Hai người hôn không nồng nhiệt, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng hôn mãi không xong, chạm chạm chạm liên tục, khẽ khàng nhẹ nhàng, sung sướng hân hoan.
Tôi đần mặt ra nhìn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, làm cái gì, trong đầu trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cũng may hai người cùng ngồi, chứ không phải ôm nhau lăn lộn trên sofa.
Chẳng biết qua bao lâu, tới khi tôi nghĩ hai bọn họ còn tiếp tục hôn mãi và hôn mãi, cuối cùng cũng có người lên tiếng —
“Có cần chúng tôi tránh mặt không?”
Giọng Chu Thành vẫn thản nhiên, không có gì khác thường, nhiều nhất chỉ lạnh đi vài phần.
Nghe thấy vậy, Tiểu Phong Tử buông Hoa Hoa ra, sau đó quay đầu nhìn sang, không có nửa phần bất ngờ, giống như hai chúng tôi vẫn đứng trước bậc thềm xem truyền hình trực tiếp ngay từ đầu.
“Không cần,” Nụ cười ngọt lịm, “Hôn xong rồi.”
Mẹ nó không phải chờ bọn tôi lên tiếng chứ?
Chu Thành gật đầu, thản nhiên tiếp nhận câu trả lời nọ, “Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết cậu đang làm gì không?”
Là cậu, không phải các cậu.
Giờ tôi mới cảm thấy hình như Chu Thành đã nắm được trọng điểm gì đó.
“Tôi thử tìm cảm giác,” Tiểu Phong Tử nhún vai, thẳng thắn nói, “Xem có phải với ai cũng được không.”
Chu Thành mỉm cười, nhưng ý cười từ khóe miệng không thể lan tới ánh mắt, “Vậy kết quả ra sao?”
“Được,” Tiểu Phong Tử không chút do dự gật đầu, nhe răng cười mãn nguyện như một chú mèo con vừa bắt được mồi, “Hóa ra cứ đàn ông là được, đúng là không liên quan gì tới anh.”
Vẻ mặt Chu Thành không thay đổi, nhưng tôi bất giác cảm thấy hơi lành lạnh.
Tiểu Phong Tử nói xong, sảng khoái nhảy xuống khỏi sofa, duỗi tay duỗi chân, vỗ vỗ mông, rồi phấn khởi đi tới, chen vào giữa bậc thềm, khom lưng xỏ giày.
Bậc thềm nhỏ hẹp bị ba gã đàn ông chen chúc chật như nêm cối, xoay người cũng khó khăn, nhưng tôi vẫn cố gắng lách mình, đi cả giày vào phòng khách, im lặng rời xa chiến trường.
Chu Thành vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Tiểu Phong Tử xỏ giày, sửa sang quần áo đầu tóc, mãi tới khi đối phương đẩy cửa ra mới giơ tay cản lại, “Đi đâu?”
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu nhìn Chu Thành, không nói chuyện, chỉ khom lưng chui qua cánh tay Chu Thành đang chống lên cửa, cộp cộp cộp bước xuống mấy bậc thang, rồi mới thảnh thơi trả lời, “Đi tìm trai đẹp —-”
Từ góc độ tôi đứng thì không nhìn thấy Tiểu Phong Tử, chỉ có thể nghe tiếng bước chân đi xa và giọng điệu truyền lại để mường tượng ra vẻ mặt cậu, tự đáy lòng kính nể cậu chàng gặp biến không sờn, lúc này mà vẫn còn thản nhiên được tới vậy…
Rầm!
Cánh cửa bị đóng sập lại, trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn không kịp nhìn vẻ mặt Chu Thành, hình ảnh lưu lại qua khóe mắt tôi tựa hồ là một khuôn mặt biến sắc, nhưng tôi không chắc lắm. Chu Thành biến sắc? Chuyện này chấn động ngang với sóng thần. Mà thôi chẳng sao, nếu một mình Tiểu Phong Tử bỏ đi thì tôi còn hơi lo, ai biết ranh con vô tâm vô phế kia lại gây ra chuyện gì, nhưng giờ có thêm Chu Thành, phúc thái an khang.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, canh mặn thì thêm đậu hũ.
Nhưng mà, ai là canh mặn? Ai là đậu hũ?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng em vô can nhé!” Tiểu Phong Tử chạy, nhưng đồng phạm vẫn ngồi đây, tôi tức giận đá giày ra, đầu đau như búa bổ.
Hoa Hoa ngoan ngoãn ngồi trên sofa, khác hẳn bộ dạng kiêu ngạo bệ vệ của Tiểu Phong Tử, nhưng bảo cậu cam chịu nhận sai thì cũng không phải, bởi vì cậu chỉ im lặng, trước sau như một, im lặng và trầm mặc.
“Tiểu Phong Tử nổi cơn, em cũng điên cùng làm cái gì? Cũng muốn thử xem với đàn ông có được không à? Nghe chừng Tiểu Phong Tử hài lòng với kết quả kiểm tra lắm đấy, em thì sao? Cũng hài lòng chứ hả?”
Hoa Hoa khẽ quay mặt đi, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp, trong thoáng chốc, tôi cảm giác như mình vừa được nhìn thấy đứa nhỏ quật cường nhiều năm trước kia.
Tôi càng thêm giận, không hẳn vì cậu tỏ vẻ chống đối tôi, mà quan trọng hơn, tôi không hi vọng Hoa Hoa bước chân lên con đường này, bởi thế nên tôi mới chuyển chỗ ngủ, mới cố ý tạo khoảng cách, tôi nghĩ nếu tình cảm của Hoa Hoa đối với tôi chỉ là rung động nhất thời, thì cứ giải quyết dứt khoát một lần là ổn, về sau cậu vẫn có thể tìm bạn gái, thành gia, lập nghiệp. Nhưng còn bây giờ thì sao? Cậu thế mà lại cùng điên với Tiểu Phong Tử! Tiểu Phong Tử là người như thế nào? Chu Thành là người như thế nào? Nói trắng ra, người ta có thể tự lo cho bản thân, có kết hôn hay không, có đồng tính luyến ái hay không, người ta vẫn có thể sống tốt, chẳng sợ gì cả! Nhưng mà Hoa Hoa thì có cái gì?
Ngồi xuống vị trí vừa nãy của Tiểu Phong Tử, hít thở thật sâu, tôi bóp lấy vai Hoa Hoa, nghiêm túc nói, “Hoa Hoa, em nghe anh này, tìm một cô gái tốt rồi kết hôn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Hai thằng đàn ông quấn lấy nhau có thể làm gì đây? Cả con cái cũng chẳng sinh nổi, tương lai ai lo cho em, ai chăm sóc em lúc về già? Không, chẳng cần nghĩ xa đến thế, một gia đình chẳng ra gia đình, thích thì tụ tập lại, hết thích thì giải tán lúc nào cũng được, giống như mấy người chúng ta bây giờ này, nếu ngày mai Chu Thành nói hắn muốn về sống với chị hắn, chúng ta có thể ngăn cản sao? Tất nhiên là không được, bởi vì cả một lý do tử tế chúng ta cũng chẳng có.”
Hoa Hoa gỡ tay tôi trên vai cậu xuống, lắc đầu.
Tôi cho rằng cậu muốn nói gì đó, nhưng cậu vẫn chỉ lắc đầu.
Tôi nóng nảy, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tìm thấy điện thoại của cậu đặt trên bàn trà, thế là vội vàng quơ lấy, nhét vào tay cậu, “Nói chuyện!”
Hoa Hoa cúi đầu, do dự nhiều lần mới viết: Tôi không có cảm giác với đàn ông.
Một tảng đá lớn rơi xuống đất, tôi thầm thở phào một tiếng thật dài, vừa định cố gắng động viên cậu tìm đối tượng, lại không ngờ đầu ngón tay cậu vẫn chưa ngừng: Tôi cũng không có cảm giác với phụ nữ.
Tôi ngơ ngẩn, còn chưa kịp nghĩ, chỉ nhìn đầu ngón tay cậu tiếp tục ngõ chữ. Trái tim một lần nữa nảy lên, lúc này đây, tôi có thứ linh cảm chẳng lành mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi vô thức đưa tay nắm lấy cả tay cậu và điện thoại, ngăn cản cậu viết tiếp!
Hoa Hoa ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn tôi, không biết làm sao.
Màn hình lộ ra chỉ có ba chữ: Anh à, em
Cả căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ chuyển động không ngừng, tích tắc, tích tắc, như một khúc nhạc ru hồn.
Thật lâu sau, tôi nghe thấy mình nói, “Nếu em còn muốn gọi anh là anh, thì đừng điên theo Dung Khải nữa.”
Hoa Hoa im lặng nhìn tôi, những cảm xúc rối bời dần biến mất trong đôi mắt cậu, thay vào đó là một thứ khác khó gọi tên.
Tôi không nhúc nhích, mặc cho cậu nhìn, không dao động, không chuyển mắt, chưa bao giờ tôi kiên định như thế.
Hoa Hoa nhìn tôi thật lâu, sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm là vô vàn lời muốn nói, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm một chút, chúng sẽ vỡ òa ra.
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ gật đầu một cái, động tác rất khẽ, khẽ đến nỗi nếu không để ý sẽ không nhận thấy.
Tôi chậm rãi buông tay ra, Hoa Hoa nghe lời đặt điện thoại lên bàn trà, không nói nữa.
Tôi cười với cậu, muốn vươn tay xoa đầu cậu, khen cậu ngoan lắm, nhưng tôi không nhấc nổi cánh tay mình, cũng không nói nên lời.
Ngược lại, Hoa Hoa nhẹ nhàng ôm lấy tôi, khe khẽ vỗ lưng tôi, như đang an ủi.
Tới sáng hôm sau Chu Thành và Tiểu Phong Tử mới về, bởi vì trước khi ngủ Chu Thành đã gọi điện báo bình an, nên tôi và Hoa Hoa cũng không lo lắng, đến giờ ngủ thì ngủ, đến giờ dậy thì dậy, rửa rau, nhào bột, chuẩn bị làm sủi cảo đón tất niên.
Lúc hai người bước vào cửa, TV đang phát chương trình chào xuân, nam thanh nữ tú hừng hực diễn tập lần cuối, người chủ trì hào hứng vô cùng, ai cũng rạo rực chờ khoảnh khắc đếm ngược.
“Về rồi à?” Tôi từ phòng bếp chui ra, tỏ vẻ phấn khởi không kém người dẫn chương trình.
Sắc mặt Tiểu Phong Tử không phải dễ nhìn, nhưng cũng không khó coi, chỉ mệt mỏi liếc sang tôi, âm u đáp, “Ừ.”
Chu Thành đứng phía sau, bất đắc dĩ cười cười.
Tôi biết thế này tức là đã tạm thời hòa bình, nhưng nói thật, tôi rất tò mò, không biết hai người họ đã giải quyết thế nào. Xem chừng Tiểu Phong Tử không toại nguyện rồi, nhưng nếu là Tiểu Phong Tử bình thường, đã không toại nguyện thì phải xù lông, ăn không được thì ta đạp đổ. Nhưng hiện tại, cậu chàng không náo loạn, Chu Thành vẫn lành lặn. Tiểu Phong Tử không xù lông, thực khiến người ta khó thích ứng.
Chỉ có điều ngoài mặt tốt là được rồi, Tiểu Phong Tử, Hoa Hoa, Chu Thành, Phùng Nhất Lộ, ít nhất bốn chúng tôi vẫn có thể yên bình đón năm mới.
Mười hai giờ, ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ.
Hoa Hoa đánh chữ chúc tết tôi, tôi còn chưa kịp đưa phong bì, chuông điện thoại đã reo lên.
Nghìn trùng xa cách, giọng chị Trâu vẫn vang dội như thường, mạnh mẽ dồn dập, “Ông chủ, chúc mừng năm mới!”
Đúng là thứ âm thanh có thể khiến người ta sáng bừng sức sống trong đêm Giao thừa, tôi bất giác cười theo, “Chúc mừng năm mới, phong bì để mùng Tám phát nhé.”
“Ông chủ là Chu Bác Bì à, mới mùng Một đã tính chuyện mở hàng……..”
“Được rồi được rồi được rồi, tôi sai rồi……..”
Đường truyền lúc giờ không được tốt, chúng tôi trò chuyện đứt quãng vài câu, đều là mấy chuyện bình thường trong nhà, rồi cúp máy. Ai ngờ vừa đặt điện thoại xuống, đập vào mặt là sáu con mắt nhìn chằm chằm. Hai con hóng chuyện, hai con nghiền ngẫm, hai con vô cảm.
Chẳng biết sao, tôi hơi lúng túng, “Nhìn gì thế…..”
Chu Thành nhún vai, “Nhìn hai người trò chuyện nồng nàn.”
Tôi tức giận bảo, “Sao, ghen tị tôi được lòng à?”
Tiểu Phong Tử châu đầu sang nhìn tôi vài giây, đột nhiên hỏi, “Phùng Nhất Lộ, bao nhiêu năm rồi, sao không thấy anh nghĩ tới phụ nữ?”
Tôi tức khắc trả lời, phản xạ có điều kiện, “Ai nói tôi không nghĩ tới?!”
Tiểu Phong Tử đột nhiên toét miệng cười, tràn trề mờ ám, “Thế sao chỉ nghĩ mà không hành động……”
“Mẹ kiếp!” Không thể tha thứ được, “Bố làm thật đấy, mày có muốn thử không?”
“…………”
“…………”
“…………”
Ai mang quả bầu đến nhét tôi vào trong với!