Thế Giới Hoàn Mỹ

chương 104: thần vũ ngút trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóc tỳ cô đơn, u oán. Song nỗi buồn tới nhanh mà đi cũng nhanh, nó vừa quay người đi chưa được bao lâu liền đã quên khuấy việc này. Chỉ là cứ bỏ đi như vậy thì nó thật sự không cam lòng.

Vì để chứng minh mình đã từng tới đây, nhóc tỳ tìm một tảng đá cứng chẳng nổi bất mấy và khắc lên đó một hàng chữ: Thần vũ ngút trời, quang minh chính đại.

Nó dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại thêm một câu: Búa ở trong tay, thiên hạ ta có.

Sau đó nó liền chạy như một làn khói.

Nhóc tỳ đánh xuyên tấm chắn phù văn của khu thứ tám, xảo trá liếc mắt nhìn hai bên trái phải. Sau khi nó phát hiện tất cả đều bình thường bèn nhanh chóng xông tới rồi chui vào trong núi rừng.

"Phù..." Nó thở phào một hơi, tất cả đều đã quay lại quỹ đạo bình thường.

"Không biết bao giờ bọn họ mới tới. Thôi trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi cái đã." Nó đi vào bên trong rồi trèo lên một cây cổ thụ. Nó đuổi một con hung cầm đi và chiếm lấy cái tổ to lớn, sau đó nhặt một ít lá cây trải ở bên trong, bắt đầu đánh một giấc ngon lành.

Trên bầu trời, con hung cầm đó kêu dài tức giận. Đây là chuyện gì vậy. Một thằng nhóc lại đi chiếm ổ của nó. Nếu là loài hung cầm khác thì cũng thôi đi, thằng nhóc nhân loại nhà ngươi chiếm tổ chim làm cái gì?

Nhóc tỳ không thèm để ý tới, trước đây nó vẫn hay làm chuyện như thế này. So với việc nghỉ chân trên mặt đất thì tổ của bọn hung cầm này mềm mại và thoải mái hơn nhiều. Nó nằm ngủ ngon lành ở bên trong , không thèm quan tâm những việc khác.

Hung cầm phẫn nộ nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được gì. Nó hạ xuống một ngọn núi ở bên cạnh và trơ mắt nhìn, chờ nhóc tỳ rời đi.

Khổ sở tới bây giờ, lại đã là lúc hoàng hôn nên nhóc tỳ ngủ một giấc thật là ngon, mãi tới sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại.

Nhóc tỳ dụi dụi mắt, trèo ra khỏi tổ chim và duỗi eo dưới ánh bình minh. Nó cảm thấy cả người đều thoải mái, ánh nắng dịu dàng khiến nó rất ấm áp.

Vèo một tiếng, nhóc tỳ nhảy xuống cổ thụ và bắt đầu đi rửa mặt tìm đồ ăn.

Con hung cầm đó trơ mắt nhìn, nó đứng trên đỉnh núi cả đêm, mắt cũng đã trợn đỏ hết cả lên. Mấy lần nó định nhào tới đánh giết nhưng cuối cùng cũng nhịn và chờ được tới lúc thằng nhóc đáng ghét này bỏ đi.

"Huynh đệ, ngươi có kiếm được trứng chim không. Chúng ta cùng ăn chung đi." Đúng lúc này, ở không xa có một thiếu niên lên tiếng.

"Sao muội thấy nó giống như là mới ngủ ở trong tổ chim dậy thế nhỉ? Huynh nhìn nó còn đang mắt nhắm mắt mở kia kìa." Một thiếu nữ khác nói thầm.

"Chào buổi sáng." Nhóc tỳ chào bọn họ.

"Không phải là ngươi chiếm tổ chim để ngủ qua đêm đấy chứ?" Thiếu nữ đó mở to mắt hạnh, lấy tay che miệng, lộ vẻ kinh dị.

"Đâu có, ta thích nhất là loài chim mà, ta còn là bạn của bọn nó nữa." Nhóc tỳ vừa nói vừa ngồi xuống cứ như quen thân lắm. Nó vặt một cái chân chim nướng vàng ươm từ trên đống lửa trước hai huynh muội này và gặm ngon lành.

"Nhưng mà ngươi đang ăn chân của một chim đấy." Tiểu cô nương bĩu môi lẩm bẩm. Đây là thứ nàng thích ăn nhất, hiện tại lại bị thằng nhóc không biết tên này cướp mất.

"Thật là đau lòng. Các ngươi không ngờ lại nướng chim để ăn. Thôi mắt không thấy thì tâm không phiền, mau ăn hết đi!"

"Loại người gì vậy trời!" Tiểu cô nương rất không vui.

"Đúng rồi. Lần này rốt cuộc là có chuyện gì thế?" Nhóc tỳ tiến gần tới bọn họ và hỏi thăm tình hình.

"Còn chuyện gì vào đây nữa, lại phải bắt đầu lại từ đầu. Đều do thằng ranh đó làm việc nhân thần cộng phẫn, hại bọn ta còn phải vượt ải thêm một lần nữa!" Tiểu cô hương thở phì phì.

Nhóc tỳ lập tức dỏng tai lên lắng nghe, hỏi han rất nhiều tình hình, sau đó nó lại hỏi: "Mấy ông già của Bổ Thiên Các đó không nói gì sao?"

Thiếu niên mở miệng nói: "Có. Họ đã bày ra thiên la địa võng, sớm đã phong tỏa chiến trường thứ hai rồi, lần này khẳng định phải bắt được thành ranh đó."

Nhóc tỳ vừa nghe thấy vậy liền mặt mày rạng rỡ, cười suýt nữa lăn lộn ở trên mặt đất. Nó cười ha ha mãi không thôi, khiến hai huynh muội này rất là ngạc nhiên, chẳng biết tại sao.

Tiểu cô nương rất bạo lực, vung nắm đấm nói: "Lần này khẳng định nó có chắp cánh cũng không thể chạy thoát khỏi chiến trường thứ hai. Nhất định phải hung hăng dạy nó một trận. Rất nhiều người đều nói phải đánh toét đít nó, còn phải làm một việc nhân thần cộng phẫn với nó nữa!"

Thiếu niên nói: "Ừ. Lần này thật sự là náo nhiệt. Nghe nói Bổ Thiên Các đặc biệt cho phép người ngoài 'xem lễ'. Bề ngoài thì là đi xem trong số thiên tài rốt cuộc có bao nhiêu người thắng được nhưng thực ra là để chư hùng chân chính nhìn thằng nhóc đáng ghét đó một phen."

"Không sai. Lần này chính là muốn bắt được thằng ranh đáng ghét đó trước mặt mọi người. Hẳn là có kịch hay để xem rồi đây!" Tiểu cô nương vô cùng hưng phấn vung nắm đấm.

"Tốt quá rồi, ha ha..." Nhóc tỳ dường như cũng rất cao hứng, vui vẻ cười to, lập tức gây được ấn tượng tốt với cô gái đó.

Bữa ăn sáng này ba người ăn rất thoải mái, vừa nói vừa cười.

Trước khi chia tay, nhóc tỳ lấy ra hai bình thuốc quý rồi đổ ra một viên từ mỗi bình, nó đưa cho hai huynh muội bọn họ rồi nhanh chóng rời đi.

"Thật là thơm nha. Đây là thuốc gì vậy?"

"Ồ, hình như là Long Tán và Hổ Dược. Một viên có thể cường gân tráng cốt, khôi phục nguyên khí trong nháy mắt. Viên còn lại có thể dùng để trị thương, công hiệu thần kỳ, rất là quý giá."

Hai huynh muội bọn họ đều lẩm bẩm, lúc muốn tìm nhóc tỳ thì nó đã đi mất tăm.

Đây đương nhiên là chiến lợi phẩm lột từ trên người của thiếu niên áo bạc. Nhóc tỳ vui tới mức lại thỉnh thoảng làm việc lễ nghĩa. Nó ăn no uống đủ, ngậm một cọng cỏ và bắt đầu đi dạo rất nhàn nhã ở trong khu thứ tám.

Lần này do phải tuyển ba nghìn môn đồ từ khu thứ tám nên độ khó của các cửa ải đã bị hạ thấp hơn rất nhiều. Cuối cùng sẽ chọn ba nghìn người vượt ải thành công sớm nhất.

Nhóc tỳ trên đường đi nhìn thấy rất nhiều thiếu niên đang ra sức xông về phía trước. Nó đếm cẩn thận, tới lúc mặt trời lên cao đã có hơn một nghìn người xông được ra ngoài. Nguồn tại ện FULL

"Cũng sắp tới lúc rồi, ta nên xuất phát thôi."

Nó chọn một lối ra có mấy trăm người thực lực gần bằng nhau và vội vàng gia nhập, cùng bọn họ xông ra ngoài.

Ở ngoại giới, tộc lão của các bộ lạc lớn đều đã sướng âm ỉ, vô cùng cao hứng. Mà người tới đây 'xem lễ' của các thế lực lớn khác cũng đang cười to, hàm súc khó hiểu.

Chỉ có mấy vị trưởng lão của Bổ Thiên Các là thở dài, vô cùng cay đắng. Nhìn thấy tổ đội mấy trăm người đi ra, sắc mặt của họ lại càng xám ngắt lại. Đây còn gọi là khảo nghiệm nữa sao? Năm nay tuyển một đám đông như thế này, Bổ Thiên Các thật sự sắp mù mịt chướng khí đến nơi rồi.

"Lát nữa tính sổ một thể với thằng ranh đáng ghét kia!" Hùng Phi trưởng lão hung hăng nói.

"Không sai, một khi tham gia thử luyện thì đã là đệ tử của Bổ Thiên Các chúng ta rồi. Không thông qua cũng để ngươi thông qua, xem ngươi chạy đi đằng nào!" Trác Vân trưởng lão cũng nhấn mạnh.

Cuối cùng cũng chọn xong ba nghìn người, có thể nói là 'thành công mỹ mãn'. Trừ Bổ Thiên Các ra thì các nơi ai ai cũng vui vẻ ra mặt.

"Chúng ta đi chiến trường thứ hai, tính theo thời gian thì cũng đã đến lúc rồi!" Hùng Phi trưởng lão vẫy tay một cái, quả thật là có chút khí thế chiếm đoạt non sông, vô cùng hào hùng.

Nhưng nhìn kiểu gì thì ông ta cũng như là đang nghiến răng, cho nên mới có vẻ mặt kích động kịch liệt như vậy.

"Đi. Xin các vị đạo huynh đi vào trong xem lễ, nhìn một chút các lương đống và kỳ tài tương lai của Bổ Thiên Các ta!" Trác Vân trưởng lão cũng lớn tiếng nói, nhất là còn nói rõ hai chữ 'lương đống' và 'kỳ tài', giống như là muốn nuốt chửng vậy.

"Có thể dẫn theo ba nghìn đứa nhỏ vượt ải thành công vào để xem chiến trường thứ hai rốt cuộc là một nơi như thế nào không? Để bọn nó mở mang kiến thức một chút." Trưởng lão của mấy bộ lạc lớn cùng lên tiếng.

"Có thể!" Hùng Phi trưởng lão vẫy tay, trực tiếp đồng ý.

Chiến trường thứ hai mở ra, mọi người chuẩn bị bước vào.

Nhóc tỳ đương nhiên cũng lách vào trong đám người. Trên mặt nó là nụ cười vui sướng, mắt híp thành trăng lưỡi liềm, đôi nanh nho trong miệng lại càng sáng lấp lanh. Nó cực kỳ đắc ý cùng mọi người đi vào.

Trong chiến trường thứ hai, thiếu niến áo bạc đã tỉnh lại. Lần này hắn đã ngất đi quá lâu, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác hỗn loạn rất khó chịu. Hắn đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, rất khó duỗi tay chân.

Rất nhanh hắn liền triệt để tỉnh táo, lập tức kêu thảm một tiếng rồi rống lên: "Ngươi đi ra đây cho ta!"

"Bịch"

Vì dùng sức quá đà nên đầu hắn đập phải một tảng đá, lại phải chịu đau đớn thêm một trận nữa. Hắn thực sự tức lắm rồi. Kẻ trong bóng tối lại đập hắn một búa nữa làm hắn ngất đi. Thật đúng là khinh người quá đáng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Hắn phát hiện mình đang nằm ở trong một khe đá, bên ngoài đã bị người khác bịt kín, chắc là vì sợ hắn bị dã thú ăn thịt. Hắn dùng sức chui ra. Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, mặt trời sớm đã lên cao, chẳn hẳn đã là một ngày mới rối.

"Ta đã bất tỉnh những một đêm sao?" Hắn thầm giận. Ăn mấy búa vào cùng một chỗ, nhất là lần này lại càng khiến hắn lửa giận công tâm, ngất đi rất lâu.

Tiêu Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng cảm thấy mất mát, vô cùng buồn khổ. Hắn rõ ràng là đệ nhất thiên tài vậy mà lại bị loại như thế này.

'Rầm' một tiếng, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, cúi xuống nhìn thì thấy ngực đang căng phồng. Hắn lấy ra nhìn bèn thấy đó là một viên Bổ Thiên Thạch, quay đầu lại thì trong khe đá đó còn có một cái túi rất quen mắt. Cái túi này vốn là thuộc về hắn. Hắn nhặt lên nhìn thì lại thấy một đống Bổ Thiên Thạch nữa.

Thiếu niên áo bạc lấp tức há hốc mồm. Đây là thế nào? Rõ ràng đã bị cướp rồi cơ mà. Tại sao lại quay về trong tay mình?

Hắn nhanh chóng mở túi da thú rồi lại lấy Bổ Thiên Thạch trong ngực ra đặt cùng một chỗ, đếm cẩn thận thì thấy có những hai mươi mấy viên!

"Chuyện gì thế này?" Hắn hơi cảm thấy mơ màng.

Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần, giậm chận thật mạnh. Hắn rất là phẫn uất, cắn răng nói: "Đùa ông à!"

Có kẻ làm việc như thế này sao? Rốt cuộc thì ngươi có cần Bổ Thiên Thạch hay không đây? Lúc trước thì đánh lén ta một búa rồi cướp đi tất cả, chẳng còn sót lại lấy một viên.

Hiện tại lại trả lại cho ta. Quá đáng nhất chính là, ngươi trả thì trả đi, vì sao vẫn phải gõ ta một búa khiến ta ngất đi, đến mặt ngươi cũng không nhìn thấy!

"Rống..." Thiếu niến áo bạc bản thân cực kỳ khôi ngô nhưng hiện tại đã biến thành dã thú. Hắn rống to không thôi, làm chấn động khiến vùng núi đều rung lên ầm ầm.

Toàn thân hắn giăng đầy phù văn màu bạc, hắn gần như nổi điên. Quả thật là khinh người quá đáng, liên tiếp bị đập mấy búa, có là thần thì cũng phải giận sôi lên.

Những thiếu niên khác ở gần đó kinh hãi. Âm Ba Công thật là mạnh. Loại công lực này quả nhiên là đáng sợ, đủ để quét ngang bọn hắn.

"Uuui..." Rống xong, thiếu niên áo bạc bắt đầu hít ngược hơi lạnh, đau đớn che lấy trán mình. Trên trán có một cục u lớn khiến hắn đau muốn chết.

Ở xa, các trưởng lão của Bổ Thiên Các đã dẫn mọi người đi vào chiến trường thứ hai. Bọn họ vừa đúng lúc nghe được tiếng rống chấn động sơn hà và dồi dào trung khí này, lập tức đều lộ ra nụ cười vừa ý và giật mình.

"Một đứa nhỏ thật là mạnh. Đây tuyệt đối là một kỳ tài ngút trời, mười năm nay ít thấy. Bổ Thiên Các ta lại có thêm một đệ tử khó lường nữa rồi!"

"Không sai. Đứa trẻ này rất phi phàm, khí huyết cuồn cuộn, tiếng như rồng gầm. Nếu bồi dưỡng cẩn thận thì nói không chừng sẽ trở thành một vị bá chủ kinh thế nữa."

Hùng Phi trưởng lão, Trác Vân trưởng lão đều khen không ngớt. Vừa đi vào chiến trường thiên tài liền được biết có một thiếu niên như thế này, sao có thể không phấn chấn và vui sướng được đây.

Nhân mã của các thế lực lớn khác cũng cực kỳ hâm mộ. Bổ Thiên Các quả nhiên là truyền thừa đáng sợ, nhân tài lớp lớp. Thiếu niên này nhất định sẽ có thành tựu xuất sắc.

Thậm chí có mấy người còn nẩy sinh ý nghĩ muốn tranh cướp.

"Đi. Để chúng ta xem xem thiên tài này có phong thái tuyệt vời tới mức nào." Hùng Phi trưởng lão nói.

Mọi người gật đầu, ai cũng rất chờ mong.

Ở xa, thiếu niên áo bạc xoi mặt mình qua làn nước hồ, suýt nữa là nước mắt chảy ròng. Ở trên trán hắn lồi lên một cục u to giống như một cái sừng vậy. Hai phát búa vào cùng một chỗ đã cho ra đời một cường giả một sừng.

"Ta thật hận a!" Hắn gầm nhẹ.

Cả đám người nhanh chóng đi về phía trước, muốn nhìn tên kỳ tài đó.

Ngoài đây ra thì mọi người cũng cảm thấy sắp thấy được thằng nhóc quậy trong truyền thuyết đó rồi.

Chiến trường thứ hai bị phong ấn khẳng định là vì bắt thằng nhóc đó. Mới nghĩ thôi đã đủ khiến người ta kích động và phần chấn. Thằng ranh nhân thần cộng phẫn này cuối cùng cũng đã lộ mặt, không thể chạy thoát được nữa.

"À. Lát nữa xin mời các vị đạo huynh đi thưởng thức một gốc thuốc quý hiếm có trên đời, nó là vật báu được chăm bón bằng Hắc Hổ Sát, tương lai có thể lột xác thành Thánh Dược.'

Trác Vân trưởng lão thờ ơ nói, phong thái ung dung, vô cùng bình tĩnh. Tới lúc cần thiết thì phải để lộ một phần nội tình của Bổ Thiên Các, như vậy mới có thể oai chấn tứ phương, khiến càng nhiều thiên tài tới gia nhập.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio