Hai tay đan chặc vào nhau, Alen dắt Roxy vào trong chánh điện gia tộc nhà Ray. Cha mẹ Roxy đang ngồi đó nói chuyện với nhau. Thấy hình bóng hai người, cha Roxy tức giận xoay mặt sang hướng khác. Cô chận rãi bước lại quỳ xuống trước mặt hai người
- Con đang làm gì vậy??- Giọng nói roc ràng là rất quan tâm nhưng khuôn mặt lại mang vẻ cau gắt hiếm có
- Đã rất lâu rồi con không được nắm tay bố mẹ- Cô áp tay hai người vào hai bên má của mình. Nước mắt rơi
- Con nói vậy... là sao?? Mọi chuyện là như thế nào!?- Ông Ray cảm thán
- Roxy bị linh hồn Tử Kiếm chiếm lấy. Cô ấy đã bị nhốt trong ấy rất lâu. Rin Weaslly... đã cứu Roxy ra ngoài. Về phần Tử Kiếm... có lẽ đã biến mất
Alen thấy Roxy có vẻ khó nói liền lên tiếng thay. Hai ông bà Ray cau mày lại
- Rin!! Weaslly??
- Đúng
Bà Ray ngẩn người nghiệm lại những gì mình đã làm trước đây. Bà nhìn xuống chiếc vòng tay đang phát sáng. Bà chậm rãi tháo nó ra hóa băng và bóp vụn
- Roxy mẹ xin lỗi. Ngẩng mặt lên nào
Hai người dịu dàng nhìn vào khuôn mặt đang đẫm nước mắt. Ai thấu được nỗi khổ của cô chứ
- Mẹ xin lỗi... vì đã ngăn cách con và Rin. Con bé đã vì con làm rất nhiều chuyện
- Mẹ ơi- Roxy nấc lên từng đợt- Con đã nhìn thấy... cậu ấy gục xuống... cậu ấy tự đâm mình...
Roxy chợt xúc động mạnh nắm chặc tay hai người. Nhiệt độ của những đồ vật trong nhà bắt đầu hạ xuống
- Roxy bình tĩnh lại nào con
- Mẹ à, hai lần cậu ấy đã cứu sống mạng con. Mẹ ơi con phải làm sao đây, lần này cậu ấy mà...
- Suỵt!! Đừng nói gì hết. Con bé sẽ không sao đâu
- Mẹ nói thật chứ!!
- Bây giờ... con biết mình nên làm gì rồi đó
Bà nhìn thẳng lên phòng
- Ý mẹ...
- Mẹ và cha con đã thoáng nhận ra những sự việc này rồi. Nào, con biết mình lên làm gì rồi đó
Roxy ngẩn người bước lên phía cầu thang mở cửa vào phòng của Maya sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cạnh cô ấy và từ từ đưa tay nắm lấy bàn tay cứng nhắc
- Ngươi lại muốn chuyện gì!?
- Tử Kiếm đã ra khỏi cơ thể của em
Maya giật phắn mình vẩy tay mình ra khỏi tay Roxy
- Cô... đừng chạm bàn tay dơ bẩn ấy vào người ta
- Rin đã đánh bại Tử Kiếm. Chị tin không??
Cô đứng lại toàn thân cứng ngắc. Làm quái nào có chuyện Tử Kiếm bị đánh bại dễ dàng như thế
- Cô đang nói bừa
Roxy lắc đầu nguầy nguậy
- Không!! Tại Tử Kiếm có lòng tham không đáy, Tử Kiếm không muốn trở thành vũ khí của chị... sau khi giết được thứ hắn sẽ có một cơ thể hoàn chỉnh
- Im- Maya hét- Mau ra ngoài. Biến khỏi đây
Roxy đứng dậy quay gót
- Chào chị
Xuống dưới nhà, cô thấy Alen đang hóng chuyện cùng bame cô. Có lẽ anh đang kể lại chuyện lúc nãy
- Thì ra là vậy. Có lẽ ta đã quá gắt với con gái mình
- Tại chúng ta thương nó thôi
Roxy ngôi xuống bên mẹ. Bà xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình. Roxy làm nũng kê đầu nằm lên chân mẹ mình
- Mẹ xin lỗi... vì cố cắt đi tình bạn giữa hai con
- Mẹ sẽ không làm vậy nữa chứ!!
- Tất nhiên. Mẹ sẽ đích thân đến cung điênn hoàng tử... để xin lỗi
- Không cần đâu mẹ, Rin không trách mẹ đâu
- Nhưng mẹ phải làm vậy
Bà tiếp tục xoa đầu cho đến khi cô thiếp đi
Rầm!!
- Mọi chuyện đã được sáng tỏ, tuy hiện giờ không biết tung tích của Tử Kiếm nhưng khả năng tiếp tục hại của Tử Kiếm đã bị giảm đi đáng kể. Chúng ta có thể gạt qua chuyện này. Hãy chuẩn bị tinh thần cho Dragon-Cod
Ken đánh một hơi dài rồi kết thúc phiên họp. Tất cả mọi người ra về đều tán đồng ý kiến. Rồi chợt ken nhận ra một điều. Anh chạy nhanh đến cung điện hoàng gia
- Mẹ!!
Bà liên tục thổ huyết trong phòng. Chỉ một mình bà, không có Zen bên cạnh. Điều này làm anh lấy lạ
- Mẹ!! Chuyện gì xảy ra!?
- Không sao!? Mẹ không sao cả. Chỉ do sức khỏe thôi
...
- Haiz, mọi chuyện không theo như ngài ấy rồi, mọi nội thương bà ấy đều chuyển lên cơ thể bà ấy hết. Nếu không làm gì có lẽ sẽ bị trọng thương mà chết mất
Zales hớt hải
- Vậy phải làm sao?? Ngươi không có gì để cứu giúp à, phải mau cứu nữ hậu nếu không...
- Ngài Zales... tôi sẽ cố mà
Ông buông tay khỏi cổ áo Frizen
- Ta hơi kích động
- Tôi nghĩ... Rin sẽ có cách
-... ta vẫn chưa biết... thân phận thật sự của Rin
- Trường hợp của chủ nhân là một trường hợp rất đặc biệt. Đến thời khác đó ắc ngài sẽ biết thôi
Vụt!! Một bóng đen đậu chân trên vành cửa sổ
- Lại là anh?? Hôm nay chủ nhân cũng không đến thăm tôi
Anh không noi gì nhảy vào trong phòng ngồi xuống giường
- Tôi đói
- Mặc anh
- Tôi không mời
- Vậy thôi
Fons định xoay lưng thì một chiếc bánh đã xuất hiện trước mặt
- Chúc mừng sinh nhật!!
Anh ngẩn người nhìn chiếc bánh trên tay Frizen. Nó hơi nghệch ngoạc nét chữ tên anh, đường kem trang trí khá vụng về. Nhưng anh lại cảm thấy hạnh phúc, môi anh nhoẻn cười đón nhận lấy chiếc bánh
- Cảm ơn
Anh ra đi không lời từ biệt
- Ta không hề thấy ngươi chế biến nó
Frizen giật mình quên mất sự hiện diện của Zales. Mặt bắt đầu đỏ như quả gất chín
- Tôi...
...
Đã lâu rồi chưa thấy ánh sáng, mắt Rin khẽ nheo lại khi thấy đèn nhân tạo. Nhắm mở vài hồi cô mới thích nghi được ánh sáng của nó. Quần áo đã được thay... nhưng ai mới được. Nhùn xuất ăn nhẹ trên bàn, dám chắc không có anh ở đây cô mới dám nhảy ra khỏi giường đi đến bàn ăn ngồi xuống húp chút cháo. Ôi đúng vị ở thế giới con người
- Em dậy rồi à
Phụt!! Cô bị sặc trong lúc uống nước. Vẫn không dám quay lại đối diện mặt anh
- Quay mặt lại nhìn anh nào
Nhưng vô dụng, cô như bức tượng không xương sống. Anh bỏ chiếc thìa trên tay cô xuống xoay ghế đối diện mình
- Đã ăn no chứ!!??- Cô gật đầu- Gọi anh một tiếng nào
Cô liền trợn mắt
- Hãy xem như đó là chuyện thoáng qua tai đi
Anh mặt lạnh đứng dậy xoay lưng về phía cô
- Này!!- Anh không trả lời- Sao vậy?- Vẫn nín thin- Anh~~
Cô chạy lên phía trước mặt Ken, anh đùa xoay mặt hướng khác
- Này!! Đừng như vậy mà
- Gọi anh!!
Anh đi về phía chiếc giường ngồi bệch xuống. Rin nhanh chân ngồi kế bên
- Em xin lỗi mà, đừng như vậy, đừng giận em
Anh phì cười nhìn cô, đúng là cô nhóc dễ bị dụ
- Em thật ngây thơ, như thế dễ bị người ta lừa lắm đấy
- Em đã tự mình sống sót ở thế giới con người hơn năm. Làm sao có thể bị người khác lừa. Anh đừng xem thường em chứ
- Sống sót!? Sống còn
Cô gật đầu
- Vì em có một đầu óc rất khác người, nói thẳng ra là như một cổ máy vậy. Đầu óc em hoạt động rất nhanh, em trở thành một nhà hóa học từ cha em. Ông ấy cũng giống như em, luôn phải chạy trốn sự truy đuổi của các tổ chức ngầm
- Nhưng... lí do họ bắt em là gì??
- Họ quyết định lấy máu của em để cấu vào những người được cho là nhân tài của quốc gia. Em không được xem trọng, vì em chỉ là một đứa con gái nhu nhược yếu đuối. Con ba mẹ em thì đã già. Luôn phải trốn đi khi hay tin chúng xâm nhập đến
Vòng eo bị ai đó ghì chặc
- Anh cũng yêu em
Cô không biết có nên tin vào lời nói này hay không?? Vì những gì Gee nói lúc đó cô vẫn nhớ như in. Nhưng không... hãy tận hưởng cái thứ hạnh phúc xa xỉ này!!
- Em nghĩ mình cần đến một nơi
- Anh có thể cùng em không
- Em hiết anh đã thức dậy từ rất sớm để mở cuộc họp về Tử Kiếm. Anh nghỉ ngơi đi
Cô đi lên lầu
- Chiếc đầm đó rất hợp với em
Lúc này cô mới nhớ ra!? Là ai đã thay quần áo giúp cô
- Anh... là anh sao
- Chính vì cung điện anh không có bất kid hầu gái nào nên mới tuyển em vào
- Anh... thật là
Cô hậm hực đi lên lầu
Thay một bộ áo lông cừu dày, cô đi nhanh đến kí túc xá
- Đã lâu rồi không gặp
Frizen liền chạy đến ôm lấy Rin
- Frizen!? Từ từ nào
- Chủ nhân... chị đi lâu quá đó
- Chị xin lỗi mà. Zales ông khỏe chứ
- Ta khỏe. Cô đã lâu không ghé thăm ha
- Tôi xin lỗi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi không tài nào sắp xếp được
- Ta biết chuyện của Dogy. Nó đã gần đến giới hạn của mình
Nói đến đây Rin bất giác thở dài
- Tôi không muốn
Giịt nước mắt lăn dài trên má, không hiểu sao Zales lại cảm thấy xót thương. Đã vậy, ông cũng không nên giấu cô thêm nữa
- Ta thành thật xin lỗi về chuyện của Ana
- Chuyện gì!?
- Nếu khắc đó ta không nhờ nó giúp ta tìm ngươi thì có lẽ sẽ không có cớ sự này
Chiếc ghế có chỗ tựa mà cô ngồi còn không vững, điều đó có nghĩa Ana chết là vì cô chứ không ai khác
- Ôi không!! Không thể nào
- Chị à chị bình tĩnh lại đi
Cô thật sự rất shock, không biết nên ngăn cản cảm xúc lại như thế nào. Ana vì đi tìm cô mà chết, Dogy lại vì cứu cô mà phải giảm tuổi thọ. Còn gì tàn nhẫn hơn như thế này nữa chứ. Không gian nhòe đi, tiếng nói trấn an của Frizen nhe cũng nhạt dần rồi tắt lịm
Tỉnh giấc cô mới nhận ra mình đã được đưa về cung điện của Ken. Anh đặt một cóc nước cốt lên bàn
- Em tỉnh rồi sao!? Frizen đã đưa em về
Bỗng Rin giật co mình gục đầu xuống. Anh nghe được tiếng thút thít vang lên đâu đó. Bước chầm chậm lại hướng Rin, anh ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng
- Anh hiểu cảm giác của em mà, đừng khóc nữa cún nhỏ
- Em là một đứa trẻ bất hạnh, không một ai bình yên khi ở bên cạnh em cả. Tất cả... đều ra đi...
- Anh đang ở đây với em mà, tại sao em lại lo lắng như vậy. Anh sẽ không rời xa em
Rin dám chắc hiện tại những gì diện ra trong đầu cô anh không hề biết gì. Cô lảnh tránh nói sang chuyện khác
- Tuổi thơ của em... nó không trọn vẹn... như những người khác
- Hãy kể cho em nghe tuổi thơ của em
Anh đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với cái gọi là tuổi thơ đó. Anh đã được mẹ anh kể lại, nó chỉ một màu đỏ
- Em có nên không!?? Em vẫn chưa hề nói cho ai biết cả
- Anh không muốn là người thứ hai biết chuyện này
Cô cười hướng mặt ra ngoài cửa sổ nhìn ruyết rơi và dựa lưng vào lòng Ken
- Tuyết... nó đã đưa em đến với thế giới này
...
Học viện nhộn nhịp lên hẳn, hôm nay là ngày công bố những thí sinh được tham da dự thi. Luv là người đầy kinh nghiệm bước lên với một chiếc lọ nhỏ
- Ta không biết đã bao nhiêu trò đã bỏ phiếu vào đây. Nhưng rất tiếc, chung ta chỉ được chọn ra mười Vampire. Bây ta đọc tên, các trò hãy bước lên phía trước.
Ông đi lại chiếc lọ bắt đầu hóa phép tạo vòng lửa trên không trung. Các dòng chữ bằng lửa xuất hiện
. Kentarus Black- Anh vinh dự bước lên phía trên cuối chào mọi người. Mặt nghiêm nghị
. Jesi Rewton- Đó là em gái của Jesika (đội trưởng thổ lực). Ai cũng ngạc nhiên vì người được chọn không phải là cô ấy.- đơn giản vì cô ấy không muốn tham gia
. May Tinewts- Nay bước lên sánh vai với hai người còn lại
. Maya Ray- Họ lại thêm một phen trầm trồ, vì cô đã rút hồ sơ khỏi học viện và nghỉ học hoàn toàn tại Vampire Night. Maya nghênh mặt ngồi lên chiếc ghế
. Alen Ritras- Anh chậm rãi nhẹ nhàng không muốn gây sự chú ý
. Roxy Ray- Maya giật mình muốn đứng dậy, tại sao Roxy cũng tham gia trò này. Con bé vỗn dĩ không thích những thứ này
. Jays Fixela- Cũng như Alen, không muốn nhấn mạnh trong mắt tất cả khán giả ở đây
. Gin- Cậu trai trưởng nhà Heston. Anh vẫy tay chào mọi người ngồi vào chiếc ghế. Không quên nháy mắt với Gynabess một cái
. Kitarika- Cô đứng dậy len lách ra đám người bước đi trên chiếc cầu thang trải thảm đỏ. Khuôn mặt rất ư là vinh dự
Đợi rất lâu người thứ vẫn chưa xuất hiện, Luv giơ tay niệm chứ
-"Thật khó để quyết định"
. Rin Weaslly- Cô giật phắn người trợn trừng mắt nhìn lên phiad trước. Ken cũng cau mày lại, rõ ràng cô đã nói là sẽ không tham gia- Rin Weaslly!! Bước lên phía trên nào
Mặt dù rất nhiều khuất mắt nhưng Luv vẫn không thể làm gì khác được. Mọi chuyện chắc chắn đều có nguyên do của nó. Chỉ tại nó đang chìm trong bóng tôi mà thôi. Cô bước đi trong một không gian hết sức im lặng. Rất nhiều người ngưỡng mộ cô sau những lần cô đạt nên chiến tích. Nhưng họ vẫn phân vân có nên ủng hộ hay không. Vì một cô gái tuổi thiếu rất nhiều yếu tố để tham gia cuộc thi này
- Cô ta gian lận!! Cô ấy không đủ tiêu chuẩn
Một học viện đứng lên hét. Cũng có vô số những người khác phản đối hét lớn. Trái ngược nó cũng có những người âm thầm ủng hộ cô
- Chúng tôi tin cậu Rin Weaslly. Hãy cho tất cả chúng tôi thấy sức mạnh của cậu và đánh bại nhưng ánh mắt khinh miệt
Còn một vị trí trống bên canh Ken. Không ai dám ngồi đó cả. Rin run lên khi nhìn vào ánh mắt của anh. Thật sự anh đã tức giận. Cô vội lắc đầu và ngồi xuống
- thành viên đã hội mặt- Quay sang nhìn Rin- Cuộc thi sẽ được tổ chứ trong ngày nữa
...
Thời gian đã trôi qua rất lâu, chit có mình anh trong cái cung điện này
- Rin sao giờ này em lại chưa về!?
Anh đang thấp thỏm lo âu vì sau khi cái hội chọn người thúc thì chẳng thấy cô đâu nữa. Anh đã tìm cả một buổi nhưng cũng chẳng thấy cô. Ngay khi anh hỏi những người quen biết cũng cùng một kết quả. Khi cánh cửa mở ra, niềm hi vọng trong anh liền dâng trào, nhưng đó không phải là hình bóng mà anh đang muốn thấy
- Ông còn tôn trọng ta chứ Gee!?
- Tôi mạn phép thưa hoàng tử- Ông cười đắc ý
- Có chuyện gì
- Điều này là trái phép của nữ hậu nhưng tôi vẫn muốn nói cho ngài một điều. Vợ cũ của tôi đâu rồi!?
- Vợ cũ!!?- Khuôn mặt không biệu lộ sự tức giận nhưng chỉ cần nhìn là nhận ra Ken đang khá là khó chịu
- Không lẽ Rin không nói cho ngài biết sao!? Có lẽ cô ấy sợ ngài buồn rồi. Trước khi ngài ấn dấu huyết hôn lên cô ấy... người đi trước là tôi
- Đi thẳng vào vấn đề chính đi
- Haha
Ông lấy sấp tài liệu để mạnh lên bàn
- Tôi đã nhỡ miệng nói sự thật. Tôi không biết tiếp theo ngài sẽ làm gì!? Chúc ngài may mắn hoàng tử của tôi
Cánh cửa được khép lại một cách nhẹ nhàng, Ken chẳng thiết gì cầm nó lên ngay. Anh nhìn qua lại đọc kĩtừ trên xuống. Sau đó, khuôn mặt anh tỏ ra sự boăn khoăn
- Tại sao lúc đó...
Dù sao đi nữa quyết định cuối cùng của anh vẫn là đi tìm cô về
...
Đôi chân Rin đung đưa bên cạnh mỏm đá sâu hoáy. Cô ngồi đó một mình với đôi chân trần. Đôi hài thì đã vẳng đi xa. Đường nhiên vì bị chơi xấu. Ai đó đã đôt cháy một chiếc giày của cô đen thui. Có lẽ bây giờ chính anh cũng không muốn gặp cô. Lúc này cô chợt nhớ đến những lúc Ken bị nữ hậu điều khiển muốn làm hại cô. Tuy lúc đó cô thật sự sợ hãi nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ
"Ngài ấy đang bị điều khiển, nếu để lâu một thời gian sẽ mất mạng. Chính người sử dụng nó cũng không biết điều này"
Bỗng nhiên Rin nhớ đến câu nói của Frizen. Nhưng theo như cô để ý thì dạo gần đây Ken rất khỏe mạnh không có một chút nào là có vấn đề về cơ thể cả. Có khi nào...
Suy nghĩ nối liền hành động, cô nhanh chân chạy đi.
Cánh cửa được mở ra, Frizen không hề cảm thấy luồn sức mạnh đâu đây. Thì ra là Rin
- Chị không hề báo trước làm em không trở tay kịp
- Em mau nói cho chị biết, nếu tác dụng của chiêu thức điều khiển không có tác dụng như em nói thì mọi chuyện sẽ có chuyển biến như thế nào??
- Nếu vậy thì sẽ có tác dụng phụ. Chính người sử dụng nó sẽ hứng chịu tấc cả mọi...
- Như vậy thì không hay, nữ hậu đang gặp nguy hiểm
Nói đến đây, Zales giật mình đứng dậy
- Nữ hậu điều khiển Ken trong một thời gian rất dài, nhừn anh ấy không hề có bất cứ vấn đề gì về cơ thể cả. Theo như Ken kể lại, sức khỏe nữ hậu dạo gần đây rất tuột dốc. Một lần đến thăm bà còn thấy bà thổ huyết
- Chuyện này là thế nào- Zales biểu lộ sự lo lắng trên khuôn mặt rõ rệt
- Zales, bình tĩnh nào, ông không nên kích động, có chuyện gì vậy
- Ta trao trọng trách cho ngươi. Làm ơn, hãy cứu lấy Erzanitan
Frizen trợn mắt nhìn Zales, chắc chắn đây là lần đầu tiên ông gạt cái tôi trong người để cầu xin một ai đó
- Nữ hậu bị như vậy một phần là vì tôi. Tôi sẽ cố gắng mà
Nhưng thật ra trong đầy cô vẫn chưa có kế hoạch nào cả. Có lẽ đầu tiên cô nên đi đến thư viện