“An Đạt, thiết bị xảy ra trục trặc thế này thì phải làm gì bây giờ?” Vương Cẩm Trình cau mày hỏi An Đạt.
An Đạt hỏi tình hình cụ thể chi tiết, hai người đang thảo luận phương pháp giải quyết, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm suy sụp của Dương Giản: “Ai mang con người này đi đi!”
“Đừng có mà như vậy nhá, cười một cái trẻ mười tuổi, cậu thật sự là rất không có khiếu hài hước.” Giọng Tạ Khánh truyền đến.
“Cậu có thật lòng cảm thấy chuyện cười cậu kể buồn cười không?”
“Rất buồn cười mà, ha ha ha, tôi kể thêm cho cậu nha.”
“Đủ rồi!”
Vương Cẩm Trình giật giật khóe miệng, nói: “Dương Giản cũng bạo phát rồi, sao cậu phải đem Tạ Khánh tới chứ?” Vốn là hắn hẹn An Đạt đến nhà bàn công việc, thế nhưng không nghĩ đến Tạ Khánh cũng theo tới.
“Anh ấy nhất định quấn lấy muốn đến đây, tôi cũng không có biện pháp.” An Đạt mặt không chút thay đổi nói.
“Ai…” Vương Cẩm Trình thở dài, đột nhiên suy sụp gục đầu xuống, “Thế nhưng thật sự là ầm ĩ quá đi a a a a a a ~ ”
An Đạt dừng lại một chút, rút ra tờ giấy lộn trên bàn, vo tròn lại, đi đến cửa phòng làm việc, một phát nhằm vào đầu Tạ Khánh ở trong phòng khách ném. Tạ Khánh trúng đạn, dừng lại giống như chiếc máy cassette bị ấn nút tắt, lập tức im lặng.
Sau đó An Đạt dưới cái nhìn chằm chằm của Vương Cẩm Trình ngồi xuống trở về, nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Kết quả buổi tối hôm đó, Vương Cẩm Trình và An Đạt rất nghiêm túc thảo luận công việc, Dương Giản ở trong phòng khách cầm giấy vo tròn chọi vào đầu Tạ Khánh chọi cả đêm.
“Nóng quá đi.” Vương Thủ Ninh lúc tụ họp phàn nàn, “Tiền điện trong nhà cứ tăng lên từ từ.”
“Đúng vậy đúng vậy, buổi tối không mở điều hòa căn bản là ngủ không được.” Vương Cẩm Trình phụ hoạ.
“Vậy sao? Tôi cảm thấy vẫn tốt mà.” An Đạt nói.
“Không phải đâu, thần kinh cảm thụ nhiệt độ của cậu hỏng mất rồi sao?” Vương Cẩm Trình nói.
An Đạt lắc đầu, nói: “Không có, nhà chúng tôi thật sự vô cùng mát mẻ.” Nói xong, cậu kéo Tạ Khánh qua, nói với hắn, “Kể chuyện cười đi.”
Tạ Khánh cao hứng phấn chấn kể xong.
“Mọi người có cảm thấy được chút mát mẻ nào không?” An Đạt hỏi những người còn lại.
Tất cả mọi người xót xa gật đầu.
“Các cậu ai trên ai dưới vậy?” Vương Cẩm Trình thần bí cười cười hỏi An Đạt.
An Đạt nhấp một ngụm rượu, nói: “Anh ấy.”
“Không phải chứ.” Vương Cẩm Trình nghĩ một chút, lại nói, “Cũng đúng, nếu cậu ta ở dưới đột nhiên nói lời kỳ quái gì đó, có thể sẽ bị liệt dương mất.”
An Đạt lườm hắn một cái: “Anh mới bị bệnh liệt dương.”
“Ái, tôi nói sai rồi… Vậy vì sao cậu không đi đè cậu ta?” Vương Cẩm Trình tiếp tục hỏi.
An Đạt lại uống một ngụm rượu: “Nghiệp vụ không quen.”
“A… ?” Vương Cẩm Trình chậm nửa nhịp mới hiểu, “Vậy bây giờ nghiệp vụ đã quen thuộc chưa?”
An Đạt hỏi lại: “Anh nói xem?”
Tạ Khánh đi tới, hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì đấy?”
Vương Cẩm Trình một phen nhào tới, nói với Tạ Khánh : “Tạ Khánh chạy mau! Cậu gặp nguy hiểm rồi!”
Tạ Khánh có một cuốn album, ngay cả An Đạt cũng không biết sự tồn tại của cuốn album này.
Có đôi khi hắn sẽ ngồi xuống lật xem một chút, xem xem rồi xem liền sẽ cười rộ lên.
Về phần bên trong có cái gì, hắn sẽ nói cho bạn biết, bên trong là An Đạt.