Rin quay người lại nhìn. Thì ra là một người đã gần bước qua tuổi phụ nữ
-Bà... gọi tôi???
-Con đi đâu vào lúc này. Đáng ra con phải ở trong phòng chứ
-Phòng??? Học mới đuổi tôi đi xong này
-Đuổi, tại sao???
-Chuyện này tôi nghĩ bà không cần hỏi nhiều đâu, tôi cũng không biết nói thế nào
-Vậy muốn ở phòng mới không???- Bà lại tiếp tục hỏi
-Ở một mình... hay với ai???
-Tất nhiên là một mình rồi
-Ưm... tôi đồng ý nhưng... ở đây rất nhiều học sinh vài học. Làm sao mà còn phòng trống được???- Rin mang gương mặt đầy nghi hoặc hỏi
-Nếu muốn biết thì theo ta nào
Rin tin tưởng theo sao bà ta vì dù sao nhìn bà ta cũng có vẻ thánh thiện
Đứng trước một căn phòng nhìn cũ kĩ như rất sạch sẽ
-Nó đây sao???
Quay lại hỏi thì chả thấy bà ấy đâu nữa nhưng trong tay cô lại có chiếc chìa khóa. Có lẽ là của phòng này. Không chần chừ mở nó ra. Bước vào bên trong, một mùi hương sộc vào mũi. Nó thơm đến lạ. Mùi hoa oải hương cứ tung tăng xung quanh người làm cho Rin cảm thấy rất thoải mái. Căn phòng rất gọn gàng và cũng rất sạch sẽ. Như được lau chùi hằng ngày vậy. Đi ngang qua khoảng trống giữa nhà, cô thấy tóc cô như bị vướng bởi cái gì đó. Giơ tay cao lên để tháo nó ra mất một hồi. Cô ngồi xuống thở dốc, lấy tay vuốt lại mái tóc mình
-Thiệt tình, tóc dài cũng khổ
Rồi cô đứng dậy đi lại bật đèn lên thì thấy có thứ gì đó bị treo lơ lửng đúng nơi lúc này cô bị vướng tóc. Nhíu mày đi lại nhìn. Thì ra là một con doll (búp bê). Nó cao chắc khoảng bằng đứa em bé tuổi, bím tóc được thắc sang hai bên vai. Chiếc váy màu trắng sọc đỏ dài phũ đến chân, đôi chân mang đôi giày đỏ phủ ngón. Khuôn mặt ngâm đen kinh dị, ánh mắt xang dương ngọc đang trợn trừng nhìn thẳng về hướng con người đang mang khuôn mặt không cảm xúc nhin kia. Ánh mắt nó sáng lên trong đêm. Hai bên má được đánh rất đậm lộ hai hình tròn rõ rệt. Hai bên cánh môi đều nhưng nhếch lên cười. Rin nhìn nó thêm một hồi rồi lấy một chiếc ghế cao bắt lên mang nó xuống. Nó như đang bị treo lơ lửng, vó một sợi dây tròng qua cổ nó cứ như người tự tử không hơn kém. Sẵn tay cô cắt luôn sợi dây để khỏi vướng víu. Đặt nó ngồi lên giường rồi quay sang vali tìm khăn giấy ướt. Vì nó rất bẩn, bị bám đầy cả lên người. Có khi bà kia dọn dẹp phòng mà không biết có con doll này bên trên chăng. Cầm chiếc khăn trên tay col quay người lại. Nó đã ở đâu mất nhưng thay vào đó là một đứa bé da trắng nõn nà và ngoại hình i hệt như con doll kia. Dù vậy nhưng cô cẫn nhảy xuống giường nhìn trên nhìn dưới ngó dọc ngó nghiêng tìm kiếm
-Chị tìm cái gì vậy??- Giọng nói đúng chất trẻ con của nó vang lên
-Ơ... nhóc là ai, sao nhóc lại ở đây
-Chị mớ đưa tôi xuống mà giờ hỏi à, biết vậy leo lên đó lại khỏi xuống- Nó đưa khuôn mặt đang đó nới với cô
-Nhóc là doll
Rin vừa nói vừa chỉ tay vào nó. Nó vươn mình nắm lấy tay Rin hạ xuống. Nó ghét bị người ta hướng ngón tay vao mình
-Chị gái à tôi có tên đường quàng đó. Đứng có mãi gọi tôi là doll. Tôi không thích. Tên tôi là Anabell đó. Nhớ giùm cái
-Gọi là Ana đi, bỏ từ Bell, để chi cho dài dòng
-Tùy chị- Ana nói mà mặt cứ hướng đi đâu, không nhìn thẳng vào mắt Rin
-Quay lại đây
Rin xoay người nó lại đối diện với mình khiến nó hơi ngạc nhiên
-Chị làm gi vậy???- Nó ngơ ngác
-Bây giờ muốn tắm hay để chị lau bớt bụi đây
Nó im lặng không nói nữa. Để mặt Rin muốn làm gì làm. Sau khi cảm thấy bản thân đã sạch sẽ, nó lên tiếng nói
-Đi mua đồ ăn cho tôi đi, tôi đói quá rồi
Rin ngạc nhiên nhìn nó, một cô bé mà miệng lưỡi đã đanh đá như vậy rồi à
-Mua đồ ăn ák, bây giờ làm gì còn ai bán nữa??
-Cănteen đấy
-Trễ rồi mà bán gì nữa
-Ở đó bán / mà, ở bao lâu rồ mà không biết
-Cách đây một ngày
-... thôi đi mua cho tôi đi, đói quá rồi
-Vậy chứ từ trước giờ em ăn gì
-Không ăn
-Bâo lâu rồi???
-Không biết, bị treo cổ trên đó không thấy à
Rin nhìn lên chôc lúc nãy rồi nhìn lại Ana
-Thôi chịu em đó để chị đi mua
Rin đứng dậy toan bước đi, Ana thì cứ nhìn theo bóng Rin. Bước tới cửa, chân cô bỗng dừng lại. Ana nhếch miệng cười. Nó đã đoán đúng
-Tiền đâu mà mua???
-Ha chị ngốc thật. Mở ngăn hộc tủ ở phía dưới ra. Cái hộc bên phải đấy. Cấm động vào bên trái- Giọng nói nó mang đầy uy lực
Rin không phản ứng răng rắp làm theo. Mở cái hộc bên phải ra. Những đồng xu và những xấp tiền được sếp ngay ngắn một cách tinh xảo làm cho người khác nhìn vào khó mà muốn sử dụng nó được không ngoại trừ cô. Cầm đồng xu lên nhìn, nó có hai mặt nhưng... hai bên đều là những ngôi sao cánh. Bằng cách nào đó nó được điêu khắc rất đặc biệt. Ngắm nghía nó một chút cô nhìn đến phía những xấp tiền giấy. Cầm nó lên, chất liệu giấy làm cảm giác cô thấy lạ, loại giấy mỏng manh vô cùng nhưng chắc khó có ai làm rách nó được. Cô dùng hai tay cầm định xé nó thử thì giọng nói của nó lại lên tiếng
-Tôi sắp chết đến nơi rồi đấy. Chị nhanh lên giùm cái đi
Giật mình hốt một đống tiền, cô gật gật rồi rời khỏi phòng không quên nói lại
-Ở yên chờ chị về nhé
Cánh cửa đóng xầm lại, Ana ngước mắt nhìn lại thân thể mình. Đúng là sạch sẽ thật, nó đã ở đây chắc khoảng hơn trăm năm mà chỉ vài chiếc khắn giấy đã làm nó trông rất ưa nhìn, không như cái bộ dạng lấm lem như ăn mày lúc nãy. Cả váy của nó cũng được Rin lau chùi lại. Váy nó không ngấm bụi làm nó thấy yên tâm hơn. Nó không muốn để Rin thấy thân thể của nó. Những vết thẹo đó không bao giờ lành được, những vết thương do đạn bạc gây ra. Cốc cốc... tiếng gõ cửa đã kéo nó ra khỏi đống suy nghĩ kia. Nó nhảy xuống giường lon ton chạy ra cửa mở nó ra
-Bà Mel!!!
Nó nhảy lên ôm lấy người mà nó gọi là bà Mel kia. Bà Mel là người phụ nữ lúc nãy, bà đến đây một là để dọn dẹp và một là để thăm dò tình hình
-Con tỉnh rồi sao??
-Vâng thưa bà Mel- Gương mặt nó rất tươi tỉnh, khác hẳn với cái mặt lạnh lùng mà lúc nãy nó đối đáp với Rin- Bà vào phòng chơi
Không chờ bà trả lời nó lôi bà vào bên trong. Để bà ngồi lên giường rồi nó nhảy lên theo
-Rin đâu rồi???- Bà cất tiếng hỏi
-Rin?? Chị ta cũng tên Rin sao??? Đúng là một sự trùng hợp kì lạ
-Đúng là kì lạ thật và cũng chính vì vậy ta mới đưa con bé đó vào phòng này, xin lỗi vì không hỏi ý kiến con trước nha mà trả lời câu hỏi của ta, con bé đâu??
-Không sao đâu... chị ấy đi mua đồ ăn cho cháu rồi
Bà Mel há hốc mồm nhìn nó
-Bảo cái là đi liền sao???
-Chị ấy ngốc lắm- Nó vừa gậc đầu vừa nói
Hai người cứ thế và tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất. Dù là ở hai mức tuổi chênh lệch nhau không út nhưng họ vẫn nới chuyện như những người cũng trang lứa vậy
Rin ra khỏi cănteen trường
-Con nhỏ này đúng là hại người, bây giờ phải quay lại kí túc xá. Ây dza nghĩ tới mà mệt
Cô định quay gót quay về nhưng lại nhớ ra cái gì đó, cô chạy lại vào trong rồi phóng vọt ra ngoài đi sang hướng ngược lại với đường ra về của mình
Mở cửa ra và vào phòng, nhóc Ana đã ngủ đi tựa lúc nào. Nhìn cái mặt mới đáng ghét làm sao. Cô không nỡ đánh thức nó nhưng nó đang đói mà, nó cũng nên ăn trước khi ngủ chứ. Cô lay lay nó dậy
-Này nhóc, dậy ăn đi nào, xin lỗi vì về trễ nha
Nó ngốc đầu dậy liền lên tiếng
-Sao chị chậm vậy, có biết là tôi đói lắm không???
-Hihi ăn đi rồi ngủ
Bỏ qua lời nói đó Rin cười nhẹ nhắc nhở nó ăn
Lấy một chút đồ ăn nhẹ ra, nó ăn hết chỉ trong p. Rin há miệng nhìn nó ăn mà chảy dãi. Cô chưa cho vào mồm tí nào mà
-Ăn xong rồi tôi đi ngủ đây
Nó định lên giường thì bị Rin kéo lại
-Này đợi đã, chị có ghé siêu thị mua cho em chút quần áo. Em vào thay đi
Ana nhìn nó mà mắt cứ mở to hết cỡ, chị ấy đã chạy bộ khoảng hơn mấy câu số để mua đồ cho nó sao
-Đây là... chị mua sao??
-Đúng rồi, em cũng nên có đồ mới nhỉ, đâu có nên mặc mãi một bộ được
Cầm lấy và ôm lấy nó vào lòng, Ana nhắm mắt nhớ lạu câu nói đó
-"Nếu có chủ nhân mới thì cứ lấy chút tiền này mà tiêu nhé"
Ana cười, đây là lần đầu Rin thấy nó cười đó. Tựa như thiên thần tí hon. Ánh trăng tạt vào một bên má nó làm cho nó thêm xinh xắn hơn
-Nó thơm lắm, cảm ơn chị trước, tôi vào thay đây
Nó nhanh nhảu nhảy vào phòng tắm còn Rin thì ngồi ở ngoài và chờ đợi và trong thời gian chờ đợi đó, cô tìm chỗ sắp xếp những phương trình thí nghiệm hóa học của mình
-Xong
Kọt kẹt... có tiếng như ai đó đang muốn mở cửa. Rin vội đi tới mở cửa ra. Thì ra là Kentarus, anh đang làm gì ở đây. Nhìn cô anh bỗng nhớ đến lần trước
-Đồ miệng thối???- Anh phát ngôn
Nhìn là biết đang ám chỉ mình, ngón tay còn đang hướng về phía cô kia mà. Lấy tay hất nó ra cô vênh mặt nói
-Đồ phát ngôn bừa bãi, dựa vào đâu mà anh dám nói tôi miệng thối, anh xem thử tôi và anh ai hơn nào
Vừa nói cô vừa hà hơi miệng mình vào trong mặt Kentarus, anh cứ vậy mà lùu gần ra sau. Alen (cận vệ của Kentarus) thấy vậy đưa tay ngăn cách hai người
-Sao ngươi dám làm vậy?? Có biết đây là ai không hả???
-Ai??- Cô ngu ngơ
-Nhị Hoàng Tử Kentarus Black đấy
Tèn tèn ten~~~~~- Lời giới thiệu đầy uy nghiêm
-Thì sao?? Liên quan gì đến tôi nào??
Hai bức tượng đã được tạc xong sau lời nói đó
>>>Cạn ngôn