Ròng rã cả buổi, tôi lăn qua lộn lại suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của Hoa Hoa như thế nào. Ý cậu là gì? Vẫn để ý đến tôi? Hay đã gạt bỏ hết tất cả những chuyện trước khi cậu rời nhà đi rồi? Tôi không biết phải hiểu như thế nào, suy đoán nào cũng không hoàn mỹ, không chắc chắn, thậm chí tôi còn tính đến cả chuyện vì diễn đạt không thoát nghĩa nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Nhìn lên liếc xuống, quay trái quay phải, cuối cùng tôi ôm điện thoại đi ngủ.
Sáng hôm sau tôi gặp Hoa Hoa ở phòng khách, cậu đang khom lưng đi giày trên bậc cửa, có lẽ chuẩn bị đến nhà hàng.
Tôi gọi, “Hoa Hoa!”
Cậu ngẩng đầu lên, tuy vẫn khom lưng. Tư thế này hẳn là không thoải mái, nhưng cậu không điều chỉnh, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Đột nhiên tôi chẳng biết nói gì, thực ra tôi còn chưa chuẩn bị lời thoại, nếu nói bộ não con người một nửa là vật chất, còn một nửa là nước, thì lúc này não tôi đã thành một đống bầy nhầy.
“… Đến nhà hàng à?” Lời ra khỏi miệng, cả tôi cũng chẳng muốn nghe, quá ngu ngốc!
Đôi mắt Hoa Hoa thoáng ảm đạm, khôi phục sự bình thản ngày thường, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Đứng dậy, mở cửa, bước ra, đóng cửa, tôi nhìn theo toàn bộ quá trình Hoa Hoa rời đi, thật lâu sau mới ngớ người nhận ra cậu không chào tạm biệt tôi.
Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, muốn nhắc lại chuyện đó tất nhiên không dễ, nhất là khi có cả sư phụ, cơ hội lại càng hiếm hoi. Mà Hoa Hoa cũng không nhiệt tình, vẫn duy trì nhịp sống thường nhật của cậu. Vài ngày cứ thế trôi đi, tâm trạng tôi từ quẫn bách chuyển sang sa sút, giống một miếng cá rán dính vào lòng chảo, chẳng biết thế nào là niềm vui trên đời, lại càng chẳng có khả năng suy nghĩ. Tôi thậm chí còn bắt đầu hoài nghi tin nhắn nọ chỉ là phán đoán đơn phương của tôi, do tôi quá hi vọng nên tự mình tưởng bở.
Lúc điện thoại trong túi vang lên, tôi đang trò chuyện với một khách quen.
“Xin lỗi.” Tôi cười với khách rồi đi đến một góc nghe máy.
“Lại có chuyện gì à?” Người gọi đến là Lưu Địch. Từ lần trước gặp lại, tên này hầu như ngày nào cũng gọi cho tôi, nội dung loanh quanh chỉ là rủ tôi ra ngoài ăn nhậu. Chắc hắn rảnh rỗi đến đau trứng rồi.
“Lại cái gì mà lại? Anh khó mời hơn cả Gia Cát Lượng đấy nhé. Sao? Định bắt tôi phải đến tận nhà thăm viếng à?” Giọng điệu Lưu Địch không mềm mỏng lắm, hiển nhiên là mất kiên nhẫn rồi.
Chẳng trách hắn được, mấy ngày nay tâm trạng tôi cực kém, đừng nói Lưu Địch, kể cả chủ tịch Liên Hiệp Quốc đến đây tôi cũng chẳng thèm tiếp. Cho nên tuy điện thoại không ngừng, nhưng từ hôm đi tắm đến nay, tôi vẫn chưa gặp lại hắn.
Giữa trưa, khách khứa ồn ào, nhưng các phục vụ viên sắp xếp chỗ ngồi rất tốt, không nhốn nháo, ai cũng đợi đồ ăn, ăn, trả tiền, hết thảy đâu ra đấy.
“Mẹ kiếp, già đầu còn làm trò, dập máy đây!” Bên kia nói xong thì dập máy thật.
Tôi lắng nghe một tràng tút tút tút, ngỡ ngàng. Nếu Lưu Bị mời Gia Cát Lượng như thế, phỏng chừng Tam Quốc Diễn Nghĩa đã thiếu một chân.
Tuổi lớn chứ bản chất không chịu lớn? Phải cho Vương bát đản thỉnh giáo vị đại gia này nè.
Không đúng, nếu hai người họ vẫn liên hệ sau bao năm như thế, có lẽ Vương bát đản đã sớm hiểu rõ hắn rồi, bằng không thì cái hôm đi tắm đã chẳng thờ ơ đến vậy.
Tôi cũng nhàn rỗi đến đau trứng, có mỗi một chuyện vớ vẩn cũng lặng lẽ ngâm cứu được nửa ngày. Tới khi tôi trở về từ thế giới suy tưởng, đã thấy mình đang đứng khuất trong bóng của một người.
Khoảng cách quá gần, ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim tôi suýt thì ngừng đập.
“Em, em từ đâu chui ra thế?” Tôi lắp bắp, y chang tên tội phạm bị bắt gặp ngay tại hiện trường.
Hoa Hoa tất nhiên đã sớm chuẩn bị, nghe thấy vậy thì giơ điện thoại lên: Món mới.
Thời gian này Hoa Hoa được sư phụ đích thân dạy dỗ, chẳng riêng gì tài nghệ, mà năng lực sáng tạo cũng tăng vọt lên, thi thoảng lại sáng chế ra món mới cho mọi người cùng ăn thử và đánh giá. – Ý kiến của sư phụ và sư đệ tất nhiên quan trọng, nhưng lần nào cậu cũng khăng khăng muốn tôi cùng nếm thử. Chỉ có điều khẩu vị mỗi người mỗi khác, lần trước cậu làm cái món thịt bò gì đó mùi rất lạ, sư phụ ăn một miếng thì phun ra, mắng to cái khỉ gì thế này, nhưng tôi lại rất thích thứ hương vị không ngọt hẳn không nhạt hẳn không chua hẳn không cay hẳn đó – giống như tất cả các loại gia vị đều được nêm vào, mỗi thứ một chút, thế là ngày hôm sau Hoa Hoa lập tức đưa tên món đó vào danh sách Mỗi Ngày Một Món Ăn. Sư phụ nhìn thấy, suýt nữa thì phóng hỏa tự thiêu, từ sau đó cứ mắng tôi là tai họa, thậm chí còn là một đại thảm họa. Tôi đây nào dám lỗ mãng, lập tức hạ quyết tâm không nếm thử món mới nữa. Chưa tính đến chuyện bất đồng quan điểm, nguyên việc chọc giận Kim Phượng Hoàng đã đủ đáng sợ, ai biết ông cụ trong cơn giận dữ có bắt Hoa Hoa rời xa đám thảo dân khẩu vị nghèo nàn bọn tôi hay không. Mạo hiểm thế tôi không làm đâu!
“Cứ để sư phụ em ăn thử là được mà.” Tôi quả quyết lắc đầu.
Hoa Hoa nhíu mày, đôi mắt thoáng qua vài phần buồn bã.
Cái này thật khiến người ta kinh ngạc. Chung sống nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn thấy trong mắt Hoa Hoa niềm vui, khó chịu, hồi hộp, kinh hoảng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nỗi buồn. Tất nhiên tôi sẽ không cho rằng nỗi buồn ấy vỏn vẹn chỉ đến từ việc tôi không nếm thử món mới của cậu, hình như, tâm trạng cậu không tốt lắm?
“Ông chủ, có người tìm!” Cô bé phục vụ phụ trách phân phát số thứ tự đột nhiên thò đầu vào gọi.
Tôi khó hiểu nhìn theo tiếng nói, cùng lúc đó Hoa Hoa cũng quay lại xem thử.
Nhà hàng của tôi xây theo kiểu mở bung hai cánh cửa ngoài, sau đến cửa thủy tinh trong veo sáng sủa, vì thế rất dễ dàng nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài. Hơn nữa xe này là xe mui trần, chủ xe còn đang vẫy tay cười với tôi, không nhìn thấy trừ phi bị mù.
Thu hồi tầm mắt, tôi cười cười với Hoa Hoa, áy náy nói, “Đồ ăn cứ để sư phụ sư đệ em thử là được, anh tin vào bọn họ!”
Hoa Hoa cũng thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì, quay người bỏ vào bếp.
Tôi có phần sầu não, đây chẳng phải tâm trạng không tốt, mà là tuyên bố thẳng thừng tâm trạng cực kém. Nhưng dạo này có chuyện gì làm cậu bực đâu, ngay cả tôi ôm trái tim trèo đèo lội suối ngày ngày cũng vẫn bình thường cơ mà. Thật là khó hiểu.
Bim bim ——
Cái kẻ hấp tấp nào đó bắt đầu lấy âm thanh phá bĩnh.
May mà chiếc xe hắn lái màu trắng bạc chứ không phải đỏ chói chang hoặc vàng rực rỡ.
“Mời mọc tỉ lần mới gặp được mặt nhỉ?” Tôi còn chưa đến gần chiếc xe đã bị cái giọng cao vút của Lưu Địch đâm vào tai.
Lúc tới được nơi, lúm đồng tiền toe toét trên gương mặt nọ nhìn kiểu gì cũng thấy muốn đấm.
“Ngào nào cậu cũng chẳng có gì làm à?” Tôi tì tay trên cửa xe, từ trên cao nhìn xuống, khinh bỉ hắn.
Lưu Địch không trả lời, nâng mắt lên khinh bỉ lại, “Có cái nhà hàng bé tí mà bận rộn hơn cả Obama nhỉ?”
Tôi đang định phản pháo, hắn lại giành trước, “Được rồi được rồi, nắng chói nắng chang chả ai muốn tán dóc với anh đâu, lên xe!”
Người ta đã đến tận cửa, tôi mà từ chối nhiệt tình này thì quá đáng quá, chỉ có điều lúc lên xe tôi vẫn kìm lòng không đậu thầm chửi một câu, sợ nắng thì đừng có sĩ diện đi xe mui trần.
Tới khi xe phóng như bay tôi mới phát hiện, không chỉ riêng vấn đề nắng nóng, mà khí thải ô tô cũng hung tàn không kém. Rốt cuộc, dưới sự kháng nghị trường kỳ của tôi, Lưu Địch nâng mui xe lên, còn không quên tổng kết bằng giọng điệu khinh thường, “Chậc, trời sinh mệnh nghèo.”
Tôi chán chả buồn phản bác, điều kiện trưởng thành quyết định nhân sinh quan của chúng tôi – hiển nhiên một là Himalaya, một là bồn địa Tứ Xuyên.
“Nhưng từ khi ra khỏi đó anh cũng sống được đấy.” Qua một lát, rốt cuộc hắn mới nói tiếng người.
Một từ “đó” đưa chúng tôi trở lại nhiều năm về trước.
Bất kể thân phận gì, phàm đã vào tù thì chẳng ai sung sướng. Được ưu tiên? Được quản giáo mắt nhắm mắt mở cho qua? Chả là cái thá gì. Tự do, nếu không có tự do, con người cũng phát điên một nửa!
Thở dài với bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy gương mặt tang thương của mình phản chiếu qua lớp kính. Thứ tang thương ấy không thể hiện ở nếp nhăn hay tóc bạc, mà ẩn trong ánh mắt, mơ hồ, trống rỗng, không còn trong veo như năm đó.
“Cũng tàm tạm,” Tôi thấy chính mình gượng cười, “Tóm lại không chết đói…”
Nói còn chưa dứt lời, Lưu Địch bẻ tay lái, xe đột ngột xoay vòng, tôi không kịp chuẩn bị, đầu đập bốp vào cửa kính, đau điếng.
Chờ tới khi xe lại một lần nữa lao theo đường thẳng, Lưu Địch mới đảo mắt nhìn tôi, “Không sao chứ?”
“Cậu nói thử xem?” Tôi đến giận cũng chẳng còn sức, quá đau, lúc đầu đau nổ đom đóm, còn giờ cứ mở miệng nói là giật nhoi nhói.
“Xin lỗi mà,” Lưu Địch áy náy cười, tôi cứ tưởng hắn thành khẩn lắm, ai ngờ hắn lại thêm một câu, “Tôi lái xe toàn thế đấy.”
Tôi còn nói gì được nữa, người ta đã luyện thành Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, chí tôn vô địch. (Hai trong tuyệt kỹ Thiếu Lâm)
Cơn giận tích tụ trong lồng ngực lay động vài lần rồi cuối cùng cũng phải tiêu tan, tôi xoa đầu, ngượng ngùng cài dây an toàn, cài xong xuôi lại trùng hợp đụng phải ánh mắt Lưu Địch. Hắn lái xe không tiện quay đầu, nhưng vẫn nhìn tôi qua gương chiếu hậu, chăm chú như đang quan sát khay nuôi cấy.
Tôi bị nhìn mà gai cả người, tức giận nói, “Nhìn tôi làm gì, nhìn đường đi!”
Lưu Địch nhếch miệng cười, quay về nhìn phía trước, đồng thời bảo, “Cái tính hay cáu bẳn của anh đỡ hơn hồi trước nhiều đấy.”
Đột nhiên được khen làm tôi sửng sốt. Hồi trước tôi hay cáu bẳn á? Sao tôi cứ nhớ là mình rất chăm chỉ vui vẻ hăng hái làm việc nghĩa cơ mà nhỉ?
Như thể nghe được tiếng lòng tôi, tên kia lại nhấn mạnh thêm một lần, “Nói đúng đấy, đừng có chối.”
Được rồi, tôi thừa nhận khi ấy tôi có hơi bộp chộp, dễ xúc động, hơi bị tâm huyết dư thừa.
“Cậu vẫn nhớ cơ à…” Tôi cảm khái.
“Cũng mới đây thôi,” Tên kia đáp, “Nếu không gặp lại anh chắc tôi quên béng mất rồi.”
Người này… Sao lại đáng ăn đòn thế cơ chứ?!
“Nhưng đằng nào chẳng thế.”
Giả vờ không nghe.
“Không phải anh vẫn liên lạc với Tên câm à, làm được như anh chẳng có mấy ai đâu, hiếm lắm đấy.”
Không nhìn.
“Thực ra tôi rất hối hận vì ra tù sớm quá, nếu ở với anh thêm một thời gian, biết đâu lại rất tuyệt vời.”
“… Đừng nói như kiểu chúng ta đã từng là một đôi uyên ương nữa được không?!” Tôi nhận thua, bái phục sát đất.
Lưu Địch phá lên cười ha hả, tràng cười kéo dài đến tận nhà hàng.
Người này thật dễ hài lòng, chỉ một câu đùa mà cười được cả nửa đời người —