Khi Tạ Khánh về nhà, An Đạt đang sửa ống nước, cậu lau lau mồ hôi trên đầu, không quay đầu lại, nói với Tạ Khánh: “Đã đói bụng rồi đi, chờ em làm xong liền nấu cơm.”
Kết quả người đứng phía sau không có động tĩnh gì, An Đạt vừa định quay đầu lại, đã bị ôm lấy.
“Tạ Khánh?” An Đạt nhẹ giọng hỏi.
Người kia ôm cậu, thật chặt, không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?” Lúc An Đạt nghiêng đầu, liền bị hôn lên.
“Này. . .” An Đạt hơi hơi cự tuyệt, nhưng Tạ Khánh ngày càng táo tợn hơn, tay bắt đầu cởi quần áo của An Đạt.
Hai người giây dưa ở phòng bếp, An Đạt quần áo bị kéo xé tan tác, ngày hôm nay sức lực của Tạ Khánh đặc biệt mạnh, vuốt ve trên thân thể, có chút đau.
“Trở về phòng đi. . .” An Đạt giãy dụa nói, nhưng mà Tạ Khánh mắt điếc tai ngơ(lơ đi). An Đạt lúc này mới ý thức được, người này sẽ không làm thật chứ.
“Tạ Khánh!” An Đạt cố gắng đẩy hắn ra, Tạ Khánh một phen cầm lấy nơi đã có phản ứng của cậu, An Đạt run rẩy một chút, bị người thừa cơ chen vào, phía sau thất thủ.
Không có bôi trơn đã bị ngón tay đâm vào, không gian chật hẹp rất không thoải mái, An Đạt cắn chặt môi, người kia còn xấu xa ở trong thân thể của cậu cong ngón tay.
Không đợi An Đạt bình tĩnh lại, thứ còn kích thích hơn so với ngón tay liền thẳng tiến vào thân thể cậu.
Làm cái gì chứ!
An Đạt hai tay vịn chặt bồn rửa, miệng há to thở gấp, Tạ Khánh từ phía sau lưng ôm lấy cậu, sờ lên môi cậu, vói vào trong miệng, bắt chước động tác dưới thân khuấy động ở trong miệng An Đạt.
Từ đầu tới cuối, Tạ Khánh không nói câu nào, chỉ thô bạo đâm chọc, trong lúc đó An Đạt bị vây giữa bồn rửa và ngực của Tạ Khánh, rất thống khổ.
Thời khắc cuối cùng, Tạ Khánh xuất ở trong thân thể của An Đạt, An Đạt thất thần nhìn trần nhà, cũng từ trong cao trào ngã xuống, rơi vào trong ngực Tạ Khánh.
Tạ Khánh ôm cậu, An Đạt từng ngụm từng ngụm nhỏ thở gấp, mệt đến cả ngón tay cũng không muốn động.
“An Đạt, em sẽ rời khỏi anh sao?” Tạ Khánh chôn ở trên vai An Đạt, rầu rĩ hỏi.
An Đạt nâng lên cánh tay vô lực, búng vào sau gáy hắn một cái, nói: “Ai kích động đến anh rồi? Trước khi anh rời khỏi em, em sẽ không xa lìa anh.”
Tạ Khánh cầm tay cậu, lại tìm kiếm môi của cậu.
An Đạt trong lòng thở dài, vì sao hắn lại bất an như vậy? Không yên lòng hẳn là mình mới phải.
————
Kể từ sau ngày đó, Tạ Khánh luôn là lạ, thường xuyên ngẩn người, gọi hắn hắn cũng không để ý.
Dục vọng của hắn đối với An Đạt trướng căng giống như điên vậy, An Đạt đã nhiều lần xin nghỉ bởi vì sáng sớm không thể rời giường.
Thế nhưng sở thích kể chuyện cười này ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho người ta muốn phát điên.
Chẳng hạn như Vương Cẩm Trình.
“A a a, chịu không nổi, chết mất, dẫn cậu ta đi đi, á không, vẫn là đem tôi đi đi!” Vương Cẩm Trình máu tưới quầy bar.
Dương Giản vừa uống rượu, vừa cười nhìn hắn, nói: “Cuộc sống cần phải có kích thích.”
Vương Cẩm Trình che ngực, nói: “Tiếp tục kích thích như vậy tôi sẽ bị bệnh tim mất.”
“Vậy sao? Vậy để cho tớ tới cứu cậu nhé.” Tạ Khánh sán lại đây.
Vương Cẩm Trình kêu thảm một tiếng, chạy trối chết, Tạ Khánh cười híp mắt mà đuổi theo.
Dương Giản buồn cười nhìn theo bọn họ, sau đó quay đầu, nói với An Đạt: “Không can thiệp sao? Vương Cẩm Trình cũng bị chỉnh chết rồi.”
An Đạt nói: “Để cho anh ấy phát tiết một chút cũng tốt.”
Dương Giản cười nói: “Thật nhẫn tâm mà, Vương Cẩm Trình đáng thương, trở thành công cụ phát tiết của người khác.”
An Đạt thờ ơ: “Dù sao vẫn phải có người bị hy sinh.”
Dương Giản cong khóe môi, nói: “Nhưng mà như thế này cũng không thể giải quyết vấn đề đâu, Tạ Khánh rất không bình thường.”
An Đạt không để ý đến những lời này của Dương Giản, ngược lại hỏi: “Lúc anh mới quen Tạ Khánh, tính cách của anh ấy như thế nào?”
Dương Giản suy nghĩ một chút, nói: “Khiến cho người ta có cảm giác rất tỉnh táo.”
“Tỉnh táo?”
“Ừ, chính là đối với người ta rất khách sáo, thế nhưng lại thật xa cách, không giống bây giờ dính người như vậy. Hiện tại Tạ Khánh giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.” Dương Giản nhìn An Đạt, mỉm cười, “An Đạt, cậu nói xem, có thể có một ngày Tạ Khánh tỉnh táo lại hay không, cảm giác bản thân mình chỉ là mơ một giấc mộng, mà chúng ta chẳng qua là người trong giấc mộng của hắn thôi.”
An Đạt không nói gì.
Buổi tối lúc trở về, Tạ Khánh uống quá nhiều rượu, người này uống rượu ngược lại trở nên bình thường. An Đạt để cho hắn dựa vào vai của mình, đi chầm chậm.
“An Đạt à. . .” Tạ Khánh cúi đầu gọi.
“Hửm?”
“Ha ha, không có gì, chỉ đột nhiên muốn gọi em một chút thôi.”
An Đạt lợi dụng sự che giấu của đêm tối, kéo lấy ngón tay của hắn, nắm chặt.
“An Đạt?”
An Đạt không nói gì.
Nếu quả thật chỉ là cảnh trong mơ như lời nói, vì sao độ ấm trên tay lại chân thật như vậy. Đây không phải mơ, An Đạt muốn cố gắng truyền đạt cho Tạ Khánh biết, không thể dùng ngôn ngữ, cũng chỉ có thể dùng nhiệt độ cơ thể.
Sau khi về đến nhà, Tạ Khánh vô lại mà đem An Đạt áp lên trên giường, nói: “Anh say anh say rồi.”
“Nặng muốn chết.” An Đạt vỗ lên người phía trên.
Tạ Khánh động cũng không động, một lát sau thật sự ngủ thiếp đi.
An Đạt bất đắc dĩ mà đem Tạ Khánh đẩy xuống giường, kéo chăn đắp lên hai người.
Cậu nhìn thấy mặt Tạ Khánh, ngây ngẩn cả người.
Có nước từ trong đôi mắt nhắm chặt của Tạ Khánh chảy ra, chảy xuống đến trên giường.
An Đạt giơ tay lên, lấy tay áo của mình lau đi, nhưng mà lau thế nào cũng không hết.
Tạ Khánh lại khiến cho An Đạt chân tay luống cuống, An Đạt đành phải nhẹ nhàng kéo hắn qua, dùng nụ hôn hút đi nước mắt của hắn.
—————–
Tạ Khánh ngồi ở trong quán cà phê, nhìn thế giới bên ngoài cửa kính.
Có người đi về phía hắn, hắn quay đầu vừa thấy người đi tới, liền đứng lên, nhẹ nhàng gọi : “Chị Hạ.”
Hạ Cảnh Ngữ cười cười, ngồi xuống đối diện hắn.
Tạ Khánh gọi đồ uống cho hai người, Hạ Cảnh Ngữ nói: “Ngày đó đã dọa cho em sợ đi, chị chưa báo trước đã chạy đến dưới gác nhà em rồi.”
Tạ Khánh lắc đầu, nói: “Em nhìn thấy chị Hạ thì rất vui mừng.”
Hạ Cảnh Ngữ cười khổ một tiếng: “Đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Tạ Khánh bất an bỗng nhúc nhích, nói: “Em nói thật mà.”
Phục vụ đưa cà phê tới, Hạ Cảnh Ngữ nhìn bên rìa ly cà phê, nói: “Em đi một lần liền đi ba năm, chị cũng không biết có nên tìm em hay không, cho đến bây giờ, chị cảm thấy không khác biệt lắm. . .”
Lời của cô còn chưa dứt, liền nhìn Tạ Khánh.
Tạ Khánh cười cười, nhấp một hớp cà phê, nói: “Không có gì cái gọi là không khác biệt lắm.”
Chuyện cũ vĩnh viễn không thể phai nhạt.
Hạ Cảnh Ngữ rũ mắt, cũng cười: “Thế nhưng bởi vì tính mạng của em là do Tiểu Ngôn bảo vệ, cho nên bất kể như thế nào chị đều hi vọng em sống thật tốt.”
Nụ cười trên mặt Tạ Khánh nháy mắt biến mất.
“Bởi vì tính mạng của em là do Tiểu Ngôn bảo vệ. . .”
Trái tim bị hung hăng đâm một dao, những thứ ngày thường liều mạng đè nén từ trong trái tim tan vỡ trào ra. Dường như lại nhớ đến cái ngày mịt mù tăm tối kia.
Gió tuyết đầy trời, không có ánh sáng mặt trời, chẳng còn được mấy thức ăn, chẳng còn lại bao nhiêu độ ấm, và cũng chẳng còn được mấy sinh mệnh.
Hạ Cảnh Ngữ đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, tiếp tục nói: “Chị thấy em dường như cũng không tệ lắm, đã cảm thấy thực vui mừng, Tiểu Ngôn ở trên trời cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng.”
Người đối diện nói gì đó, Tạ Khánh nghe không rõ lắm.
Trong đầu chỉ xuất hiện lặp đi lặp lại những đoạn màu trắng này, đôi tay lạnh như băng kia nắm chặt lấy mình, cuối cùng còn cả chiếc balô màu đỏ kia nữa.
Còn có cùng hình ảnh cùng nhau mạnh xuất hiện cảm tình.
Tình yêu cùng oán hận khắc sâu vào trong xương cốt.
Hạ Cảnh Ngôn đã từng nói, mọi thứ đều không sao hết, Tạ Khánh cho rằng dù là chết, cũng là hai người bên nhau.
Nhưng mà cậu ấy lại rời bỏ hắn.
Trong lạnh giá tỉnh lại, cũng chỉ có một mình hắn, balô của Hạ Cảnh Ngôn còn đó, bên trong có lương khô cùng với viên dinh dưỡng, còn có quần áo của cậu cởi xuống.
Tạ Khánh còn nhớ rõ tâm tình của mình khi đó, hắn cho rằng ngày tận thế đã đến rồi.
Nhưng hắn vẫn máy móc mặc quần áo của Hạ Cảnh Ngôn vào, ăn xong thức ăn của mình rồi, liền ăn trong ba lô màu đỏ. Không biết qua bao nhiêu ngày, rốt cục có người tới cứu hắn.
Hắn ở trong bệnh viện dưới chân núi tỉnh lại, nhưng cảm giác bản thân mình thật ra đã chết rồi.
Cùng với người kia.
“Thật xin lỗi, chị Hạ, lần sau chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé.” Tạ Khánh đứng lên.
Hạ Cảnh Ngữ ngạc nhiên nhìn Tạ Khánh rời đi, Tạ Khánh bước trên đường giành cho người đi bộ, ánh mặt trời làm lóa mắt hắn.
Nếu ngày đó bọn họ cũng có thể thấy ánh mặt trời như vậy thì tốt biết bao.
Nhưng mà không có, người kia ở trong thời khắc cuối cùng của cuộc sống cũng không hề nhìn thấy mặt trời.
Tạ Khánh cảm thấy từ khi hắn bắt đầu tới thành phố này, bản thân đã mơ một giấc mộng dài thật là dài, trong mộng mình gặp rất nhiều người, có thể cười đến không e ngại gì. Nhưng bây giờ hắn giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Từ trong mộng đẹp tỉnh lại, hiện thực là tuyệt vọng như vậy.