Thế nhưng Tạ Khánh cũng không phải một mình.
Hạ Cảnh Ngữ lúc nào cũng đến tìm hắn, Tạ Khánh luôn rất sợ hãi, nhưng Hạ Cảnh Ngữ cũng không hề nhắc lại chuyện đưa hắn đi, mà là hỏi hắn ba năm này làm gì.
Tạ Khánh thành thành thật thật trả lời là đã mở một cửa hàng bán hoa.
Hạ Cảnh Ngữ thực kinh ngạc: “Ái chà, nhìn không ra đó.”
Tạ Khánh gãi gãi đầu, cười: “Ha ha, kiếm chút tiền, thuận tiện hun đúc tình cảm sâu đậm.”
Hạ Cảnh Ngữ đem tóc rũ xuống vén ra sau tai: “Sống không tệ là được rồi. Dẫn chị đi xem cửa hàng bán hoa đi?”
Tạ Khánh cười khổ lắc đầu, nói: “Đã đóng cửa rồi.”
Hạ Cảnh Ngữ vẻ mặt đáng tiếc: “Tại sao vậy?”
Tạ Khánh bình tĩnh nói: “Vốn một đoạn thời gian trước muốn quay về làm nghề cũ, sẽ đóng cửa tiệm hoa.”
Hạ Cảnh Ngữ có chút sửng sốt, hỏi: “Em… Trước đó đã dự định cầm lại cameras sao? Không phải chị tới em mới lại muốn đi chụp ảnh?”
Tuy rằng Hạ Cảnh Ngữ hỏi đến là kỳ quái, nhưng Tạ Khánh vẫn gật đầu.
Hạ Cảnh Ngữ trầm ngâm: “Đóng cửa tiệm à…”
Tạ Khánh cười cười: “Đúng ạ, nhưng mà vẫn chưa có đem mặt tiền cửa hàng chuyển nhượng lại.” Hắn thở dài, “Có thể là vẫn còn luyến tiếc đi.”
“Vậy sao…” Hạ Cảnh Ngữ ánh mắt liếc sang chỗ khác, không biết suy nghĩ cái gì.
Hạ Cảnh Ngữ khăng khăng muốn đến nhà Tạ Khánh nhìn xem, Tạ Khánh không tiện từ chối, nhưng lại cảm thấy giống như có cái gì đó thít trên cổ mình, làm hắn khó thở.
Nội dung trò chuyện của hai người bọn họ đều xoay quanh quá khứ, Hạ Cảnh Ngữ khiến cho Tạ Khánh sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy dường như còn đang sống ở những ngày trước, mà Hạ Cảnh Ngôn vẫn ở bên cạnh mình.
Nhưng mà tưởng tượng vĩnh viễn chỉ là tưởng tượng mà thôi, khi hắn quay đầu lại, bên cạnh hắn lại không một bóng người.
Bạn bè ngày trước không hề lui tới, trong căn phòng trống chỉ có tiếng hít thở của một mình hắn. Ngoài Hạ Cảnh Ngữ ra không ai đến tìm hắn. Hắn vừa mong Hạ Cảnh Ngữ tới, lại vừa thật sợ hãi.
Trong cuộc sống chỉ còn có Hạ Cảnh Ngữ, mà Hạ Cảnh Ngữ từ từ chồng lên hình ảnh của Hạ Cảnh Ngôn, từ từ chầm chậm, Tạ Khánh có cảm giác bị chìm trong nước.
Hắn nghĩ, nếu quả thật ngạt thở mà chết như vậy, có thể thật sự nhìn thấy Tiểu Ngôn hay không.
Tạ Khánh cùng Hạ Cảnh Ngữ đi về, hai người không hề nói gì, đều cúi đầu đi con đường của mình.
Phía trước hình như rất ồn ào, không ngừng có người chạy tới từ trên cùng một con đường với Tạ Khánh và Hạ Cảnh Ngữ, bàn tán sôi nổi.
“Sao vậy?” Tạ Khánh nhướng mày, chỉ nghe thấy có người nói: “Cháy cháy.”
Tạ Khánh cả kinh, đây không phải là phía nhà mình sao, cước bộ liền chạy nhanh hơn về phía trước.
Hạ Cảnh Ngữ chỉ có thể đi theo hắn.
Lúc Tạ Khánh chạy đến nơi mới thấy rõ cuối cùng là nhà ai cháy. Phía trước đỗ một chiếc xe cứu hoả, phun nước về phía căn nhà, tiếp tục bên ngoài là một vòng người, khói đen còn đang bốc ra bên ngoài, thoạt nhìn có phần nghiêm trọng.
Không phải nhà hắn, nhưng chính xác mà nói là tiệm hoa bên dưới nhà hắn. Tạ Khánh lập tức liền trở nên ngu muội, liều mạng xông vào bên trong, bị một nhân viên cứu hóa cản lại.
“Mẹ nó, đó là nhà tôi!” Hắn hổn hển rống.
“Mẹ nó, là nhà anh thì vĩ đại lắm à! Con mẹ nó anh làm như vậy không phải cũng sẽ bị chết cháy sao?” Nhân viên cứu hỏa rống lại.
Hạ Cảnh Ngữ ở một bên kéo hắn, hắn mới tỉnh táo lại, mặt tái nhợt nhìn người cứu hoả.
Thời gian càng tiếp diễn, trái tim của Tạ Khánh càng ngày càng nặng trĩu.
Tạ Khánh cảm thấy có thứ gì đó từ trong cơ thể của hắn bị hút ra, đó là trọng lượng sau cùng níu giữ linh hồn của hắn. Hắn cảm giác mình đang nhẹ bay lên, cái gì cũng không phải nữa.
Hắn nhìn thấy khói đen bốc lên dần dần thu hẹp lại, nhưng mà phòng của hắn cũng đang dần dần bị phá hủy. Đám người ở bên cạnh hắn bàn tán sôi nổi, Tạ Khánh đột nhiên nghĩ đến một người.
Người kia chưa từng cười, luôn nghiêm mặt, có đôi khi thoạt nhìn không hề đáng sợ, có đôi khi lại trông thật nghiêm khắc.
Nhưng mà Tạ Khánh biết cậu thật ra là một người rất dịu dàng.
Bởi vì cậu rất dịu dàng, cho nên mới có thể liên tục nhiều lần khoan dung cho sự tuỳ hứng của mình. Cậu luôn không nói điều gì, Nhưng mà người cái gì cũng không nói thường thường nội tâm là trong suốt.
Qua một giờ mới xác định lửa toàn bộ đã được dập tắt, có người nói với Tạ Khánh một chút về tình hình thiệt hại. Cửa hàng bán hoa kia đi tong hoàn toàn, đồ vật bên trong không còn một thứ nguyên vẹn, thế lửa lan ra tới sát vách lầu hai, bởi vì có liên quan đến kết cấu căn nhà, hai bên tiệm hoa vẫn tàm tạm một chút, còn trong nhà Tạ Khánh bị hun khói đến khắp nơi đều đen, sàn nhà vách tường đều bị hủy.
Tạ Khánh nghe người nọ nói lải nhải liên tục, nhìn nơi một mảnh đen sẫm kia ngẩn người.
Đây chính là nơi hắn đã sống ba năm, cứ như vậy bị hủy trong chốc lát…
Hạ Cảnh Ngữ nhìn Tạ Khánh, hắn lại lộ ra cái vẻ mặt si dại này, cô ở một bên nói: “Có lẽ đây là ông trời sắp đặt cũng không chừng… Tiểu Miên, em hãy cùng chị trở về đi.”
Tạ Khánh dường như nghe thấy lời nói của cô, lại dường như không nghe thấy. Qua thật lâu, hắn rốt cục quay đầu, nhìn Hạ Cảnh Ngữ, ánh mắt lại ảm đạm không ánh sáng: “Được, chị Hạ, em cùng chị trở về.”
Có lẽ thật sự là ông trời sắp đặt không chừng, sắp xếp cho An Đạt đến bên cạnh hắn.
Đáng tiếc phần dịu dàng kia, hắn không có tư cách có được.
Từ ngày Hạ Cảnh Ngôn quyết định đem hy vọng sống sót để lại cho hắn, hắn liền không còn tư cách tiếp tục nhận được sự dịu dàng của người khác.
——————–
An Đạt biết về vụ cháy, vẫn là Vương Cẩm Trình nói cho cậu biết.
Mà Vương Cẩm Trình là xem tin tức mới biết được.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà bọn họ lại phải thông qua phương thức nực cười này mà thu được tin tức, Vương Cẩm Trình gọi điện thoại đến, mắng Tạ Khánh là đồ chết dẫm vô lương tâm.
“Bọn tớ không liên lạc thì cậu sẽ không liên lạc với bọn tớ hả? Cậu vứt bỏ An Đạt, chúng tớ xét về tình nghĩa đương nhiên ủng hộ An Đạt, nhưng con mẹ nó cậu đã xảy ra chuyện cũng không hé răng, tớ thèm vào, cậu có phải bạn của bọn tớ không hả!”
Vương Cẩm Trình ở trong điện thoại mắng đến một tiếng đồng hồ, lại thăng lên đến mức độ quốc gia, Địa Cầu thậm chí là toàn vũ trụ.
Tạ Khánh một mực ở bên kia nghe.
Cuối cùng, Vương Cẩm Trình thở dốc một hơi, nói: “Tớ còn có một căn hộ nhỏ ở trong thành phố, tớ bình thường dù sao cũng ở trường học, cậu dọn qua đi.”
Kết quả Tạ Khánh nói một câu: “Không cần, tớ lập tức liền phải rời khỏi nơi này, đi đến thành phố xx.”
Vương Cẩm Trình lặng đi một lát, thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại.
“Cậu khá lắm!” Lời ít mà ý nhiều mắng một câu, Vương Cẩm Trình liền cúp điện thoại.
Tạ Khánh sững sờ nhìn điện thoại di động của mình, ngồi ở trước cửa kính khách sạn, nghĩ chính mình đã đem toàn bộ những người quan tâm đến mình đẩy ra.
Vương Cẩm Trình hùng hùng hổ hổ báo cho An Đạt.
An Đạt trái tim thắt lại, sau đó Vương Cẩm Trình nói những gì cũng không biết.
Thật sự đã kết thúc rồi.
An Đạt nghĩ đi nghĩ lại những lời này, lần này là thật sự đã kết thúc.
“An Đạt? An Đạt?” Vương Cẩm Trình ở trong điện thoại gọi, “Không phải lại có người tìm cậu gây phiền phức chứ!”
“Vương Cẩm Trình…” Giọng nói của An Đạt thật khàn khàn, nghe thấy Vương Cẩm Trình sợ hết hồn hết vía, cậu nói, “Tôi bây giờ rất khó chịu, để cho tôi yên tĩnh một chút.”
Vương Cẩm Trình quen biết An Đạt lâu như vậy, cậu vẫn luôn lãnh lạnh nhạt đạm (lạnh lùng thờ ơ), giống như chuyện gì cũng không thể kinh động cậu, hiện tại thanh âm của cậu lại mệt mỏi đến tình trạng này…
Rốt cục là khó chịu biết bao nhiêu…
An Đạt đi đến phía trước cửa hàng bán hoa, quả nhiên bị cháy sạch rất kinh khủng.
Cố gắng xây dựng rất khó, nhưng mà hủy diệt lại rất đơn giản. An Đạt cảm thấy cửa hàng bán hoa này có thể là sợi dây gắn bó cuối cùng giữa cậu và Tạ Khánh, hiện tại cửa hàng bán hoa bị hủy, sợi dây cũng bị chặt đứt.
Tình cảm lúc trước cố gắng xây dựng cũng không còn.
Càng có thể là trong lúc đó bọn họ chưa hề có tình cảm gì, chỉ là người bị thương liếm lên miệng vết thương mà thôi.
Đây có lẽ thật sự là ông trời sắp đặt, từ cậu gặp gỡ Hạ Cảnh Ngôn, đến Hạ Cảnh Ngôn gặp gỡ Tạ Khánh, rồi đến Tạ Khánh gặp gỡ cậu.
Đây là bao nhiêu vòng tròn thần kỳ, cũng là bao nhiêu duyên phận tàn nhẫn.
An Đạt muốn cười nhạo mình.
Cậu đứng một hồi, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động.
“Vì sao còn muốn trở về xem chứ, còn có cái gì không bỏ xuống được sao?” Giọng nói của một phụ nữ.
“… Để cho em nhìn một lần cuối cùng đi.”
An Đạt chấn động.
Thanh âm quen thuộc truyền đến, không biết vì sao, An Đạt theo bản năng trốn sang một bên.
Tạ Khánh đi ở phía trước, Hạ Cảnh Ngữ theo sát.
Hạ Cảnh Ngữ giống như cái bóng, bất luận hắn ở đâu, bọn chúng sẽ theo đuôi. Nội dung Hạ Cảnh Ngữ nói chuyện, giọng nói của Hạ Cảnh Ngữ, khuôn mặt của Hạ Cảnh Ngữ, đều đang nhắc nhở Tạ Khánh.
Người phụ nữ này là chị của Hạ Cảnh Ngôn.
Sau khi nhà bị cháy, hắn vào khách sạn ở, chính là nơi Hạ Cảnh Ngữ đang ở. Hắn cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đã không được tốt lắm, ban đêm lại có cảm giác rất lạnh, mấy lần cho rằng có thể lạnh chết ở trên giường.
Hạ Cảnh Ngữ nói, đợi đến thành phố kia thì tốt rồi, nơi đó có vết tích của Tiểu Ngôn, hắn cũng sẽ không tiếp tục cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Trước khi rời đi, hắn vẫn muốn trở về nhìn một lần.
An Đạt dựa vào sau biển quảng cáo ở góc rẽ đường, nhìn thấy rõ ràng hình dáng tiều tụy của Tạ Khánh.
Ánh mắt của cậu dời về phía người phụ nữ bên cạnh Tạ Khánh.
Mặt cậu trầm xuống.
Vương Cẩm Trình hẹn Dương Giản ra ngoài, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
“An Đạt rất khó chịu, làm sao bây giờ?”
Dương Giản hừ một tiếng: “Làm gì? Đừng quản.”
“Cậu cậu cậu —— cậu có phải là bạn của người ta hay không hả!” Vương Cẩm Trình hô to gọi nhỏ.
Dương Giản lấy điện thoại di động ra gọi cho An Đạt, hỏi: “Muốn ra ngoài uống rượu không?”
Chờ hắn cúp điện thoại, Vương Cẩm Trình hỏi: “Cậu ấy đồng ý rồi?”
Dương Giản gật đầu, Vương Cẩm Trình kêu to thần kỳ.
Kết quả bọn họ đến quán bar thường đi chờ An Đạt, An Đạt vừa đến, cả người từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới phát ra… lệ khí (hơi thở tàn ác)?
Vương Cẩm Trình trợn mắt há hốc mồm: “Này sao lại thế này, vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, giọng điệu của cậu ấy vẫn còn rất đau lòng mà…”
An Đạt ngồi xuống bên cạnh bọn họ, mặt sa sầm, không nói tiếng nào, thế nhưng khóe môi mím chặt, khiến cho người ta nhìn thấy có chút…
“Dương Giản, tôi rất sợ đó nha…” Vương Cẩm Trình nói xong muốn bổ nhào vào Dương Giản.
Dương Giản một phen đẩy hắn ra: “Cút ngay, đi chết đi.”
Tóm lại, An Đạt rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.