Cây nhân duyên đầu thôn, dây dỏ lúc này đang tung bay, mẹ Thành sớm nhận được tin, giờ phút này đứng ở đó, cho đến khi xe của Tưởng Tĩnh Thành ngừng lại.
Ngôn Dụ ngồi trên ghế lái phụ, còn Thành Thực và Tần Ưu Ninh ngồi ở hàng ghế sau.
Tần Ưu Ninh mặc áo gió màu be, nhìn người ngoài cửa sổ, bỗng khẽ hỏi: "Đây chính là......"
"Là mẹ, bà biết em sắp trở về, đoán chừng đã đợi ở đây từ sớm," Thành Thực đưa tay vỗ vỗ bàn tay cô.
Lúc này anh đẩy cửa định xuống xe.
Sau khi Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ xuống xe, đi đến bên cạnh mẹ Thành, trên mặt mẹ Thành giờ đây đầy ý cười. Mà Thành Thực và Tần Ưu Ninh ở ghế sau vẫn chưa xuống.
Mẹ Thành hơi không nhịn được, nhìn chiếc xe: "Sao thế, con bé không muốn......"
"Mẹ, chúng con về rồi," Ngôn Dụ sợ bà nghĩ nhiều, đưa tay ôm bà.
Trước đây lúc họ từ Bắc Kinh quay về, Ngôn Dụ không đi sân bay tiễn họ. Cho nên lúc này mẹ Thành nhìn thấy cô, đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: "Mẹ nghe anh con nói, con và tiểu Thành đã lĩnh chứng rồi?"
"Vâng ạ, cho nên, mẹ bây giờ là mẹ vợ thật của anh ấy rồi," Ngôn Dụ làm nũng nói.
Mẹ Thành chợt bật cười, "Gì mà mẹ vợ thật, mẹ vợ giả chứ. Con cái con bé này......"
Nhưng lời bà còn chưa nói xong, thì cả người giống như bị đứng hình, ngẩn người nhìn về phía sau. Ngôn Dụ quay đầu lại nhìn, thấy Tần Ưu Ninh đã xuống xe. Tóc cô buộc thành đuôi ngựa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, cả người thoạt nhìn thoải mái lại đơn giản.
Ngôn Dụ vì ôm mẹ Thành, nên có thể cảm giác được bà toàn thân cứng đờ.
Giây phút này, họ đều đã chờ đợi rất lâu.
Chân tướng đến quá muộn, thời gian hai mươi bảy năm, nhưng may mắn thay chân tướng không mất đi, đứa con chân chính của Thành gia, đã trở về rồi.
Tần Ưu Ninh nhìn người phụ nữ trước mặt, bắt đầu từ lúc cô còn nhỏ, thì đã nghĩ, vì sao bố mẹ mình muốn vứt bỏ mình. Lẽ nào giống như những gì người trong thôn nói, bởi vì cô là con gái.
Từ nhỏ Tần Ưu Ninh đã chăm chỉ hiểu chuyện hơn những đứa bé khác.
Bởi vì cô biết mình không phải con ruột, biết bố mẹ là vì không có cách nào sinh con, mới nhận nuôi mình từ viện phúc lợi. Cho nên cô muốn biểu hiện tốt nhất, cho dù là học tập cũng được, hay bình thường làm việc giúp đỡ gia đình cũng tốt, cô đều nghiêm túc nhất, tích cực nhất.
Không ai biết, cô đã từng nghe biết bao lần lời chế giễu của những đứa bé trong thôn.
Cười cô bị bố mẹ vứt bỏ, cười cô được nhặt về, cười tất cả mọi thứ về cô......
Vì thế cô đã bỏ ra nhiều cố gắng hơn người khác, cô là đứa bé học giỏi nhất trong lớp. Thậm chí bắt đầu từ khi học cấp hai, cô đã được nhà trường miễn học phí vì có thành tích xuất sắc nhất.
Cô sợ mình giống những bé gái khác trong thôn, mất đi cơ hội đến trường.
Người ta đều là con ruột, còn gặp phải tình trạng bỏ học.
Cô là một đứa con nuôi, nếu không cố gắng thêm chút nữa, làm sao có thể yên tâm hưởng thụ được đây.
Cho nên cô cũng từng oán trách, từng tưởng tượng nếu bố mẹ ruột tìm đến, cô nên cho họ sắc mặt thế nào, làm sao nói cho họ biết, vứt bỏ mình là sai lầm lớn nhất của họ.
Nhưng hai mươi bảy năm qua đi, cô tốt nghiệp đại học từ một trong những trường học tốt nhất cả nước, cô gây dựng sự nghiệp thành công rồi.
Nhưng cảnh tượng bố mẹ ruột tìm đến, như cô luôn mong đợi, cũng không xuất hiện.
Vào lúc cô đã từ bỏ, không định rối rắm thêm nữa, thì họ lại đột ngột đến.
Hơn nữa còn nói cho cô biết, năm đó không ai muốn vứt bỏ cô, tất cả đều là trò đùa của số phận.
"Mẹ, đây là Ưu Ninh, Tần Ưu Ninh," Thành Thực nói với mẹ Thành.
"Ưu Ninh," mẹ Thành giống như vẹt học nói, lặp lại một câu, nhưng một giây sau nước mắt bà đã rơi xuống, hai bên mai tóc bạc trắng, lòng đầy mong đợi, cuối cùng vào giờ khắc này đã viên mãn rồi.
Mẹ Thành ngẩng đầu, nước mắt đã mơ hồ tầm nhìn, nghẹn ngào hồi lâu, mới nói ra được một câu đầy đủ: "Bố con đến chết cũng không biết con lớn lên trông thế nào."
Vốn Tần Ưu Ninh còn cảm thấy, cô nhìn thấy mẹ ruột, hóa ra cũng không xúc động như trong tưởng tượng.
Nhưng một câu này của mẹ Thành, đột nhiên cô cũng bật khóc.
Suy nghĩ thôi cũng cảm thấy có bao nhiêu là nuối tiếc, bố và con gái ruột cả đời cũng chưa từng gặp mặt.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn Ngôn Dụ bên cạnh, bỗng xoay đầu đi, liền biết trong lòng cô cũng không dễ chịu, đưa tay ôm vai cô, quả nhiên cô đang cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.
Cô gái của anh, vừa gặp phải chuyện của Thành gia, đều luôn mềm yếu như thế.
"Không sao, không sao nữa rồi," Tưởng Tĩnh Thành ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói.
May mà Thành Thực ôm vai mẹ Thành, khẽ nói: "Mẹ, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, có thể tìm được Ưu Ninh, đối với chúng ta mà nói, không phải đã đủ rồi sao."
Mẹ Thành gật đầu, nhìn Tần Ưu Ninh, muốn đưa tay nắm lấy tay cô, nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.
Cho đến khi Tần Ưu Ninh bước tới, ôm người phụ nữ đã cho cô sinh mệnh, nhưng lại bơ vơ nửa đời này.
"Mẹ ơi, con về rồi."
Mộ phần của bố Thành được dựng ở nơi không xa trên núi trong thôn, mấy năm nay lúc Thành Thực không ở quê, đều nhờ em họ trong nhà giúp đỡ trông nom.
Lần này sau khi Thành Thực trở về, thì tự mình đến nhổ cỏ.
Không ngờ, nhanh như vậy lại có thể đến thăm ông.
Ngôn Dụ nắm tay Tưởng Tĩnh Thành, nhìn cái tên trên bia mộ, rõ ràng giọng nói và tướng mạo của bố, đều đã mơ hồ trong ký ức cô. Nhưng chớp mắt nhìn thấy cái tên trên tấm bia, trái tim cô lại thoáng run rẩy.
Rời đi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô trở về.
Người đàn ông trong ký ức, sớm đã đi xa, nhưng những hồi ức về ông, vẫn giống như Ngôn Dụ từng nói.
Đều mang theo ngọt ngào.
"Bố ơi, con dẫn Quả Quả và Ưu Ninh đến thăm bố đây," Thành Thực nắm gậy, đứng trước bia mộ.
Có lẽ thật sự là có bố Thành trên trời linh thiêng bảo vệ, nên mới có thể thuận lợi tìm được con gái của Thành gia như vậy.
Có lẽ tình thân đến quá muộn, nhưng chí ít thì nó vẫn đến.
Trên núi Thanh, gió nhẹ thổi qua, ngọn cây đong đưa dưới ánh sáng mặt trời, phát ra âm thanh xào xạc. Nhìn xuống dưới, những ngôi nhà san sát trong thôn, vì gần đến buổi trưa, mà khói bếp lượn lờ dâng lên, vô cùng bình yên.
Đến khi họ quay về, Ngôn Dụ nhìn Tưởng Tĩnh Thành, hỏi anh: "Anh còn chưa đến đây đâu nhỉ, đây là nơi em lớn lên từ nhỏ đấy."
Từ nhỏ Tưởng Tĩnh Thành đã sinh ra trong đại viện, cho dù là ông nội hay trong nhà ông ngoại, đều có cảnh vệ.
Lúc nhỏ cho dù nghỉ hè, cũng đều chọn ở nơi non xanh nước biếc.
Một thôn nhỏ nơi biên giới thế này, anh cũng chưa từng đến.
Nhưng Ngôn Dụ không biết là, Tưởng Tĩnh Thành từng vô số lần chấp hành nhiệm vụ, đi qua núi Thanh này. Cũng từng đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ đứng ở mảnh đất dưới chân họ, là nơi họ bảo vệ, và luôn phấn đấu.
"Khi còn nhỏ buổi tối em thường đi theo anh trai ra ngoài bắt đồ, chính là ở ruộng này nè." Ngôn Dụ đột nhiên xúc động, chỉ đồng ruộng bên cạnh con đường nhỏ trong thôn.
Nào biết Tần Ưu Ninh đi đến trước mặt họ, bỗng xoay đầu hỏi: "Lúc nhỏ mọi người bắt cái gì?"
Ngôn Dụ suy nghĩ, đếm ra vài thứ.
Lúc đó không có tiền, cơ hội có thể ăn được thịt cũng rất ít. Cho nên trẻ con sẽ nhân lúc người lớn không để ý, chạy ra ruộng bắt gì đó.
Tần Ưu Ninh chợt cười: "Tôi lúc nhỏ cũng sẽ bắt những thứ này, mà đừng thấy tôi là con gái, tôi vậy chứ còn lợi hại hơn bọn con trai luôn đó."
Ngôn Dụ đang muốn nói cô cũng không kém, nào biết Thành Thực lại phun ra một câu: "Quả Quả thì dở òm, nó đi trên đường cũng bắt anh cõng, mỗi lần còn doạ mấy con ếch trâu kia chạy mất."
Lời này khiến Ngôn Dụ dậm chân, lập tức phủ nhận: "Em không có."
Ai ngờ Thành Thực luôn nuông chiều cô, lần này lại không để cho cô chút mặt mũi, gật đầu xác định: "Em có."
Ngôn Dụ: "......"
Tưởng Tĩnh Thành bên cạnh cuối cùng cũng bật cười, đưa tay véo má cô, cười to nói: "Còn khoác lác với anh, cuối cùng lại để Thành Thực vạch trần."
Vậy mà nói muốn nuông chiều cô cả đời đấy.
Ngôn Dụ rũ đầu, vừa rồi mới phát hiện nơi mình chơi khi còn bé thì sự phấn khởi vẫn còn kia, đã tan thành mây khói.
Cho đến khi cô bị Thành Thực gõ trán, nhẹ giọng cười nói: "Tức giận rồi?"
"Hóa ra anh luôn ghét em," thiệt cho Ngôn Dụ mỗi lần nhớ đến những chuyện này, còn cảm thấy ngọt ngào.
Thành Thực lần này thực sự không nhịn được, đưa tay ôm cô, cười nói: "Vẫn trẻ con thế à."
Lúc Ngôn Dụ tựa trong ngực anh, thì đã hiểu, Thành Thực muốn dùng phương thức này nói cho cô biết, anh vẫn luôn ở đó.
Cảm ơn anh, anh trai, cho dù lúc nào, anh cũng luôn lo lắng cho em.
"Cho nên anh chắc chắn càng muốn em gái như Ưu Ninh chứ gì," Ngôn Dụ cười nói, nước mắt trong mắt hơi lóe lên.
Đến khi Thành Thực giống như cũng hiểu tâm ý của cô, thấp giọng uhm, nói: "Phải rồi."
Sau khi mẹ Thành tự mình đến Tần gia, gặp qua bố mẹ nuôi của Tần Ưu Ninh, Ngôn Dụ mới rời đi.
Lúc ở sân bay, Thành Thực thấy cô cứ nén nước mắt, lại không nhịn được lắc đầu, sau đó mới nói: "Đúng rồi, có chuyện anh nên nói cho em biết."
Ngôn Dụ khẽ uhm, cho đến khi Thành Thực nói: "Anh đã xin học tiến sĩ."
Cô mở to mắt, không dám tin vào điều mình nghe thấy.
"Ở Bắc Kinh," Thành Thực sờ đầu cô, dịu dàng nói.
"Anh," Ngôn Dụ hét to một tiếng, kinh động đến du khách bên cạnh, cứ nhìn cô mãi.
Vẫn là Thành Thực đưa một ngón tay ra, để bên miệng, làm động tác nhỏ tiếng. Ngôn Dụ lúc này mới hơi bình tĩnh lại, lúc rời đi, Tưởng Tĩnh Thành thấy cô, ngay cả đi đường cũng nhảy nhót.
Về Bắc Kinh, trên đường đã có hơi thở của năm mới.
Tưởng Tĩnh Thành lái xe chở cô về đại viện, sau khi hai người lĩnh chứng, thì chạy thẳng đến Vân Nam. Cho nên người lớn hai bên đều còn chưa nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ sau khi lĩnh chứng kết hôn.
Thế nhưng vừa vào cửa, thì nghe thấy tiếng hét lớn trong nhà.
Sau đó, Mạnh Tây Nam chỉ mặc một chiếc áo len, bị đẩy ra ngoài.
Mạnh Trọng Khâm luôn ôn văn nho nhã, thở hổn hển đứng ở cửa, chỉ mũi anh mắng: "Cút, con cút ngay cho lão tử, cánh dài cứng cáp rồi phải không, báo cáo kết hôn cũng dám tùy tiện đánh loạn."
Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ liếc mắt nhìn nhau.
Kết hôn???