Tạ Khánh rất lâu rồi chưa hề quay về nhà,
“Tiểu Miên… Em hiện tại có người yêu không?”
Tạ Khánh nghe thấy câu hỏi đó liền sửng sốt.
Hạ Cảnh Ngữ thấy hắn trầm mặc, cười cười, nói: “Nói như vậy đúng là có đi? Chính là người đó khiến em không muốn quay về sao? Đó là người như thế nào vậy?”
Tạ Khánh chỉ nói: “Em không quay về cũng không phải bởi vì cậu ấy.”
Hạ Cảnh Ngữ miễn cưỡng cười: “Vậy sao? Đó là… Vì không còn muốn nhớ đến Tiểu Ngôn sao?”
“Làm sao có thể!” Tạ Khánh gầm nhẹ một tiếng, dọa cho Hạ Cảnh Ngữ sợ.
Hạ Cảnh Ngữ luống cuống nói: “Thật xin lỗi… Chị là một người chị, không có cách nào không nghĩ đến em trai được…”
Tạ Khánh mệt mỏi nói: “Là em có lỗi, chị Hạ, gần đây cảm xúc của em không ổn định lắm.”
“… Là bởi vì chị tạo áp lực cho em sao?”
Tạ Khánh lắc đầu, nói: “Không phải, là em cứ nhớ tới Cảnh Ngôn.”
Hắn nói, giọng điệu bình tĩnh: “Em luôn suy nghĩ, vốn dĩ nếu như bọn em có cơ hội ở bên nhau đến già. Có lẽ cũng không nhất định, cũng cãi nhau giống như những người khác vậy, cũng có thể chia tay, thế nhưng hiện tại cũng không có cơ hội thể nghiệm.”
Thời gian của hắn dần dần trôi đi, mà hình ảnh của người kia lại vĩnh viễn bị dừng lại ở ngày hôm đó.
Dôi tình nhần bên đường cãi nhau, hắn ghen tị với điều đó.
Hắn ngay cả nói với cậu ấy một câu cũng làm không được.
Vốn dĩ bọn họ phải cùng nhau đi hết cuộc đời này, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn. Những kế hoạch hoàn mỹ trong cuộc sống đều thất bại, người kia sau khi khoét một lỗ hổng ở trong tim hắn liền vứt bỏ hắn.
“Nếu như ngày đó em không lôi kéo cậu ấy đi sưu tầm dân ca thì sẽ thế nào?” Tạ Khánh nhìn Hạ Cảnh Ngữ, đau đớn tràn đầy trong ánh mắt.
“Nếu người chết là em thì tốt rồi, em trăm ngàn lần nghĩ như vậy.”
“Chị Hạ, chị có phải cảm thấy Cảnh Ngôn vì em mà chết thật không đáng hay không?”
Tạ Khánh quay đầu nhìn phương xa.
Trừ bỏ yêu, cũng là hận. Hận cậu lưu lại một mình hắn, đối mặt với thế giới không có cậu, thế giới không có cậu khiến cho người ta điên khùng.
Hạ Cảnh Ngữ trầm mặc, đột nhiên nói: “Chị đến thành phố này còn chưa đi đâu xem đâu, em dẫn chị đi shoping đi.”
Tạ Khánh cười cười, nói: “Được.”
Hắn cười rất nhẹ, Hạ Cảnh Ngữ cảm thấy có lẽ một giây sau, người con trai này sẽ theo gió bay mất.
——————
“Anh Nhỏ!”
An Đạt vừa nhận điện thoại, tiếng gào thét của An Đồng khiến cho màng nhĩ của cậu chấn động vang lên tiếng ong ong.
“Làm sao vậy? Ai khi dễ em?”
“Sao có thể có người khi dễ em được?”
Anh cũng thấy vậy. An Đạt đương nhiên không dám nói thẳng, chỉ hỏi: “Vậy rốt cuộc làm sao vậy?”
An Đồng hít sâu một hơi, nói: “Hừ, em nhìn thấy người nào đó đi chung với một người phụ nữ rất thân mật.”
An Đạt sửng sốt: “Người nào đó?”
“Người nào đó chính là cái người đó ai ấy! Thân mật như thế, anh nhỏ! Vấn đề này rất nghiêm trọng!”
An Đạt giờ mới hiểu được cô đang nói ai.
“Đi cùng một người phụ nữ cũng đâu có gì đâu.”
“Anh nhỏ, anh còn bào chữa cho anh ta nữa, tức quá tức quá đi! Lúc hai người kia ở bên nhau, em ở một bên nhìn cũng không thể nào không tức điên lên!”
An Đạt chỉ có thể trấn an An Đồng, cuối cùng An Đồng quăng ra một câu: “Nếu người nào đó đối xử không tốt với anh, em sẽ vác bao thuốc nổ đến liều mạng với anh ta!”
An Đạt nghe tiếng cúp máy trong điện thoại, khóe miệng run rẩy một chút.
Lúc về đến nhà, An Đạt nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Đây rõ ràng không phải nhà của cậu, lại là cậu đến trông coi dùm.
Mà chủ nhà chẳng biết đi đâu.
An Đạt vẫn sinh hoạt giống như thường ngày, cho đến khi cửa lại bị mở ra.
An Đạt thấy Tạ Khánh, nói: “Đã về rồi hả, muốn ăn chút gì không? A, em thật sự chỉ luôn nói đến chuyện ăn.”
Tạ Khánh chăm chú nhìn cậu, đã không còn ý cười như trước kia cũng không lạnh lùng như mấy ngày trước, chỉ nghiêm túc nhìn cậu.
An Đạt nheo mắt lại: “Có chuyện muốn nói với em? Đi vào ngồi đi.”
Tạ Khánh đi vào trong phòng, An Đạt nói: “Cứng ngắc như vậy làm gì? Làm như đây là nhà của em vậy.”
“An Đạt, chúng ta chia tay đi.”
Một câu nói bất ngờ khiến cho An Đạt ngừng lại một chút, cậu xoay người lại, không nói được cũng chẳng nói không.
Tạ Khánh cúi đầu, không dám nhìn An Đạt, chỉ nói: “Thật xin lỗi…”
“Trong lòng anh còn có một người… Anh thật sự không quên được cậu ấy… Xin lỗi…”
Cảnh tượng ngày đó lặp đi lặp lại.
Khuôn mặt tươi cười của Hạ Cảnh Ngôn trước khi hắn ngủ, hay là khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân mình lẻ loi một mình tuyệt vọng.
Đó là tình yêu dùng mạng sống để biểu đạt, cần phải dùng toàn bộ linh hồn để khắc ghi.
“Anh đã cho rằng có thể bắt đầu một lần nữa… Nhưng mà anh không làm được…”
Hắn đã từ rất lâu rồi đều cảm thấy rất lạnh, cái loại lạnh lẽo này khiến cho hắn muốn đi tự sát, nhưng mà tính mạng của hắn đã không còn là của mình nữa rồi, cho dù tiếp tục thống khổ cũng phải sống sót.
“Gặp gỡ em anh rất cảm kích… Thật sự… An Đạt…”
Nhưng mà hắn vẫn không có cách nào cùng một người khác sống bên nhau được nữa.
An Đạt đi qua, tay nâng mặt của hắn, để hắn ngẩng đầu lên, thấy trong mắt hắn ngấn lệ.
“Lần đầu tiên là đêm hôm đó lần đầu tiên chúng ta làm tình.”
“Lần thứ hai là một ngày khi anh đang ngủ.”
“Hôm nay là lần thứ ba.”
Lần thứ ba để cho cậu thấy Tạ Khánh khóc.
Vì yêu mà rơi nước mắt, vì Hạ Cảnh Ngôn rơi nước mắt.
An Đạt lần này không dùng nụ hôn tới lau khô nước trên mặt Tạ Khánh, mà mặc cho nó lăn xuống.
“Không có gì phải xin lỗi, cũng không có gì mà cảm kích, chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ rồi, chỉ thử xem, anh không cần phải có gánh nặng.”
Điều cậu muốn cho tới bây giờ cũng không phải là “Thật xin lỗi” cùng “Cảm kích” .
“An Đạt…” Tạ Khánh không biết nói gì.
“Thật nhớ đến chuyện cười của anh, trước kia lúc nghe cảm thấy rất phiền, bây giờ không có lại thấy nhớ.” An Đạt nói xong, thu tay về.”Đồ đạc của em hôm khác lại đến thu dọn, anh cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút, em đi đây.”
“Bye bye.”
An Đạt mở cửa đi ra ngoài, sau khi xuống lầu, cậu quay đầu lại nhìn lên tầng hai, lại nhìn cánh cửa đóng chặt của tiệm bán hoa, rốt cục buông lỏng bàn tay đã nắm chặt thành quyền.
Cậu buộc bản thân mình không được phát run, từng bước một đi hướng trên lề đường, giơ tay đón tắc xi.
Lúc xuống xe mới phát hiện mình không mang ví mà đã đi, lái xe vẻ mặt không kiên nhẫn.
Điện thoại di động của An Đạt cũng đã rơi ở nhà Tạ Khánh rồi, chỉ có thể đặt đồng hồ đeo tay cho tài xế tắc xi, cậu vừa mới đi vào cửa thang máy, đã nghe thấy tiếng tắc xi lái đi.
Tài xế kia còn rất thạo giá cả thị trường. Cậu mạc danh kỳ diệu(không hiểu ra sao) mà nghĩ, vậy tiền xe cũng không cần thanh toán nữa.
Lúc cậu gõ mở cửa, bà An rất giật mình.
An Đạt nói: “Bạn con đá con ra ngoài rồi.”
Bà An kéo con trai vào, oán hận nói: “Đã nói rồi, đột nhiên nói cái gì muốn ra ngoài ở chung với người ta, vẫn là nhà mình tốt nhất không phải sao, còn phải nhìn sắc mặt người khác —— trời ơi, sao tay con lại chảy máu thế này!” Bà An đau lòng nhìn bàn tay con trai.
An Đạt đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười.
Lúc trước tràn đầy hi vọng mà chuyển ra ngoài, cuối cùng vẫn là tan vỡ mà trở về.
Nguyên nhân là bởi vì cái miệng của mình rất ngốc sao? Tình yêu đầy tràn hóa ra cũng không thể giữ anh ấy lại.