- Máy bay chiến đấu không ngừng lượn quanh -
Đại khái là đã có vết xe đổ, nên khi An Đạt lần tiếp theo gặp phải Tạ Khánh, cậu một chút cũng không hề kinh ngạc.
Tựa như mặt trời lúc nào cũng mọc, cũng như muỗi đều sẽ xuất hiện vào mùa hè.
Chỉ tiếc mặt trời quá xa, mà muỗi lại luôn luôn tiền phó hậu kế(con trước ngã xuống, con sau tiến lên hay tương đương với ‘tre già măng mọc’).
Vương Cẩm Trình sau khi về nước đã tìm được việc rồi, vốn là đang dạy ở trong một trường đại học, hắn nói cái gì mà phải mời An Đạt ăn cơm, nói là để ăn mừng tìm được việc, nhưng An Đạt biết chẳng qua là lời mời xã giao thôi.
Sau này nếu Vương Cẩm Trình mua thiết bị ở chỗ An Đạt, chiết khấu là không thể thiếu. Mà An Đạt cũng vui vẻ với việc có thêm khách hàng này.
Bữa cơm kiểu này thông thường sẽ không chỉ có hai người, sau đó quả nhiên là cùng ăn với mấy người thân quen với Vương Cẩm Trình.
Dù sao cái trường hoá học kia cùng với An Đạt sớm đã có liên hệ, từ trên xuống dưới An Đạt cũng đã biết, cũng không có gì không ổn.
Chẳng qua là, An Đạt vào nhà hàng, chào hỏi với người quen biết, mới phát hiện Tạ Khánh cũng ở đây.
Một mình hắn ở giữa một đám giáo sư, phó giáo sư, giảng viên, v…v.. phần tử trí thức cấp cao, có vẻ vô cùng nổi bật.
Thật giống như ném một con gà vào trong một bầy tiên hạc.
An Đạt nhìn thấy Tạ Khánh trong nháy mắt đó, có xúc động muốn bỏ chạy. Sau đó Tạ Khánh ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy An Đạt, ánh mắt của hắn sáng lên một chút, có loại cảm giác giống như gặp được cứu tinh.
Vương Cẩm Trình hình như là cố ý, xếp An Đạt vào bên cạnh Tạ Khánh. An Đạt miễn cưỡng ngồi xuống, chỉ lo hắn sẽ đột nhiên bật ra truyện cười nhạt gì trước mặt ông giáo sư.
Kết quả Tạ Khánh một mực rất yên lặng.
Hắn yên lặng ở một bên ăn gì đó, mời rượu hắn, hắn cũng chỉ cười cười đáp lễ.
An Đạt ở cạnh hắn, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Người này… im lặng như vậy thật sự là không quen.
An Đạt hãy còn đang nghĩ này nọ, đột nhiên, Tạ Khánh quay đầu qua, hé miệng.
An Đạt cả kinh, rốt cuộc đã đến rồi sao? Cậu cảm thấy như vậy mới giống bình thường, nhưng lại lập tức khẩn trương lên.
“Tôi…”
“Ăn chút này đi, rất ngon.” An Đạt bình tĩnh gắp một đũa thức ăn vào trong bát Tạ Khánh, nói.
Tạ Khánh ngẩn người, nói: “Cám ơn.”
Tạ Khánh ăn xong rồi, lại muốn mở miệng nói chuyện, An Đạt lập tức đưa tới một ly rượu, nói: “Uống rượu đi.”
Tạ Khánh nhìn cậu vài giây, sau đó cười cười, nhận lấy ly rượu.
Vì thế mỗi khi Tạ Khánh muốn mở miệng, An Đạt đều gắp thức ăn rót rượu cho hắn, kết quả mãi cho đến khi say ngã ra thành một đống lớn, cơm cũng ăn xong rồi, Tạ Khánh vẫn không thể nào nói được một câu.
Vương Cẩm Trình tiễn bước lão giả Trung Thanh ba đời làm nghiên cứu khoa học xong quay đầu lại tìm Tạ Khánh cùng An Đạt, mà Tạ Khánh đã muốn gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Kỳ thật Vương Cẩm Trình bị chuốc nhiều nhất, cũng đã sớm vựng vựng hồ hồ(chếnh choáng), hắn đi tới, nói với An Đạt : “Cậu với Tạ Khánh rất thân há.”
An Đạt thản nhiên nói: “Không có, chúng tôi chẳng qua là sau đó đã gặp mặt vài lần mà thôi.”
“A, ha ha, cậu thật giỏi, chúng tôi bình thường muốn chặn cái miệng của cậu ta đều không được, cậu ngồi bên cạnh cậu ta, cậu ta thật sự một câu cũng chưa nói, ha ha.”
An Đạt lắc đầu, nói: “Tôi không thích chuyện cười.”
Vương Cẩm Trình vỗ vỗ vai An Đạt, cười to: “Đúng vậy, nhìn cậu bình thường cười cũng không cười là biết không thích chuyện cười, ha ha ha.”
An Đạt thấy hắn, rõ ràng cũng là uống nhiều quá. Cậu bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào mang hai kẻ bên cạnh mình về.
Ngay lúc đó, một người đi tới, đeo kính, vẻ mặt nhã nhặn.
Hắn nhìn thấy ba người bọn họ, cau mày. Vương Cẩm Trình thấy hắn, cười nói: “Dương Giản yêu dấu, tôi biết là cậu sẽ đến mà.”
Dương Giản cười híp mắt nói: “Cẩm Trình yêu dấu, cậu ngày mai cứ chờ đau đầu chết đi.” Nói xong, hắn một phen túm lấy Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình theo động tác của hắn bị kéo đi giống như không xương, lại còn cười như kẻ ngu.
Dương Giản thở dài, nói với An Đạt : “An Đạt phải không?” Hắn nhìn Tạ Khánh, “Có thể hay không…”
An Đạt trông Vương Cẩm Trình vẫn luôn duy trì bộ dáng cười ngốc nghếch, biết hắn muốn nói gì, nhìn nhìn lại Tạ Khánh bên cạnh, sau đó nói: “Tôi đưa Tạ Khánh về được rồi.”
“Cậu có biết nhà cậu ta ở đâu không?”
“Tôi chỉ biết chỗ cửa hàng hoa của anh ta thôi.”
“Vậy được rồi, cậu ta sống ở tầng trên của cửa hàng hoa.”
“Chúng ta phải đi cửa hàng hoa sao?” Vương Cẩm Trình vẫn còn cười, Dương Giản vỗ phía sau đầu hắn, nói, “Cậu câm miệng.”
An Đạt nói: “Anh mau đưa anh ta về đi, hôm nay anh ta đã uống không ít.”
Uống không ít còn có thể duy trì tỉnh táo cơ bản, cũng thật sự là không thể.
Dương Giản thở dài: “Vừa hút thuốc vừa uống rượu, cũng không sợ chết sớm.”
“Sợ cái gì, người chỉ chết một lần, hoặc nặng như…”
Dương Giản lại vỗ Vương Cẩm Trình một chút: “Được, đừng nói nữa, đi thôi.” Hắn áy náy nhìn An Đạt, “Thật xin lỗi.”
An Đạt gật gật đầu.
An Đạt trông theo bọn họ rời đi, bọn họ còn thật sự yên tâm đem Tạ Khánh ném ở đây.
Người phục vụ bắt đầu thúc giục họ, An Đạt mới vừa đứng dậy muốn đi đỡ Tạ Khánh, người gục xuống bàn kia liền ngẩng đầu, nói: “Hóa ra cậu không thích chuyện cười hả.”
An Đạt ngẩn ra: “Thì ra là anh không say.”
Hắn bóp bóp huyệt Thái Dương, nói: “Say chứ, như thế nào lại không say, chẳng qua là sau lại tỉnh.” Hắn cười cười với An Đạt, “Tôi cũng tỉnh rồi, không cần cậu đưa về đâu.” Nói xong cũng đứng lên, lảo đảo một chút.
An Đạt đỡ lấy hắn, nói: “Tôi vẫn nên đưa anh về.”
Tạ Khánh không tiếp tục cự tuyệt.
An Đạt đỡ Tạ Khánh đi ra ngoài, đón một chiếc tắc xi, hai người ngồi vào trong tắc xi. An Đạt thấy Tạ Khánh coi như thanh tỉnh, cho là hắn sẽ nói cái gì đó.
Kết quả hắn chỉ nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nói.
Sau khi đến nơi, Tạ Khánh xuống xe, An Đạt hỏi: “Một mình anh có đi được không?”
Tạ Khánh cười híp mắt, nói: “Không việc gì, có vài bước đường.”
An Đạt gật gật đầu, Tạ Khánh hướng cậu phất phất tay, sau đó nhẹ nói câu: “Thật xin lỗi.”
An Đạt nhìn hắn không hiểu, nhưng hắn nói: “Cậu đi nhanh đi, cũng không còn sớm.”
Đợi sau khi xe chạy, một mình An Đạt ngồi ở chỗ ngồi phía sau, chung quanh là mùi rượu có chút nồng đậm.
Câu “Thật xin lỗi” kia một mực vang bên tai, có điểm đáng ghét.
Hình như phải nói “Thật xin lỗi”, cũng nên là cậu đi.
Dù nói thế nào cũng là cậu chuốc say Tạ Khánh.
——–
Thời gian trôi qua có phần nhanh chóng, cho đến lúc có một đồng nghiệp cảm thán “Hôm nay trên đường nhiều trẻ con như vậy”, cậu mới ý thức được, ngày mùng một tháng sáu đã tới.
Lại nói tiếp, lúc nhỏ, trong ngày này cha mẹ An Đạt luôn cười híp mắt hỏi An Đạt: “Có muốn cái gì hay không?”
An Đạt cũng đều lắc đầu: “Không có.”
Sau đó song thân liền sẽ vẻ mặt bi thương: “Không có sao? Như thế nào lại không có đây? Đạt Đạt, chỉ là một đứa trẻ, con tại sao lại không có tự giác của trẻ con vậy?”
Sau lại căn cứ vào tự giác của trẻ con cùng với đạo nghĩa, An Đạt mỗi khi mùng một tháng sáu đến gần sẽ chủ động tìm cha mẹ đòi chút đồ vật này nọ.
Nghĩ đến chuyện trước kia, dường như cuộc sống cũng không còn nhàm chán như vậy.
Có khách hàng cũ gọi điện thoại cho An Đạt, cậu khoác lấy túi, lên tiếng chào hỏi liền ra cửa.
Hôm nay… Trẻ con trên đường quả thật là hơi nhiều.
An Đạt không thể tránh né lại đi qua cái cửa hàng bán hoa kia, lại nhìn thấy Tạ Khánh.
Hắn như cũ mặc tạp dề hoa hướng dương, đứng ở ven đường, bên cạnh để một cái giỏ, bên trong xếp rất nhiều hoa.
Mỗi khi có trẻ con đi qua, hắn liền từ trong giỏ rút ra một bông hoa, phát cho bọn chúng.
“Mau cảm ơn chú đi.” Phụ huynh dạy đứa trẻ biểu đạt lòng biết ơn.
Tạ Khánh nói: “Phải gọi là anh nha.”
Phụ huynh chê cười nhanh chóng dắt đứa trẻ đi.
An Đạt đứng nguyên tại chỗ nhìn một hồi, sau đó tiếp tục chuyện của mình.
Chờ An Đạt kiểm tra thiết bị xong, sau khi đi trở về, thấy Tạ Khánh đang thu dọn, chuẩn bị về cửa hàng bán hoa.
An Đạt lẳng lặng đứng ở góc đường.
Kết quả người kia quả nhiên xoay người lại, sờ sờ đầu, hướng cậu chào hỏi: “An Đạt.”
An Đạt đi qua, Tạ Khánh xoay người, lấy ra một bông hoa cuối cùng, cười đưa cho An Đạt: “Ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ!”
An Đạt do dự một hồi, vẫn là nhận lấy, nhưng rốt cuộc nói không nên lời “Anh cũng vậy” …
Sau đó, bọn họ đứng ở cửa tiệm hoa, vẫn cứ đứng như thế.
“Cậu…” So về trầm mặc, Tạ Khánh là trăm triệu không sánh bằng An Đạt, “Không đi sao?”
An Đạt lúc nào cũng nghiêm mặt : “Đi đâu?”
“A.” Tạ Khánh ra dấu một chút, “Chẳng lẽ cậu muốn ở đây nghe tôi kể chuyện cười?”
Ý tứ đuổi khách rõ ràng khiến cho An Đạt trầm mặc một chút, nói: “Vậy thì tạm biệt.”
Tạ Khánh cười híp mắt vẫy vẫy tay với cậu.
An Đạt xoay người, chậm rãi đi hướng ngược lại, sau đó nheo mắt, dừng bước, quay đầu lại.
Tạ Khánh đã vào cửa hàng hoa, chìm ngập trong bóng mờ bên trong phòng.
“Quái nhân.” An Đạt cũng quay đầu, rời đi.