Thế Giới Chi Giá

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tiểu Đạt Đạt -

Cửa mở ra, Tạ Khánh giật mình, chậm rãi xoay người, hỏi: “Cậu… không phải đã đi rồi sao?”

An Đạt nói: “Tôi sợ anh còn chưa đi tới cửa đã gục, kết quả so với tôi tưởng tượng thì tốt hơn một chút.”

Tạ Khánh cười cười: “Vậy cám ơn.”

Sau đó hai người đều đứng ở cửa.

An Đạt không có ý đi, mà Tạ Khánh cũng không có ý định đi vào.

An Đạt hỏi: “Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?”

Tạ Khánh không biết trả lời thế nào.

An Đạt lại nói: “Tôi hay nói đùa, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, lần này tôi đi thật đây.”

“Ừ… Bye bye.” Tạ Khánh đáp.

An Đạt vẫy tay với hắn, xoay người xuống lầu.

—————–

Ngày hôm sau sáng thứ bảy, An Đồng đúng giờ đến trình diện, trái lại Tạ Khánh bởi vì say rượu mà có vẻ uể oải không phấn chấn, nếu không phải bởi vì An Đồng muốn tới, hôm nay hắn lại muốn nghỉ bán hàng.

Bất quá An Đồng quan tâm đưa cho hắn một hộp sữa, vẫn còn nóng.

Tạ Khánh vẻ mặt cảm động nói: “Ngày đầu tiên cũng biết hối lộ ông chủ, tốt lắm.”

“Anh nhỏ sáng sớm gọi điện thoại đến bảo em mua.” An Đồng nói, “Em cũng không dám tranh công.”

Tạ Khánh “Nha” một tiếng: “Cám ơn anh nhỏ của em.”

An Đồng nói: “Muốn cảm ơn thì tự anh đi cảm ơn.” Cô bé lấy tay chống cằm, nói, “Tình hữu nghị của đàn ông các anh thật kì cục.”

“Ha, ha ha…” Vậy đồng tính luyến ái thì làm thế nào?

Để An Đồng ở cửa hàng, Tạ Khánh rốt cục có thể yên tâm ra ngoài đưa hoa.

Vì thế vài ngày sau, Tạ Khánh nhìn thấy thu nhập của cửa hàng, nước mắt lưng tròng, rốt cuộc biết được ích lợi của An Đồng. Mình cũng không cảm thấy mệt mỏi như vậy, tiền cũng kiếm được.

“Tiểu Đồng Đồng, em thật sự là đã giúp anh rất nhiều.”

An Đồng “kinh hoảng” nói : “Em cũng không phải là đến giúp đâu, em là tới làm thuê nha, đừng có quên tiền công của em.”

“Đương nhiên đương nhiên.”

Tạ Khánh rất vui vẻ, An Đồng cũng thật vui vẻ, cô gọi điện thoại nói với An Đạt: “Anh nhỏ à, ông chủ là người tốt lắm, tay nghề cũng thành thạo, chỉ là quá lạnh, lạnh quá đi, có thể đông lạnh chết ba vạn gấu Bắc cực.”

“…” An Đạt thật trầm tĩnh, “Em có vẻ vô cùng phấn khởi hả?”

“Phấn khởi, đương nhiên phấn khởi, lành lạnh càng khỏe mạnh mà.”

An Đạt chỉ nói: “Em vui là được rồi.”

“A, anh nhỏ, ngày mai anh có thể đi làm giúp em được không?”

“Đi làm?”

“Đúng vậy, sáng sớm ngày mai ông chủ muốn đi nhập hàng, vốn em phải trông cửa hàng, thế nhưng ngày mai em có việc, cho nên anh nhỏ có thể giúp hay không? Dù sao cũng là cuối tuần mà.”

An Đạt ngẫm lại, nói: “Những cái khác thì không có vấn đề gì, nhưng mà anh không biết giá hoa, với lại anh cũng sẽ không bó đâu.”

An Đồng vội vàng nói: “Ông chủ không đến mười giờ là có thể về rồi, buổi sáng buôn bán không nhiều lắm, chỉ là phải giúp ông chủ xử lý hoa mới thôi” Cô thấy An Đạt không nói, biết cậu đang do dự, tiếp tục khuyên, “Anh nhỏ, anh là người tốt nhất, giúp dùm em đi.”

An Đạt thở dài, nói: “Nếu việc buôn bán bị làm hỏng, anh cũng không chịu trách nhiệm.”

“Không việc gì!”

“Em cũng không phải là chủ.”

“Em nói không việc gì thì không việc gì, em giải quyết!”

An Đồng cố ý chạy tới, đem chìa khóa cửa hàng bán hoa cho An Đạt, sáng sớm hôm sau, An Đạt đến cửa hàng hoa của Tạ Khánh, quả nhiên không mở cửa.

Cậu mở cửa ra, dựa theo lời dặn dò hôm qua của An Đồng, lấy hoa trong tủ lạnh ra bày, sau đó một mảnh mờ mịt, chỉ có thể ngồi trong cửa hàng.

Hi vọng không nên có người.

Nhưng hiển nhiên ông trời không nghe được tiếng lòng của cậu, lúc khách đến, An Đạt vẫn một mảnh mờ mịt như trước.

“Tôi muốn mười cành hoa lily.”

An Đạt nhìn giá để hoa, hoa lily… Hẳn là cái kia đi…

Cậu đi tới, lấy ra mười cành, đưa cho khách, người khách trợn mắt nhìn cậu : “Giúp tôi gói lại đi.”

“Không biết.”

Người khách há to mồm. Không biết thì bán hàng làm cái gì.

Bất quá An Đạt dường như gặp người tốt, vị khách kia thở dài, hỏi: “Vậy bao nhiêu tiền đây?”

“Muốn cho bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi.”

“…”

An Đạt rốt cục đợi được đến khi Tạ Khánh quay về. Người kia đi theo một chiếc xe tải trở lại, hắn nhảy xuống xe, hô to: “Tiểu Đồng tiểu Đồng, lại đây giúp nào!”

Kết quả hắn vừa thấy An Đạt, lặng đi một chút, sau đó cực kỳ hoảng sợ nói : “Tiểu Đồng, em thế nào lại biến thành con trai rồi!”

An Đạt lạnh nhạt nhìn hắn.

Tạ Khánh gãi gãi đầu, cười hì hì nói: “Sao cậu lại tới đây?”

“Làm thay Đồng Đồng, con bé có việc.”

“A, vậy mau giúp tôi đi.”

Đem hàng xuống dưới, xe tải lái đi, Tạ Khánh cũng không vội vã bỏ hoa tươi vào tủ lạnh, mà là cùng với An Đạt trước tiên đem hoa xử lý một chút.

Cắt sạch lá cây dư thừa, tiến hành chăm sóc cành hoa, còn phải xử lý để giữ tươi, An Đạt thế mới biết An Đồng vì sao lại muốn mình tới.

Tạ Khánh một bên xử lý hoa, một bên còn phải chú ý buôn bán, nếu bảo chỉ một người, là quá vất vả.

Tạ Khánh bán xong mấy lượt, lúc trở lại, thấy An Đạt im lặng ngồi ở đó, thật cẩn thận cắt lá.

Hắn ngồi vào bên cạnh An Đạt, hỏi: “An Đạt, cậu lúc nào cũng là người im lặng như vậy sao?”

An Đạt ngẩng đầu, nói: “Tôi không biết.”

“Ai, cậu như vậy rất không thú vị, không bằng tôi với cậu kể chuyện cười đi.”

An Đạt nhìn nhìn Tạ Khánh, lại cúi đầu, tự mình làm việc của mình.

“Đừng không ủng hộ mà, tôi kể cho cậu nhá, ngày xưa có người lần đầu tiên ở trên chợ bán kem, ngại rao hàng, bên cạnh có một người đang cao giọng kêu: bán kem, hắn đành phải hô: tôi cũng vậy. Có phải rất buồn cười hay không?”

“… Tàm tạm.”

“A? Không buồn cười sao? Vậy tôi kể tiếp một chuyện, ngày xưa…”

“…”

Thật sự là ồn ào chết đi, thế nhưng thời gian dường như trôi mau hơn một chút.

Từ đó về sau, An Đạt luôn chạy đến cửa hàng của Tạ Khánh, sau khi tan sở thuận tiện đến gặp, hoặc là Thứ bảy chủ nhật trực tiếp để An Đồng về, tự mình đến giúp.

Mỗi lần cậu đến đây, Tạ Khánh liền quấn lấy cậu, An Đồng nói với An Đạt: “Anh nhỏ, sau khi anh đến, ông chủ càng lạnh hơn, hai người đã cống hiến vĩ đại cho sự nghiệp ngăn chặn toàn cầu ấm lên.”

An Đạt nói: “Đừng có kéo anh dính vào.”

Tạ Khánh ủy khuất nói: “Tiểu Đạt Đạt, cậu thật xa cách, không bằng tôi kể chuyện cười cho cậu nhé.”

An Đạt cùng với An Đồng hai người đồng thời im lặng.

Vào một buổi tối thứ năm nào đó, An Đạt vừa ăn cơm xong, thật bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Cẩm Trình. Tuy rằng bọn họ dường như thường gặp mặt, nhưng đều là trên công việc, gặp mặt riêng tư rất ít, lúc này gọi điện thoại đến đây, khẳng định không phải việc công.

“An Đạt, bây giờ cậu có rảnh không?”

Có thì vẫn có, chỉ là —— “Có chuyện gì không?”

“A, là như vậy, chúng tôi đang chơi mạt chược, ba thiếu một, cậu có đến không?”

“…”

Sau khi An Đạt tìm được chỗ đó, vừa vào nhà, thấy Vương Cẩm Trình cùng Tạ Khánh cười toe toét với cậu, Dương Giản tựa ở một bên, chào hỏi: “Hi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio