Chu Thành là một người lãnh đạm, đối với chuyện của mình còn chẳng nhiệt tình chứ đừng nói gì chuyện của kẻ khác, cho nên hắn có thể để ý việc này, quan tâm việc kia, nhưng tất cả cũng chỉ có hạn. Ví dụ như có một chuyện, hắn khuyên bạn vài câu, bất kể bạn nghe hay không thì hắn cũng hết nghĩa vụ, lại ví dụ như có một bí mật, ai cũng khắc khoải muốn biết chân tướng, hắn lại hoàn toàn chẳng hứng thú, bởi vì % là hắn đã đoán ra rồi, còn % là hắn thực sự chẳng hứng thú. Thường thường tôi quy cho loại tính cách này là “Muốn ăn đòn”, nhưng hôm nay, tôi ngoại lệ gọi nó là “Săn sóc”.
Nếu một người anh em ôm thùng bia đến tìm tôi, tôi sẽ truy hỏi lý do đến cùng, bởi vì uống mà chẳng biết nguyên nhân rất là phiền. Nhưng Chu Thành thì không như vậy, hắn rất phối hợp, tôi không muốn nói, hắn cũng không lên tiếng, tôi hỏi gì, hắn đáp nấy, hơn nữa thái độ còn rất thoải mái, khiến cho tôi bất giác cũng thoải mái theo.
“Anh không biết tại sao Tiểu Phong Tử để ý anh thì có thể hiểu, nhưng tại sao anh lại để ý Tiểu Phong Tử thì anh phải biết chứ?” Tôi nằm trên sofa, tìm tư thế dễ chịu, tu bia, thở dài sảng khoái.
“Để ý hay không để ý không quan trọng,” Chu Thành thản nhiên cười, “Ban đầu tôi nghĩ hai chúng tôi không thể được, nên lúc cậu ấy đề xuất thì tôi từ chối.”
Tôi kỳ quái hỏi, “Thế sao về sau lại thành đôi?”
Chu Thành hiếm khi nhíu mày, suy tư một lát, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cái này rất khó tổng kết. Tóm lại, chẳng rõ từ lúc nào tôi đã không làm ngơ được, không có chuyện gì cũng muốn nhìn qua một chút, xem thử cậu ta có động kinh nữa hay không, không hẳn là lo lắng hay đề phòng, nhưng cảm giác trong đầu lấn cấn.”
Cảm giác này rất quen thuộc, “Vì thế cứ để ý mãi, để ý mãi rồi thành nhớ thương?”
Chu Thành cười, không phản bác, chỉ nói, “Có lẽ. ”
“Vậy anh ở bên Tiểu Phong Tử như thế này không mệt sao?” Tôi thề, tôi không ly gián, chỉ nêu ra vấn đề rất thiết thực.
Chu Thành bỏ bia xuống, xoay người lại, ngồi ngay ngắn chỉnh tề rồi chậm rãi đáp, “Tôi nghĩ cậu có chỗ nhầm lẫn.”
Tôi vội vàng đáp lễ, cũng bỏ bia xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại, “Tôi nghe đây.”
Chu Thành thản nhiên nhếch miệng, không phải cười, nhưng rõ ràng đang vui, “Tính cách của Dung Khải quả thật rất ồn ào, còn vô tâm vô phế, nhưng càng như vậy, ở bên cạnh cậu ấy mới càng không bị áp lực.”
Tôi không thể gật bừa, “Tại hạ áp lực rất lớn.”
Chu Thành lúc này mới bật cười, hai vai rung lên, thật lâu sau mới nói, “Thực ra một người mang đến áp lực cho một người khác, hầu hết thời điểm là trên tâm lý. Ví dụ như cậu không đoán được tâm trạng của đối phương, không biết đối phương muốn làm gì, cậu lo lắng, cậu khủng hoảng, bởi vì cậu sợ suy đoán của mình cũng có thể sai lầm.”
Tôi không nói tiếp, tôi không dám nói tiếp, tôi cảm thấy hình như Chu Thành còn ý khác.
“Nhưng Dung Khải không có mấy vấn đề này,” Chu Thành nói xong, quay lại chủ đề ban đầu, “Tâm tình của cậu ấy luôn viết trên mặt, thích cái gì, ghét cái gì, đang nghĩ gì, muốn làm gì, rõ ràng hơn cả cuốn menu, nên mới khiến người khác cảm thấy rất nhẹ nhàng.”
Tôi nhớ tới hai người tình cũ của Chu Thành, vị đã mất thì tôi không biết, nhưng từ chút thông tin cũng đoán được đó là một kẻ tâm lý hơi bất thường, Đại Kim Tử không có vấn đề về tâm lý, nhưng nếu Chu Thành thật sự muốn lâu dài cùng gã thì chắc cũng không thoải mái gì… “Thật ra tôi không phải kiểu người thích chăm sóc người khác,” Chu Thành đột nhiên nói, “Tôi ngại phiền.”
Tôi đáp, “Vừa hay, Tiểu Phong Tử không cần anh chăm sóc, thật đó, nhìn ngoài thì cứ tưởng cậu ta không hiểu chuyện, nhưng ngẫm lại mấy năm nay của chúng ta mà xem, cả trong tù lẫn ngoài tù, đâu có ai sống tốt hơn cậu ta, cậu ta biết cách hưởng thụ cuộc đời mình, cả thiên hạ khổ thì cậu ta cũng chẳng khổ được.”
“Đúng vậy,” Chu Thành thở ra một tiếng, “Cậu ấy chỉ cần người cùng chơi là được.”
Tôi ghé sát vào hắn, nhận xét, “Sao thế? Trông anh tiếc rẻ vậy?”
Chu Thành nhè nhẹ thở dài, “Nhưng ở bên cậu ấy, tôi lại bắt đầu muốn chăm sóc người khác.”
Tôi choáng, “Anh xui quá.”
Chu Thành gật đầu, “Cũng không hẳn, bây giờ câu cậu ấy nói nhiều nhất mỗi ngày là, sao cái gì anh cũng đòi quản thế?”
“Ha ha…”
Hôm đó tôi và Chu Thành uống hết một thùng bia, về sau uống nhiều quá, bọn tôi sinh bệnh — nói nhiều. Tôi nhớ mang máng hình như mình có dơ mặt nói không thể sống thiếu Hoa Hoa linh tinh, nhưng Chu Thành đáp lại cái gì thì tôi không nhớ được.
Ngày hôm sau tôi ngủ đến giữa trưa mới rời giường, có lẽ ngủ nhiều quá, đầu nặng chân nhẹ cả một lúc lâu sau. Hơn nữa tôi còn tỉnh lại trong phòng mình, thật thần kỳ. Gọi điện cho Chu Thành, bên kia không nghe máy, tôi cũng không gọi lại, miễn cho lại phá bĩnh người ta.
Bụng đói sôi ùng ục, tôi đang định nấu mì ăn thì phát hiện trên tủ đầu giường có một tờ giấy.
‘Có cháo trong nồi, hôm nay anh đừng đến nhà hàng, ở nhà nghỉ ngơi đi.’
Tuy giọng điệu có phần hơi xa lạ, lại không có chữ ký, nhưng tôi vẫn nhận ra, bởi vì tôi nghe thấy những lời ấy ở trong lòng.
Nét chữ của Hoa Hoa chính là giọng nói của cậu, trải qua năm tháng đã khắc sâu trong đầu tôi, giống như một người quen dùng số lạ gọi cho bạn, bạn vẫn có thể nhận ra giọng người đó.
Đứng dậy, vào bếp, nồi cơm điện vẫn sáng đèn, tôi vô thức tự hỏi, không phải nấu thành cơm rồi chứ, nhưng mở nắp ra, mùi thơm ập đến, đập vào mặt.
Cháo thịt nạc trứng muối.
Lúc mới ra tù bọn tôi cũng hay nấu cháo, nhưng chỉ là cháo gạo và nước, ăn kèm bánh bao và dưa muối. Tôi vẫn nhớ khi ấy mình lải nhải, số tôi là số cả đời húp cháo hoa, cuối cùng bị Tiểu Phong Tử khinh bỉ, nói anh đúng là chẳng có hướng phấn đấu, chẳng có chí tiến thủ, Chu Thành cũng hiếm khi đồng tình với Tiểu Phong Tử, nói đừng nghĩ vậy, nếu không thì cả đời cậu cũng thật sự chỉ có thể húp cháo hoa. Riêng một mình Hoa Hoa là viết: Không sao, tôi sẽ nấu cháo thịt cho anh.
Chuyện đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Tôi vừa húp cháo vừa bấm đốt ngón tay, sau đó nghĩ, chẳng biết có phải cậu còn nhớ, hay chỉ do tình cờ.
Một bát cháo vào bụng, cả người ấm áp hẳn lên, nghĩ tới nghĩ lui, hay là tiện tay nhắn tin cho Hoa Hoa một cái.
‘Cháo đúng lúc lắm.’
Chỉ là một đề tài vô nghĩa, hơn nữa hoàn toàn có thể chờ tối nay Hoa Hoa về rồi nói, thế nên tôi mới bảo tiện tay.
Nhưng tôi chờ gần nửa tiếng, điện thoại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Thậm chí tôi còn tra số dư tài khoản, xác nhận tiền nhắn tin đã bị trừ.
Khó chịu như bong bóng chầm chậm dâng lên, càng lúc càng cao, nổ lụp bụp, tới khi tôi kịp nhận ra thì chính mình đã biến thành một cái nồi trên bếp, dường như chỉ cần chạm khẽ, nước sôi sẽ ồ ạt tràn ra ngoài.
Tôi quyết định rời nhà đi dạo, thứ nhất là để tiêu cơm, thứ hai là tìm một chuyện khác để làm, đỡ phải nghĩ về tin nhắn chết tiệt nọ nữa.
Lúc đó là một giờ bốn mươi phút chiều, ánh nắng chứa chan, nhưng không gay gắt như vài ngày trước, gió mát thổi qua rất dễ chịu, tôi đi bộ ra đường cái, đến trước cổng một công viên nhỏ, chỗ này trước kia chỉ có mấy gốc cây già, một cái hồ nhân tạo cả năm không có nước, người trong khu tản bộ buổi sáng không muốn tu sửa, nhưng năm ngoái thành phố đầu tư xây dựng lại, bây giờ cây cối xanh um, hồ nước rồi hòn non bộ đủ cả, nghiễm nhiên biến thành một nơi rất được quần chúng yêu thích tụ tập.
Đang giờ làm việc, công viên cũng vắng, thi thoảng chỉ gặp mấy đôi tình nhân ngồi trên ghế đá nói chuyện tình yêu, ôm ôm ấp ấp. Tôi vốn định tìm chỗ nào yên lặng ngồi một lát, nhưng cứ đi mấy mét lại gặp một đôi uyên ương, thành ra tôi cũng xấu hổ, về sau nghĩ, thôi thì tới đây là để vận động, đến khu giải trí vậy.
Cái gọi là khu giải trí, nói trắng ra là chỉ có ít dụng cụ thể dục, mà bây giờ nhiều khuôn viên khu tập thể cũng có rồi, nào là vặn hông chống đẩy gập bụng linh tinh, nhưng công viên có thêm mấy thứ, xích đu và cầu trượt, lúc tôi đi ngang qua, một đứa nhỏ mặt bánh bao đang ngồi xích đu lắc lắc lư lư.
Đứa nhỏ khoảng năm-sáu tuổi, mặc đồ xanh trắng thoải mái, rất có phong cách hải quân. Kỹ thuật ngồi xích đu cực kỳ thành thạo, chẳng thèm nhìn tôi, chỉ mải mê đu lên đu xuống.
Mon men đến gần trẻ con chỉ tổ bị cha mẹ chúng hiểu lầm thành ông chú quái đản, tuy nhìn quanh thì có vẻ cha mẹ nó không ở gần đây, nhưng ai biết có thình lình xông ra từ góc tối hay không. Cho nên tôi cứ theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chẳng thèm nhìn nó nữa.
Bước lên máy chạy bộ, tôi thở sâu, bắt đầu sải bước giữa hương hoa chim hót.
Thời giờ cứ thế trôi qua, tôi không biết mình đi bộ bao lâu, nhưng sau lưng đã mướt mồ hôi, áo thun dính trên người hơi khó chịu. Bát cháo lúc nãy tiêu hơn phân nửa, tôi cũng cảm giác mình không giống nồi nước nữa, nhiều lắm chỉ như bát nước thôi. Bước chân chậm dần, tôi chuẩn bị dừng lại nghỉ một lát, vô tình nhìn thấy đứa nhỏ kia vẫn đang chơi xích đu, xích đu cao vút tận trời.
Móa ơi, mi tưởng mi là Spider Man à?!
“Đừng đu cao thế, nguy hiểm!” Tôi lớn tiếng gọi, cũng chẳng quan tâm mình có giống ông chú quái đản hay không.
Đứa nhỏ từ trên trời nhìn xuống tôi, sau đó tầm mắt theo xích đu quét nửa vòng tròn, tới khi lại bay lên cao mới chậm chạp kêu, “Gì —”
Tôi bóp trán, dạo này không ai dạy trẻ con nói chuyện với người lớn phải xưng hô đàng hoàng à, kể cả mày không gọi chú thì cũng phải gọi bác chứ.
“Chú bảo đừng đu cao thế, nguy hiểm!”
Lúc này đứa nhỏ mới nghe rõ, nhưng câu tiếp theo lại làm tôi suýt hộc máu, “Không sao, tôi thừa biết rồi!”
Mẹ nó con nhà ai đây hả??
Chẳng đợi tôi chửi xong, thằng nhỏ đột nhiên buông một tay ra, sau đó nhếch mép với tôi, “Thấy chưa, tôi một tay cũng được —”
Giờ thì tôi thật sự hộc máu, luống cuống nhảy khỏi máy chạy bộ, lại gần xích đu, nghiên cứu đường đi của nó, không nói hai lời túm lấy dây xích, thằng nhỏ mất thăng bằng, tôi nhân cơ hội đỡ nó xuống.
Tay chân nhỏ xíu, không nặng.
Thế nhưng đá rất đau.
“Buông tôi ra buông tôi ra buông tôi ra!”
Tôi nào dám trái lệnh, vội vàng bỏ nó xuống, sau đó ra vẻ bề trên, nghiêm túc nói, “Lúc nãy rất nguy hiểm, con có biết hay không?”
Ranh con híp mắt, “Lắm chuyện.”
Người nhà nó đâu rồi? Đâu? Ra đây nhanh để tôi táng cho một cú! Giáo dục trẻ con như thế nào đấy hả?
“Này,” Ranh con lại lên tiếng, “Mấy giờ rồi?”
Tôi hận đến ngứa răng, “Gọi chú.”
Bánh bao nhăn mặt vẻ không vui, hiển nhiên đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Rốt cuộc, ham muốn biết giờ chiếm thế thượng phong, “Chú ơi, mấy giờ rồi?”
Tôi mĩ mãn lấy điện thoại ra nhìn, “Ba giờ mười phút.”
Còn chưa nói xong, tiếng khóc đã vang lên như sấm sét.
Tôi hoảng sợ, vội vàng cúi xuống, nhẹ giọng thầm thì, “Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?”
Nhóc con không trả lời, vẫn cứ khóc, câu sau cao hơn câu trước, rõ ràng là khóc bằng hết sức bình sinh!
Tôi chẳng hiểu gì cả, cuống đến sắp phát điên, cuối cùng thật sự không chịu nổi mới gân cổ thét, “Đm mày khóc cái chó gì? Rốt cuộc là bị làm sao?”
Bánh bao lập tức im thin thít, nước mắt lưng tròng đổi thành rụt rè ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi hạ giọng, cố gắng mỉm cười vô hại, “Nào, nói chú nghe coi, vì sao con khóc?”
Đôi cửa sổ tâm hồn lại bắt đầu ngân ngấn nước.
Tôi ngộ ra, lập tức đổi giọng, “Sao, khóc cái gì, nói nhanh cho bố mày nghe!”
Bánh bao lại nén nước mắt trở về, thút tha thút thít đáp, “Ba con bảo con ở đây chờ, nói hai rưỡi quay lại đón.”
“Hai rưỡi?” Tôi lại nhìn điện thoại, “Sắp ba rưỡi rồi.”
Bánh bao nhỏ lại oa một tiếng, khóc ầm lên, nước mắt bay tứ tung.
Tôi không chịu nổi, nhất là sau khi biết nguyên nhân, lại cảng cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương quá, đừng bảo là thẳng cha vô lương tâm nào cố ý vất con ở đây nhé, phim truyền hình toàn thế còn gì… Càng nghĩ càng thấy có khả năng, lòng tôi mềm nhũn, vội vàng ôm đứa nhỏ lên, vừa lấy ống áo lau nước mắt cho nó, vừa dỗ dành, “Đừng sợ đừng sợ, chú đưa con đến đồn cảnh sát, để các chú cảnh sát giúp con tìm ba về.”
Đứa nhỏ ghé vào lòng tôi, không lên tiếng, vẫn thút tha thút thít, nắm tay nhỏ níu chặt áo tôi, giống như sợ buông tay là tôi sẽ biến thành bong bóng bay đi mất.
Đối diện công viên có đồn cảnh sát, lúc sang đường tôi còn nghĩ, không ngờ cũng có ngày Phùng Nhất Lộ đến đồn cảnh sát.
Thế sự vô thường nha~
Vừa đến trước cổng đồn đã thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp, xem ra cũng vừa đi đâu trở về, nhìn thấy tôi thì lập tức mỉm cười chào đón, “Xin chào, ngài có chuyện gì vậy?”
Thái độ phục vụ này sánh ngang với nhân viên ngân hàng rồi đấy.
Tôi vừa nghĩ miên man, vừa nâng nhóc bánh bao ôm trong lòng lên, “Đứa nhỏ này tôi gặp trong công viên bên đường, hình như lạc mất ba.”
“Thì ra là vậy,” Nữ cảnh sát nhìn tôi, lại nhìn đứa nhỏ, tựa hồ đang cân nhắc độ chính xác trong lời nói của tôi, nhưng dạo này nhiều người tốt, rất nhanh đã chọn tin tưởng, “Vậy phiền anh theo tôi vào viết tường trình, thuật lại tình hình cụ thể một chút.”
Nữ cảnh sát đi trước, tôi vội theo sau. Đồn không lớn, chỉ có hai tầng, liếc mắt đã thấy hành lang, nữ cảnh sát đưa tôi đến văn phòng trong cùng, cạnh cầu thang. Nhưng ngay khi tôi định đi vào thì một người bước xuống, mới đầu tôi còn không quan tâm, bởi vì ai trong đồn cũng mặc đồ cảnh sát, chẳng khác nhau là mấy, nhưng đứa nhỏ chú ý, chẳng những chú ý mà còn xúc động hẳn lên, cuống quýt muốn thoát khỏi tôi, nhân lúc tôi lỏng tay, nó chạy vội đến ôm chặt đùi người nọ.
Tôi nhìn từ đùi lên trên, không ngờ lại thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, “Vương bát đản?!”
Cùng lúc đó đứa nhỏ “Óa” một cái, khóc rống, vừa khóc vừa thê thảm kêu lên, “Hu hu… Chú Du ơi… Ba không cần con nữa…”
Du Khinh Chu nhìn thấy tôi cũng giật mình, tầm mắt đảo tới đảo lui từ tôi tới bánh bao nhỏ, hỏi, “Cậu lại lộn xộn với Lưu Địch đấy à?”
Tôi và Du Khinh Chu đã gần một năm không liên lạc, bây giờ đột nhiên gã mặc cảnh phục xuất hiện ở đồn cảnh sát đã làm tôi khó tiêu hóa rồi, đã vậy còn thêm cái tên đã đóng bụi từ lâu trong ký ức… Lưu Địch? Bao nhiêu năm rồi nhỉ?
“Anh Du,” Nữ cảnh sát nhìn ra manh mối, “Các anh quen nhau à?”
“Ừ,” Du Khinh Chu gật đầu, “Cô đi làm việc đi, cứ để đó cho tôi.”
Nữ cảnh sát tuân lệnh, tự đi làm việc của mình, còn rất chu đáo đóng cửa lại.
“Đi thôi.” Du Khinh Chu xoay người lên lầu, “Vào văn phòng tôi.”
Tôi vội vàng đuổi theo, “Sao anh lại thành cảnh sát dân sự rồi? Mà tôi lộn xộn với Lưu Địch lúc nào?”
Du Khinh Chu chẳng thèm quay đầu lại, “Ừ, cậu không lộn xộn với hắn, cậu chỉ ôm con của hắn đến tham quan đồn cảnh sát.”
Tôi há hốc mồm, dừng bước, tôi vừa nghe được cái gì cơ? Bánh bao này là con của Lưu Địch á?!
“Chú Du,” Trên cầu thang đột nhiên truyền tới một âm thanh non nớt, “Sao chú kia lại gọi chú là Vương bát đản?”
Giây tiếp theo, dư âm non nớt bị tiếng rống rung trời đánh tan, “Phùng Nhất Lộ, cậu có làm gương tử tế được cho trẻ con không hả?”
Tôi rụt cổ, im lặng nhận phê bình.
Trong thâm tâm tôi thấy hơi oan uổng, tự nhiên nhặt được đứa nhỏ trên đường, đến Einstein còn chẳng biết nó là con của người quen cũ ấy chứ, mà đến đồn cảnh sát còn tiếp tục gặp người quen, rồi người quen còn tình cờ quen biết người quen cũ và con của người quen cũ, ai mà đoán được chớ?!!