Tan sở trời đổ mưa, An Đạt không mang ô, đành phải cầm lấy cặp che lên trên đỉnh đầu.
Cậu chạy liên tục để không bị ướt, nhưng mưa càng rơi càng lớn, không có cách nào, đành phải đến tránh mưa bên dưới một mái hiên ven đường. An Đạt đứng ở dưới mái hiên, kẹp chặt lấy chiếc cặp, liên tục xem báo cáo. Mưa dường như trong chốc lát không dừng được, cậu buồn chán nhìn xung quanh, phát hiện có một người ngồi bên cạnh mình.
Người kia không ngừng gãi đầu, miệng lẩm bẩm lảm nhảm: “Gọi hay không gọi điện thoại đây? A a a, thật mất mặt mà.”
An Đạt nghĩ thầm, người này có bệnh sao.
“Vị đại ca kia ơi, cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút đi?” Người kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh niên non nớt, cười với An Đạt.
An Đạt trợn mắt nhìn cậu ta.
“A, hay là quên đi, tuyệt đối không thể khuất phục.” Người kia lại gãi gãi đầu, sau đó buồn rười rượi, nói với An Đạt, “Đại ca kia, có thể cho tôi mượn ít tiền hay không.”
Nói xong, An Đạt nghe được tiếng ‘ục ục ục’ quỷ dị.
Người kia ôm bụng, An Đạt tiếp tục trợn mắt nhìn cậu ta, hai người nhìn nhau không nói gì.
An Đạt rốt cục vẫn chầm chậm lấy ví ra, từ bên trong lấy ra một tờ tiền giấy, đưa cho người kia, hỏi: “Đủ chưa?”
Người kia đón lấy, nói: “Đủ đủ, tôi chỉ muốn ăn bát mì thôi, đại ca, anh để lại phương thức liên lạc đi, sau này tôi trả anh.”
An Đạt khoát tay, liếc nhìn thấy mưa đã nhỏ đi nhiều, nói: “Tôi đi trước.” Liền chạy ào vào trong mưa về nhà.
Vài ngày sau, An Đạt trên đường về nhà, đột nhiên bị một người chặn lại.
An Đạt tưởng là ăn cướp. Kết quả người kia hai tay dâng lên một tờ tiền, mặt cười rực rỡ, lộ ra một hàm răng trắng.
“Trả lại anh tiền, cám ơn anh.”
An Đạt lúc này mới chậm chạp nhớ ra cậu là ai. Tiếp sau đó, An Đạt đi một tiệm mì, lúc tính hóa đơn, người phục vụ đột nhiên cười với cậu, chào hỏi: “Hi, lại gặp được anh rồi, đại ân nhân.”
Đây là quá trình An Đạt cùng Hạ Cảnh Ngôn quen nhau, thật ra rất đơn giản, đại khái là An Đạt đi ăn mì ăn nhiều lần lắm, vì thế cậu trở nên quen thuộc với cậu thanh niên mang tính khí trẻ con này.
Mỗi lần lúc đi ăn mì, Hạ Cảnh Ngôn cũng sẽ tranh thủ thời gian trốn ra ngồi đối diện với cậu, lảm nhảm lải nhải nói những chuyện có hoặc không, An Đạt chỉ lẳng lặng nghe. Dần dần, An Đạt cũng biết chút tình hình trong nhà Hạ Cảnh Ngôn. Chẳng hạn như cậu ta là giận dỗi bỏ nhà ra ngoài, chẳng hạn như cậu ta mới tới thành phố này vốn muốn tìm việc làm, thế nhưng lại bị người lừa đi hết tiền bạc.
Thế nhưng vì sao giận dỗi, cậu ta không nói.
Dù sao hai người cứ như vậy trở nên quen thân, An Đạt biết cậu ta kỳ thật là học văn sử gì đó, thật sự không có cách nào, chưa quen cuộc sống nơi đây mới làm thuê ở tiệm mì, liền âm thầm ghi nhớ.
Tiếp sau đó, An Đạt giúp Hạ Cảnh Ngôn tìm công việc ở một hiệu sách, Hạ Cảnh Ngôn thiên ân vạn tạ(vô cùng cảm ơn), An Đạt nói không cần, nhưng cậu ta vẫn mua chút quà đi đến nhà An Đạt thăm hỏi cảm ơn.
Từ đó về sau, cha mẹ An Đạt cũng rất thích đứa trẻ này, thường bảo An Đạt dẫn cậu ta về chơi.
Bây giờ nhớ lại, Hạ Cảnh Ngôn luôn tươi cười trong sáng thật sự rất ít người không thích, ngay cả An Đạt lạnh nhạt cũng cảm thấy ở bên cạnh cậu ấy mỗi ngày đều là ngày nắng ráo.
Mà Hạ Cảnh Ngôn quả thật rất nỗ lực, lại càng khiến cho người ta không cách nào bắt bẻ, đồng thời cũng làm cho An Đạt cảm thấy cần phải giúp đỡ người này, đáng giá, mà lại rất vui vẻ. Cho đến một ngày, Hạ Cảnh Ngôn nói cho An Đạt, cậu ta là một người đồng tính luyến ái, bởi vì thú nhận với người trong nhà, người nhà không hiểu, cho nên mới bỏ nhà ra đi.
. . . Cho dù An Đạt luôn luôn rất bình tĩnh, vẫn nhịn không được, miệng há hình chữ “O”.
Đồng tính luyến ái là khái niệm gì, An Đạt cũng biết, đồng thời lại có hiểu biết mới đối với người thanh niên cởi mở lại quật cường này : phải gánh chịu bao nhiêu áp lực mới có thể nói thật với người trong nhà.
Sau đó Hạ Cảnh Ngôn tới một công ty sách làm việc, thu nhập tuy rằng cao, thế nhưng không cấp cho ký túc xá, Hạ Cảnh Ngôn tìm nhà khắp nơi, An Đạt bàn bạc một chút với người nhà, dọn một căn phòng của khách cho cậu ta thuê.
Hạ Cảnh Ngôn lại càng cảm kích nói không nên lời. Nhưng An Đạt nói, bỏ nhà ra ngoài, có thể giúp đỡ thì giúp.
Có đôi khi người với người gặp gỡ nhau chính là như vậy, từ người lạ, đến bạn bè, sự tin tưởng này cần phải quý trọng.
Sau này, Hạ Cảnh Ngôn phát triển càng ngày càng tốt, cũng bắt đầu có kỳ vọng của mình. Cậu ta tìm An Đạt nói chuyện rất lâu, về tương lai về hi vọng, An Đạt lẳng lặng nghe, cảm thấy có chút hâm mộ, người này có được sức sống mạnh mẽ như vậy, mà bản thân mình luôn cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán.
An Đạt đột nhiên nghĩ rằng, có lẽ cũng là bởi vì Hạ Cảnh Ngôn không giống với mình, cho nên An Đạt mới đặc biệt thích gần gũi cậu ấy.
Đó là cuộc đời hoàn toàn không hề giống với mình, mà bản thân mình vậy mà cũng có thể từ nơi cậu cảm giác được ánh mặt trời cùng với nhiệt huyết, thật là rất kỳ diệu.
Hạ Cảnh Ngôn cuối cùng vẫn rời khỏi thành phố này, vì tương lai tốt đẹp hơn nữa.
Nhưng bọn họ trong lúc đó vẫn duy trì liên lạc qua thư, An Đạt biết cậu đã tìm được công việc mới, sau đó biết cậu đã yêu. Thật là tốt, có thể có được một người có thể ở bên mình cùng nhau ngắm nhìn thế giới.
Tấm lòng chân thật của An Đạt khiến Hạ Cảnh Ngôn cảm thấy rất vui mừng. Mãi cho đến, một ngày nào đó, An Đạt nhận được điện thoại, giọng nói của Hạ Cảnh Ngữ vẫn là lạnh băng như vậy.
Mà con người vui tươi như ánh mặt trời kia vĩnh viễn ngủ say ở trên núi tuyết.
Thời gian vẫn vội vàng trôi đi, An Đạt vẫn cứ sống như vậy, yên bình ấm áp, lần đó cậu trở về từ nước Mĩ, nhận được một tấm danh thiếp quá mức vô vị.
“Ha ha, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Người kia cười đến có phần ngu ngốc.
Hắn tên là Tạ Khánh.
Là từ lúc nào phát hiện ra Tạ Khánh chính là Tạ Nhất Miên chứ, có lẽ chính là câu “Tiểu Đạt Đạt” . Hầu như không có ai gọi cậu như vậy, trừ bỏ Hạ Cảnh Ngôn tươi sáng kia. Hơn nữa Tạ Khánh lại chụp ảnh, trong lòng nổi lên nghi ngờ, kiểm tra lại liền ra.
Sau đó ánh mắt An Đạt nhìn Tạ Khánh liền thay đổi, hóa ra đây là người Tiểu Ngôn yêu sâu đậm. Dần dần tầm mắt đuổi theo, liền nhìn thấy nỗi đau của người kia, nỗi cô đơn của người kia, cùng với sự nỗ lực của người kia.
Vì thế liền bị cảm động.
Lúc mới bắt đầu cảm thấy Tạ Khánh có chút giống Hạ Cảnh Ngôn, nhưng lâu rồi phát hiện ra là hoàn toàn không giống, Hạ Cảnh Ngôn dù thích cười thế nào cũng sẽ không treo trên miệng những truyện cười lạnh như vậy. . .
Thật sự là vậy, nghĩ lại đều cảm thấy lạnh.
Nhưng chính là những chuyện cười lạnh như thế, không thể ngờ là bây giờ cũng lại cảm thấy thích.
“Tiểu Đạt Đạt. . .” Người bên cạnh cọ cọ lại, ôm lấy eo An Đạt, cọ giống như một chú chó to, sau đó chép chép miệng, ngủ say sưa.
An Đạt mở mắt ra, cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng dài thật dài, trong mộng có Tiểu Ngôn.
Cậu nhìn người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cậu gặp gỡ Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn gặp gỡ Tạ Khánh, Tạ Khánh lại gặp cậu, thật là duyên phận kỳ diệu.
Hiện giờ bọn họ kề sát bên nhau, trong bóng tối, trời có chân ý.