếp nhăn, tóc nàng điểm bạc, Tưởng Nhược Lan mãi mãi vẫn là Tưởng Nhược Lan.”
Trong lúc tâm trạng kích động, Cảnh Tuyên Đế bước lên kéo nàng ôm vào lòng, ôm chặt, rất chặt, chặt tới mức khiến nàng nghẹt thở.
“Nhược Lan, ta đã tìm nàng năm năm rồi, đợi nàng năm năm rồi, nay khó khăn lắm nàng mới quay lại bên ta, ta sẽ không buông nàng ra nữa đâu. Hãy đến bên ta, sau này ta sẽ chăm sóc cho nàng, sẽ không có kẻ nào dám có nửa lời bất kính với nàng.”
Trong mùi Long Diên hương còn phảng phất cả mùi thuốc, xộc thẳng vào mũi nàng.
Tưởng Nhược Nam dùng hết sức để đẩy hắn ra, Cảnh Tuyên Đế bị nàng đẩy về phía sau mấy bước, hắn loạng choạng rồi đứng vững, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng. Hắn lập tức nổi điên.
“Nhược Lan, nàng giờ đã không còn là thê tử của bất kỳ người nào nữa, lần này ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, cũng không cho phép nàng lấy ai khác, không tin nàng cứ thử xem.”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, lớn tiếng đáp lại: “Hoàng thượng, người không thấy chán sao? Hết lần này tới lần khác người áp bức, hết lần này tới lần khác người phá hoại, trò này người chơi mãi thành nghiện rồi à? Nhưng dân phụ đã chán lắm rồi, rốt cuộc người còn định ép dân phụ tới mức nào nữa? Như ý người muốn, sau này dân phụ sẽ không rời khỏi kinh thành, sau này dân phụ cũng không lấy ai nữa, được chưa hả? Dân phụ sẽ sống một mình nuôi con tới già, như thế người đã hài lòng chưa?”
Cảnh Tuyên Đế mặt mày nhăn nhúm, chỉ vào nàng, căm hận nói: “Nàng thà cả đời không gả cũng không muốn ở bên ta, tại sao chứ?”
Tưởng Nhược Nam bước tới gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhả từng từ từng chữ rõ ràng: “Bởi vì dân phụ không muốn khuất phục trước người, cho dù người ép dân phụ tới đường cùng, cho dù người mang dâng tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này cho dân phụ, cho dù người bắt dân phụ phải chịu khổ chịu nhục, thì cả đời này dân phụ thà chết cũng không muốn khuất phục người…” Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó dùng toàn bộ sức lực để thốt ra mấy từ cuối cùng: “Tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ.”
“Nàng…” Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế lập tức nhợt nhạt, hắn yêu nàng biết bao, lúc này trái tim hắn đau đớn biết bao, tại sao nàng lại vô tình như thế, tại sao lại có thể quyết liệt như thế?
Đột nhiên hắn giơ tay ra, túm lấy cổ tay nàng, dùng toàn bộ sức lực để nắm lấy tay nàng, bởi vì tâm trạng quá kích động, nên toàn thân hắn khẽ run rẩy.
“Nhược Lan…” Tiếng gọi của hắn nhẹ mà dịu dàng, nhưng ngay lập tức hắn hét lên: “Nhược Lan!” Bao yêu hận tình thù dường như đều hóa vào cả hai tiếng gọi ấy.
Cổ tay Tưởng Nhược Nam bị hắn nắm rất đau, nhưng nàng không kêu dù chỉ một tiếng, nàng cắn chặt môi dưới nhìn hắn, sự kiên định và quyết liệt trong ánh mắt khiến hắn phát điên.
Cùng lúc này, Tưởng Sính Đình đang đưa Hoàng hậu đi về phía Ngự Hoa viên.
Tưởng Sính Đình thân mật khoác tay Hoàng hậu, vừa đi vừa cười, nói: “Nương nương, hôm nay thái giám trong cung của thần thiếp bẩm báo rằng, mấy chậu hoa trà được tiến cống từ Vân Châu trong Ngự Hoa viên đã nở cả rồi. Vừa hay hôm nay thời tiết rất đẹp, thần thiếp nghĩ, nương nương nhất định sẽ thích đi dạo cảnh ngắm hoa, nên thần thiếp tới Khôn Ninh cung để tháp tùng Hoàng hậu.”
Hoàng hậu cười đáp: “Ngươi quả là rất có lòng.”
Mấy năm nay, vì phải đối phó với Từ quý phi được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng hậu ra sức lôi kéo những phi tần trẻ trung có diện mạo xinh đẹp. Còn Tưởng Sính Đình, không những có vẻ kiều diễm trời sinh, mà còn là đường muội của Tưởng Nhược Nam, đương nhiên cô ta chính là một trong những đối tượng cần phải lôi kéo của Hoàng hậu. Tưởng Sính Đình vốn sống trong lo sợ phập phồng, thấy Hoàng hậu có ý tốt, nên lập tức coi Hoàng hậu như cái cây lớn để nương tựa. Có thể nói, cô ta được thuận buồm xuôi gió như ngày hôm nay, nhờ không ít vào công lao của Hoàng hậu.