Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay bác sĩ Kiều đi chăm chó mèo, thức ăn được anh đựng vào chiếc giỏ trước tay lái xe đạp công cộng, cũng coi như là làm khó anh.
“Thảo nào anh bụi bặm như vầy.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Anh tìm tôi là đúng lúc rồi, xe tôi đang đậu ngoài khu nhà.”
“Thời gian này ai còn dám chạy ra ngoài?” bác sĩ Kiều lắc đầu, “Vốn dĩ việc này là việc tôi phải làm, tìm cô không phải là kéo cô xuống nước sao?”
Anh nói không sai, nếu như mấy ngày trước hoặc nếu như Tiêu Kha Ái không gặp người phụ nữ kia, đúng là sẽ không có can đảm này, huống chi là làm việc gì.
“Anh giác ngộ cao hơn tôi nhiều.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Này mà giác ngộ gì.” Bác sĩ Kiều cười, “Chỉ là muốn làm chút việc gì thôi.”
Đó là một sự thôi thúc lạ lùng, dù sợ hãi nhưng anh vẫn thu hết can đảm bước ra ngoài.
Chẳng qua nói thì dễ hơn làm, bắt tay thực hiện có thể đã không còn là chuyện đơn giản.
Trước hết là chuyện giấy thông hành, khu nhà bị phong tỏa, giao thông công cộng không hoạt động, lái xe ra ngoài phải xin giấy thông hành. Tiêu Kha Ái bị kẹt lại, bác sĩ Kiều đã làm xong giấy thông hành mà bên cô còn phải nộp hồ sơ lên Tổ dân phố. Đợi đến hôm sau mới có được giấy.
Một tuần rồi Tiêu Kha Ái không đụng đến xe, sợ xe lâu rồi không chạy sẽ có vấn đề, may mà khởi động vẫn bình thường.
Tiêu Kha Ái: “Tôi chưa từng thấy Ngạc Giang vắng vẻ thế này.”
Trong trí nhớ của cô, cho dù là Tết âm lịch thì trên đường cũng có xe cộ qua lại, trung tâm thành phố vẫn xe cộ đông đúc, thế mà hiện giờ, trên đường toàn những dây chắn màu xanh trên các ngã rẽ, giống như một thành phố trống rỗng.
“Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.” Bác sĩ Kiều nói chắc nịch, “Các đội y tế từ các tỉnh đang đến hỗ trợ, rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”
Tiêu Kha Ái dừng lại, mỉm cười.
“Nhất định rồi sẽ qua.”
Khách hàng đầu tiên hôm nay là ở Hán Dương, hiện giờ ổ khóa điện tử sử dụng mật mã đã tương đối phổ biến, việc này giảm bớt cho họ không ít rắc rối khi vào nhà. Tiêu Kha Ái dẫn theo Pappy, cô chỉ nghe hiểu tiếng chó, đôi khi có mèo thì cần có Pappy phiên dịch.
“Theo lời người chủ thì em mèo bạc Gradient này bị nhốt trong nhà gần một tháng.” Bác sĩ Kiều xách một túi thức ăn cho mèo rất to. “Người chủ không để lại nhiều thức ăn cho nó lúc ra khỏi nhà.”
Bác sĩ Kiều nói cho cô nghe lúc trước anh đi cứu bọn chó mèo đã gặp mấy con mèo bị chết đói.
“Có đôi khi tôi cảm thấy tình hình dịch bệnh ở xa mình, ảnh hưởng cũng không lớn. Dù sao thì chúng ta không phải nhân viên y tế, ảnh hưởng lớn nhất chắc chỉ là không thể ra ngoài, mua thức ăn tương đối khó khăn… nhưng sau khi tôi nhìn thấy những con mèo đó, cảm giác thực sự khác biệt.”
Kết quả chuyến thăm này không tốt. Không biết trước khi đi người chủ đóng cửa sổ không kín hay bị mèo kéo ra, cửa sổ bị hé ra một khe hở, trong phòng hỗn loạn, khắp nơi là giấy vệ sinh bị xé tả tơi, một vệt máu đỏ sẫm chảy tràn từ vách tường đến khe cửa sổ, trong phòng có một mùi khó tả.
Con mèo biến mất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiêu Kha Ái trống rỗng, cảnh tượng không đến nỗi thê thảm nhưng lại khiến cô có cảm giác buồn thương khó tả.
Bác sĩ Kiều chụp lại tình hình trong nhà, gửi cho người chủ.
Pappy vốn đang ầm ĩ chuyện vợ con bỗng an tĩnh lại, nó dán đầu bên cạnh chân Tiêu Kha Ái, quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Bác sĩ Kiều tương đối bình tĩnh, nhắn với người chủ xong thì rời đi.
“Cảm giác thế nào?” bác sĩ Kiều lấy nước rửa tay, xịt một lượng lớn ra tay rồi đưa Tiêu Kha Ái, “Sợ không?”
“Ban đầu tôi hơi sợ.” Tiêu Kha Ái nhận nước rửa tay, “Nói thật, buổi tối ngày đồng ý đi cùng anh tôi đã hối hận, số ca nhiễm mỗi ngày tăng lên mấy ngàn mấy ngàn ca, tôi thực sự sợ muốn chết… Nhưng mà lại cảm thấy, nếu không làm điều gì đó, tôi sẽ hối hận.”
Cho đến bây giờ, có sự thôi thúc, lại cũng hối tiếc.
“Thời gian trước, lúc Tết thì tôi làm gì chứ?” Tiêu Kha Ái lẩm bẩm tự nhủ, cô nhìn đường phố vắng tanh, hơi thở từ khẩu trang phả vào tấm kính bảo hộ tạo thành một màn sương trắng trước mặt.
“Đi thăm họ hàng, bạn bè, phát lì xì, bị ép cưới xin…” bác sĩ Kiều liệt kê ra rất nhiều, “Ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa nghe họ hàng thân thích thúc giục việc cưới xin, đợi trong bếp làm xong cơm thì đi ăn.”
“Nếu như bị ép quá nổi nóng thì lén lấy di động nhắn với bạn bè kể lể, thầm hối hận, biết thế năm nay không về nhà gặp họ hàng.” Tiêu Kha Ái nở nụ cười, “Nhưng năm sau ăn Tết lại vẫn như thế. Cuộc sống cứ bình lặng, vụn vặt, những điều lặp đi lặp lại không bao giờ mệt mỏi.”
Ít nhất không giống như bây giờ, bị nhốt trong nhà, đối mặt với đường xá vắng tênh, tin tức về số ca nhiễm bệnh tăng lên từng ngày.
Bác sĩ Kiều: “Những thứ chúng ta gọi là sinh hoạt hàng ngày thực sự là một chuỗi những phép lạ.” (Chú thích của tác giả: “Những sinh hoạt mỗi ngày mà chúng ta trải qua nói không chừng là một chuỗi kỳ tích.” Xuất xứ từ manga anime Daily của tác giả Keiichi Arai).
Tiêu Kha Ái: “Cái gì?”
“Đó là lời trong một bộ phim hoạt hình Nhật.” Bác sĩ Kiều nói, “Lúc xem bộ phim đó thì không có cảm giác gì, hiện giờ khi trong hoàn cảnh này, ngẫm lại thì thấy rất đúng.”
Tiêu Kha Ái xúc động, nhất thời không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cô quét mắt nhìn bác sĩ Kiều, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một chú chó Alaska đen trắng đang đi ở góc đường. Loại chó cưng thế này không thể là chó hoang, chỉ có thể là bị bỏ rơi.
“Em sao vậy?” Tiêu Kha Ái nghiêng người đi tới trước.
Lúc cô đến gần, đầu tiên thì chú Alaska vẫy đuôi, nhưng lại lùi vài bước tạo khoảng cách với cô.
Tiêu Kha Ái vội giơ tay lên, “Chị không có ý xấu.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Alaska ngừng lại, nghiêng ngiêng cái đầu lông lù xù, liếc nhìn Pappy bên cạnh cô rồi lại nhìn cô. Người nó hơi dơ, những mảng lông trắng đã biến thành màu xám, mặt cũng lấm lem vệt đen đen.
“Chủ em không cần em nữa.” Alaska cúi đầu, ngồi xuống.
Tiêu Kha Ái sửng sốt, lúc này bỏ rơi thú cưng, trên đường không có bóng người thì lấy ai cho ăn, chó còn sống được sao?
“Tại sao?”
“Vì virus lan truyền qua động vật.” Alaska nhìn cô, “Có phải em bị bệnh không?”
Cổ họng Tiêu Kha Ái như bị thít lại, không nói được một lời.
Cô thuật sơ lược tình hình cho bác sĩ Kiều nghe, anh trầm lặng.
Pappy chợt bất an, nó dùng mũi đụng nhẹ vào bắp chân cô, phe phẩy đuôi, thút thít.
“Em không có bệnh! Chị sẽ vứt bỏ em sao?”
Đột nhiên Tiêu Kha Ái chợt thấy vô cùng đau lòng, cô nhìn thành phố xa xa, đảo qua Alaska rồi dừng lại trên người bác sĩ Kiều.
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Alaska.
Tiêu Kha Ái quay lại nhìn Pappy, cô đặt tay lên đầu Pappy, “Không, chị sẽ không bỏ rơi em.”
Cô đã từng sợ hãi, ghét nhất về nhà ăn Tết, bị họ hàng thân thích vây quanh nói hết câu này tới câu khác thúc giục việc hôn nhân, nhưng hôm nay, cô lại muốn có được những phiền phức của cuộc sống bộn bề khiến cô đau đầu hàng ngày.
Mèo bạc Gradient
Chó Alaska