Ken lại ra biển, anh dạo quanh dọc bờ để tìm kiếm thứ gì đó trong hư vô. Cô đang ở đâu, làm gì!? Bỗng nhiên thấy có xác người dọc bờ biển, anh chạy nhanh lại với hi vọng lớn lao trong người. Đúng là cô rồi
- Rin!!- Anh gào thét trong vui sướng- Rin tỉnh dậy nhìn anh. Rin à
Nhưng cô vẫn không có phản ứng, tim ngừng đập, đã không còn cảm nhận được hơi thở nữa
- Không Rin!! Anh sẽ cứu em mà
Kem bồng cô lao nhanh về điện gọi mọi người đến. Nghe tin đã tìm được Rin, Dellas bỏ ngay công việc đang dang dở mạn phép đến đó. Rin đang nằm trên giường như cái xác không hồn, nó trắng bệt và cơ thể bị đông cứng huống hồ chi Rin chỉ mới tuổi nên sẽ không bị tan biến như những Vampire trên trăm tuổi. Ở độ tuổi hiện giờ, cô sẽ chết như một người bình thường
- Cô ấy... sao lại không tỉnh... Rin!!- Roxy rõ lo lắng nắm lấy tay cô ngồi cạnh giường
- Rin vẫn chưa chết. Cô ấy còn sống, tôi dám chắc mà- Gynabess khẳng định
- Bây giờ chúng ta hãy nghĩ cách đối phó với mẹ ta. Ta tin Rin còn sống. Vấn đề hiện tại, nếu hay tin Rin đã trở về, mẹ ta sẽ tìm mọi cách bắt cô ấy và giao nọp cho người cá. Lúc ấy chắc gì đã may mắn như thế này
Không gian lao vào im lặng, mọi người đều suy nghĩ một điều. Cách đối phó với Erzanitan
Nhưng chỉ một chốc sau, việc Rin được phát hiện đã đến tai bà. Bà đến tận cung điện Ken mà diện kiến. Lúc này Rin hoàn toàn chưa tỉnh
- Mẹ!! Không được lại gần cô ấy
- Con phải biết phép tắc, cô ta là tội phạm
- Rin là ân nhân đã cứu mạng con và Dellas
Bà im lặng
- Người đâu bắt cô ta đi
Bọn lính tiến đến theo lời của Erzanitan nhưng Ken đã tạo kết giới để ngăn chặn. Tất nhiên những người khác đều được giấu đi để họ khỏi bị khó xử
- Con đang chống lại mệnh lệnh Kentarus
- Cô ấy còn đang bị thương
- Ta cho con thời hạn cuối cùng. Ba ngày
Nể tình Ken, bà rời đi về tay không một lần nữa. Lúc này họ mới ra ngoài
- Tôi thật cảm thấy nữ hậu khác trước rất nhiều- Roxy nói
- Đúng, bà ấy không còn như trước. Nói thẳng ra là tà ác hơn??- Jays đưa ra ý kiến của mình
- ngày... làm sao để minh oan cho Rin- Gin nói- Quá ngắn ngũi
Họ bắt đầu bàn luận, nhưng trong tình cảnh này Ken lại im lặng. Anh đang suy nghĩ đến điều gì đó khác
- Hoàng tử!? Ngài đàn nghĩ gì??- Alen đặt tay lên vai
- Tại sao... Rin có thể thoát được. Tình hình lúc đó như ngàn cân treo dợi tóc, ta đã thấy chúng gần như ngoặm vào da thịt cô ấy và với số lượng lớn như vậy... một Vampire cấp cao khó có thể đánh bại được nói chi Rin
- Ý ngài là...- Một người cảm thán
- Các ngươi chưa thấy chúng. Chúng không như những con cá mập bình thường, có nhân tính, biết nói, có thể ẩn mình trong nước để rình bắt con mồi hay tránh kẻ thù. Điều này làm ta càng thêm băn khoăn
Họ đều tỏ ra bất ngờ và nhìn nhau. Đã từng nghe qua sách vở nhưng rất ít ai diện kiến nó. Đơn giản vì Vampire bị cấm vào lãnh địa của bọn chúng. Tất cả lại chìm trong suy tư, anh nắm tay Rin, nó đang lạnh dần, cơ thể cô như đang bị hóa băng. Roxy thấy lạ liền xem thử. Cô đặt tay lên Rin và cảm nhận
- Có tác động từ bên ngoài, loại chiêu thức này giúp xác không bị phân hủy khi hồn lìa khỏi...- Nói đến đây Roxy lấy tay che miệng. Thật không thể tưởng tượng được. Mắt cop rướm lệ- Mình đang nói gì vậy
- Hồn lìa khỏi xác!? Nhưng không hẳn là chết- Jays lí luận- Tôi có thể cảm nhận được từ nhưng tán cây ngoài kia... nếu Rin xuất hồn tôi cũng nhận ra chứ
- Ngay khi ta phát hiện ra Rin thì đã tắy thở, mạch không còn đập rồi
- Một linh hồn không thể tồn tại dưới nước. Khi một Vampire đã chết hoàn toàn thì hồn và xác sẽ thành một
Không gian lại tiếp tục chìm vào suy tư. Họ mỗi người một suy nghĩ nhưng không ai nói ra câu nào. Có lẽ bây giờ im lặng là cách tốt nhất
- Ta... có nên đưa cho cha tôi...
- Không được, ông ấy là người của Nữ Hậu. Làm vậy quá mạo hiểm- Ken gằn giọng
...
Tại một nơi nào đó sâu trong rừng, một đốm sáng như soi sáng màn đêm, bao quanh đó có rất nhiều tiên linh kết tạo thành một vòng tròn miệng lẩm bẩm gì đó. Một tiên linh nam đứng ngoài khoanh tay nhìn cái đốm sáng đó
- Thưa nữ hoàng- Cậu ta cung kính với di vật sáng không rõ hình dạng bên cạnh cây Thiên- Có thể thay đổi tương lai không. Tôi sợ điều đó lại tiếp tục tái diễn
Nó không nói nhưng cậu ta lại hiểu được ý đó. Một tiên linh rời vòng
- Tộc trưởng, tất cả đã hoàn tất. Nhưng một điều chúng tôi không thể hồi phục. Dòng máu con người trong ngài ấy đã mất. Nhưng màu mắt của ngàu ấy lại không chuyển đổi...
Cậu ta quay lại nhìn di vật ấy rồi nói
- Tinker! Cậu cùng Ret mang linh hồn ấy trở về với xác đi
Tinker là một tiên linh nữ, cô ấy nghe lời tạo một vỏ bọc kéo đốm sáng ấy đi. Đột nhiên cây Thiên phát sáng khiến nhỏ dừng lại mà nhìn. Ánh sáng quá dữ dội, họ không thể mắt trực diện mà nhìn
- Ta không thể thay đổi tương lai Victeria. Bình tĩnh lại đi. Hãy chấp nhận nó
Di vật ấy đang nói, tất cả tiên linh đều bất ngờ
- Mau đi Tinker. Nếu qua giờ là nguy đó
Lúc này nhỏ mới nhìn lên trời. Trăng đã gần lên đỉnh
- Ta nhanh thôi Ret
Sau khi họ đi được một hồi, cậu ta nhìn cây Thiên rồi trở nên khẩn trương hẳn
- Rai, Ron, Fiter!! Ba cậu mau đi sau hộ tống họ. Có chuyện không hay rồi
Ba tiên linh vừa được gọi tên nhanh chóng tuân lệnh mà bay đi. Gần ra khỏi bìa rừng, Tinker chợt nhận ra có gì đó lạ xung quanh
- Ret!! Ta phải cảnh giác. Có ai đó đang theo dõi
- Đối thủ rất mạnh- Đây là biệt tài của Ret
Không sai, một luồn lửa phóng đến từ xa, hai tiên linh liền tạo nhanh một kết giới bảo vệ đốm sáng linh hồn
- Đó là mục tiêu của hắn
Hắn xuất hiện trong chiếc áo choàng đen phóng nhanh đến. Dù sao chăng nữa, tốc độ có bằng nhau cũng còn xa về kích thước. Tinker sợ hãi nhìn hắn đang tiến đến. Một luồn sức mạnh phóng đến trói hắn lại, nó hút cạn kiệt sức lực làm hắn khó chịu vội dồn sức lực phá vỡ vòng. Nó vỡ tan, hắn chạy thoát nhưng rồi chúng tết lại một chiếc vòng tí hon đeo vào tay ai đó
- Rai!! Chúng mình...
- Peter đã gọi chúng mình theo hai cậu. Có lẽ cây Thiên đã nói gì đó
Tinker nhìn lên trời rồi hớt hải
- Gần hết thời gian rồi, ta mau mang nó về với cái xác
Đến cạnh cửa sổ, họ tàng hình để những người đó không thấy mình sau đó đẩy nhẹ đốm sáng ấy hòa nhập vào xác Rin. Cơ thể ấm dần, Rin thở đều, tim đập. Những biến chuyển này Ken đều chứng kiến
- Rin!!
- KHÔNG!!
Rin bật dậy ôm lấy đầu mình trợn tròn mắt
- Chuyện gì xảy ra với mình vậy nè- Cô tự hỏi bản thân
Có vẻ như cô vẫn không để ý đến xung quanh cho đến khi Ken gọi tên một lần nữa. Lúc này cô mới giật nình mà nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đều đang ở đâu. Ken vui mừng ôm lấy cô khôn xiết. Anh gần như bật khóc nhưng nén lại nỗi đau
- Sao mọi người... lại ở đây!?
- Cậu đã bất tỉnh... phải nói là chết tạm thời. Ken tìm thấy cậu bên bờ biển
Rin nhớ lại khoảnh khắc lúc còn dưới nước. Cô đã chiến đấu như thế nào...
- Rin mắt em...- Ken ngập ngừng
- Mắt!!? Như thế nào!?
- Nó đang sáng
- Kìa nhị hoàng tử, cô ấy là Vampire. Chuyện này là thường nhiên thôi mà- May nói
Anh lặng người, có nên nói cho họ biết không. Nhìn Rin, dường như vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Anh rất muốn biết chuyện gì xảy ra dưới đó
- Tôi là con người...- Không gian hoàn toàn bặt im- Nói khác ra tôi là người bị biến đổi thành Vampire- Họ nhìn nhau nhưng không biết nói gì- Lí do màu mắt tôi không bị biến đổi đổi... tôi không biết
- Cậu nói... cậu là con người??- Jays nói
- Tôi không biết- Rin giật mình co gồi gục đầu- Mẹ tôi đã xác nhận... tôi không phải con ruột của họ. Bà ấy còn nói... thân phận của tôi rất bí ẩn. Đúng rồi, Victoria!! Mọi người ai biết cái tên này không!? Mẹ tôi đã nhắc đến nó
Tất cả mọi người bàng hoàng nhìn nhau
- Đó là tên của nữ hoàng đời thứ nhất. Nữ hoàng Vivtoria Hekfoen- Một người nói
Rin lại cau mày, đây là ai? Có lẽ biết được thân phận thật sự của cô
- Khoan!! Hãy dẹp chuyện đó qua bên. Rin à nói cho anh nghe, thật sự thì... làm sao mà em thoát khỏi đó được
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây và nữ hậu đều biết mối quan hệ giữa hai người
- Em không nhớ rõ...
Đầu lại nhói lên, cô ôm đầu chịu trận. Thấy như thế Ken cũng không gặng nhiều làm gì. Hãy để cho cô nghỉ ngơi
- Chúng tôi ra ngoài đây
Thoáng chốc căn phòng chỉ còn hai người. Rin nhìn mảnh giấy trên bàn rồi vớ lấy. Người cá đã kiện. Đoán trước rồi nên không mấy gì là ngạc nhiên. Có lẽ cô sẽ phải xuống dưới đó một chuyến để tìm hiểu rõ thêm. Rốt cuộc cô đã thoát khỏi chúng như thế nào. Chính bản thân mình cũng không rõ mà. Ken đã gật ngay trên ghế. Cô rời giường ra ngoài. Lúc này tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ. Thật chẳng biết nên diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào. Tất cả moị người vì cô mà đến đây ư. Không biết mối quan hệ của cô với mọi người ở đây đã thắm thiết như thế nào rồi. Nụ cười nở trên môi, Rin khoác áo choàng đen ra khỏi cửa tiến đến cung điện hoàng gia. Để mọi người khỏi bị liên lụy nên phải đi bí mật thế này. Từ đây đi bộ đến đó không đến nỗi lâu nhưng có lẽ đúng lúc mặt trời mọc
- Rin mất tích rồi- Ken hớt hải chạy xuống dưới chỗ mọi người- Có ai thấy cô ấy không
Họ đều lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng. Nhớ lại khoảnh khắc hôm đêm lúc cô cầm mảnh giấy đó lên. Có lẽ anh đã biết. Ken dắt ngựa đi về phía cung điện hoàng gia và bảo mọi người ở lại đợi. Hiện giờ, tại nơi đó. Đúng như cô đã đoán, nữ hậu đợi cô tại khu vườn mà lần đầu tiên hai người gặp nhau. Có gì đó bao quanh bà ấy, chướng khí!?
- Hay lắm Rin Weaslly- Bà ấy cười nửa miệng
- Đủ rồi Rin Black. Tôi biết đó là cô
Bà ấy cười phá lên. Đi lại phía Rin
- Sao cô biết được
- Tôi sẽ cứu bà ấy ra ngoài. Cô cứ chờ đi- Cô đắc ý nói, mặt gian tà nhìn nữ hậu lơ đi câu hỏi đó
- Xin lỗi nhưng cô vẫn phải xuống biển một chuyến
- Tất nhiên, dù không được cử đi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bỏ thời gian xuống đó một chuyến
Mặt bà ấy lạnh hẳn ngồi xuống chiếc ghế trong khuôn biên vườn
- Haiz xem như lần này ta thua vậy
Lúc này Ken hớt hải chạy đến. Mặc dù bên ngoài rất bình tâm nhưng nữ hậu đang rất lo sợ Rin sẽ nói ra mọi chuyện
- Mẹ!!
Biết có chuyện không hay Rin liền cản anh lại
- Ken đó là mẹ anh, phải giữ phép tắc
- Anh sẽ không để em phải xuống dưới đó một lần nào nữa đâu. Em sẽ...
- Em đã quyết định. Em sẽ xuống dưới chuyến
- Anh không...
Nữ hậu đứng dậy khỏi ghế
- Con không xem ta ra gì à!? Sẽ có ngày ta tách con khỏi cô ta
- Ngươi không phải mẹ ta- Bà giật mình- Bà ấy không bao giờ nói những lời như vậy
Thấy Ken quá lời, cô nhanh chóng giải vây. Nữ hậu, bà đang khá khó xử
- Đủ rồi, đừng gây loạn nữa Ken à. Đó là mẹ anh, em nhắc lại lần nữa
- Em...
- Anh hãy để em xuống dưới đó... em muốn chứng minh cho họ rằng em không làm những chuyện kinh thiên động địa đó
Anh lặng im một hồi giật tay cô ra khỏi tay mình
- Được!! Nếu em muốn vậy- Cô liền nở nụ cười vui mừng- Thì đừng nhìn mặt anh nữa
Cô như người bất động đứng nhìn bóng anh xa dần rồi mất hẳn. Nước mắt làm nhòe đi không gian trước mắt. Anh vừa nói gì vậy!? Cô tự hỏi lại bản thân. Nữ hậu đằng sau nhìn cảnh tượng này liền ra vẻ đau lòng
- Có vẻ ta đã vô tình cắt dây tơ của hai người ahaha. Xin lỗi...
Rin không nói gì lấy tay lau đi nước mắt đi về trước không nhìn lại. Đi bộ về điện của Ken. Nhưng con bạch mã của cô lại theo sau. Nó cứ dùi đầu mình vào lòng như đang muốn bảo cô lên lưng nó vậy
Về đến, dắt nó bên cái cây gần đó. Cho một chút nước và cỏ tự gặt
- Ron- Cô vuốt đầu nó
Hôm nay Ken đề nghị mọi người ở lại dùng bữa tối. Đây là lần đầu anh nấu ăn cho người ngoài. Xung quanh đó không có vị trí giành cho cô
- Có ổn không!?- Roxy nói
Họ lắc đầu
- Cứ ăn rồi về, cứ mặc kệ Rin. Dù gì đây toàn là những thức ăn cho Vampire, cô ấy hoàn toàn không thể ăn được vì đã quen với thức ăn dành cho con người rồi
Sau bữa ăn chỉ còn lại Ken và Roxy. Cô muốn dọn dẹp
- Ngươi về đi, đừng quên ở đây còn có một hầu gái
- Nhưng thưa hoàng tử...
- Đây là lệnh- Hạ giọng- Về đi
Không thể không tuân theo, Roxu lặng người ra khỏi cửa nhìn chú bạch mã rôid liếc lên phòng của Rin sau đoa lướt nhanh trong gió
Không gian quá sức im lặng như muốn xé nát lòng ai kia. Người còn đây nhưng mọi thứ lại không như trước. Anh đi lên lầu tựa người vào cửa phòng cô. Đúng, bên trong cô đang khóc. Ban đầu cố nén từng tiếng nấc dâng lên cổ họng nhưng rồi phải bậc ra ngoài. Làm sao mà chống lại định lí tự nhiên. Bỗng nhiên tiếng khóc òa lên giữa không gian tĩnh vắng. Rin ôm chặc tấm gối mà anh đã tặng cho
- Em xin lỗi
Đó là từ anh nghe được khi sắp trở về phòng
Khi đã lau sạch nước mắt, một lá thư vụt vào tay cô. Nhìn logo là biết đó là hội đồng pháp thuật
- Ông ta dai thật
Vò lại văng nó vào thúng rác cô ôm chăn cuộn mình định đánh một giấc nhưng rồi nhận ra bụng mình đang đánh trống
- Haiz
Không phải cô không nghe những lời anh nói. Bước đến cửa bếp liền rụt chân lại cưỡi Ron đến trung tâm của thành phố. Có lẽ anh không quan tâm đến việc này. Dù sao họ cũng là hoàng tử. Tuổi gì mà lại muốn sánh vai với người ta- Cô cười khổ