Lý Thừa Tiền.
Nhan Hàm nghiêm túc nhìn tên đối thủ của mình, đến khi cô tìm được chỗ ngồi thi đấu của mình, lại nhìn thấy cậu bé kia đã ngồi trên ghế.
Đây không phải là đứa trẻ ban nãy ở bên ngoài nói muốn đánh cho cô khóc à.
Thật đúng là sống trên đời không nơi nào không thể gặp người quen.
Tuy rằng Nhan Hàm rất giận, không định so đo với cậu nhóc kia, nhưng gặp lại tại trận thi đấu, khí thế cũng không thể thua. Thế là sau khi cô ngồi xuống thì nhìn chằm chằm cậu nhóc kia, cố tình hạ giọng nói: “Không ngờ nhóc lại rơi vào trong tay chị.”
Lúc này trọng tài đứng một bên vốn chuẩn bị bảo hai bên bắt tay.
Kết quả nghe câu như thế, trọng tài giật mình nhìn về phía Nhan Hàm.
Bạn nhỏ Lý Thừa Tiền thì lại lập tức tố cáo nói: “Trọng tài, chị ấy bắt nạt tôi, trừ điểm chị ấy đi.”
“Báo cáo trọng tài, vừa rồi cậu nhóc này ở bên ngoài đe dọa muốn đánh cho tôi khóc.” Nhan Hàm không cam lòng yếu thế nói.
Trọng tài: “…”
Thế là trọng tài chẳng đáp lại ai cả, bảo bọn họ đoán quân cờ quyết định thứ tự trước sau.
Kết quả cuối cùng quyết định, Nhan Hàm cầm quân đen, cậu bé kia cầm quân trắng.
Cả hội trường xếp đặt rất nhiều bàn, tuy rằng là cuộc thi nhận định cấp bậc nghiệp dư, cơ mà người tham gia không ít. Trong hội trường đặt mấy chục cái bàn đều được ngồi đầy.
Đây là lần đầu Nhan Hàm tham gia cuộc thi chính thức.
Lúc bắt đầu đáy lòng cô đặc biệt khẩn trương, kết quả nhìn sang cậu nhóc đối diện, hay lắm, còn khẩn trương hơn cả cô đấy.
Đặc biệt lúc cậu nhóc đánh được nửa đường, cầm cờ không vững, lại làm rớt quân cờ giữa đường.
Hai người đều ngớ ra, nhìn lẫn nhau.
Rốt cuộc cậu nhóc kia ấm ức nói: “Tôi không phải muốn đặt ở chỗ này.”
Trọng tài bên cạnh để ý tới tình hình bên bọn họ, đi tới, đoán chừng cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy tình huống thế này, trọng tài trông thấy dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc, có ý giúp đỡ, liền hỏi ý kiến Nhan Hàm, cậu nhóc đối diện mang đôi mắt mong chờ nhìn cô.
Nhan Hàm nở nụ cười: “Để cậu ấy đánh lại nước này đi, không sao.”
Lý Thừa Tiền rốt cuộc là một đứa nhỏ, tâm tư gì cũng viết hết lên mặt, nhất thời cậu tươi cười.
Trọng tài mỉm cười: “Còn không cám ơn chị đi.”
Đứa nhóc vốn khóc lóc kia, lúc này dường như cũng không ngượng ngùng tỏ ra dáng vẻ lạnh lùng, thấp giọng nói: “Cám ơn chị.”
Giọng nói non nớt của cậu nhóc kia ngược lại khiến Nhan Hàm nghe được trái tim cũng mềm xuống.
Nhưng loại mềm lòng này có lẽ duy trì hai giây, bởi vì vào giây thứ ba, cô đã chuẩn bị tiếp tục sát hại đóa hoa của tổ quốc.
Dần dần, theo thời gian trôi qua, xung quanh đã có người thi xong.
Mà cậu nhóc đối diện Nhan Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nghẹn đỏ.
Rốt cuộc cậu nhóc cắn miệng, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn giơ lên cánh tay nhỏ bé của mình.
Trọng tài đi tới, chuẩn bị đếm mục cho bọn họ, nhưng đang lúc trọng tài quyết định, cậu nhóc đối diện như là rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống.
Nhan Hàm nhìn lên, thật sự hơi luống cuống, cô nhỏ giọng nói: “A, đừng khóc mà.”
Nhưng đứa nhóc kia thật sự rất đau lòng, nước mắt chứa đầy trong đôi mắt thật to, muốn lau đi nước mắt tựa như chuỗi hạt châu kia, lau đi từng giọt một.
Ngay cả trọng tài cũng hơi đau lòng, thấp giọng nói: “Bạn nhỏ, đừng buồn, thắng bại là chuyện thường tình thôi. Lần này không được, lần sau lại đến nữa.”
“Đúng đúng đúng, lần sau lại đến.” Nhan Hàm gật đầu, nhưng đứa trẻ kia khóc rất đau lòng, cuối cùng còn dùng ống tay áo ra sức che lại đôi mắt.
Nhan Hàm hết cách, đành dỗ dành nói: “Nếu không chị mời em ăn kem nhé? Mời em ăn hai cây, hai cây được chứ.”
Cậu nhóc kia lén dời ống tay áo, đôi mắt to chớp một cái, có lẽ khóc quá mau, cơ thể bé nhỏ rụt lại.
Nhan Hàm thấy cậu nhóc rốt cuộc nhìn tới mình, cô lập tức nói: “Hai cây kem, chị nhất định mời em ăn.”
Cuối cùng dùng kem dỗ dành được cậu nhóc kia, Nhan Hàm thở ra một hơi.
Nói thật lúc thi đấu, bản thân cô trong lòng cũng chẳng để ý.
Cuối cùng trọng tài đưa ra quyết định, cô thắng nửa mục.
Chiến thắng sít sao.
Đáy lòng Nhan Hàm thở ra một hơi thật dài, lúc này cô lại nhìn sang cậu nhóc kia, có loại cảm giác bắt nạt đứa nhỏ nhà người ta.
Thế là chờ sau khi cuộc thi chấm dứt, bọn họ cùng nhau đi ra hội trường, Nhan Hàm nhìn đứa nhỏ bên cạnh chỉ cao tới đùi mình, thấp giọng nói: “Đi thôi, chị mua kem cho em nhé.”
Ai ngờ, cô vừa mới bước ra liền trông thấy đám đông chờ bên ngoài, lại đứng thành một vòng.
Cô nhìn chăm chú trung tâm trong đám đông, giờ phút này Bùi Dĩ Hằng đang cúi đầu ký tên.
Xung quanh không ít người đang cầm di động chụp anh.
“Thật là Bùi Dĩ Hằng đó, trời ơi, lại có thể nhìn thấy cậu ấy ở đây.”
“Whoa, không ngờ đi cùng em tôi đến buổi thi đấu còn gặp được cậu ấy, người thật đẹp trai quá đi.”
Nhan Hàm đứng tại chỗ im lặng nhìn anh, Lý Thừa Tiền bên cạnh thình lình thốt ra một câu: “Chị, bạn trai chị có nhiều người thích ghê.”
Nhan Hàm: “…”
Cô làm như sợ người khác nghe thấy, nhìn thoáng qua xung quanh, hạ giọng nói: “Anh đó không phải bạn trai chị, em đừng nói lung tung đó.”
Lý Thừa Tiền hừ một tiếng, chỉ siêu thị nhỏ bên cạnh nói: “Chị, kem.”
Nhan Hàm cười nhìn cậu nhóc một cái: “Được được được, chị mua cho em, bây giờ đi ngay.”
Có điều cô nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Mẹ em đâu rồi?”
“Chắc là gọi điện thoại, mẹ em bận rộn nhiều việc lắm.” Lý Thừa Tiền chẳng để ý nói.
Nhan Hàm chớp mắt, đối với người mẹ có tấm lòng cao cả này, cô hết sức kính nể, vì thế cô dẫn cậu nhóc đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua kem, hai người hướng về phía trong cùng của phần đồ đông lạnh, phía dưới nắp kính trong suốt, đủ loại kem được trưng bày tại đó.
“Em muốn cái này, cái này nữa.” Hiển nhiên, Lý Thừa Tiền đã nghĩ xong loại kem mình muốn chọn từ trước.
Thế là Nhan Hàm mở ra nắp kính, lấy ra cho cậu.
“Chị à, chị không ăn hả?” Lúc này Lý Thừa Tiền không còn là cậu nhóc ngầu kia, trong tay cậu nhóc cầm hai cây kem, tiếng chị khỏi cần nói kêu ngọt ngào bao nhiêu.
Nhan Hàm lắc đầu, cô có nỗi niềm khó nói.
Đương nhiên cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc hỏi chuyện của cậu nhóc, thấp giọng nói: “Chị là người lớn, không thích kem.”
Cô dẫn Lý Thừa Tiền ra khỏi siêu thị, đứng ở cửa hội trường đợi một lúc, quả nhiên mẹ đứa nhỏ vội vàng đi tới.
Mẹ đứa nhỏ vẫn còn ấn tượng với Nhan Hàm, sau đó nhìn thấy cây kem trong tay Lý Thừa Tiền, bà lập tức thấp giọng nói: “Là chị mua cho con sao?”
“Dạ, con thi thua chị, chị liền mua cho con.” Lý Thừa Tiền liếm một miếng kem mới nói.
Nhất thời khuôn mặt mẹ cậu bé đỏ lên, thấp giọng nói: “Con không phải khóc lóc nên chị mới mua cho con chứ?”
“Không có mà.” Lý Thừa Tiền lập tức phủ nhận.
Hai mẹ con bên này vẫn đang nói chuyện, Nhan Hàm ngẩng đầu nhìn người vẫn bị vây quanh trong đám đông, hiển nhiên lúc này cuộc thi sắp kết thúc, đám người tụ tập càng ngày càng nhiều.
Rốt cuộc bên tổ chức phát hiện tình hình bất thường, mau chóng gọi bảo an hội trường đi ra.
Nhan Hàm đứng ở đằng xa, trơ mắt nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng bị bảo an dẫn vào hậu trường.
Đám đông hiển nhiên hơi tiếc, vẫn ở thật lâu không rời khỏi.
Mẹ của Lý Thừa Tiền ở bên cạnh sau khi dạy dỗ con trai mình xong, bà thấp giọng nói: “Thật sự ngại quá, để cô tốn kém rồi.”
“Không sao ạ.” Nhan Hàm lắc đầu.
Thế là Lý Thừa Tiền vẫy tay tạm biệt Nhan Hàm, Nhan Hàm cũng vẫy tay.
Cậu nhóc kia mới vừa đi, di động trong túi cô liền vang lên, chờ cô lấy ra di động, là điện thoại của Bùi Dĩ Hằng gọi tới.
Sau khi nối máy, đối phương đã lên tiếng trước, có điều giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Ban nãy xem náo nhiệt, thấy rất vui sao?”
Nhan Hàm sửng sốt, sau đó nhịn cười, lắc đầu nói: “Tôi không có xem náo nhiệt.”
“Còn nói không có.” Hiển nhiên Bùi Dĩ Hằng không tin.
Ban nãy khi Bùi Dĩ Hằng bị người ta vây quanh ở giữa, thực ra anh đã thấy cô từ trong hội trường đi ra. Mặc dù nhiều người vây quanh anh như vậy, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa.
Bùi Dĩ Hằng vốn nghĩ rằng cô sẽ đẩy ra đám người, hướng về phía này kéo anh đi.
Kết quả anh vừa cúi đầu một cái liền chẳng thấy người đâu.
Ánh mắt anh nhìn xung quanh một vòng, không nghĩ tới người ta đã cùng bạn nhỏ đi tới siêu thị.
“Em còn không qua đây đón tôi.” Khi Bùi Dĩ Hằng nói những lời này, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài trầm thấp, có cảm giác hết cách bắt được em.
Thế là sau khi Nhan Hàm tắt máy, cô mau chóng chạy tới hậu trường.
Lúc cô đi qua, không nghĩ tới bên tổ chức cũng là người phụ trách hội cờ khu này, đang nói chuyện với Bùi Dĩ Hằng.
Loại thi đấu cấp bậc nghiệp dư này, nói thật mọi người tới tham gia đều là những đứa trẻ, người lớn nhiều lắm là yêu thích chơi cờ vây, hoàn toàn không thể so sánh với cuộc thi cờ vây chuyên nghiệp.
Nhưng người phụ trách không ngờ lại gặp được Bùi Dĩ Hằng.
“Thầy Bùi, ngài có thể đến chỗ chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi, hết sức vinh hạnh.”
Có điều sau khi nói xong, người phụ trách hơi khó hiểu nói: “Thầy Bùi, ngài đến đây là…”
Những lời này vừa thốt ra thì Nhan Hàm đẩy cửa tiến vào.
Khoảnh khắc Bùi Dĩ Hằng nhìn thấy cô, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhẹ, nâng cằm chỉ về phía cô: “Hôm nay tôi đi cùng cô ấy đến thi.”
Ngồi trên xe taxi, Nhan Hàm vẫn không nói chuyện.
Qua hồi lâu, Bùi Dĩ Hằng quay đầu nhìn cô, khẽ cười nói: “Sao vậy?”
Những lời này như là bật công tắc mở Nhan Hàm, khóe môi cô hơi trĩu xuống, điệu bộ thoạt nhìn rất bực dọc: “Người ta đó, khẳng định nghĩ rằng Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng, sao lại làm bạn với một người muốn tới tham gia cuộc thi nhận định cấp bậc nghiệp dư ấy.”
Bùi Dĩ Hằng khựng lại, hiển nhiên không ngờ điều cô lo lắng lại là vấn đề này.
Cho đến khi Nhan Hàm nói tiếp: “Ông ấy khẳng định tôi là người ôm chân cậu, tôi bị khinh thường rồi.”
“Không đâu.” Bùi Dĩ Hằng rất khẳng định nói.
Nhan Hàm quay sang nhìn anh, sắc mặt không tin: “Cậu cũng không phải ông ấy, sao cậu biết ông ấy không nghĩ thế.”
Bởi vì không ai sẽ nghĩ rằng một chàng trai đi cùng một cô gái đến buổi thi đấu, là bởi vì cô gái này muốn ôm chân chàng trai.
Bọn họ chỉ cho rằng đây là một cặp người yêu.
Tuy nhiên Bùi Dĩ Hằng không nói ra những lời này.
“Chúng ta muốn đi đâu vậy?” Nhan Hàm nhìn thoáng ra phía ngoài, hiển nhiên con đường này không phải đường về nhà.
Song, Bùi Dĩ Hằng cũng chẳng nói gì, ngược lại là tài xế đằng trước, cười nói: “Cô bé, đừng sợ, tới nơi rồi cô sẽ biết.”
Kết quả đợi đến khi tới nơi, Nhan Hàm mới phát hiện đây là một công viên.
Tại cổng còn có người đang mua bong bóng hoạt họa, là Peppa Pig rất được các bạn nhỏ yêu thích. Các bạn nhỏ qua lại thực sự bị hấp dẫn, làm ầm ĩ muốn mua.
Nhan Hàm làm thế nào cũng không nghĩ tới, nơi thần bí mà Bùi Dĩ Hằng dẫn cô đến lại chính là một công viên.
Chờ sau khi bọn họ tiến vào, phát hiện trong công viên này còn có rất nhiều trò chơi, bên trong hồ nhân tạo có xe đạp nước, còn có các loại trò chơi đơn giản của công viên giải trí, xe điện đụng, đu dây trên cao, vòng đu quay đều có cả.
“Hồi bé tôi thường xuyên tới nơi này.” Bùi Dĩ Hằng nhìn xung quanh nói.
Nhan Hàm đi theo bên cạnh anh, hơi ngơ ngác, dù sao công viên này rất bình thường mà.
Cho đến khi bọn họ đến đình nghỉ chân của công viên, cuối cùng thấy một số thứ không bình thường, bởi vì cô không nhìn thấy những người trẻ tuổi đang vây quanh đình nghỉ chân.
Bùi Dĩ Hằng đứng tại chỗ, nhìn đình nghỉ chân ở phía xa, thấp giọng nói: “Người chơi cờ ở đây đều rất lợi hại.”
Nhan Hàm ngẩn người.
“Lúc vừa mới bắt đầu, tôi từng đến đây đánh cờ với người ta, lần nào cũng thua.”
Nhan Hàm nhìn đình nghỉ chân kia, rõ ràng lời anh nói chẳng có nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng có cảm giác êm tai, trước mắt cô dường như thật sự nhìn thấy cậu bé mấy tuổi kia, giống như người lớn lão luyện, im lặng ngồi đó đặt từng quân cờ trên bàn cờ.
“Sau đó thì sao?” Nhan Hàm quay đầu nhìn anh.
Bùi Dĩ Hằng cúi đầu, thấp giọng cười một tiếng, nói: “Sau đó tôi dần dần bắt đầu học hiểu làm sao chiến thắng, cho đến khi không người nào ở đây có thể đánh bại tôi.”
Trong đôi mắt Nhan Hàm đượm một lớp dịu dàng, cô cũng cười theo, nghiêm túc nói: “Giỏi quá.”
“Trước kia tôi luôn nghĩ rằng đánh cờ là chuyện thú vị nhất.”
Anh nói xong, quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Nhưng bây giờ tôi hình như phát hiện, còn có thứ càng khiến tôi để tâm hơn cờ vây.”
Nhan Hàm cảm thấy trái tim mình chợt run rẩy, rõ ràng anh nói xong câu đó thì dừng lại, nhưng trái tim cô tăng nhanh nhịp đập thình thịch.
Tiếng la hét của những đứa trẻ xung quanh, tiếng nhắc nhở của ba mẹ bảo con mình cẩn thận một chút. Tất cả đều không ngăn được âm thanh của một mình anh.
Đợi khi cô rơi vào trong lòng anh, lúc này cái ôm ấm áp không còn hời hợt nữa.
Lòng bàn tay anh ôm chặt sau lưng cô, thấp giọng nói: “Nhan Nhan, hiện giờ tôi còn thích em hơn cả cờ vây.”
—
Lời tác giả:
Biểu cảm thâm tình nhất trên thế giới này có lẽ là thái tử nói, em còn đáng yêu hơn cả cờ vây.