Tạ Khánh đeo kính râm, đi vào sân bay cùng với Hạ Cảnh Ngữ.
Ở đại sảnh chờ chuyến bay, Tạ Khánh ngồi vắt chân, xem tạp chí.
“Thế nào mà đến một người đi tiễn cậu cũng chẳng có vậy?” Hạ Cảnh Ngữ liếc xéo, nhìn nhìn Tạ Khánh. “Nhân duyên của cậu thật tệ.”
Kể từ sau ngày đó, tính tình của Hạ Cảnh Ngữ trở nên không được tốt lắm.
Tạ Khánh cũng không phải người ngu ngốc, sau khi Hạ Cảnh Ngôn chết, di vật hầu như đều do Hạ Cảnh Ngữ thu dọn, ảnh chụp mà mình tặng cho Hạ Cảnh Ngôn được An Đạt mua lại ở chợ đồ cũ, bản thân điều đó đã nói lên thái độ của Hạ Cảnh Ngữ đối với mình.
Nhưng mà Tạ Khánh vẫn coi Hạ Cảnh Ngữ là chị.
Tạ Khánh cười cười, nói: “Đúng vậy, bọn họ nói đến tiễn em là lãng phí thời gian quý báu.” Dù thế nào cũng phải trở về, không phải sao?
Di động của Tạ Khánh rung một cái, hắn xem, là An Đạt gửi tin ngắn tới, lời ít mà ý nhiều: “Thuận buồm xuôi gió.”
Tạ Khánh nhếch môi.
Hạ Cảnh Ngữ cảm thấy thật chói mắt, hừ một tiếng.
Tạ Khánh mỉm cười, nghe giống như là để giải thích với Hạ Cảnh Ngữ mà nói: “Cậu ấy là một người rất dịu dàng.”
Không nói thì coi như xong, nói rồi Hạ Cảnh Ngữ cười lạnh: “Thôi đi, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi đã từng nghe.”
Tạ Khánh nói: “A, phải không? Như vậy đi, chị Hạ, em kể chuyện cười, chị xem có thấy buồn cười không?”
Hạ Cảnh Ngữ sửng sốt, sắc mặt rất không tốt nói: “A, phải lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.”
Cô ta dậm giày cao gót hùng hùng hổ hổ đi ở phía trước.
Tạ Khánh lưng đeo cameras của mình, cười đi theo cô.
Tạ Khánh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Hạ Cảnh Ngữ ở bên cạnh hắn đang chợp mắt.
Máy bay cất cánh, luồng khí nâng cơ thể lên đối kháng với sức hút của trái đất.
Ngoài cửa sổ, trời trong không chút mây, những sợi li ti liên tiếp tung bay.
Tạ Khánh đột nhiên nghĩ đến núi tuyết dưới ánh mặt trời, lộng lẫy mà lấp lánh.
Tuyết trắng mờ mịt, bọn họ an táng Hạ Cảnh Ngôn ở nơi đó. Đó là cảnh sắc mà Hạ Cảnh Ngôn thích nhất, cho dù gió tuyết đã cướp đi sinh mệnh của cậu.
Tạ Khánh không chỉ một lần nghĩ tới, vì sao hắn lại dùng cameras, còn Hạ Cảnh Ngôn nhiệt tình dùng bút ký ghi lại cảnh tượng bọn họ đã thấy.
Bởi vì thật sự là rất đẹp!
Tự nhiên hay là sinh mệnh, thế giới này đều thật đẹp!
Hắn cầm cameras trong tay, mỉm cười nhìn bầu trời xanh sâu thẳm!
——— ————
(Bên dưới là vẽ rắn thêm chân)
Bao nhiêu năm sau đó, ở buổi party sinh nhật nhỏ của Vương Thủ Ninh, Tạ Khánh gặp gỡ Quan An Viễn.
Ngày đó, Tạ Khánh hỏi Vương Thủ Ninh: “Cậu có biết tại sao mẹ nuôi con gà trống, cha nuôi con gà mái không?”
Vương Thủ Ninh cười: “Anh chờ một chút nha.”
Tạ Khánh một phát bắt lấy cậu ta, cũng cười híp mắt nói: “Không cho phép xin trợ giúp từ bên ngoài nhá.”
Vương Thủ Ninh chảy một giọt mồ hôi lạnh, nói: “Không biết.”
“Há há, đáp án là cho ăn hạt kê.”
Mọi người đều sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, sau đó mọi người đều quơ lấy vũ khí chuẩn bị nện lên đầu Tạ Khánh.
Ngay lúc đó, Quan An Viễn nói: “Tôi cảm thấy cho ăn loại ngũ cốc khác cũng được, ngoài ra cần phải cung cấp thêm sâu bọ nhỏ…các loại, còn phải cho hai con gà ăn chút cát và sỏi đá nhỏ vụn giúp tăng cường tiêu hoá.”
Mọi người mồ hôi lạnh đầy mặt, Tạ Khánh ngây người nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Quan tổng đối với việc nuôi gà thực sự là có nghiên cứu…”
An Đạt nhìn nhìn Quan An Viễn, lại nhìn nhìn Tạ Khánh, rốt cục cười to ba tiếng…
Mọi người bị hoảng sợ, ai cũng chưa từng thấy An Đạt cười…
An Đạt vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có người có thể khắc chế được anh ấy, cảm giác này thật là sảng khoái…”