Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đều nói gió thu mang đến cảm giác mát mẻ, rõ ràng đã đến thời điểm lá cây hơi ửng vàng, nhưng thời tiết nắng gắt cuối thu cũng khiến người ta không chịu được. Giờ phút này họ mặc trang phục huấn luyện, đứng trên sân huấn luyện, ánh mặt trời gay gắt, nướng trên đỉnh đầu.

Mọi người lúc này mới vừa vào doanh trại, đã bị kéo đến sân huấn luyện, lại đứng quân tư, khiến họ lưng đẫm mồ hôi.

Nam thì còn đỡ, dù sao cơ thể cũng xem như là được, nhưng trong ba cô gái, có hai người đã bắt đầu lung lay sắp ngã. Ngôn Dụ cũng cảm thấy nóng, áo T-shirt mặc bên trong áo khoác đồ huấn luyện đã dán chặt sau lưng.

Da cô trắng, dưới ánh nắng chiếu như vậy, hơi ửng đỏ, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu.

Chương trình kỳ này bởi vì được tập đoàn Liên hợp tài trợ, đầu tư vốn không ít, nên ngay cả việc mời khách mời, cũng tiêu tốn khoản chi phí lớn. Bảy khách mời là bảy tính cách khác nhau, tuổi tác cũng chênh lệch cực lớn.

Ngôn Dụ tham gia hai tập đầu tiên, cho nên sau khi kết thúc quay phim ở đơn vị này, thì cô cũng sẽ không tham gia tiếp.

Bởi vì chu kỳ quay phim cũng không tính là dài, nên khi Chu Trác biết được ý tưởng này của cô, còn rất ủng hộ. Hiện tại chương trình tạp kĩ nhiều như vậy, rất nhiều người đều vượt giới, có những lão đại của các doanh nghiệp cũng sẽ tham gia chương trình.

Thực ra Ngôn Dụ luôn muốn tìm hiểu cuộc sống quân doanh chân chính.

Không phải kiểu nghe người khác mô tả, mà là bản thân mình tự thể nghiệm.

Bố cô và người cô thích nhất, đều hiến dâng tuổi xuân của mình cho quân doanh. Trong quá trình trưởng thành của cô, trước sau đều có liên quan chặt chẽ đến màu xanh quân đội này.

Giây phút này cô đang mặc bộ đồ màu xanh, đứng ở nơi này.

Rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng Ngôn Dụ cũng không hối hận.

"Tôn Dịch Hàn ai cho cậu nhúc nhích?" Huấn luyện viên đứng trước mặt, lạnh mắt quát một khách mời nam, giọng nói đó giống như đang dạy dỗ học sinh.

Vào lúc Ngôn Dụ cố gắng kéo căng mình, không thả lỏng, thì Vương Triều Dương cả người nóng nảy quát mắng, đã dọa mọi người không nhẹ.

Mọi người theo bản năng xoay đầu nhìn Tôn Dịch Hàn, người này cũng xem như là người nổi nhất tham gia chương trình. Năm ngoái sau khi quay một bộ phim tiên hiệp thì nổi lên, nhân khí tăng vọt, nên có không ít chương trình tạp kĩ đều giành giật anh ta.

Thế nhưng công ty lại ném anh ta vào chương trình này chịu tội.

"Cho các người nhúc nhích rồi hả?" Vương Triều Dương thấy họ đều động, càng tức giận hơn.

Ngôn Dụ nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, cô là người duy nhất không xoay đầu.

Vương Triều Dương sau khi dạy dỗ họ một trận, lại nhìn cô. Sau đó chính là huấn luyện thường ngày, nhưng nhóm ngôi sao này bình thường danh giá, thể năng căn bản không theo kịp.

Huống hồ tổ tiết mục vì cái nhìn của chương trình, cũng sẽ không để họ chạy bộ.

Hạng mục huấn luyện đều do đơn vị và tổ tiết mục quyết định từ trước, nhóm người quen được nuông chiều vừa rồi chỉ đổ chút mồ hôi trên người, đã không chịu nổi, bây giờ lại nằm sấp dưới đất bò lên phía trước.

Bởi vì mấy ngày này thời tiết rất khô hanh, nằm sấp dưới đất không bao lâu, miệng đã đầy đất.

Lúc Tưởng Tĩnh Thành đến, nhìn thấy một nhóm người nằm sấp dưới đất, rõ ràng là bò lên phía trước, một mệnh lệnh đơn giản là vậy.

Vậy mà mỗi người làm đến vô cùng thê thảm, anh hừ một tiếng, sau đó tầm mắt rơi trên người Ngôn Dụ. Dáng người cô là cao nhất trong ba cô gái, tỷ lệ tốt, đôi chân dài hút mắt nhất.

Nhưng lúc này đáng thương hơn, lại là khuôn mặt cô. Vốn khuôn mặt không tìm ra được chỗ xấu, lúc này mồ hôi trộn lẫn với đất, giống như mặt mèo.

Anh đứng dưới tàng cây im lặng nhìn, cũng không đi qua.

Thẳng đến khi cơ thể Hứa Tiếu lung lay, rồi mềm oặt xuống.

Người của tổ tiết mục vội đưa nước Hoắc Hương đến, Diệp Liên Tâm đút cho Hứa Tiếu uống vào. Ngôn Dụ yên lặng ngồi xổm ở một bên, tháo mũ của mình xuống, quạt cho Hứa Tiếu.

Tưởng Tĩnh Thành chậm rãi đi qua, mọi người nhìn thấy, liền hô: "Huấn luyện viên."

"Còn chịu đựng được không?" Anh nói rất ôn hòa.

Một nhóm người vốn trong lòng còn thấp thỏm, thấy anh ôn hòa như vậy, thật sự giống như một dòng nước ấm, chảy vào trong lòng. Cả ngày hôm nay kể từ khi bắt đầu đến bây giờ, đã khiến người ta không bớt lo.

Cuối cùng cũng có một người quan tâm đến họ.

Hứa Tiếu nằm trong lòng Diệp Liên Tâm, lệ nóng doanh tròng ngập tràn hốc mắt, uất ức giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tưởng Tĩnh Thành khẽ thở dài, mọi người còn lấy lại tinh thần, thì thấy anh thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn quanh họ: "Các người cho rằng đây là nơi nào? Sân huấn luyện CS người thật? Để các người đến chơi hả? Họ......"

Anh đưa tay chỉ một nhóm binh lính ở không xa, giọng nói châm biếm: "Lượng huấn luyện hàng ngày của họ gấp các người mấy chục lần, cô nói xem họ vì sao phải vất vả huấn luyện hàng ngày như vậy."

"Bởi vì họ phải bảo vệ nhân dân."

Sau đó anh châm chọc nhìn mọi người, "Như các người thế này, nhân dân còn dám hy vọng vào các người sao?"

Vốn là anh muốn nói dáng vẻ chán ghét, thế nhưng lúc câu nói này đến bên miệng, Ngôn Dụ luôn yên lặng quỳ một gối bên cạnh Hứa Tiếu, ngẩng đầu lên nhìn tới. Thì cái câu dáng vẻ chán ghét như các người, lại trở thành như các người thế này.

Nhớ đến lúc trước anh ở đơn vị cũ, huấn luyện còn dữ dội hơn ở đây nhiều.

Lúc anh mắng người, cũng ác hơn ở đây.

Đây nếu bị những binh lính ở đơn vị cũ của anh nhìn thấy, không biết chừng sẽ cười nhạo anh thế nào nữa.

Bỗng nhiên Tưởng Tĩnh Thành cảm thấy, cô gái này đến không phải để huấn luyện chính cô, mà là đến để huấn luyện anh.

"Ngoại trừ người này ra, tất cả những người khác đều chạy quanh thao trường cho tôi, nam ba nghìn mét, nữ hai nghìn," Tưởng Tĩnh Thành phất tay, lần này không nhìn sang mọi người.

Nhưng đương nhiên cũng có người không hài lòng với kết quả này, liền kêu oan: "Chúng tôi đây là giúp đỡ đồng nghiệp."

Nghe thấy anh ta ngụy biện, Tưởng Tĩnh Thành lạnh mắt nhìn sang, người nói chuyện tên Trịnh Hạo, thường đảm nhận vai nam chính trong phim truyền hình, nhưng cũng chỉ là bình thường vừa phải. Là thuộc kiểu có nam chính, nhưng lại không có nhân khí.

Anh ta tham gia chương trình, vốn chính là thuận theo điều kiện xu thế hiện nay.

Thế nhưng không ngờ chương trình này, lại chơi thật.

"Giúp đỡ đồng nghiệp, cần cậu ngồi dưới đất?" Tưởng Tĩnh Thành nói thẳng.

Lời này khiến Trịnh Hạo xấu hổ, phủi mông xem như đứng dậy.

Cuối cùng Hứa Tiếu được đưa về phòng y tế, mà những người khác phải chạy quanh sân huấn luyện. Bởi vì lúc Hứa Tiếu ngất xỉu, họ đều nhân cơ hội nghỉ ngơi, mà loại hành vi trốn tránh khó nhọc này, Tưởng Tĩnh Thành ghét cay ghét đắng.

Nhưng cũng có người đề xuất, hai cô gái đều vô tội.

Dù sao họ một người thì đỡ Hứa Tiếu, một người thì quạt cho Hứa Tiếu.

"Ở chỗ của tôi, chỉ có tập thể, không có cá nhân," Tưởng Tĩnh Thành lạnh lùng nhìn người đưa ra ý kiến.

Thế là nhóm người đều chạy đi, thể lực Ngôn Dụ tốt hơn Diệp Liên Tâm, nhưng cô cũng không để ý chính mình, mà là theo bước chân của Diệp Liên Tâm, chạy cùng cô ấy.

Lúc chạy đến vòng thứ tư, Diệp Liên Tâm đã không chịu nổi.

Bình thường cô ấy cũng đi phòng Gym, nhưng cường độ này quả thực quá lớn. Ngôn Dụ ở bên cạnh cô ấy, trầm giọng nói: "Hít thở sâu, điều chỉnh nhịp chân của cô."

Tưởng Tĩnh Thành lúc này đang ôm tay, đứng bên sân huấn luyện nhìn họ.

Diệp Liên Tâm liếc nhìn, nhịn không được nói: "Mặt mũi thì đẹp trai, mà sao tính tình kém vậy chứ, chị nói xem huấn luyện viên của chúng ta có thể tìm được bạn gái không?"

Ngôn Dụ: "......" Anh ấy có mà, hơn nữa còn ở bên cạnh cô đây này.

Cuối cùng Diệp Liên Tâm thực sự chạy không nổi nữa, Ngôn Dụ đỡ cô ấy chạy. Các khách mời nam chạy xong trước các cô, lúc này đứng bên sân huấn luyện, cổ vũ cho các cô.

Diệp Liên Tâm phất tay, giọng nói cũng mang theo nức nở: "Ngôn Dụ xin lỗi, hay là chị chạy một mình đi. Tôi quả thực không được nữa, để huấn luyện viên phạt tôi đi."

"Câm miệng," Ngôn Dụ cắn răng, chính cô chạy cũng mệt, bây giờ còn phải kéo thêm một người.

Cô nhìn người đàn ông đang đứng dưới bóng cây, được, anh được lắm.

Thế là cô vừa kéo vừa trầm giọng nói: "Nếu cô thật sự không chạy, thì tin tôi đi, anh ấy chắc chắn sau khi phạt cô, sẽ bảo cô tiếp tục chạy cho xong đấy."

Diệp Liên Tâm sững sờ, sau đó cô nàng tuyệt vọng phát hiện, hình như Ngôn Dụ nói đúng.

Có lẽ năng lực tiềm tàng của con người là vô hạn, Diệp Liên Tâm bình thường một ngàn mét chạy còn khó, bây giờ đã ngây ngốc chạy xong. Còn Ngôn Dụ, bởi vì cô cứ kéo Diệp Liên Tâm, nên sau khi chạy xong, thì gò má đỏ bừng giống như sắp nổ tung.

Ngay cả tiểu đội trưởng Vương Triều Dương cũng có chút không nhẫn tâm, bèn bảo họ đứng nghỉ ngơi tại chỗ.

Đến tận lúc Tưởng Tĩnh Thành một tay đút trong túi quần, chậm rãi đi về phía bên này. Diệp Liên Tâm ở bên cạnh vốn còn đang nôn khan, lúc này chợt giật mình sững sờ dừng động tác.

Người đàn ông đi đến trước mặt Ngôn Dụ, cơ thể cao lớn thẳng tắp chắn trước mặt cô, tạo nên một bóng râm, bao phủ cả người cô.

Nhưng sự ấm áp ấy chỉ trong giây lát, anh hơi nhướng mày, hỏi: "Ai cho cô kéo cô ấy?"

Ngôn Dụ cũng đang che bụng thở dốc, lúc này cô chầm chậm bình ổn hơi thở, thẳng lưng lên, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng, toát ra dáng vẻ không nói nên lời, nhìn đến mức mọi người ở bên cạnh đều kinh hồn bạt vía.

"Báo cáo huấn luyện viên, bởi vì anh nói trong mắt anh, chỉ có tập thể không có cá nhân, và chúng tôi là một tập thể."

Cô chợt đứng thẳng sống lưng, rõ ràng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay kia đã đỏ bừng sắp nổ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh khiến người ta thật sự bội phục.

Cuối cùng, Tưởng Tĩnh Thành không phạt ai cả.

Lúc mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Diệp Liên Tâm đã dịu đi không ít, chí ít vẫn có thể nói chuyện. Cô ấy nhìn Tưởng Tĩnh Thành, rất bội phục nói: "Ngôn Dụ, sao chị không sợ huấn luyện viên thế?"

"Vì sao phải sợ?" Ngôn Dụ cầm bình nước Hoắc Hương, nhìn cả buổi, từ nhỏ cô đã không thích uống thứ này.

"Huấn luyện viên Tưởng nghiêm túc dã man í, anh ấy vừa nói chuyện, thì chân tôi đã run lập cập, mắng người còn dữ hơn đạo diễn ở phim trường bọn tôi nữa luôn."

Ngôn Dụ nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Vương Triều Dương, xùy cười, khóe miệng hơi nhếch: "Anh ấy mắng tôi?"

Anh ấy không nỡ.

Sau khi ăn tối xong, là thời gian hoạt động tập thể. Hứa Tiếu cũng đã quay trở lại, cô ấy nhỏ giọng thần bí nói với hai người khác: "Tôi nghe nói, còn một khách mời nữ nữa sắp đến đấy. Chị nói xem cũng đã có ba khách mời nữ rồi, sao còn đến thêm người nữa chi vậy."

Rốt cuộc vẫn là sao nữ, lúc nào cũng muốn tranh đoạt.

Ngôn Dụ không quan tâm, đến mấy người cũng chẳng liên quan đến cô. Cô vốn không phải người của giới giải trí, đến ghi hình hai tập đã là giới hạn cuối cùng. Thực ra với tính cách của cô, thì loại chương trình này từ trước đến này đều là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Nhưng bởi vì chương trình này có liên quan đến quân doanh, cô mới muốn đến.

Cho nên cô hoàn toàn dửng dưng, vẫn là Diệp Liên Tâm sợ nhạt nhẽo, tò mò hỏi: "Là ai đến vậy?"

"Thì là không biết mà, tôi cũng là nghe nhân viên nói hớ, hỏi lại họ là ai, họ sống chết không nói," Hứa Tiếu than thở.

Kết quả chuyện này, không để Hứa Tiếu tò mò quá lâu.

Bởi vì ngày hôm sau, người đã đến.

Lúc Mạnh Thanh Bắc vẻ mặt dịu dàng đứng trước mặt các cô, cười nói: "Tôi cũng đến cùng mọi người kề vai sát cánh."

Phụt, Ngôn Dụ bỗng bật cười, trên mặt lộ ra biểu cảm như cười như không. Cô không che giấu âm thanh của mình, khiến hai người khác xoay đầu nhìn cô không biết tại sao.

"Các cô biết nhau à," Hứa Tiếu đương nhiên biết Mạnh Thanh Bắc, chỉ có điều trước đây cũng chưa từng hợp tác.

Mạnh Thanh Bắc dịu dàng nhìn tới, đang muốn nói, nào ngờ Ngôn Dụ còn nhanh hơn cô ta, "Biết, không quen."

Lời này vừa nói ra, hai người khác lại càng tò mò hơn.

Ngược lại Mạnh Thanh Bắc đặc biệt thoải mái nhìn cô, vân đạm phong khinh cười nói: "Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp."

"Lâu sao? Lần trước không phải vừa gặp ở bãi đậu xe à?" Ngôn Dụ nhìn cô ta, hờ hững nói, lời này quả nhiên khiến Mạnh Thanh Bắc thay đổi sắc mặt.

Kể từ sau cái ngày ở bãi đậu xe, cô ta cũng không liên lạc được với Tống Uyển và Mạnh Tây Nam nữa,

Họ dường như đều hết sức thất vọng với cô ta.

Vốn Mạnh Thanh Bắc vẫn không muốn từ bỏ, nhưng về sau đã xảy ra một chuyện, khiến cho cô ta thay đổi thái độ. Giờ phút này cô ta nhìn Ngôn Dụ, sau giây phút tức giận, thì cười nói: "Chuyện trước đây, tôi biết đều là hiểu nhầm. Nhưng ở đây, chúng ta là đồng đội, vui vẻ chung sống nhé."

Ngôn Dụ xoay người rời đi, ngay cả ánh mắt cũng không để lại cho cô ta.

Hai người bên cạnh thấy vậy, thì ngơ ngác nhìn nhau.

Nhưng cô cũng không đợi ở kí túc xá quá lâu, bởi vì Vương Triều Dương đến, gọi cô đi nhận đồ.

Diệp Liên Tâm cũng rất quan tâm hỏi: "Tiểu đội trưởng, không cần bọn tôi đi cùng sao?"

"Không cần, một mình Ngôn Dụ đi là được rồi."

Vì thế Ngôn Dụ đi theo Vương Triều Dương, sang nhận thức uống dinh dưỡng. Mấy ngày này lượng huấn luyện quá lớn, tổ tiết mục cũng sợ các cô không chịu nổi. Sau khi lấy đồ xong, cô đi về. Thế nhưng trên đường vừa vặn gặp được Tưởng Tĩnh Thành, hai người bèn chào anh.

Tưởng Tĩnh Thành híp mắt nhìn Ngôn Dụ, phất tay: "Cậu về trước đi, đúng lúc tôi phải đi kí túc xá nữ, tôi dẫn cô ấy về."

Vương Triều Dương không hề nghi ngờ anh, dứt khoát rời đi.

Đợi người ngoài đi rồi, Tưởng Tĩnh Thành đưa tay, Ngôn Dụ sửng sốt hồi lâu không phản ứng kịp, vẫn là anh chủ động đưa tay lấy đồ cô đang xách qua, còn liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Ngốc rồi à?"

"Là không dám phiền huấn luyện viên Tưởng," Ngôn Dụ trực tiếp nói.

Thế là Tưởng Tĩnh Thành đưa tay quẹt lên sống mũi cô, thân thiết đến mức làm cho Ngôn Dụ sững sờ.

Đến khi anh kéo Ngôn Dụ đến một góc, Ngôn Dụ cau mày, "Để người khác nhìn thấy không hay đâu?"

Tưởng Tĩnh Thành nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, thì cạn lời, nói thẳng: "Sao muốn tham gia loại chương trình tạp kĩ này?"

Ngôn Dụ cũng nhìn anh, hỏi ngược: "Anh không hiểu à?"

Tưởng Tĩnh Thành nhướng mày nhìn cô, gương mặt tuấn tú, nghiêm túc đến lợi hại, nhưng Ngôn Dụ không sợ.

Cô nói: "Anh từng nói với em nhiều chuyện của anh ở bộ đội mấy năm nay, nhưng nghe không thôi không đủ, em muốn tự mình đến xem thử, tự mình cảm nhận một lần."

Đối với lý do này, Tưởng Tĩnh Thành trầm giọng hỏi: "Vậy em cảm nhận thấy thế nào?"

"Thật con mẹ nó mệt," Ngôn Dụ nói.

Cô nói xong, Tưởng Tĩnh Thành thất thần, hồi lâu mới nói: "Con gái không được nói bậy."

Ngược lại Ngôn Dụ bỗng nhẹ nhõm, cô nói: "Em không chỉ nói bậy, mà em còn đánh người. Không phải anh đã từng thấy em đối phó với hai tên côn đồ ở bãi đậu xe ngầm sao. Em dùng côn rất tốt nhỉ?"

Cô không phải khoe khoang mà là lời bỗng nói đến đây, nói tiếp nữa thì đơn giản hơn nhiều.

Cô không quan tâm đến sắc mặt của Tưởng Tĩnh Thành, mà nói tiếp: "Anh nói em không nói chuyện của mình ở Mỹ với anh, nhưng anh nhìn tính cách em, cũng chắc chắn đoán được em đã xảy ra rất nhiều chuyện. Em không nói với anh, là vì em sợ anh đau lòng em, sẽ tự trách mình."

Tưởng Tĩnh Thành lắng nghe lời cô, đầu mày cau chặt, cô gái này vẫn thật sự bình tĩnh.

"Em biết Quý Khải Mộ ở trường đại học, cậu ấy rất tốt, thật sự rất tốt. Em khi đó uất ức sắp chết, vốn mẹ muốn đi học cùng em, nhưng em không muốn. Em chỉ muốn ở một mình. Nhưng sau khi em biết Quý Khải Mộ, cậu ta xem em như bạn, dẫn em chơi đủ trò điên cuồng. Về sau thì em biết Quý Khải Phục anh trai cậu ấy, bọn em vốn cũng không có tiếp xúc gì. Nhưng năm thứ ba Quý Khải Phục xảy ra tai nạn, đầu sỏ là chú ba anh ấy. Anh ấy không tìm được chứng cứ, vì thế anh ấy đề nghị cho em một món tiền, để em đóng giả làm bạn gái anh ấy. Như thế thì chú ba của anh ấy chắc chắn sẽ ra tay từ bên em, sau đó anh ấy có thể tìm được chứng cứ để đối phó với chú ba anh ấy. Và em đã đồng ý, bởi vì em cần tiền."

Cô một hơi nói xong, Tưởng Tĩnh Thành quá mức kinh ngạc, chỉ nhìn cô.

"Em muốn lấy món tiền đó để bảo đảm cuộc sống cả đời này của anh Thành Thực."

"Em không muốn nói cho anh biết, là bởi vì em không muốn để anh biết giao dịch này......"

Nhưng cô còn chưa nói xong, Tưởng Tĩnh Thành ở đối diện đang nhìn cô, chợt ôm chầm lấy cô.

Môi anh dán ở cổ cô, "Em nói đúng, anh con mẹ nó đau lòng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio